chuyên chế độc tài (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ủ chua lâu rùi nay ra trước còn phần gần kết lát tối lại ra sau :3.

Chưa check lỗi!

_________________________

"Dạ biết! Em, em đã sai khi cãi lời phu quân. Sau này em hứa sẽ không như vậy nữa! Sẽ nghe lời phu quân! Sẽ ăn cơm! Sẽ hầu hạ phu quân thật tốt! Đừng...đừng chặt chân em mà, phu quân!" Ngọc Kỳ trả lời rất nhanh giống như sợ bản thân chỉ cần nói chậm vài giây thôi thì gã sẽ điên tiết lên vung đao chặt đứt hai chân bé ngay lập tức.

Gã đàn ông quỳ một chân xuống đối diện với bé, hai tay gã nắm chặt càm Ngọc Kỳ ép bé phải đối mặt với gã. "Còn gì nữa?"

Ngọc Kỳ biết gã đang đề cập đến vấn đề gì, nhưng bé không muốn nói, lòng tự trọng cuối cùng còn sót lại không cho phép bé nói ra, hơn nữa bé cũng cảm thấy mình không hề sai, tại sao phải thừa nhận lỗi chứ? Bộ muốn ly hôn một tên gia trưởng, kiểm soát thái quá, không tôn trọng ý kiến của mình là sai sao?

Đương nhiên lý luận quả thật không sai, chỉ có điều là dùng không đúng chỗ. Có lẽ là do chính Ngọc Kỳ cũng đã quên rằng nơi này có bối cảnh không khác gì xã hội phong kiến ở thế giới thật bao nhiêu, song tính cùng nữ nhân ở thế giới này giống như nữ nhân ở thời đại phong kiến vậy, đều thấp cổ bé họng ngang nhau, không có quyền phản kháng, chỉ có duy nhất một con đường để đi đó là thuận theo ý chồng cùng cha mẹ.

Bất quá chí ích thế giới này do số lượng song tính nhân cùng phụ nữ ở đây rất ít, chỉ bằng 38% trên 100% dân số.

Quý đến mức hễ nhà nào sinh được con gái hay song tính nhân thì dù nhà nghèo đến mấy chắc chắn cũng sẽ phất lên đến tầm trung, không có của để thì cũng có của ăn, bởi tiền sính lễ gả con đi nhận lại được là rất nhiều, đủ để họ ăn trong gần chục năm không hết, có thể nói chỉ có nhà ai giàu có lắm mới có thể cưới song tính nhân hoặc nữ nhân về làm vợ.

Cũng vì quý như vậy nên vua mới ban hành lệnh dù song tính và nữ nhân không có quyền hưu phu nhưng miễn kà có lý do hợp tình hợp lý đưa đơn tâu lên vua hay quan thần đều sẽ xử cho, ép buộc gã phu quân đó phải hưu thê, để bảo vệ song tính nhân cùng phụ nữ, giúp họ ít nhất bọn họ sẽ không bị chồng bạo hành, hay ép uổng tới chết.

Gã đàn ông đợi chờ hồi lau cau mày không kiên nhẫn: " Trả lời!"

Bị gã quát Ngọc Kỳ rụt người lại về sau một chút, thấp giọng lí nhí:" E...em sẽ không đề cập đến, đến..."

Tam Thường Luân càng dán sát lại gần, gắt gỏng:" Đến gì?!"

" Đến, đến hòa ly nữa...hức." Nói xong Ngọc Kỳ lại nức nở, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, tủi thân vô cùng.

Thế nhưng gã đàn ông này dường như chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Gã vẫn chưa thấy thỏa mãn với câu trả lời: " Hết rồi?"

Ngọc Kỳ gật gật đầu: " Hết, hết rồi ạ."

Gã hừ lạnh một cái: " Tạm coi như em nhận lỗi đủ, nếu lần sau để ta còn nghe em dám nhắc đến hòa ly và không biết quý trọng bản thân nữa thì ông đây nhất định sẽ chặt cụt chân tay em. Để em chỉ có thể làm một con đĩ chó cái quỳ bò trên giường hầu hạ đàn ông!"

" Vâng, vâng!...E, em không dám nữa ạ, sẽ không có lần sau." Ngọc Kỳ sợ hãi lui về phía chân giường, né xa thanh đao trên tay Tam Thường Luân hơn một chút.

Nhìn tiểu mỹ nhân mặt đẫm nước mắt, y phục xốc xếch, bộ dạng vừa quyến rũ vừa đáng thương quỳ bò trên sàn, tư thái thấp kém liếc nhìn lên gã, dáng vẻ sợ sệt cam chịu thì thân dưới gã liền lập tức nổi lên một trận lửa nóng, tức giận cũng bay sạch đi mấy phần, gã vỗ vỗ bọc to giữa háng mình mấy cái, ra hiệu cho tiểu mỹ nhân.

" Bò lại đây, bú cặc cho phu quân."

" V-vâng.."

Tiểu mỹ nhân bị dọa thành một bãi mềm nào dám lưỡng lự, chịu đựng cảm giác nhục nhã, bé vội bò đến trước háng gã đàn ông. Hai bàn tay trắng mềm thơm tho của bé, từ từ cởi từng vạt áo gã, buột bản thân cầm lấy cái thứ thô to thúi tha đã bắt nạt bản thân mình nhiều lần kia, ủy khuất ngậm nó vào miệng lấy lòng chiếu cố.

Chẳng qua con cặc của Tam Thường Luân thật sự quá to, bé cố lắm cũng chỉ ngậm vào được một nữa thôi mà cơ hàm đã đến giới hạn chịu không nổi, đành dùng tay mát xa cho nữa phần thân cặc còn nằm bên ngoài, miệng lưỡi càng ra sức co bóp, bú mút chùn chụt hy vọng có thể làm gã cho sướng để bù vào, không bị bắt bẻ.

" Tiểu Kỳ em nói xem, lần này ta nên phạt em bao nhiêu vả?" Gã đàn ông luồn tay vào trong từng mái tóc của bé từ tốn xoa nhẹ vuốt ve, đôi mắt vì khoái cảm sung sướng hơi khép lại rũ xuống khiến gã trong đã dịu dàng hơn trước, tuy nhiên lời nói ra vẫn lạnh lùng như tạt một chậu nước đá vào mặt Ngọc Kỳ.

" Ưm...ô...ức...hu...hu uân..."

Đầu cặc to lớn chặn lại hết từng lời nói của bé, khiến những câu chữ phát ra chỉ còn là âm tiết vụn vặt vô nghĩ, bất quá vẫn có thể nghe ra ý tứ cầu xin ở bên trong, chỉ là kẻ kia có muốn hiểu hay không thì lại khác.

" Năm mươi vả? À vậy thì em sẽ phải tốn thời gian trị thương mất. Thế bốn mươi? Có vẻ vẫn còn nhiều──Được rồi vậy chốt ba mươi đi! Ba mươi vả vừa đủ khiến em biết đau vừa để em vẫn có thể hầu hạ ta sau đó!"

Mặc kệ gã đã giảm ra sao, con số cuối cùng đó vẫn như khoan vào tâm Ngọc Kỳ, khiến cả người bé rét run, da đầu tê rần, đôi bàn tay non mịn đang tuốt lọng xoa cu cho gã cũng theo đó mà run bần bật, thế nhưng bé vẫn chẳng dám nán một giây ngược lại càng cố gắng hơn để gã đàn ông mau chóng xuất. Rốt cuộc chịu đựng cảm giác buồn nôn, choáng váng, ngợp thở hồi lâu cuối cùng bé cũng chờ được đến lúc Tam Thường Luân bắn ra.

Tiểu mỹ nhân ngoan lắm không đợi chồng nhắc đã ừng ực nuốt tinh ngay, thậm chí còn làm trò lấy lòng chồng mà le chiếc lưỡi hồng hào ướt át của mình ra, liếm hết số tinh bên mép tỏ vẻ thèm thuồng cực độ cho gã đàn ông xem, thân mình tựa hồ không xương cốt dán sát vào bắp đùi nóng rực của gã giở giọng nhõng nhẽo. " Phu quân, phu quân, thương em, tướng công thương em đi~"

Quả nhiên Tam Thường Luân thật sự ăn vô bộ dáng mềm yếu này của Ngọc Kỳ. Vươn tay xoa má bé yêu mấy cái, gã đành xuống nước: " Được rồi 25 thôi, chỉ có thể xuống đến từng này, không thể giảm cho em nữa đâu."

Vứt cây đao trên tay đi, gã ôm bé lên giường, đôi tay rắn chắc của gã điều chỉnh tư thế cho bé, bắt bé dang rộng chân, hai tay phải tự banh rộng lồn non núng nính sao cho có thể lộ được ra cả hột le béo mập cùng lỗ lồn và một lỗ đái nhỏ xíu bên dưới lồn càng rõ càng tốt.

" D-dạ...~" Bé con âm thanh mềm mại, ngoài mặt vâng lời thuận theo, không dám đòi hỏi thêm gì, thật chất từng thớ cơ trên người lại nhịn không được mà căng chặt phát run.

Trong lòng bé cố gắng tự trấn an cho mình, hai mươi lăm vả tuy nhiều, nhưng gã thương bé như vậy chắc chẳng nỡ đánh đủ đâu, thế nhưng khi mắt thấy chồng cầm thước phạt tiến tới, hốc mắt bé vẫn không khỏi đỏ lên, lồn cũng sợ đến chảy nước nhoe nhoét, hột le giật giật run run.

" Phu...phu quân~" Người đẹp nhỏ bất giác kêu chồng, muốn tiếp tục làm nũng lấy lòng gã, trong lòng hối hận muốn điên, bé hối hận vì sao hồi nãy bản thân lại không làm nũng nhiều hơn, nếu như vậy có lẽ đã giảm thêm được mấy vả rồi đi?

Nhưng đáng tiếc nghĩ thì nghĩ vậy thôi, cũng chỉ là suy nghĩ trong lúc hoảng sợ chứ nếu là Ngọc Kỳ lúc tỉnh táo bình thường thì sẽ biết chắc chắn đây là điều bất khả thi.

Bởi chồng bé tuy đúng là yêu chiều bé thật nhưng gã thân làm tướng quân, quản lý hàng vạn kỵ binh, lấy quân kỷ làm cương, tự nhiên phải có điểm mấu chốt vững vàng. Nói một không hai, một khi gã đã nói không thì tất là không sẽ chẳng bao có chuyện thay đổi.

Bất quá bây giờ bé đã sợ hãi tới mụ mị đầu óc rồi, còn đâu lý trí mà suy xét đến chuyện này nữa, trong thâm tâm chỉ còn biết, chồng thích mình làm nũng, chỉ cần nhõng nhẽo vài cái thì chồng sẽ thương, sẽ bỏ qua cho, sẽ──

Chát!

" Aaaaaaaa!!!"

Chẳng nói chẳng rằn, gã đàn ông thô bạo hạ thước xuống, thanh thước vừa dày lại vừa bè to, từng thước từng thước đều chuẩn xác đánh vào hột le, bìu tinh, môi lồn, lỗ lồn, lỗ đái ở lồn của bé, gã đánh rất mạnh gần như là dùng toàn bộ sức mạnh để đánh, cảm giác đau thấu tận tim gan hoàn toàn đánh tan mọi suy nghĩ viễn vong trong đầu. Lúc này Ngọc Kỳ mới thật sự ý thức được, gã giận thật rồi!

" Phu quân! Áaaaa── đau hức...đau!!! Chồng chồ──em đau! Em đau quá! Ô...đau! Hột le nát mất! Aaaaaa....phu quân nhẹn──nhẹ thôi! Lồn sắp hư!! Hu hu em không dám nữa! Không dám nữa đ──Aaaa...đừng đánh nữa, hức...đừng đánh──Ô e...em đái mất! Đau quá! Muốn đái raaaaa!!!"

Trong cơn căng thẳng và sợ hãi, nỗi đau như được phóng đại nhân lên làm hai khiến bé con khóc thét dữ dội, mồm miệng loạn kêu, vừa dứt câu, bé liền chịu không nổi mà khép chặt đùi co người ôm lồn mất khống chế đái ra.

Nước tiểu vàng vọt khai rình cứ vậy phọt ra từ lỗ đái nhỏ xíu phía dưới hột le, len lỏi qua từng ngón tay trắng muốt thon mượt mà phun trào vung vảy tưới ướt khắp nơi, từ chăn ga giường nệm thậm chí là cả sàn nhà hay Tam Thường Luân đều không thể thoát khỏi số phận bị nước đái của Ngọc Kỳ tưới ướt.

" Ph-phu quân...~" Ngọc Kỳ sụt sịt.

Bé con hai mắt đỏ hồng, đẫm lệ sợ hãi dè dặt liếc nhìn gã đàn ông, thấy gã đang bất động nhìn chăm chăm vào vị trí bị nước đái bé phun ướt- trùng hợp chính là túp lều mà con chim cu của gã đang dựng đứng kia, Ngọc kỳ liền tái mặt, không dám rên một tiếng.

Ngón tay vẫn đang tranh thủ xoa lồn cũng ngừng lại chẳng dám xoa tiếp. Cả người bé co tròn một cục, sợ hãi gã sẽ lại nổi điên lên. Thế nhưng bé chờ đợi mãi qua mất một lúc lâu bé cũng chẳng thấy hắn phản ứng gì chỉ có nghe thấy mỗi tiếng thở dốc ngày một nặng nề vang rõ bên tai.

Ngọc Kỳ khẽ hé mắt nhìn thử thì thấy mắt gã đàn ông đỏ vành, cả người cứng đờ như tạc tượng, gân xanh trên trán đập giần giật, nhìn chăm chú bé liên tục, giống như đang cực lực nhẫn nhịn điều gì vậy.

______________________

Số donate cổ vũ tác giả:3🌹💕

9704229207675390292

MBbank: Tran Thu ...   
(Tới đây là đúng rồi ạ)

Hoặc quét mã này:


_____________
Mn thắc mắc sao dạo này tui lâu ra, hứa quoài cái bặt vô âm tính đk :3???

Ýe đáp án là...

Tại dạo này tui bận học á 👁️👄👁️. Vừa học vừa luyện vẽ, rồi làm việc nhà, tính toán hàng để chuẩn bị cho năm học tới bán.

Mà nói thiệt vẽ lúc đầu thấy đẹp lúm mà cái vài ngày sau tui thấy hét đẹp sửa 7749 lần mới đc, nhm lúc đó chán quá bỏ dỡ 1 bên đi vẽ thêm 1 tranh khác 😩.

Nhá trước con hàng sketch trc khi lên máy :3

P/s: tranh này chụp cũng vài tuần rồi, lúc này quên chấm nốt ruồi cho ảnh, đã bổ sung sau rồi nhưng lười quá kệ luôn ko chụp lại 😩

Vẫn là chồng bé Đào nhé=))) nhm lúc này là ảnh của thời trẻ


Và đây là chiếc hàng dở dang trên máy của tui đã bị ngâm chua 🍋 tận gần 2 tuần trời cùng nhìu bức khác 🤡👌

Ai đó cứu iem cái tóc và phần bóng dĩa vs!!! ngu tỉa tóc vs shadow quá 😢💦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro