Chap 46:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

–––––––––––––––
Những dòng nắn nót cô để lại cho nàng. Trang giấy trắng, xen kẻ những dòng nhắn gửi. Chữ cô trước giờ đã đẹp nhưng vì viết cho nàng cô lại càng trân trọng nên nắn nót hơn.

Gửi bé con của anh!!!!

Lúc em đọc thư này, chắc em đang hạnh phúc bên một người đúng không ? Đừng lo chị sẽ buồn hay giận em, chị lại còn rất vui nữa kìa. Vì giờ đây em đã có người thay chị chăm sóc em, thay chị vui cười cùng em, thay chị lau đi những giọt nước mắt. Một người có thể đi làm cùng em, cùng ăn với em, cùng em xem những bộ phim em thích, làm một điểm để em có thể tựa đầu khi em mệt. Những kỷ niệm của chị và em xin em đừng quên. Hãy cứ coi như chúng ta đã cố gắng dựng lên một thước phim đẹp. Chúng ta từng vui vẻ, từng khóc cùng nhau. Một thước phim với chị và em là diễn viên chính, là một kỷ niệm trong tim của chúng ta. Khi gặp lại chị, xin em đừng lướt qua chị như người xa lạ. Chào nhau một cái thôi cũng được. Em nhé!!!
Chị và em đã cùng nhau xây, cùng nhau vui vẻ dù là trong bệnh viện. Cùng nhau khắc tên lên ổ khoá tình yêu. Nó đẹp quá em nhỉ ? Chị sẽ mãi không quên em đâu, người chị coi là tất cả. Chị cám mơn em vì đã bên chị, cám mơn em vì cho chị biết về một tình yêu thực sự. Cám mơn em vì tất cả. Thay vào đó là lời xin lỗi muộn khi
chị đã làm em khóc, phá hủy sinh nhật mà em mơ ước. Chị thật tồi tệ đúng không em ?
Em nhớ lau khô tóc mới được đi ngủ đó,  không được bỏ bữa, đi về đêm thì cũng phải cẩn thận, đừng tắm đêm, đừng nghịch điện thoại đêm quá mà quên giấc ngủ đó. Cô bé ngốc phải biết giữ sức khoẻ đó.
Cô gái của chị, em không được khóc đó. Hãy sống thật hạnh phúc em nhé ! Quên đi chị và có một cuộc sống mà em xứng đáng có.

  Mãi yêu em ! Cả thế giới của chị !
  Thu Phương
  Người em từng yêu

Có lẽ đối với em, chị chỉ là một người em " đã từng" yêu, " đã từng" say đắm, " đã từng " đau khổ. Nhưng với chị, thì dù bây giờ hay tương lai hay kiếp sau đi nữa, người chị chọn yêu có lẽ chỉ mỗi em.

Cuối cùng ngày Thu Phương đi cũng đến. Hỏi cô còn luyến tiếc gì không ? Cô sẽ trả lời là có. Nhưng nếu hỏi cô muốn ở lại nơi này không ? Thì câu trả lời là không.

Mọi công việc của Thu Phương được ông Nguyễn xử lý với sự giúp đỡ của An. Còn Lệ Quyên lúc đầu cô ta gợi ý muốn theo nhưng cô từ chối. Nên Lệ Quyên đành ở lại, dù gì Thu Phương và Uyên Linh cũng đã xa nhau nên cô ta cũng chẳng lo sợ gì nữa.

Ngày cô đi có Ngọc cùng gia đình cô đến đưa. Thấy bà Nguyễn khóc, nắm chặt tay cô. Có 1 đứa con, từ trước đến giờ cũng chưa từng để cô đi lâu như vậy. Cô ôm bà Nguyễn, rồi quay sang nhìn Ngọc.

- Nè!!! Nay sao lại khóc vậy người phụ nữ có tính đàn ông.- Thấy Ngọc cũng khóc, cô vội chọc để Ngọc có thể nín. Mọi thường muốn Ngọc khóc là điều không dễ.
- Đừng chọc em nữa. Chị đi qua đó cẩn thận nha. Ăn uống nữa, rồi làm việc vừa vừa thôi...- Ngọc nói một tràng. Cô bé này là vậy, bên ngoài thì cứng rắn vậy chứ bên trong yếu đuối lắm.
- Thôi đi cô. Tụi biết rồi. Nè, nếu gặp Uyên Linh thì đưa Linh lá thư này. Còn chuyện trước kia chỉ chị và em biết thôi nghe chưa. Ở lại giữ gìn sức khoẻ, ai ăn hiếp em thì gọi qua méc chị, chị đi năn nỉ người ta tha cho em.- Cô dúi vào tay Ngọc một lá thư. Lá thư màu hồng, một lá thư như lời nói cuối cô dành cho Uyên Linh. Dù là tâm trạng rất não nề nhưng vẫn không quên chọc cô em gái này. Cứ đứng khóc như đứa trẻ.
- Em biết rồi. Chị đi cẩn thận. Nhớ gọi về tám với em đó.- Ngọc cầm lấy bức thư bỏ vào túi. đang rất giận Uyên Linh, làm sao có thể gặp mà đưa chứ. Thôi thì khi nào gặp rồi đưa.
- Biết rồi cô. Thôi con đi nha ba mẹ. Ba mẹ nhớ giữ sức khoẻ. Chị đi nha.- Cô kéo vali bước đi. Cô bỏ lại tất cả sau lưng. Cô không dám quay đầu lại vì Cô sợ mình sẽ không nỡ đi. Không nỡ bỏ đi cái gọi là kỷ niệm, cái gọi là nơi chứa tình yêu của cô. Bước đi nặng cỡ nào đi nữa cũng phải đi.
- Tạm biệt em. Phải thật hạnh phúc nhé.- Cô lên máy bay, cô nhìn vào xa xăm nơi cửa sổ. Có lẽ đời này tim cô đã bị ai đó chiếm ngự thử hỏi sao cô có thể mở lòng với ai được nữa. Hôm nay, cô phải bỏ lại nơi cô từng ngỏ lời yêu một cô gái, nơi mà cô đã cùng nàng hạnh phúc và vui vẻ, nơi của những sự hờn dỗi nhưng đó cũng là nơi....cô mất nàng......

----------------------------
Nhớ vote 🌟 cho Au nhe. Love all❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro