Tập 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất định phải nghĩ cách ngăn chặn những lời đồn đại này...

Đêm đó, Thành Nghị cùng Tô Hằng cải trang thành người dân đi nghe hát ở nhà hát.

Họ chọn Thủy Nguyệt Lâu, nơi đang nổi tiếng nhất kinh thành hiện nay. Nghe nói, bởi vì nơi đây đang diễn về Thành Nghị và Trình Viễn, nên hai ngày nay, ngày nào cũng chật kín người.

Thành Nghị vốn biết dân phong nước Đại Yến này khá cởi mở, bách tính càng có thể tự do ngôn luận. Thoại bản bên trong nhà hát thường diễn về bất kỳ ai, kể cả những chuyện liên quan đến đương kim Thánh thượng, cũng không hề e dè.

Tuy nhiên, sau khi đích thân xem qua một lần, cậu vẫn không khỏi rùng mình toát mồ hôi lạnh.

Nhân vật chính trong câu chuyện này không ai khác ngoài Trình Viễn, một thiếu niên tài hoa và đa tình. Ngay từ thuở nhỏ, cậu ta đã say mê danh tiếng của Ứng Uyên tướng quân. Vào năm ngoái, khi Thành Nghị hồi kinh báo cáo công việc, cậu ta đã vô tình gặp qua một lần và từ đó mắc bệnh tương tư. Gần đây, Thành Nghị lại một lần nữa hồi kinh để báo cáo công việc. Định mệnh đưa đẩy thế nào mà hai người lại ngẫu nhiên gặp nhau trên đường phố. Hai người vừa gặp đã yêu, sa vào lưới tình. Kế tiếp là những tình tiết quen thuộc: cách họ yêu nhau, bí mật hẹn hò, và cả những khoảnh khắc hạnh phúc khi có con.

Lời bài diễn đến đây, Thành Nghị còn tưởng rằng sắp kết thúc, không nghĩ tới đằng sau đột nhiên lại tới một cái cao trào!

Ngay lúc Thành Nghị và Trình Viễn đang quấn quýt, luyến lưu không rời thì Tăng Thuấn Hy bất ngờ xông vào, cưỡng ép đem Thành Nghị vào cung. Trình Viễn đau khổ, quỳ gối trước cửa cung ba ngày ba đêm, mới được gặp Thành Nghị một lần. Hai người ôm nhau khóc nức nở, lại bị Tăng Thuấn Hy hung hăng chia cắt.

Thành Nghị:...

Quả thật là có can đảm bịa đặt nha! Làm kẻ trong cuộc như cậu đây suýt chút nữa cũng đã tin rồi.

Hơn nữa, những kẻ này vì muốn tô đậm thêm tình cảm sâu sắc của nhân vật Trình Viễn, nên đã cố ý biến Tăng Thuấn Hy thành "Bạo chúa" chia rẽ uyên ương. Tuy Thành Nghị nhớ rằng trong nguyên tác, về sau Tăng Thuấn Hy quả thật có phần "hắc hóa", nhưng hiện tại hắn mới mười tám tuổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là ép buộc hắn không được làm người hay sao?

"Tô công công, có mang theo ngân lượng không?" Thành Nghị hỏi.

"Có mang theo một ít, không biết tướng quân muốn làm gì?" Tô công công đáp.

"Ngươi hãy đi tìm chủ của nhà hát này." Thành Nghị nói: "Nói rằng ta có việc cần bàn bạc với bọn họ. Bảo hắn dẫn theo vị tiên sinh sáng tác thoại bản tài ba nhất trong nhà hát này đến gặp ta."

Thành Nghị trầm tư suy nghĩ, muốn dập tắt tin đồn thất thiệt về mình và Trình Viễn, cách tốt nhất là lấy độc trị độc.

Bách tính chẳng phải đều thích xem thoại bản sao?

Miệng lưỡi của tiên sinh thoại bản đó chính là ma quỷ dẫn dắt dư luận.

Hôm nay có thể bịa đặt chuyện yêu đương giữa cậu và Trình Viễn, ngày mai đương nhiên cũng có thể bịa đặt chuyện của người khác. Cho nên, Thành Nghị quyết định ra tay trước, tìm người chắp bút viết nên câu chuyện giữa mình và Tăng Thuấn Hy. Chỉ cần chuyện của cậu chiếm lĩnh nhà hát kinh thành, thì tin đồn về Trình Viễn sẽ tự khắc bị mọi người quên lãng.

Nhưng điều khiến Thành Nghị không ngờ là, vị tiên sinh viết thoại bản này lại không hề nể nang cậu!

"Thành tướng quân, từ khi xuất hiện trong thoại bản của ta ba năm trước, đã là một nhân vật tiên mắc đọa. Cả Đại Yến quốc ai mà không có chút ý niệm si mê với Thành tướng quân chứ?" Tiên sinh viết thoại bản phẫn nộ nói: "Nếu ngươi muốn nói Bệ hạ si tình theo đuổi Thành tướng quân,ta còn có thể cân nhắc một chút. Nhưng bảo ta viết chuyện Thành tướng quân hạ mình theo đuổi Bệ hạ, điều này... Xin thứ lỗi tại hạ không thể chấp nhận được."

Thành Nghị: ???

Tăng Thuấn Hy lạnh lùng như khúc gỗ, làm sao có thể chủ động theo đuổi người khác được chứ?

"Thành tướng quân sẽ không chủ động theo đuổi kẻ khác! Chỉ có kẻ khác ngưỡng mộ hắn mà thôi! Hơn nữa, rõ ràng Thành tướng quân và Trình công tử là một đôi, Bệ hạ không xứng với hắn!" Tiên sinh viết thoại bản càng nói càng kích động, suýt chút nữa đã đập bàn. Ông chủ nhà hát thấy tình hình không ổn, vội vàng đẩy tiên sinh viết thoại bản ra ngoài, trước khi đi còn không quên quay sang cúi đầu xin lỗi với Thành Nghị.

Thành Nghị mặt mày ngơ ngác, tức giận đến mức không biết nói gì.

"Lão nô thấy câu chuyện Thành tướng quân còn hay hơn chuyện của tiên sinh viết thoại bản kia." Tô Hằng an ủi.

"Vẫn là ngươi có mắt nhìn." Thành Nghị bất lực nói: "Tiếc là ngươi không có nhà hát..."

"Thành tướng quân định làm gì tiếp theo?" Tô Hằng hỏi.

Thành Nghị im lặng một lát rồi nói: "Về nhà ngủ một giấc đã rồi nói tiếp."

Thành Nghị nhìn lên bảng hiệu của Thủy Nguyệt Lâu, khẽ cười lạnh, thầm nghĩ: "Ở kinh thành này cũng chẳng phải chỉ có một nhà hát của ngươi, người viết thoại bản cũng không chỉ có mình ngươi, hãy đợi đấy!

Sáng sớm hôm sau, Thành Nghị liền gọi lão quản gia đến, ghé vào tai ông dặn dò vài câu. Nét mặt lão quản gia lộ ra vẻ khó xử, Thành Nghị lại bảo Tô Hằng đưa cho ông ấy ít ngân lượng, lão quản gia lúc này mới vui vẻ đáp ứng.

Ăn sáng xong, Tô Hằng hối thúc Thành Nghị hồi cung, có lẽ là lo lắng vị chủ nhân trong cung kia sẽ nhớ nhung.

Đêm qua Thành lão gia còn mặt mày cau có, nhưng hiện tại sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Ông nhìn Thành Nghị rõ ràng là có chuyện muốn nói, nhưng ấp a ấp úng mãi cũng không nói ra.

"Cha, cha có chuyện gì muốn nói với con không?" Thành Nghị hỏi.

"Khụ... Bây giờ con cũng đã tiến cung, con cũng có rồi..." Thành lão gia ấp úng nói.

"Đúng vậy, đứa bé này là long thai, nếu không sinh thì Thành gia sẽ phạm tội bị tru di cửu tộc, lần này không sinh cũng không được rồi." Thành Nghị nói.

"..." Lời của Thành lão gia bị Thành Nghị chặn họng, mặt đỏ bừng bừng càng không nói nên lời.

"Có gì mà không tiện nói chứ?" Thành phu nhân nhìn Tô Hằng một cái, Tô Hằng tự giác lui ra, lúc này Thành phu nhân mới mở lời: "Cha con chỉ muốn hỏi con, người cũng đã vào cung, nhà cũng đã trở về, lễ cũng đã nhận xong. Bệ hạ định bao giờ thì sẽ cùng con cử hành đại hôn?"

"Đại hôn?" Thành Nghị sửng sốt.

Vấn đề này cậu thực sự không dám nghĩ tới.

Dù sao, ngay từ đầu Thành Nghị cũng không nghĩ đến chuyện đại hôn. Theo suy đoán của cậu, Tăng Thuấn Hy đã âm thầm đưa người vào cung, cũng không đề cập đến chuyện gì khác, tám phần là muốn cậu sinh con nối dõi. Danh phận gì đó dường như khong hề quan tâm tới.

Hơn nữa, cậu là một nam nhân, vốn chẳng quan tâm mấy đến những chuyện này.

Huống chi, hiện tại cậu ở bên cạnh Tăng Thuấn Hy chỉ để đảm bảo toàn mạng sống, sau này có cơ hội chẳng lẽ lại ở trong cung chịu khổ cả đời sao?

Biết đâu sau này Tăng Thuấn Hy có người mới, Thành Nghị còn có cơ hội xuất cung. Đến lúc đó tìm một nơi thanh tịnh, lấy ít tiền chia tay để an hưởng tuổi già, cũng rất tốt.

"Nam nhân Thành gia chúng ta sinh con cho người khác đã là chuyện oan khuất trời đất rồi, không thể không có lấy một danh phận." Thành lão gia mặt đầy uất ức nói: "Dù sao con cũng là Ứng Uyên tướng quân do Tiên đế đích thân phong, Bệ hạ không thể không nể mặt Tiên đế được chứ?"

Thành Nghị bật cười: "Tiên đế phong thì có ích gì, Bệ hạ còn là con ruột của Tiên đế, chúng ta so với Bệ hạ có gì đáng khoe khoang?"

"Ý con là, hắn không định chịu trách nhiệm?" Thành lão gia nói.

"Con không phải đang được ăn ngon mặc đẹp sao?" Thành Nghị nói: "Con ở trong cung ăn sung mặc sướng, sung sướng biết bao, còn thoải mái hơn so với trước kia ở chiến trường phơi nắng dầm mưa, tắm trong biển máu, dễ chịu hơn nhiều."

Gần đây, Thành Nghị dần dần nhớ lại một số ký ức của nguyên chủ. Phải nói rằng, không phải ai cũng phù hợp với việc chém giết trên chiến trường. Chí ít nếu cho Thành Nghị lựa chọn, e rằng cậu sẽ không có dũng khí như vậy.

Về điểm này, Thành Nghị thật sự khá khâm phục nguyên chủ.

Tiếc thay... mệnh quá ngắn ngủi.

Thành lão gia nghe vậy, lộ ra vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, nói: "Nếu con ngại không dám đề cập với Bệ hạ, thì ta sẽ đích thân đến gặp Thái hậu để bàn bạc. Chuyện hôn sự của con cái vốn dĩ do cha mẹ làm chủ mà..."

Thành Nghị: ...

Lão gia tử này tuy phiền phức, nhưng cũng khá đáng yêu.

"Được rồi, con sẽ đề cập với Bệ hạ, cha cứ yên tâm đi. Sớm muộn gì con cũng sẽ khiến cha trở thành Quốc trượng đại nhân." Thành Nghị nói.

Nghe vậy, Thành lão gia tức giận trừng mắt nhìn Thành Nghị một cái, rồi đứng dậy bỏ đi.

Tuy Thành Nghị đã hứa với Thành lão gia, nhưng trong lòng không hề có ý định đi hỏi Tăng Thuấn Hy. Bây giờ, cậu đi theo Tăng Thuấn Hy mà không có danh phận gì cũng tốt, nếu thực sự muốn nói chuyện này, Tăng Thuấn Hy đồng ý thì còn tốt, nhưng nếu từ chối thì chẳng phải rất ngượng ngùng hay sao?

Nhưng nếu Tăng Thuấn Hy đồng ý, vậy Thành Nghị chính là Hoàng hậu tương lai!

Thành Nghị thực sự không có tự tin như vậy, cậu cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nhã.

Điều quan trọng hơn là, cậu cảm thấy Tăng Thuấn Hy đối với cậu... dường như luôn có một khoảng cách nào đó.

Nhưng điều này cũng không có gì lạ, dù sao bản thân cậu cũng chỉ là một kẻ mạo danh, không thể đòi hỏi đối phương phải thực sự chân thành với mình.

Sau khi trở về cung, Thành Nghị liền tự giam mình ở trong phòng.

Cậu vẫn còn lo lắng chuyện nhà hát...

Dù sao đi nữa, mục tiêu hiện tại của cậu trong cuộc sống chính là làm hài lòng Tăng Thuấn Hy, ôm chặt lấy đùi hắn. Chờ đến khi nắm rõ tình hình, cậu sẽ từ từ lên kế hoạch cho tương lai cũng không muộn. Mà muốn ôm chặt đùi Tăng Thuấn Hy, thì phải dẹp sạch mọi chướng ngại vật!

Kế hoạch hợp tác với nhà hát trước đó của cậu thất bại. Thành Nghị không làm thì thôi, mà đã làm thì phải làm cho tới, không hề chần chừ quyết định tự mình bao trọn một nhà hát. Còn về phần thoại bản, người ta không muốn viết, cậu sẽ tự viết.

Hôm nay Tễ Nguyệt Cư ngược lại rất thanh tịnh, Thành Nghị tự nhốt mình ở trong phòng suốt cả ngày không ra ngoài. Trong lúc đó, ngoài việc gọi người đến giúp mài mực vài lần, thì không còn động tĩnh gì khác. Vài tên tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh cậu đều bị đuổi ra ngoài chờ, cũng không đoán được cậu đang làm gì, tất cả đều vô cùng tò mò, nhưng lại không dám quấy rầy.

Thành Nghị miệt mài viết bản thảo suốt một ngày, đến khi trời gần tối vẫn không màng đến việc dùng bữa.

Mọi người trong cung đều lo lắng, sợ rằng thân thể vốn đã yếu ớt của cậu lại vì đói mà sinh bệnh. May thay, vào lúc chạng vạng tối, Tễ Nguyệt Cư bất ngờ đón một vị khách quý, khiến Thành Nghị buông bút ra ngoài nghênh đón.

Thái hậu nương nương vẫn luôn muốn đến gặp Thành Nghị, nhưng Tăng Thuấn Hy mãi không chịu sắp xếp. Hôm nay, bà ấy thực sự không nhịn được sự tò mò, mượn cớ tản bộ một vòng rồi thong dong bước đến Tễ Nguyệt Cư.

Nhưng Thái hậu không ngờ rằng, người nghênh đón mình lại là một Thành Nghị thế này...

Bên trong nội điện Tễ Nguyệt Cư, Thành Nghị giày cũng không mang, chỉ có một đôi tất trắng dẫm trên mặt đất, trên áo trắng dính đầy những đốm mực, mái tóc nửa buộc giờ đã xõa tung, cả người như một văn sĩ điên loạn... Cũng may, dung mạo của cậu vốn đã xuất chúng, cho dù có luộm thuộm, nhưng nhìn lại cũng có phong vị riêng.

"Thành tướng quân đang viết đại tác gì vậy?" Thái hậu cố nén sự ngạc nhiên, điều chỉnh lại biểu cảm rồi hỏi.

Thành Nghị nhìn những nét chữ nguệch ngoạc bày đầy trên bàn, cười trừ nói: "Thần đang luyện chữ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro