Tập 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Hành Chi mượn một con ngựa của Cấm quân, lên ngựa, chạy nhanh đến y quán gần Thái Học nhất.

Chưa đến một nén nhang, hắn đã vội vàng quay lại, kéo Thành Vãn nói: “Các ngươi đoán không sai, trước tiên đưa huynh trưởng của đệ về nhà, hai người tắm rửa thay quần áo mới trước đi, tạm thời không nên đi ra ngoài.”

“Còn huynh?” Thành Vãn hỏi.

"Ta sẽ nhanh chóng đi tìm hai người.” Vu Hành Chi nhìn về phía Thành Nghị nói: “Ngài truyền tin cho người trong Cấm quân, cần có người giúp ta." Thành Nghị nhìn những người trước mặt rồi nói: “Lúc này chúng ta có trở về hay không cũng không có gì khác nhau, vừa rồi Ngô Văn Cử kia ngã vào trong ngực của ta và Thành Vãn, Thành Vãn lại ở trong Thái Học lâu như vậy...”

“Huynh trưởng, cơ thể của huynh..." Thành Vãn kéo Thành Nghị nhỏ giọng nói.

“Ca ca đệ và Diêm Vương có vận mệnh xung khắc, mạng ta rất lớn.”

Thành Nghị mỉm cười với Thành Vãn, quay đầu nhìn về phía tùy tùng của cậu, mở miệng nói: “Chọn hai mươi người đắc lực đi cùng ta, ta có chuyện phân phó cho các ngươi làm, nhớ đừng làm lộ ra."

Vừa dứt lời, cậu lại nói với Thành Vãn: “Đệ đến Thái Học tìm một phòng không có ai, mượn trước chút nữa sẽ dùng."

“Lưu Nhất!” Thành Nghị gọi một tiếng, Lưu Nhất từ trên nóc nhà phi xuống, dọa mọi người nhảy dựng lên, Thành Nghị nhỏ giọng phân phó: “Ngươi đi tìm người truyền tin cho Lục Du Tranh, để hắn ta phong ấn cửa cung, hôm nay tất cả những người rời khỏi cung không được phép quay trở lại. Khi nhìn thấy hắn ta, ngươi dùng khăn bịt kín mặt, đừng nên đến quá gần, sau khi chuyển lời xong thì trở về ngay lập tức, không được vào cung.”

“Được.” Lưu Nhất nói: “Nếu như Lục thống lĩnh hỏi, thuộc hạ của ta nên trả lời như thế nào?”

“Chỉ cần nói...” Thành Nghị nhỏ giọng nói: "Trong kinh thành đang có dịch bệnh, bảo hắn bảo vệ Bệ hạ thật tốt.”

Dịch bệnh này tưởng chừng như đột ngột ập đến nhưng thực chất nó đã có báo hiệu từ trước.

Thành Nghị hỏi Thành Vãn mới biết được, mấy ngày trước có một số đệ tử ở Thái Học bị cảm lạnh, mấy ngày nay liên tục có người bị nhiễm bệnh.

“Ta vừa mới đến y quán hỏi qua, đại phu nói những người đầu tiên bị cảm lạnh có lẽ đã được bảy tám ngày rồi, mấy ngày nay số lượng người càng ngày càng nhiều, bắt đầu từ hôm qua, y quán đã không đủ dùng.” Vu Hành Chi nói.

“Còn báo cáo nào không?” Thành Nghị hỏi.

“Ta quá sốt ruột nên chưa kịp hỏi chi tiết như vậy.” Vu Hành Chi nói.

Việc khẩn cấp bây giờ là phải nhanh chóng thực hiện biện pháp ngăn chặn dịch bệnh, nếu không một khi tình hình dịch bệnh lây lan, chỉ sợ kinh thành cũng sẽ gặp nguy hiểm. Thành Nghị không dám chậm trễ, nói với một gã tùy tùng của Cấm quân: “Ngươi đến Tuân Phòng Doanh, để cho bọn họ dẫn người đi thông báo cho các quản sự của các đường phố của kinh thành một tiếng, từ giờ trở đi để cho người dân về nhà nhiều nhất có thể, không được ra ngoài đi lại ngoài đường và ngõ hẻm, nếu có người bị cảm lạnh, tập trung họ đến các nơi như nhà thờ tổ hoặc quán trọ, những người từ y quán sẽ đưa bọn họ đi.”

“Tướng quân, chỉ sợ chuyện này không ổn đâu?” Tùy tùng kia nói: “Như vậy sẽ rất náo loạn, dân chúng sẽ khủng hoảng, nói không chừng sẽ xảy ra tai vạ gì đó.”

“Nếu vậy thì bắt mấy tên rồi giết một tên gây loạn để răn đe trăm người.” Thành Nghị nói: “Cấm quân của Bệ hạ cùng với Tuân Phòng Doanh có nhiều người như vậy, trừ những hộ vệ cung thành cùng với những chức trách không đi được, ít nhất cũng có hơn vạn người? Ở kinh thành lớn như vậy, phái người trông coi tuần tra từng ngõ ngách phố xá, không phải việc gì khó."

Tên tùy tùng nghe vậy thì có hơi do dự, mặc dù Thành Nghị là Phó thống lĩnh cấm quân, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng lộ mặt, tất cả mọi người chỉ biết Lục Du Tranh. Huống hồ chuyện điều phối Tuân Phòng Doanh này, đừng nói một mình Phó thống lính cậu, cho dù là Lục Du Tranh cũng không dám nói dễ dàng như vậy.

Cho dù có mở miệng, Tuân Phòng Doanh cũng chưa chắc đã nhận mệnh.

“Thế nào? Lời nói của bổn tướng quân không được tính sao?" Thành Nghị hỏi.

“Tướng quân tha lỗi.”

Tùy tùng kia quỳ một chân trên đất nói: “Thuộc hạ không dám bất kính đối với tướng quân, nhưng quyền hạn của Tuân Phòng Doanh và Cấm quân khác nhau, chúng ta cũng không có trách nhiệm điều phối.”

Tuy Thành Nghị có hơi tức giận, nhưng cậu biết hắn ta nói thật.

Vu Hành Chi thấy vậy mở miệng nói: “Để ta đi, dù sao ta cũng vừa được khen thưởng, ít nhiều bọn họ cũng sẽ cho ta chút mặt mũi.”

“Việc cá nhân mà điều động là điều tối kỵ ở Tuân Phòng Doanh, là do ta sơ sót.” Thành Nghị suy nghĩ, nói với tùy tùng kia: “Ta viết một phong thư, đích thân ngươi đi giao cho Bệ hạ... Được rồi, mất quá nhiều thời gian, ngươi tìm người có trí nhớ tốt, truyền tin bằng miệng.”

Cậu vừa dứt lời, tên tùy tùng lập tức chọn ra một binh sĩ.

Thành Nghị suy nghĩ, mở miệng nói: “Ngươi nói kinh thành đột nhiên bùng phát dịch bệnh, để tránh dịch bệnh lây lan, cần điều phối Tuân Phòng Doanh hỗ trợ, mong Bệ hạ ân chuẩn. Ngoài ra, xin Bệ hạ ra lệnh cho thái y trong nội cung chuẩn bị kế sách ứng phó, tình hình dịch bệnh ban đầu được kết luận là cảm lạnh, ta sẽ đưa người vào trong nội cung."

Thành Nghị còn định dặn dò Tăng Thuấn Hy làm tốt phòng hộ trong cung, nhưng nghĩ lại, có lẽ thái y trong nội cung có kinh nghiệm đối phó với dịch bệnh hơn, cũng không cần cậu phải quan tâm.

“Còn nữa, dược liệu của các y quán sẽ bị thiếu, đến lúc đó sẽ cần người của Hộ bộ điều phối, để cho hắn chuẩn bị trước.” Thành Nghị nói: “Chỉ có vậy, ngươi đi đi. Nhớ đeo khăn che mặt, kĩ phải nhắc nhở người đưa tin trong nội cung, không được truyền dịch bệnh qua cho Bệ hạ.”

Người nọ nhận lệnh rời đi.

Thành Nghị nói với Thành Vãn: “Hơn một nửa bệnh cảm lạnh đều lây lan thông qua miệng mũi, muốn ngăn chặn dịch bệnh cần phải làm tốt việc cách ly và bảo vệ, đệ dẫn người đi kiểm tra lại, cách ly những người nhiễm bệnh và những người chưa bị nhiễm bệnh. Còn có những người tiếp xúc với người bệnh tương đối nhiều, cũng cần phải cách ly.” Thành Nghị lại phái mấy Cấm quân hỗ trợ Thành Vãn, cũng dặn dò bọn họ đeo khăn che mặt.

“Từ giờ trở đi, tốt nhất mọi người nên đeo khăn che mặt, nhất là người của y quán, còn có người chăm sóc người bệnh.” Thành Nghị nói: “Không chỉ phải đeo, còn phải thường xuyên giặt rửa, khăn che mặt đã đeo tốt nhất nên giặt bằng nước sôi mới tốt."

Vu Hành Chi gật đầu nói: “Chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không làm được nhiều khăn che mặt như vậy, chỉ người của Tuân Phòng Doanh và Cấm quân cộng lại cũng đã mấy vạn người, đừng nói đến dân chúng."

“Tìm người kiểm kê vải vóc tơ lụa của kinh thành, trưng dụng tất cả vải vóc và thợ may có thể dùng để làm khăn che mặt. Về phần dân chúng, để cho bọn họ tự làm đi, có nhà nào không có mấy miếng vải?" Thành Nghị nói, mặc dù khăn che mặt này không tốt bằng người hiện đại dùng khẩu trang, có lẽ hiệu quả bảo vệ vẫn còn có hạn, nhưng có lẽ vẫn tốt hơn không có?

Thành Nghị lập tức sắp xếp một vài quân lính đi tính toán khăn che  mặt Cấm quân, lại phân  phó người đến các cửa hàng lương thực và dầu mỏ, tập trung làm rất nhiều dấm chua, đốt dấm chua ở các y quán cùng với những nơi có nhiều người nhiễm bệnh. Cũng không biết thứ này có tác dụng hay không, nhưng Thành Nghị làm theo nguyên tắc có còn hơn không, dùng tất cả những biện pháp mà mình có thể nghĩ ra.

“Sau khi Bệ hạ trả lời lời lại, dân chúng trong thành đã về nhà hết, chúng ta lập tức đi đến y quán.” Thành Nghị nói với Thành Vãn: “Đệ hiểu y thuật, cho nên đệ phụ trách việc trao đổi với đại phu, tốt nhất chúng ta nên hiểu rõ bệnh tình và hậu quả của bệnh cảm lạnh này, chúng ta sẽ chuẩn bị đối phó với chúng trước.”

“Vây còn ngài?” Vu Hành Chi hỏi.

“Ta dẫn người đến các y quán để sắp xếp lại danh sách người bệnh mắc bệnh sớm nhất, tốt nhất là có thể tìm ra lý do tại sao bọn họ lại mắc bệnh, tìm được nguyên nhân gây ra dịch bệnh lần này.” Thành Nghị nói.

Xã hội hiện đại nên con người rất thuần thục hình thức đối phó với tình hình dịch bệnh, mặc dù Thành Nghị không có tham gia các công việc liên quan, nhưng mưa dầm thấm đất nên cậu cũng biết một chút. Cho nên cậu biết, nguyên nhân gây ra dịch bệnh chính là mấu chốt để tìm ra phương pháp giải quyết, nhưng tìm được đường lây và nguồn gốc cũng là một vấn đề rất quan trọng.

Tim tức truyền đến nội cung, Tăng Thuấn Hy đang thảo luận vấn đề với một số triều thần ở Ngự thư phòng.

Sau khi Lục Du Tranh tiến vào điện, nói vào tai Tăng Thuấn Hy mấy câu, sắc mặt Tăng Thuấn Hy thay đổi.

Triều thần cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì, cũng không dám nhiều lời.

Thấy sắc mặt Tăng Thuấn Hy hết sức khó coi, một lúc sau hắn mới hỏi một câu: “Thành tướng quân đâu?”

“Thành tướng quân nói để cho thần canh giữ cửa cung bên trong không được đi ra ngoài, người bên ngoài không thể đi vào trong, để tránh..." Lục Du Tranh nhìn các triều thần, Tăng Thuấn Hy ra hiệu bảo không sao, hắn ta lập tức nói tiếp: “Để tránh dịch bệnh truyền vào trong trong cung."

Mấy vị triều thần nghe xong cũng sợ hãi.

“Kinh thành có dịch bệnh sao?” Một vị đại thần hỏi.

“Đúng vậy.” Lục Du Tranh nói: “Hôm nay Thành tướng quân ra ngoài phá cháo miễn phí là ngài ấy phát hiện ra trước.”

“Bệ hạ, chuyện này không phải chuyện đùa, Thành tướng quân cũng không phải là đại phu, ngài ấy làm sao có thể xác nhận có phải là dịch bệnh hay không? Hơn nữa, nếu thật sự có dịch bệnh, y quán sẽ báo cáo, từng nha môn trong nội cung đều có trên sổ con. Có phải xác nhận trước hay không, để tránh gây chiến, khiến người dân hoang mang.” Một vị đại thần khác nói.

Chúng thần lần lượt thảo luận, hiển nhiên mỗi người đều có ý kiến riêng của mình.

Tăng Thuấn Hy trầm ngâm một lúc rồi nói: “Lục Du Tranh, ngươi đi dẫn Thành tướng quân về đây.”

“Bệ hạ, Thành tướng quân nói ngài ấy sẽ không hồi cung..."

Lục Du Tranh nói. “Ngươi nghe lời Thành tướng quân hay là nghe lời trẫm?" Tăng Thuấn Hy lạnh lùng nói.

Lục Du Tranh nghe vậy thì quỳ một chân trên đất, chắp tay nói với Tăng Thuấn Hy: “Bệ hạ, Thành tướng quân còn lời dặn dò khác. Ngài ấy còn cần Bệ hạ ân chuẩn, đồng ý cho ngài ấy điều phối người của Tuân Phòng Doanh, cũng mong Bệ hạ cho thái y chuẩn bị ứng phó, đồng thời cũng yêu cầu Hộ bộ cho y quán dùng thuốc, mọi người trong cung và ngoài cung đều phải đeo khăn che mặt, để tránh bệnh.”

Ngay khi Lục Du Tranh nói những lời này, tất cả các chúng thần ở đây đều nghẹn họng. Thỉnh cầu điều phối Tuần Phòng Doanh cũng quá giới hạn rồi, Thành Nghị vốn là Phó thống lĩnh của cấm quân, nếu tay cầm Tuần Phòng Doanh, phong ấn kinh thành thì muốn gì làm đó.

Đó không phải là điều mà Tăng Thuấn Hy đang nghĩ đến, hắn rất ngạc nhiên khi Thành Nghị có thể suy tính chu toàn như vậy trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Thâm chí còn nghĩ đến những khó khăn mà kinh thành sẽ phải đối mặt...

“Bệ hạ, Thành tướng quân tốn sức vì an toàn của kinh thành và an nguy của Bệ hạ.” Lục Du Tranh nói.

Ý là, lúc này Tăng Thuấn Hy nên dùng đại cục làm trọng, không nên phụ lòng sự sắp xếp của Thành Nghị.

Tăng Thuấn Hy hít một hơi thật sâu và nói: "Mời viện phán Thái y viện, Hướng thái y, Lưu thái y cùng nhau đến Ngự thư phòng. Lục Du Tranh người cho người gọi mấy quản sự của Hộ bộ đến đây, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, sau đó truyền chỉ thị bằng miệng của ta, tất cả các bộ phận tư của Tuần Phòng Doanh và kinh thành, phối hợp với điều phối của Thành tướng quân, nếu có ai làm trái lệnh, không tuân thủ, làm chậm trễ hoặc lười biếng sẽ phải gánh hết trọng trách.”

“Dạ vâng.” Lục Du Tranh nói triều thần nghe vậy thì kinh ngạc nhìn nhau, nhưng cũng không dám làm trái ý Tăng Thuấn Hy.

“Chờ một chút.” Tăng Thuấn Hy nói với Lục Du Tranh: “Ngươi lại dẫn một người khác đến Thoan Hà Doanh, nói cho hắn biết tình hình ở kinh thành, để hắn có thể chuẩn bị trước, phòng ngừa ngộ nhỡ.”

Một triều thần nghe vậy, cuối cùng không nhịn được nữa nói: “Bệ hạ giao quyền điều phối tất cả các bộ ty cùng với Tuân Phòng Doanh cho Thành tướng quân, nếu như ngài ấy thật sự có ý đồ khác, e rằng Thoan Hà Doanh sẽ không đến giúp kịp thời, mong Bệ hạ nghĩ lại...”

Tăng Thuấn Hy lạnh lùng liếc nhìn triều thần kia, tiếp tục nói với Lục Du Tranh: “Nếu dịch bệnh không giới hạn ở kinh thành, chỉ sợ tất cả các huyện xung quanh cũng sẽ gặp nguy hiểm, để Tiêu Anh sớm lên kế hoạch. Đến lúc đó, chỉ sợ tất cả các huyện xung quanh kinh thành sẽ phải chạy trốn khắp nơi.”

"Đúng a." Lục Du Tranh vội vàng nói.

Vẻ mặt triều thần tỏ vẻ khó tin, thầm nghĩ vị chủ tử này không có ý định đề phòng kẻ đó?

Tuân Phong Doanh nhận được chỉ thị bằng miệng của Tăng Thuấn Hy, lại làm việc rất hiệu quả.

Đường phố ở kinh thành ngày tám tháng chạp vốn rất náo nhiệt, cũng nhanh chóng trở nên vắng vẻ.

Chỉ có y quán ở khắp nơi đều chật người đến chữa bệnh.

Sau khi Thành Nghị và Vu Hành Chi đến y quán, bọn họ gần như đứng ở cửa không thể chen vào.

Ngay cả cửa y quán cũng vậy, trong đó có một số người bị bệnh, còn có một số người  nghe tin có dịch bệnh cảm thấy không khỏe, sợ về nhà sẽ truyền bệnh cho người nhà, cho nên họ lập tức chạy đến y quán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro