Phía sau của mặt trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quảng trường thành phố vào giờ khuya không có nhiều người. Vòi phun nước lắp ngầm dưới đất bắt đầu phun lên mấy tia nước xanh đỏ vô nghĩa, chẳng còn ai hớn hở đứng nhìn. Gió từ bờ sông thổi vào lồng lộng, Park Seungmin đút tay vào túi quần nhàn nhã bước, Minji lại bước từng bước nặng nề.

"Chuyện bọn họ nói nghe lố bịch vô cùng."

"Lố bịch, nhưng lại rất thực tế. Cô tin không? Tình yêu sẽ chiến thắng những áp lực về địa vị xã hội, nhưng con người không ai là không có ham muốn được bay cao bay xa."

"Phạm Ngọc Hân sẽ không như vậy."

Park Seungmin đưa tay lùa vào đám tóc rối, bật cười.

"Liệu cô ấy cũng sẽ nghĩ như vậy khi chỉ còn 3 năm để làm rạng danh cuộc đời?"

"Ông phải làm gì đó chứ?"

Vị bác sĩ lắc đầu. Minji so vai vì gió, ông nhăn mũi ngửi mùi cồn bốc ra từ áo nàng, cởi chiếc áo vest của mình đưa cho Minji.

"Cơ may khỏi bệnh của cô ấy áng chừng chỉ một phần mười. Và cơ may này là tuỳ vào việc cô ấy có ý chí muốn sống hay không. Với cách con bệnh chỉ ngóng chờ công ty mai táng đến thì sách thuốc nào cũng vô dụng. Cô bạn gái nhỏ của cô đã mặc định rằng cô ấy sẽ không qua khỏi. Cô ấy có ước mơ gì cho riêng mình không?"

"Em ấy...Em ấy muốn có xưởng tranh và triển lãm của riêng mình."

Park Seungmin khịt mũi.

"Thế thì cần rất nhiều tiền. Và cả thời gian, cô nghĩ cô ấy sẽ chấp nhận tiến hành một ca phẫu thuật với tỉ lệ thành công là một phần mười nếu đã cảm thấy an phận với cuộc sống của mình như thế này chứ?"

Minji đẩy chiếc áo về phía Seungmin, bức bối nghĩ muốn lao vào trong mấy tia nước phun ra lấp loáng. Ba năm, năm năm, những con số đếm ngược thời gian sống, và rồi Minji cay đắng thừa nhận, bọn họ nói rất đúng. Phạm Ngọc Hân là một con người căng tràn nhựa sống dù sau lưng mình luôn có thần chết kề bên. Nếu không ai chữa trị cho em, vậy thì Minji sẽ là người đứng ra làm điều đó. Kim Minji sẽ không để ước mơ của Phạm Ngọc Hân tan thành mây khói.

"Tôi sẽ nói với Hân."

"Nói gì?"

"Chuyện tiến hành phẫu thuật."

Park Seungmin không mặc vào chiếc áo bị Minji từ chối. Ông ôm chiếc áo ngang cánh tay, vừa cười vừa lắc đầu.

"Và cô nghĩ phần trăm đồng ý sẽ là bao nhiêu? Cô nghĩ Hanni sẽ chấp nhận rời bỏ mọi thứ mình yêu để đánh cược vào một ca phẫu thuật lăm le tước đoạt thời gian quý giá còn lại của mình. Có thể kết quả vẫn như vậy, căn bệnh ung thư vẫn sẽ lan rộng, và cô ấy phải dành cả khoảnh khắc cuối đời của mình trong phòng bệnh trắng toát nhìn người yêu mình hao gầy chăm sóc cho mình dù biết trước tương lai mù mịt."

"Hơn nữa, Kim Minji, chắc chắn cô không phải là một kẻ ngây thơ đúng không? Căn nguyên vấn đề không nằm ở chỗ phẫu thuật hay không, mà nằm ở chỗ cô và Hanni. Hanni là một người có hoài bão và khát vọng rất lớn, cô ấy có niềm kiêu hãnh nhất định cho những ước mơ của mình. Nhưng cô biết gì không? Tất cả những gì cô ấy kể với tôi trong bệnh viện, đều xoay quanh về Kim Minji. Phạm Hanni kẻ luôn hừng hực ngọn lửa nhiệt huyết, sẵn sàng gọi ước mơ của mình là phí phạm thời gian quý giá được bên cạnh Kim Minji trên đời. Nói đến đây, cô hiểu ý của tôi là gì rồi chứ?"

Minji hiểu chứ, làm sao nàng không hiểu cho được. Thế giới này vốn không công bằng. Một con người với hoài bão và mơ ước rõ ràng như Hân, luôn tích cực trước mọi thứ cũng không thể tránh khỏi lưỡi dao của tử thần. Cái chết là điều hiển nhiên, không ai có thể tránh khỏi. Những việc gì có thể làm được hôm nay, đừng để đến ngày mai, không nên phí phạm thì giờ và sống một cách hữu ích. Nhưng có lẽ Phạm Ngọc Hân đã từng mong muốn nhiều hơn. Có lẽ em cũng đã từng muốn chạy thật nhanh trên cao tốc của một đất nước nào đó khi ánh mặt trời soi sáng cả gương mặt phấn khởi của em, hoặc có lẽ em cũng từng mơ ước được bay xa đến những phương trời nghệ thuật ngoài phạm vi Hàn Quốc, muốn được ngã lưng mỗi ngày trên chiếc giường của mọi khách sạn khắp thế giới nhưng đều nhìn lên cùng một bầu trời đêm. Thế mà, các mơ ước vĩ đại ấy, bây giờ chỉ gói gọn vừa vặn vào thân thể của Minji. Phạm Ngọc Hân vì Kim Minji mà chấp nhận làm một người "bình thường", chấp nhận rằng khi ở bên Minji, em sẽ không thể trở nên lớn lao như em từng mong ước.

Kim Minji, dù vô tình hay cố ý, đang là một chiếc mỏ neo cứng đầu kéo Phạm Ngọc Hân khỏi chạm đến những vì sao.

Gió đêm thổi mạnh hơn, Minji không gạt chiếc áo khoác của Park Seungmin ra nữa. Nhìn về phía đài thiên văn trên sân thượng chỉ còn là một chấm sáng nhỏ nhấp nháy, chấm sáng đột nhiên nhòe đi trong mắt Minji.

"Ít nhất, chỉ một lần này thôi, ông có thể giúp em ấy đúng không?"

Park Seungmin thôi cười. Ông chăm chú sửa chiếc áo khoác trên người Minji, rút chiếc khăn lụa trên ngực áo ra lau mấy ngón tay chẳng vì lý do gì cả.

"Tôi sẽ cố làm mọi cách mà khoa học cho phép. Nhưng mỗi khi con bệnh của tôi bắt đầu nhẩm tính số lượng xe trong chuyến đưa đám của họ thì xem như hiệu lực của thuốc men chỉ còn một nửa. Nếu cô có cách khiến cho cô ấy hỏi han cô về triển lãm và xưởng tranh thì tôi có thể đoán chắc cơ may là một phần năm, thay vì là một phần mười."

Minji lắc đầu.

"Hân vẫn còn muốn sống, em ấy không chấp nhận cái chết một cách dễ dàng như thế đâu."

Park Seungmin đột ngột bẻ lái câu chuyện. Ông biết Minji từ trước khi được giới thiệu là bạn gái của Phạm Ngọc Hân. Ông đã nghe đến những tin đồn về một nữ bác sĩ xuất chúng của trạm xá nọ ở phía Nam đủ nhiều, nhưng vẫn chỉ là những tin đồn, dần dần Park Seungmin nhận ra một điều mà chắc Minji cũng cảm nhận được. Phạm Ngọc Hân đã đi một bước rất dài, còn Kim Minji vẫn là Kim Minji của vài năm trước. Thế giới mải mốt đi tới, nàng lại đứng yên một chỗ, điều đó chứng tỏ Minji đã đi lùi.

Đưa ngón tay dài đeo một chiếc nhẫn đá sờ lên đôi môi đang cong nhẹ, ông nói khẽ.

"Kim Minji, tôi nghĩ cô nên lo cho mình trước. Cô nhận ra mà đúng không, bản thân cô là ai, lúc này chính cô cũng không tìm thấy."

"Chuyện đó không quan trọng!"

"Quan trọng chứ. Cách đây một tiếng còn rất quan trọng, nếu không thì sao cô lại giãy nảy lên khi nghe tôi nói đến cái danh xưng bạn gái của Phạm Hanni? Và nó lại có tính chất quyết định cho câu chuyện chúng ta vừa nói đến nữa."

Minji không hiểu Park Seungmin muốn nói gì. Đôi mắt ông cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì cụ thể, nàng khẩn trương như lửa đốt còn ông vẫn nhẩn nha chơi đùa. Đèn sáng trên mấy mươi tầng lầu của tòa nhà vừa thi công chớp nháy rồi lần lượt tắt, Park Seungmin đưa mắt ra nhìn một chiếc phà trôi lặng lẽ trên sông rồi nói.

"Tôi nghĩ không cần nhắc nhiều, nhưng cô đừng cố thuyết phục bằng lời cho Hanni làm gì. Nếu như cô nói, Phạm Hanni sống vì đam mê, vậy hãy thử suy nghĩ xem đam mê của cô ấy là gì, điều gì đang giết chết đam mê ấy, điều gì đang cản trở cô ấy vượt ra khỏi vùng an toàn của chính mình. Hãy dành thời gian để suy nghĩ về điều đó, và cũng trong khoảng thời gian này, cô cũng thử nghiêm túc nghĩ một lần xem sao, đam mê của bác sĩ Kim Minji là gì?"

Không nói thêm một lời nào, Park Seungmin đưa một ngón tay móc vào cổ áo đang đậu hờ hững trên người Minji để chiếc áo tuột ra, rồi lại dùng một ngón tay đó vắt chiếc áo ra sau lưng mình. Ông bước đi thẳng, mấy sợi tóc dài tung bay vì gió. Cả quảng trường chẳng mấy chốc đã trở thành lặng ngắt, Minji cô đơn đứng ngắm bầu trời không có một ánh sao nào.

Điều cay đắng nhất mà khi đó Minji nghĩ được đó là mình đã chẳng còn cái mong tưởng viễn vông là quay ngược thời gian để cho Phạm Ngọc Hân vẫn chỉ là một cô họa sĩ trẻ ở trong quán cà phê rực rỡ có vài người bạn xung quanh cười nói. Con người ai cũng muốn đi lên, làm gì có ai muốn đi ngang rồi tự thấy mình đã đầy đủ. Mà Park Seungmin nói đúng, cả Minji cũng đã thấy mệt mỏi rồi vì cái danh xưng bạn gái của Phạm Ngọc Hân, mệt mỏi vì những đồng tiền lương ít ỏi và niềm đam mê y học dần lụi tàn. Đâu đó trên thế giới này có những người hài lòng với cuộc sống, nhưng Minji hiện tại không phải, mà Ngọc Hân lại càng không. Bọn họ là những chiếc núi lửa bên trong vẫn còn đầy dung nham nóng cháy, không phải là miệng núi nguội ngắt chờ hoa cỏ mọc đầy. Hai năm như một nốt bằng của một bài hát không hề phẳng lặng, Phạm Ngọc Hân ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng trong lòng vẫn nhen nhóm ước mơ bay lượn trên bầu trời. Kim Minji cùng lúc đó, chơi vơi không còn biết được bản thân mình là ai.

--

Sờ soạng trên người tìm điện thoại rồi nhận ra điện thoại vẫn còn yên vị ở nhà. Minji nhìn lên tầng cao nhất nhưng cố gắng mãi cũng chẳng thể thấy gì ngoài một ánh đèn nhỏ nhoi sáng chói, nàng ngoái đầu nhìn tòa nhà rực rỡ lần cuối rồi vẫy một chiếc taxi ra về. Xe về tới tận ngã tư gần nhà thì Minji ra hiệu dừng lại. Một mình bước dưới mấy đóa hoa mềm oặt và cả một cơn mưa hoa còn đang rơi xuống, Minji suy nghĩ mông lung. Từ nhỏ đến lớn, Kim Minji đã quen thuộc với việc học chấp nhận thứ mình không yêu, cũng biết giấu kín suy nghĩ của mình không nói cho người thương nhất. Người khác gọi đó là trưởng thành, Minji bây giờ chỉ nghĩ đó là kết thúc một điều gì đó của tuổi trẻ, và điều đó cũng như là thời gian, sẽ chẳng bao giờ quay trở lại. Cơn mưa hoa sữa đổ xuống đều đặn, bỗng nhiên Minji mơ hồ nghĩ rằng mình thật sự đã đánh mất chính bản thân.

Dừng lại trước cửa nhà rồi thở hắt ra mệt mỏi vì chìa khóa đã bị vứt lại cùng với áo vest, Minji ngồi bệt xuống mấy bậc thang rồi vòng tay quanh gối. Giấu cả khuôn mặt vào trong gối, nàng thiếp đi mơ màng cho đến khi có người gõ nhẹ lên vai mình.

Minji mở choàng mắt khi chuông nhà thờ điểm lên hai tiếng. Hân ngồi trước mặt nàng không biết từ bao lâu, đôi mắt em dịu dàng và có gì đó như là thất vọng. Trên vai nàng yên vị chiếc áo vest xanh đậm nồng sực mùi rượu.

"Minji đã đi đâu vậy?"

Minji trả lời qua loa.

"Chị thấy mệt nên về trước."

"Em đã rất lo khi không thấy chị đâu. Sejun đưa cho em áo vest của chị, nói đã tìm thấy nó dưới sàn."

"..."

"Hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng mà..."

"Quan trọng với Sejun và bạn trai anh ta thôi, có quan trọng với chị đâu?"

Hân đưa tay chạm nhẹ lên trán Minji. Nàng đưa hai cánh tay gạt tay Hân ra, hơi rượu bám vào sơ mi lúc này bay đầy không khí. Hân nhíu mày.

"Minji uống rượu?"

"Chị không uống."

"Trên người của chị bây giờ rất nồng mùi rượu."

"Em không tin chị?"

"Được, em biết rồi. Minji nói không uống thì không uống."

Hân lơ đãng nói xuôi theo Minji. Đôi mắt em vẫn luôn dịu dàng chiếu thẳng vào nàng, bàn tay bị gạt ra của em buông thõng bên mình. Minji đột ngột đưa tay bắt lấy bàn tay đó, hôn lên từng ngón tay một.

"Minji sao vậy?"

"Chị nhớ em."

Nhớ em, nhớ cả chúng ta của ngày xưa nữa.

Hân bật cười.

"Em vẫn ở đây mà."

Được bao lâu nữa?

"Sao đến bây giờ Hân mới về? Chị chờ em từ lâu lắm."

"Em bận chút việc."

Ngọc Hân tránh không nói cho Minji biết rằng em đã chờ nàng trên đài thiên văn từ lúc Minji bước ra khỏi khán phòng cho đến hơn một giờ sáng mới chịu ra về. Hộp nhẫn lại được cất vào, nến đã tàn còn mấy bông hoa đinh hương mà cả hai rất thích cũng đã được Hân dẹp đi hết. Cũng chẳng phải lần đầu Minji để lỡ mất dịp cầu hôn, Phạm Ngọc Hân tự nhủ nhất định lần sau phải trói nàng lại rồi mới rút nhẫn ra để Minji không chạy đi đâu mất.

--

Minji thay chiếc áo sơ mi ra, mùi cồn thấm cả vào da thịt quyện với mùi nước hoa thành một thứ mùi ngọt ngấy lẫn với cay nồng kì lạ. Hân đứng ở bên tủ không cần nhìn đã ném thêm một chiếc áo len hồng nhạt tới chỗ Minji. Đi tới bên Hân đang cởi bỏ khuyên tai rồi tựa đầu lên vai em lười biếng, Minji khẽ nói.

"Lúc tối Park Seungmin tới tìm chị."

Hân quay mặt sang bên rồi mỉm cười vì môi của Minji đã dán vào bên má mình.

"Bác sĩ cũng đi dự tiệc à? Chuyện lạ đấy."

"Chị cũng là bác sĩ mà."

"Ừ nhỉ."

Minji vòng tay ôm lấy Hân từ đằng sau. Em vẫn mặc trên mình bộ váy ôm đỏ rượu cùng khuyên tai chưa kịp tháo, thoáng nét trưởng thành nhưng lại lọt thõm trong vòng tay Minji.

"Mọi người đều bảo chị là bạn gái của Phạm Ngọc Hân."

"Chẳng đúng sao?"

"Còn bảo nghề nghiệp của chị là nghề làm bạn gái của Phạm Ngọc Hân."

Hân gật gù.

"Vậy cũng tốt."

"Tốt?"

"Em vẫn còn đủ sức nuôi Minji."

Cái ôm của Minji siết chặt lại, nàng vùi mặt vào hõm cổ của người con gái bé tuổi hơn.

"Hân, em có còn muốn mở xưởng vẽ không?"

"Tốn tiền và thời gian lắm. Bây giờ em treo tranh đầy phòng khám với quán là được rồi, vẫn có người ngắm mà."

Minji lắc đầu buông Hân ra, giả vờ đi tưới nước cho mấy cây xương rồng rồi thẳng đường đi lên sân thượng. Ghé cả tấm lưng lên một chiếc giường thấp đặt trên đó thay cho bộ bàn ghế ngày trước, Minji mở to mắt nhìn trời. Những nút thắt đặt ở cùng một chỗ, mà Minji lại không phải là người có thể gỡ ra. Câu chuyện buổi tối còn làm Minji hoảng sợ đã được Park Seungmin cho một lời đảm bảo, thì lời nói của ông về việc Minji có phải đã buồn chán với cuộc sống bình lặng bên cạnh Hân lại làm nàng suy nghĩ nhiều.

Đến Ngọc Hân cũng đã nói như thế, nói rằng nàng làm bạn gái của Hân là đã đủ. Phạm Ngọc Hân không phải là kiểu người có thể yên phận được lâu, cảm giác cuồng chân cùng với không cam lòng từng xuất hiện nhưng dần mất đi. Có lẽ bây giờ đã đến lượt của Minji. Mỗi ngày thức dậy với ai đó đều là ngày mới, còn riêng với Minji và Hân tất cả đều dần trở thành ngày cũ mất rồi.

Người ta thường bảo trong tình yêu nam châm trái dấu thì hút nhau, nhưng sẽ chỉ đến một giai đoạn nào đó. Muốn đi xa cùng nhau, rõ ràng hai người cần phải tính đến nhiều chuyện hơn là tình yêu.

Ở trên sân thượng, Minji bần thần ngắm mãi mấy vì sao xa xôi. Dưới căn gác nhỏ, Hân lại chăm chăm nhìn vào đôi nhẫn trong tay, ánh đèn chiếu vào làm cho mấy dòng chữ khắc trên đó ánh lên chút ánh sáng như sao trời.

Chẳng biết từ bao giờ, bọn họ đã cùng nhau đi đến bên vực thẳm. Hân còn chưa kịp nhận ra, nhưng Minji thì đã biết và cuống cuồng cất bước quay đầu.

--

Park Seungmin hẹn gặp Minji năm ngày sau buổi tiệc nọ. Ông hẹn nàng đến một quán cà phê trên con phố đông sầm uất, Minji vừa nghe tên đã nhíu mày.

"Ông định mở họp báo à, sao lại ngồi ở chỗ đó nói chuyện?"

Park Seungmin bật cười thoải mái.

"Càng đông người càng không ai chú ý đến câu chuyện của cô, riêng chuyện này cô phải tin tôi."

Cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng. Minji đến nơi hẹn đã thấy ông ngồi chờ sẵn. Ông mặc một bộ trang phục chững chạc như một người bố đi làm về đang chờ con giữa mấy cô sinh viên trẻ tuổi áo quần thời thượng, dù lòng có khẩn trương đến mấy Minji cũng phải phì cười. Nàng gọi một tách cà phê rồi chỉ nhấp vào một ngụm, Park Seungmin thấy thế liền bắt đầu bằng chuyện cà phê.

"Tôi nghe nói Hanni là chuyên gia pha chế cà phê?"

Minji đặt tách cà phê xuống, lắc đầu.

"Không có bằng cấp gì. Nhưng tôi rất thích."

Park Seungmin nhướn mày, kì lạ là chỉ cần ông nhướn mày một lần thì Minji đã hiểu ngay điều ông đang muốn nói. Khi còn làm ở văn phòng khám nọ, mỗi sáng Minji sẽ chọn bắt đầu buổi sáng của mình bằng một tách trà nóng thay vì cà phê đắng nghét. Vài năm trở lại đây, chỉ cần là Hân pha cho, mỗi mẻ cà phê mới ra Minji đều bằng lòng nuốt trôi hết dẫu cho có vài hạt chưa xoay nhuyễn trong công thức mới của em. Chỉ cần Hân thích, Minji đều bằng lòng, nàng đã quá quen với việc đó rồi.

Không muốn nhắc tới câu chuyện bản ngã của mình trước tiên, Minji uống hết nửa tách cà phê có mùi hơi cháy rồi rút ra một tờ khăn giấy.

"Tôi nghe ông nói."

Park Seungmin không vội nói, ông duỗi người ra sau rồi lại kéo ống quần tây của mình. Đến khi hai cô nữ sinh ngồi sau lưng đi khỏi ông mới ho một tiếng rồi bắt đầu.

"Hôm nay chúng tôi bắt đầu có kết quả khả quan trong quá trình điều trị. Hô hấp của Hanni đang dần ổn định lại bình thường, các khối u may mắn không biến chứng hay di căn sang tế bào nào khác. Nhưng vấn đề lớn nhất ở chỗ, cả 3 thùy phổi đều bị khối u xâm chiếm. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắt đi toàn bộ một bên phổi phải."

Tờ khăn giấy dính mấy đốm nâu nhạt trong tay Minji bị xé rách. Nàng không nói gì, cúi nhìn chất lỏng sóng sánh trong tách cà phê trắng muốt, ở mép tách còn một vệt nâu đọng lại.

"Đây là một phương pháp phẫu thuật phức tạp, chúng tôi đã làm các biện pháp kiểm tra chức năng hô hấp phần bên phổi còn lại trước khi quyết định tiến hành phẫu thuật hay không. Và Hanni, cô ấy không đạt đủ tiêu chí."

Minji ngước đầu nhìn lên ngay lập tức. Đôi mắt nâu của Park Seungmin nhấp nháy mấy ánh đèn trong quán, cả không gian vang lên điệu nhạc Jazz nhẹ nhàng.

"Ý ông là?"

"Tôi sẽ vẫn tiến hành phẫu thuật. Nhưng sẽ là phẫu thuật ghép phổi cho cô ấy."

Minji tròn mắt, vô thức thẳng lưng lên trong căng thẳng. Trước đây, ung thư phổi nằm trong những trường hợp chống chỉ định tuyệt đối của phương pháp ghép phổi. Gần đây các ca ghép phổi cho bệnh nhân ung thư phổi đã tăng lên nhưng số lượng vẫn là rất ít. Quan trọng là phải tìm ra người hiến phổi phù hợp. Đây là một ca phẫu thuật lớn, vì vậy cần một người có thể chịu đựng cả phẫu thuật và các liệu pháp ức chế miễn dịch cần thiết sau khi cấy ghép. Theo như những gì Minji biết về thành phố này trong 27 năm sống trên đời, nàng nghĩ, à không, chắc chắn rằng sẽ không ai dám đảm nhiệm một ca phẫu thuật đầy rủi ro như thế, kể cả bác sĩ Park.

"Bây giờ tôi muốn một điều. Đem ba năm của cô đổi lấy ba năm của Phạm Hanni, thế nào?"

"Tôi chưa hiểu lắm."

"Nói không phải khoe mẽ gì, nhưng tôi có một đứa cháu hiện đang thuộc diện du học ở Pháp. Từ nhỏ đã có năng khiếu về phẫu thuật và tôi nghĩ chẳng mấy chốc nó sẽ trở thành Trưởng khoa của Hội Y học danh giá, đấy là nếu nó chịu nghiêm túc theo đuổi. Và giống như bác sĩ Kim đây, tôi nghĩ nó cũng đang chơi vơi và cần một động lực để tiếp tục."

"Cô hãy ra nước ngoài học tiếp đi. Dongwoo là một đứa có tư duy nhưng thiếu kiến thức cơ bản. Nếu cô có thể khiến nó trở thành một người nghiêm túc trong công việc, ca phẫu thuật tưởng chừng như không bao giờ khả thi này sẽ tăng chỉ số thành công lên gấp năm lần. Ở cạnh với những người vừa giỏi vừa có chung đam mê với mình, tôi nghĩ bác sĩ Kim cũng sẽ học được những điều mới."

Minji nói mát mẻ.

"Ông muốn tôi làm người trông trẻ kiêm gia sư cho cháu của mình? Nghe ra thì đúng là tôi vớ được một món hời. Vừa được đi học tiếp vừa cứu được Hân, làm sao ông lại biến thành thiên thần như vậy được?"

Park Seungmin không giận, khẽ đung đưa đầu theo tiếng nhạc nhẹ nhàng, ông khuấy nhẹ tách cà phê của mình, từ từ nói.

"Tôi chưa nói hết. Trong mọi trường hợp, dù sau ba năm mọi chuyện có ra sao cô cũng phải nhớ cho kĩ một điều: Cô đi khỏi là vì bản thân cô, không phải vì Hanni."

Khi đó, Minji không rõ Park Seungmin định làm gì tiếp theo. Ông chỉ nói như vậy rồi không giải thích gì về việc nàng đi có liên quan gì đến quyết định tiến hành phẫu thuật của Hân. Park Seungmin cũng không hề nghĩ đến chuyện những ngày tháng sau này, một tay ông đã sắp xếp để cho không phải một mà hai con phượng hoàng khó nhọc hồi sinh từ đống tàn tích của sự sống và tình yêu vương vãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro