Tập 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế nhưng nếu không tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì sẽ có nhiều người chết hơn." Vu Hành Chi nói.

"Hơn nữa, đối với chúng ta mà nói,
đối với người thân của người đã mất mà nói chỉ có một người mà thôi."
Chử Vân Phong nói: "Ngươi không nói rõ cho bọn họ hiểu, cứ mổ người ra, cả cuộc đời này, bọn họ sẽ không thể nào vượt qua được rào cản này."

Sắc mặt Vu Hành Chi lạnh lùng hỏi: "Chử đại phu có trách nhiệm với người nhà bệnh nhân, còn bản thân bệnh nhân thì sao?"

"Ngươi có ý gì?" Chử Vân Phong hỏi.

Vu Hành Chi liếc nhìn Thành Nghị, cuối cùng cũng kìm nén không nói tiếp, nhưng trong lòng Chử Vân Phong hiểu rõ. Thành Nghị không hiểu cho lắm, nói: "Chuyện này để cho ta đi nói chuyện với bọn họ, đã có sáu mươi hai người chết, cho nên một chút hy vọng cũng không có.
Cho dù không được, ngày mai... Nói không chừng sẽ có người đồng ý..."

Lúc Thành Nghị đang nói chuyện, sắc mặt cậu đột nhiên tái nhợt, sau đó trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã về phía sau. Vu Hành Chi tay mắt lanh lẹ, một tay đỡ người, lúc này
Chử Vân Phong lập tức đưa tay đặt lên cổ tay Thành Nghị, một lát sau vẻ mặt mới dịu lại một chút.

"Làm sao vậy?" Vu Hành Chi hỏi.

"Thiếu máu, phản ứng bình thường thôi." Chử Vân Phong nói.

Vu Hành Chi đặt Thành Nghị lên trên giường, sắc mặt rất khó coi.

Chử Vân Phong đứng ở cửa, thản nhiên nói: "Muốn nói gì cứ nói đi, nhân lúc người còn chưa tỉnh lại."

"Ngươi vẫn luôn bắt mạch cho y sao?" Vu Hành Chi  hỏi.

"Đúng vậy." Chử Vân Phong nói: "Chính xác mà nói, hai tháng gần đây ta mới bắt đầu bắt mạch cho ngài ấy."

"Chính y.... Cũng không biết phải không?" Vu Hành Chi hỏi.

"Ngài đang nói đến chuyện gì?" Chử Vân Phong hỏi "Ngộ độc, hay là chuyện mang thai?"

"Chuyện nào ngươi cũng không nên lừa y." Vu Hành Chi nói:
"Ngươi còn cảm thông cho những người thân của những người xa lạ đã chết đó, tại sao lại lừa y chuyện lớn như vậy? Các ngươi... Ngươi và Tăng Thuấn Hy định làm gì đứa trẻ đó?"

Chử Vân Phong liếc nhìn Thành Nghị, đi tới cửa đứng, Vu Hành Chi nhìn thấy vậy thì đi the0 hắn ta ra ngoài, đóng cửa lại.

"Người lớn và đứa nhỏ chỉ có thể cứu được một người Chử Vân Phong nói: "Đổi lại là ngài, tri kỷ nhất của Thành tướng quân, ngài định làm gì? Nói cho ngài ấy biết, hoặc là ngài chết không sinh được đứa bé ra, hoặc là đứa bé chết, sẽ bảo vệ được mạng sống của ngài... Ngài sẽ nói như vậy sao?"

"Ta..." Rõ ràng Vu Hành Chi không biết chi tiết, khí thế yếu đi vài phần, nói: "Nhưng đó là con của y, dù sao ngươi cũng phải nói cho y biết, nếu không sau này vào một ngày nào đó..."

"Nêu nói cho ngài ấy biết, để cho
ngài ấy ngày nào cũng sống trong sự tự trách và áy náy, sau này mỗi ngày nhớ đến đứa bé này, ngài ấy sẽ nhớ tới mạng sống được đổi bằng cốt nhục của mình" Chử Vân Phong nói: "Đáng tiếc, cha của đứa nhỏ không nỡ làm như vậy, ngày nào cũng nhất quyết ăn chay chép kinh
Phật, muốn một mình gánh chịu tội giết con mình, để cho Thành tướng quân không cần phải gánh chịu quá nhiều sự tự trách và áy náy như vậy."

Vu Hành Chi nghe vậy khẽ giật mình, có hơi không nói nên lời.

Chữ Vân Phong lại nói: "Nếu không ngài đi nói đi, có lẽ ngài là huynh đệ tốt nhất, nói cho ngài ấy biết bí mật này thì ngài mới không hổ thẹn với lương tâm, dù sao sau này nửa đêm tỉnh mộng, người không thể quên được bản thân tự tay hại chết con mình là ngài ấy, cũng không phải là ngài."

Những lời của Chử Vân Phong khiến Vu Hành Chi không nói được gì.

Việc này cũng không trách được Vu Hành Chi, hắn ta chỉ biết chuyện Thành Nghị bị giấu đi, làm sao biết được đằng sau còn có nhiều lý do như vậy.

"Không có cách nào khác sao?" Vu Hành Chi hỏi.

"Không có." Chử Vân Phong nói: "Ít nhất thì bây giờ không có."

Trong lòng Vu Hành Chi có hơi lo lắng, quay đầu lại nhìn ở cuối hành  lang đang có một người đứng đó, là Thành Vãn.

Vẻ mặt Thành Vãn buồn bã, rõ ràng cậu ấy cũng đã nghe được chuyện vừa rồi.

"Thành Vãn." Vu Hành Chi nói.

"Khi nào huynh trưởng mới tỉnh lại?"
Thành Vãn hỏi: "Huynh ấy còn phải ghi sổ con cho Bệ hạ sao?"

Vu Hành Chi khẽ giật mình, đột nhiên phản ứng lại. Trước mắt bọn họ vốn không có thời gian rảnh để suy nghĩ về chuyện tương lai, có thể vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt một cách an toàn hay không mới là vấn đề đầu tiên mà bọn họ phải đối mặt.

Chử Vân Phong định để cho Thành Nghị ngủ thêm một lúc, nhưng nghĩ đến những người trong nội
cung đang khó chịu, cho nên hắn ta dùng châm cứu để đánh thức cậu dậy. Thành Nghị mơ mơ màng màng, cậu còn tưởng rằng mình bị nhiễm bệnh nên mới ngất xỉu, Chử Vân Phong liên tục phủ nhận cậu miễn cưỡng tin.

"Gọi một Cấm quân có trí nhớ tốt đến đây." Thành Nghị nói.

"Một ngày không gặp như cách ba thu, Thành tướng quân thông cảm cho Bệ hạ, ghi một phong thư đi."
Chử Vân Phong nói.

Thành Nghị suy nghĩ, hôm nay cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với Tăng Thuấn Hy, với tốc độ của cậu viết xong một phong thư có lẽ cũng đã nửa đêm, cho nên cậu lập tức bảo Vu Hành Chi viết thay, liệt kê từng việc  quan trọng.

Lúc Tăng Thuấn Hy nhận được tin tức thì trời đã đêm rồi.

Thư do Lục Du Tranh đích thân đưa cho hắn, trên đường đi được bọc rất nhiều lớp, đến khi Tăng Thuấn Hy nhận được chỉ còn lại lớp trong cùng.

Tăng Thuấn Hy cầm lấy bức thư có hơi kích động, còn không cam lòng mở ra, chỉ thản nhiên hỏi: "Bây giờ Thành tướng quân đang nghỉ ngơi ở đâu?"

"Đang ở tại phủ củaVu tướng quân." Lục Du Tranh nói.

Tăng Thuấn Hy: Uhm, Vu phủ có lẽ cũng không quá tồi tàn, cũng không đến mức khiến cậu tủi thân.

Lục Du Tranh lại nói: "Nghe nói là khu nhà cũ của Vu tướng quân, quý phủ không có người nấu nước nóng,
hôm nay suýt chút nữa Thành tướng quân phải tự mình đi gánh nước.
Nhưng thần đã sắp xếp người đem chút quần áo mùa đông và than bạc đến đó, có lẽ sẽ không quá lạnh."

Tăng Thuấn Hy :..

Trời lạnh như vậy, ngay cả người nấu nước nóng cũng không có, còn phải tự mình đi gánh.

"Bệ hạ, người đưa tin đến đang chờ ở ngoài cung, nói là đợi hồi âm của ngài rồi mới rời đi." Lục Du Tranh nói.

Nghe vậy, trong lòng Tăng Thuấn Hy cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ cuối cùng Thành Nghị cũng có chút tâm, có lẽ cũng nhớ đến hắn, nếu không thì sẽ không nóng lòng chờ hồi âm của hắn như vậy.

Không ngờ sau đó Lục Du Tranh lại bổ sung thêm một câu:
"Nói những chuyện khác không quan trọng, những việc mà Chử tiên sinh đề cập tối nay phải được Bệ hạ ban chiếu điều lệ."

Tăng Thuấn Hy :!!!
Ngươi không thể nói xong trong một câu sao?

Một ngày này của Tăng Thuấn Hy giống như nồi đang sắc thuốc vậy, tin tức xấu đến liên tục, hắn phải lo liệu mọi mặt, còn phải nghĩ kế hoạch cho tương lai, trong lòng còn phải nhớ đến dân chúng của kinh thành và
Thành Nghị. Cuối cùng cũng đã nhận được thư của Thành Nghị, hắn nghĩ cuối cùng cũng được an ủi một chút, không ngờ lúc đầu hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhưng cuối cùng lại khiến tâm trạng hỗn loạn.

Hắn vừa mở thư ra xem, thấy đó không phải là chữ viết của Thành Nghị , trong lòng hắn tràn đầy thất vọng.

Nhưng nghĩ lại hôm nay Thành Nghị đãđ rất mệt, có lẽ mệt đến mức không còn sức để viết thư, trong lòng hắn lại cảm thấy đau lòng.

Trong thư, Thành Nghị nói về tình hình dịch bệnh cho y biết, cũng nói những nguy hiểm và khó khăn tiếp theo sẽ phải gặp cho Tăng Thuấn Hy để hắn chuẩn bị kế hoạch trước.

Đồng thời, Thành Nghị còn nói đến việc dịch bệnh không được báo cáo kịp thời, ngày thứ hai y quán mới báo cáo cho Nha môn, nhưng Tăng Thuấn Hy lại không nhận được sổ con, trong chuyện này nhất định đã có ai đó sắp xếp giấu diếm.

Trừ cái đó ra, trong thư còn có những đơn thuốc bổ sung của y quán và bản phân tích dịch bệnh của Chử Vân Phong, cung cấp cho các thái y để bọn họ tham khảo thảo luận. Cuối cùng, trong thư có viết ý định khám nghiệm tử thi của Chử Vân Phong, yêu cầu Tăng Thuấn Hy cử hai thái y có kinh nghiệm khám nghiệm tử thi đến để hỗ trợ.

Trong tất cả ba trang giấy, chỉ có câu cuối cùng gửi đến Tăng Thuấn Hy, đó là chữ viết tay của chính Thành Nghị, cậu viết: Khỏe mạnh, đừng đọc.

Tăng Thuấn Hy cười khô, đưa tay xoa xoa bốn chữ giây lát. Lúc trước khi bên cạnh Thành Nghị, hắn không cảm nhận được gì, hôm nay chỉ có nửa ngày không gặp, trong lòng Tăng Thuấn Hy đã cảm thấy trống rỗng vô cùng, cả người đều có cảm giác mất mát.

"Hôm nav có bao nhiêu thái y của Thái y viện được mời ra cung để hỗ trợ điều trị dịch bệnh?" Tăng Thuấn Hy hỏi.

"Bẩm báo Bệ hạ, có mười một người."
Lục Du Tranh nói.

Tăng Thuấn Hy suy nghĩ, nói: "Trong số mười một người, ngoại trừ những người đã trên năm mươi tuổi, sáng mai đồng ý tất cả những người còn lại, ngoài ra còn để cho Thái y viện phái hai viện phán hiểu về giải phẫu xuất cung để hỗ trợ Chử tiên sinh."

"Được." Lục DucTranh nói.

"Gửi cùng một lúc, nói rằng đây là y án và đơn thuốc mà Chử tiên sinh đã sửa sang lại." Tăng Thuấn Hy đưa bức thư Chử Vân Phong đã viết kia cho Lục Du Tranh nói: "Sáng sớm ngày mai, phái một đội Cấm quân đi theo thái y, đến mỗi y quán để tùy cơ ứng biến với mọi tình huống nào. Nếu thiếu dược liệu gì thì tìm người của
Hộ bộ để giải quyết, nếu kinh thành không có thì phái người đến các khu vực xung quanh để mua, nguồn cung không thể thiếu. Nhưng nhớ kỹ, sau khi người của kinh thành ra khỏi thành phải được Thoan Hà Doanh thay vào, những chuyện nên làm thì để cho Tiêu Anh phái người đi làm, tránh lây lan dịch bệnh ở kinh thành cho những nơi khác."

Cho đến bây giờ, điều may mắn duy nhất chính là không có tin tức dịch bệnh ở nơi khác truyền đến.

Nếu không, Tăng Thuấn Hy thật sự là sứt đầu mẻ trán...

Sáng sớm hôm sau, người của Thái y viện xuất cung. Tạm thời đã có người tiếp quản công việc ở y quán nên Chử Vân Phong và Vu Hành Chi không cần phải đến y quán nữa.

Bởi vì đến bây giờ không có người
thân nào của những người chết này đồng ý cho khám nghiệm tử thi để kiểm tra, cho nên sáng sớm Thành Nghị đã dẫn đám người Chử Vân Phong đến chỗ ở của những người nhiễm bệnh sớm nhất, muốn xem ở đó có manh mối mới nào không, nói không chừng nó có thể giúp tìm được nguyên nhân gây ra và giải quyết được dịch bệnh.

Bọn họ nhanh chóng phát hiện, trong số sáu mươi hai người đầu tiên tử vong ngày hôm qua, có hơn bốn mươi người sống ở một số con phố bên cạnh. Có vài ngôi nhà ở cạnh nhau, gần như nhà nào cũng có người nhiễm bệnh tử vong.

"Có vẻ như đây rất có thể là nơi dịch bệnh bùng phát đầu tiên."
Thành Nghị nói.

"Nhưng nơi này không có cửa hàng, cũng không có chợ, người đến người đi gần như hoàn toàn bằng cách đi bộ xuống phố, chẳng lẽ quan hệ hàng xóm của bọn họ tốt như vậy, có thể nhiềm bệnh trong vòng một ngày." Vu  Hành Chi nói.

Chử Vân Phong nhìn một căn nhà, nói: "Vào xem xem."

Mọi người nghe vậy thì đi về phía cửa,
Thành Vãn giơ tay gõ cửa nói: "Có ai ở nhà không?"

Một lúc lâu sau trong cửa không có động tĩnh gì, mọi người nhìn nhau, Vu Hành Chi đưa tay đẩy, cửa lập tức mở ra.

Thành Nghị thò đầu nhìn bốn phía, cũng không thấy ai, cậu hỏi mấy câu cũng không có ai trả lời.

Cậu bước chân vào cửa, chỉ cảm thấy căn nhà này vắng tanh, yên tĩnh đến lạ thường, hình như là không có ai ở vậy.

Khi mọi người đang đi về phía phòng chính thì cửa nhà bên cạnh đột nhiên mở ra một khe hở.

Một cơn gió thổi qua, Thành Nghị nhíu mày, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Thái y ở thái y viện đã chuẩn bị hai đơn thuốc ngay trong đêm, một dùng để làm dịu dịch bệnh, và một đơn thuốc khác để phòng ngừa.

Sáng sớm, người ở y quán đã chuẩn bị thuốc sắc theo đơn thuốc mới, thay thế đơn cũ trước đó, sau đó để
bệnh nhân uống thuốc. Những binh lính của Tuân Phòng Doanh thì chịu trách nhiệm sắc thuốc phòng bệnh và phân phát cho mọi người trong
Cấm quân và Tuân Phòng Doanh.

Ngoài ra, họ còn hợp tác với người của Hộ bộ để tạo ra số lượng lớn
thuốc gói, rồi lần lượt phát cho từng nhà, để bá tánh tự nấu thuốc uống.

"Hướng thái y, hạ quan đành phải hỏi nhiều một câu, loại thuốc này uống vào thật sự có thể ngăn chặn dịch bệnh ư?"

Viên quan Hộ bộ chịu trách nhiệm hợp tác với Thái y viện để phát thuốc không nhịn được bèn hỏi thái y.

Hướng thái y cười khô một tiếng, rồi
nói: "Chỉ là bài thuốc bổ thân
mà thôi, lúc nhất thời tìm ra biện pháp phòng bệnh là chuyện không có khả năng. Cho dù có biện pháp thật đi chăng nữa, thì dược liệu của toàn bộ kinh thành cũng không đủ để phân phát từng nhà."

Hướng thái y vừa nói vừa mở gói thuốc ra cho hắn xem. Ngoài một số dược liệu, còn có táo tàu và các thảo dược khác.

Viên quan nọ tuy không hiểu dược lý nhưng cũng biết gói thuốc này không có tác dụng gì.

"Đại nhân giữ chức trong lục bộ, phải biết bổn phận của chúng ta là phân ưu cùng Bệ hạ. Hiện tại toàn bộ kinh thành đang trong tình trạng rối ren. Gói thuốc này tuy không thể ngăn chặn dịch bệnh, nhưng có thể trấn an lòng dân."

Hướng thái y nói: "Chỉ là trong khoảng thời gian này, Hộ bộ cùng các vị đại nhân e rằng sẽ phải vất vả nhiều. Sau này, không thiếu lúc cần các vị phân phát dược liệu, thuốc bổ và thậm chí cả ngũ cốc hoa màu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro