Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh vừa mới khóc sao?"

     Tôi lúc này nụ cười cũng không còn được tự nhiên nữa, trong đầu lại nghĩ ra một trăm lẻ một kiểu cười của em khi biết tôi vừa rồi suy diễn đến độ đấy, thì......aaaa thật không dám nghĩ tới mà.

"Làm....làm gì có. Ai đâu tự dưng lại khóc"

"Mắt anh rõ ràng có nước lại còn đỏ"

"Chắc hồi nãy anh ngứa mắt nên dụi có hơi mạnh tay một chút"

     Thấy em ừ một tiếng không quan tâm nữa thì lòng tôi lúc này mới nhẹ nhõm đi không ít. Thu dọn đồ đạc xong xuôi hết rồi thì chúng tôi chạy thẳng ra sân bay, tôi có bảo là để chiều bay vẫn còn kịp nhưng em lại nhất quyết không chịu, cứ một hai đòi bay lúc này.

"Phóng viên vẫn còn đứng sao? Công nhận bọn họ yêu nghề thật đó nha, đứng ròng rã mấy ngày ở đây không về sao?"

    Jungkook thoát nhìn có chút hốt hoảng, thằng bé tới đây từ lúc sáng sớm nên chẳng thấy được cái cảng phóng viên mỗi ngày chực chờ trước cổng bệnh viện. Tôi thường trêu em là dạo này thành người nổi tiếng rồi, ai ai cũng muốn săn đón để chụp ảnh hết, dạo vòng quanh trên các trang mạng xã hội đâu đâu cũng đều thấy hình ảnh của em, tiệm bánh vì thế khách đông chẳng thể đếm xuể. Mấy ngày trước còn có mẹ tôi trên đây để phụ Taehee nhưng hôm nay bà lại về quê rồi, Taehee một mình cũng chẳng thể làm được nên tạm thời đóng cửa vài hôm vậy coi như là cho Taehee thời gian nghỉ phép.

"Anh bảo xe đậu ở cửa sau bệnh viện rồi Kookoo đừng lo nữa nha, chốc nữa đến sân bay thì kiếm gì mà ăn đi đấy sáng nay em chưa ăn gì đâu"

Tiếng dạ nhỏ của người kế bên như xoa dịu lấy tâm hồn tôi. Càng nhìn hai đứa tôi lại càng thấy thương, Taehyung bây giờ có sức ảnh hưởng không hề nhỏ nên nhất cử nhất động đều được giám sát một cách chặt chẽ, Jungkook nhìn xăm hình xỏ khuyên thế thôi chứ thằng bé mít ướt lắm đấy, cứ mỗi lần bị trách mắng là đôi con ngươi to tròn ấy liền ngập nước, nhiều khi tôi cũng không thể tin thằng bé nay đã hai mươi sáu tuổi.

"Kookie chưa ăn sáng sao? Chưa ăn sao không nói chị biết? Thế Taehyung đã ăn chưa em"

"Em uống một ít sữa rồi, còn Jungkook sáng nay nôn nao quá nên chẳng chịu ăn uống gì hết"

"Cún! Mấy giờ mình bay nhỉ?"

     Hai đứa nhỏ lâu lâu hay gọi vui em là mẹ còn tôi sẽ là bố, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đâu có sai gì đâu. Tôi không giỏi thể hiện tình cảm ra ngoài, có đôi lần chỉ dám nhắn tin động viên hai đứa chỉ vì ngại vậy mà tụi nó dám đem lên sóng kể hết ra, làm tôi ngại đến không thở được. Còn em thì lúc nào cũng lo lắng quan tâm ra mặt, chỉ cần Jungkook đau hay Taehyung buồn thì em ngay lập tức có mặt để an ủi nghĩ lại thì thấy tủi thân gớm, chồng em khóc lóc ỉ ôi thế mà không quan tâm vẫn là không quan tâm.

"Còn kịp giờ đi ăn sáng, hai đứa ra xe trước đi"

"Vâng"

"Eunha! Anh bảo hai đứa nhỏ ra xe chứ anh có bảo em ra xe đâu mà đi theo thế?"

"Ở với cún làm gì? Em ra chơi với hai đứa có phải vui hơn không? Anh làm gì thì làm đi nhá, em lên xe đợi anh"

    Haizzz, đúng là.....tôi không phải là ghen với hai nhóc kia đâu nhá chỉ là muốn tạo không gian riêng cho hai nhóc tí thôi, vậy mà cái con mèo con kia không biết ý gì hết trơn, thế thì tôi cũng lên xe luôn chứ đứng ở đây cũng chẳng biết làm gì.

    Sau mười lăm phút di chuyển thì cũng tới chỗ ăn rồi, quán canh xương bò này gần nhà bọn tôi ăn ngon vô định luôn đấy. Vị canh hầm ngọt thanh, lại xem lẫn một chút béo của tuỷ bò, thơm mùi thảo mộc được hầm cùng ăn cứ phải gọi là ngon quên lối về. Mỗi lần mà uống vài ly xong, có ngay một tô canh hầm như vậy thì còn gì tuyệt vời hơn nữa. Quán tuy ngon thế đấy nhưng lại vô cùng vắng khách, tôi cũng không biết vì sao nhưng cũng coi như là một điều may mắn đi, bọn tôi ăn sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Eunha tới đấy hả con? Ra đây bà xem nào, sao lại đi viện thế hả con? Em bé trong bụng không tốt sao? Mấy bữa trước bà có ghé mà Taehee nói con vẫn chưa về làm bà già này lo sốt vó lên"

"Con không sao hết bà ơi, đáng lẽ là được về sớm hơn rồi ạ mà ông chồng con cứ một hai bắt ở viện theo dõi, con cảm ơn bà đã hỏi thăm"

"Ơn nghĩa gì, ngồi đi ngồi đi mới ra viện phải được tẩm bổ ngay, để bà vào làm liền cho mấy đứa"

    Mối quan hệ của em với mọi người gần nhà đều tốt như thế này đấy, em đi đâu cũng được mọi người yêu quí cũng mỗi dịp tết đến hay trung thu thì chắc chắn nhà sẽ ngập quà bánh của các cụ. Khu nhà tôi chẳng phải là khu nhà cao cấp như các nghệ sĩ vẫn hay ở, nó chỉ là một khu nhà bình thường nói đúng hơn thì vô cùng bình thường xung quanh cũng chỉ toàn là các bác lớn tuổi, phải nói là an tĩnh vô cùng. Thế là từ ngày có nhà tôi xuất hiện khu phố lại nhuộm thêm một ít màu tươi trẻ bởi tiệm bánh của em, em trang trí cho con phố phải gọi là đẹp như trên phim vậy nên ông bà xung quanh đây thích lắm. Cũng may là chưa có nhà đoàn phim nào để mắt tới khu phố nếu không chắc là sẽ mệt lắm đấy.

"Đây đây, bốn phần cho bốn đứa đều là phần đặc biệt hết đấy nhá"

"Vâng con cảm ơn bà. Mà hôm nay chú không có ở nhà hả bà?"

"Ừ! Chú mày được gọi đi phỏng vấn rồi đấy"

    Em vui mừng chúc mừng rối rít, bà chỉ có một người con trai duy nhất nhưng mấy năm trước chú vì làm ăn thất bại mà nợ nần chồng chất đã mấy lần nghĩ quẩn như có bà cạnh bên vực dậy tinh thần cho. Em lâu lâu cũng sang phụ quán bà nên cũng biết được kha khá chuyện.

"Hai đứa trẻ này là em trai cháu sao Yoongi?"

"Dạ vâng! Em cháu đấy, đẹp trai bà ha"

"Ừ! Vừa đẹp trai lại còn đẹp đôi"

     Tôi không biết hai đứa này sao có thể giấu diếm được tình cảm của mình cơ chứ thể hiện rõ mồn một cả ra đấy, đến bà vừa nhìn cũng biết. Hai đứa nó nhiều lần có hỏi tôi làm sao có thể giấu được hay thế, bọn nó làm không được. Thì đương nhiên rồi lúc nào cũng nhìn nhau bằng ánh mắt đó có ai ngốc lắm mới chẳng biết hai đứa có ý với nhau.

——————————-

Mọi người:((( tui có một chị bạn, chỉ bằng tuổi Tae ó mà có con rồi, gia đình đuề huề hết cả rồi. Hôm nay tui với chị có dịp gặp nhau cái chị nhìn tui chị mới bảo, cũng may chị gặp bangtan vào thời điểm tình yêu chị đã vẹn toàn, cuộc sống cũng tạm gọi làm viên mãn nên tình cảm chị dành cho bangtan cũng chỉ dừng lại ở mức idol và fan không hơn cũng không kém :(((((( trời méeeeee tui nghe tới đó tui kỉu :))))) kỉu gì khum diễn tả được mấy bà :))))))

Tui hồi trước cũng yêu đương nồng nhiệt lắm á chớ, xong rồi sóng gió phủ đời gái thân gai nó dính đầy mình cho nên tui bị sợ yêu á. Đối zới tui chỉ có bangtan mới không làm tổn thương tui, Yoongi sẽ luôn yêu thương tui bằng một tình cảm vô cùng trân thành. Cái rùi tui mới dẹp cái suy nghĩ có người yêu ra khỏi đầu, tui thấy ai tới với tui cũng không tốt hết ó mấy bà hĩu hok. Tui chọn độc thân cũng hơn ba năm, nói chung là nó khum có dài đằng đẵng đâu mà trong ba năm đó cái tế bào tình yêu của tui nó mất đi ròi tui chỉ có thể dành tình yêu cho bangtan thui á. Cái chị đó mới nói tui, em phải cho bản thân mình cơ hội được yêu đương không phải quá khứ đau buồn thì chắc chắn tương lai nó cũng sẽ như thế, em không biết nắm bắt những người thật lòng với em chỉ vì những quá khứ cũ :((((( trời lúc đó tui kiểu không thể nói được gì lun á :)))))) rồi giờ ngồi ngầm nghĩ lại thì đúng thật là zậy tui bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để bản thân mình được yêu thương, được trở thành công chúa của một ai đó

    Nma tui vẫn típ tục ngẫm nghĩ típ :))))) là thật sự bản thân tui chưa có sẵn sàng tui chưa thể san sẻ tình cảm của mình cho một ngừi con trai khác mà khum phải là idol tui:)))))) má đúng kiểu đa nhân cách lun á mấy bà :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro