Tập 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Nghị:...

Sao tên này lại giống thành viên của Ngũ Độc Giáo thế nhỉ? Trong nhà toàn côn trùng độc.

“Ngươi thật may mắn, mắn, sau khi bị trúng phải kỳ độc của Khô Cốt Trang mà vẫn có thể sống sót” Nhan Nhứ nói: “Chử Vân Phong rất thông minh, không những nghĩ ra biện pháp cứu mạng ngươi, thậm chí còn quan tâm đến mạng sống của hai đứa bé. Nếu đổi thành người khác, khi châm cứu dù chỉ có một sai lệch nhỏ, hoặc có một chênh lệch lẻ tẻ trong thuốc sắc, ta e rằng đứa trẻ trong bụng ngươi đã chết từ lâu rồi."

Thành Nghị đáp: “Y thuật của Chử tiên sinh quả thực rất cao minh."

“Đáng tiếc, y thuật giỏi thì có ích lợi gì?” Nhan Nhứ nói: “Miệng cứng như đá.”

Thành Nghị nói: “Thiếu trang chủ bằng lòng cứu mạng của ta và Thập Phương, ta rất cảm kích. Nếu như ngươi cần tiền chuẩn bệnh, ta sẽ nghĩ biện pháp bù lại. Ta cũng hy vọng thiếu trang chủ sẽ không làm Chử tiên sinh khó xử."

“Hắn sẵn sàng chịu đựng khó khăn vì ngươi và đứa con trong bụng. Tại sao ngươi lại từ bỏ?”
Nhan Nhứ thắc mắc.

“Chử tiên sinh là ân nhân cứu mạng của ta, nhưng ta không thể đành lòng, cũng không cho phép để hắn tiếp tục chịu đau khổ vì cha con bọn ta." Thành Nghị nói.

Ánh mắt Nhan Nhứ dừng trên người Thành Nghị, sau đó đưa tách trà cho cậu, nói: “Ngươi có biết ta và Chử Vân Phong đã làm gì trong ba tháng ngươi hôn mê không?"

“Thiếu trang chủ, việc các người làm là việc của riêng hai người, ngươi không cần phải nói cụ thể cho ta." Thành Nghị đáp: “Hôm nay ta tới gặp ngươi chỉ là để được gặp hắn.”

Trong mắt Nhan Nhứ hiện lên vẻ nghi hoặc, cậu ta hỏi: “Ngươi thật sự không tò mò sao?"

“Tại sao ta phải tò mò?” Thành Nghị hỏi lại: “Ta chỉ muốn biết an nguy của hắn. Về phần hắn cùng Thiếu trang chủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trừ khi hắn chủ động nói cho ta biết, bởi ta vốn không có tò mò.”

“Thành công tử, trà nguội rồi.” Nhan Nhứ nói.

Thành Nghị nhìn chén trà trên bàn, trong lòng có chút kháng cự.

Nhan Nhứ từ trong ra ngoài tràn ngập tà khí, Thành Nghị đoán trong trà tám phần là có loại độc dược nào đó. Mặc dù Nhan Nhứ nói rằng cậu ta không thích giết người, nhưng nói tới nói lui cậu ta ắt hẳn đã tra tấn Chử Vân Phong không ít. Thành Nghị cảm thấy người này đối với mình không có ý tốt gì.

“Thiếu trang chủ, sao chúng ta không nói chuyện thẳng thắn với nhau đi.” Thành Nghị nói.

“Thẳng thắn bằng cách nào?” Nhan Nhứ hỏi.

Thành Nghị đáp:
“Ta sẽ nói thẳng cho ngươi biết yêu cầu của ta, ngươi cũng sẽ nói rõ cho ta biết suy nghĩ của mình. Dù muốn chém muốn giết hay có yêu cầu khác, chúng ta cũng sẽ không vòng vo, tránh lãng phí thời gian của nhau."

“Được rồi, nghe có vẻ thú vị đấy.” Nhan Nhứ bật cười.

Thành Nghị nói: “Không giấu gì Thiếu trang chủ, ta không phải tới Cử Quốc để giải độc, ta chỉ xông bừa đánh bậy mà vào được Khô Cốt Trang. Thực ra đây chỉ là vô tình. Việc ta phải làm là chuyện hết sức trọng đại, hơn nữa có liên quan đến rất nhiều người. Chuyện này đã bị trì hoãn ba tháng nên ta rất lo lắng, vì vậy ta muốn gặp Chử tiên sinh, trước là để xác nhận xem hắn có ổn không, sau là để thảo luận xem chúng ta sẽ phải làm gì.”

“Vậy à?” Nhan Nhứ hỏi.

“Cho nên ta thỉnh cầu Thiếu trang chủ cho ta gặp hắn, sau đó cho phép ta rời Khô Cốt Trang.” Thành Nghị nói.

Nhan Nhứ nói: “Ta cho phép ngươi đi, nhưng sao ngươi không dẫn theo hắn?"

“Chuyến này đi hoàn thành một số vjệc, lành ít dữ nhiều. Không chỉ Chử tiên sinh mà cả Thập Phương tiên sinh có lẽ cũng phải tạm thời phải ở lại trang viên.” Thành Nghị nói: “Bọn ta đã làm phiền ngươi cũng xấp xỉ ba tháng. Nếu ta có thể hoàn thành công chuyện lần này, đến khi đó sẽ đền bù đầy đủ phí chuẩn bệnh phải trả."

Nhan Nhứ cười khẽ tồi nói: “Nói hay lắm, ta có thể đáp ứng tất cả những gì ngươi yêu cầu.”

“Cảm ơn Thiếu trang chủ rất nhiều.” Thành Nghị đáp: “Không biết Thiếu trang chủ muốn cái gì?”

Nhan Nhứ nói: “Ta muốn ngươi... rời bỏ cha của con mình.”

“Tại sao?” Thành Nghị kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Nhan Nhứ nói: “Hắn đắc tội bổn công tử, nên bổn công tử vô cùng tức giận, cho nên ta muốn tra tấn hắn thêm một chút. Nhưng nếu ngươi không chủ động buông tay, ta sợ hắn sẽ sống chết không buông, cuối cùng lại trở thành thấy nhàm chán."

Thành Nghị sửng sốt. Nhưng sau khi nghe cậu ta nói xong, cậu càng cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó cậu nhận ra hình như Nhan Nhứ đang nói đến Chử Vân Phong?

“Thiếu trang chủ, người ngươi nói là ai?" Thành Nghị hỏi.

“Còn có thể là ai? Đương nhiên là Chử Vân Phong rồi.” Nhan Nhứ nói.

Nghe vậy, Thành Nghị dở khóc dở cười: “Thiếu trang chủ hiểu lầm rồi, giữa ta và Chử Vân Phong không có chuyện gì, cha của con ta là người khác.”

“Làm sao có thể?" Nhan Nhứ nói: “Nếu không phải như vậy, chẳng lẽ là... Hắn thầm ngưỡng mộ ngươi sao? Cho dù ngươi đã có con của người khác, hắn vẫn bằng lòng trả giá vì ngươi ư?”

Thành Nghị:..

Tên Thiếu trang chủ này đầu óc thật sự không tốt lắm.

“Thiếu trang chủ, ta nghĩ có lẽ ngươi thật sự đã hiểu lầm rồi.” Thành Nghị nói.

Nhan Nhứ ban đầu hơi không tin, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thành Nghị không giống nói dối, cậu ta chợt bừng tỉnh.

Đêm đó, khi Chử Vân Phong bất chấp nguy hiểm trở về quán trọ, Nhan Nhứ đã hỏi Chử Vân Phong đứa trẻ trong bụng Thành Nghị có phải là của hắn ta không. Thái độ đêm đó của Chử Vân Phong rất kiên quyết, coi thường cái chết, quyết tâm cứu sống Thành Nghị và Thập Phương, cho nên Nhan Nhứ đương nhiên tin rằng Chử Vân Phong chính là cha của đứa bé.

Nhưng sau khi nghe Thành Nghị nói xong, Nhan Nhứ mới nhận ra, Chử Vân Phong từ đầu đến cuối đều chưa từng thừa nhận chuyện này.

Nhận ra được điểm này, Nhan Nhứ lập tức cảm thấy buồn bực...

Cậu ta đứng dậy, đi thẳng đến phòng Chử Vân Phong. Vừa đẩy cửa bước vào thì liền thấy Chử Vân Phong đang nằm bất động trên mặt đất. Nhan Nhứ tiến lên kéo hắn ta đứng dậy, Chử Vân Phong cau mày, toàn thân đầy mồ hôi, ngơ ngác mở mắt nhìn cậu ta, sau đó lại nhắm lại.

Nhan Nhứ đưa tay nhéo cằm hắn ta, hỏi: “Ngươi thật sự đang giở trò với ta à?"

Chử Vân Phong có lẽ đã quá mệt mỏi, phải mất một lúc lấy lại sức mới mở mắt ra được, mơ màng nhìn Nhan Nhứ.

“Đứa con trong bụng y vốn không phải của ngươi, sao ngươi không nói cho ta biết?"

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Giọng Chử Vân Phong đã khàn: “Việc này đâu liên quan gì đến ngươi?”

Nhan Nhứ giật mình, nổi giận đùng đùng, dùng sức đẩy Chử Vân Phong.

Thân thể Chử Vân Phong mất đi điểm tựa, đột ngột ngã xuống đất, hồi lâu mà không có động tĩnh.

Nhan Nhứ đứng đó thở hổn hển, cuối cùng cũng không nhịn được, tiến lên kéo hắn ta đứng dậy, hỏi: “Chử Vân Phong, ngươi thật sự muốn chống đối ta sao? Cho dù có bị tra tấn đến chết, ngươi cũng quyết tâm không nhượng bộ ta phải không?”

"Ha ha ha...” Chử Vân Phong yếu ớt cười: “Rõ ràng ngươi chính là người muốn đối đầu với ta.”

“Có cái rắm!” Nhan Nhứ chửi: “Ta chưa bao giờ ép ngươi uống thuốc, ngay từ đầu ta đã nói, ngươi có thể lựa chọn...”

Chử Vân Phong đáp: “Ngươi muốn ta uống, cho nên ta chọn uống, vì sao ngươi còn chưa hài lòng?”

“Ngươi...” Nhan Nhứ bị vẻ mặt cười nửa miệng của Chử Vân Phong chọc tức, ước gì có thể hạ độc giết chết hắn ta ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, Chử Vân Phong thấy cậu ta tức giận, lại càng trêu chọc dữ hơn: “Thiếu trang chủ... từ trước đến nay, ta không hiểu tại sao ngươi lại quan tâm đến việc đứa bé có phải là của ta hay không? Làm sao... Chẳng lẽ Thiếu trang chủ có tình cảm với ta sao..."

“Chử Vân Phong!" Nhan Nhứ ngắt lời hắn ta: “Đừng tưởng ta không dám giết ngươi!”

“Ngươi dám không?” Chử Vân Phong giơ tay túm lấy tay Nhan Nhứ, trong chốc lát ánh mắt hắn ta trở nên mơ màng, sau đó đột nhiên nghẹn ngào ho khan, miệng không ngừng tuôn ra máu.

Nhan Nhứ giật mình, không kịp né nên bị Chử Vân Phong phun máu khắp người.

Tuy nhiên, cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến điều này, bởi vì Chử Vân Phong sặc máu càng ngày càng nhiều, sắc mặt nhất thời tái nhợt như tờ giấy.

“Chử Vân Phong!" Nhan Nhứ đỡ hắn ta, đưa tay ấn vào ngực hắn ta mấy cái.

Chử Vân Phong nắm lấy tay cậu ta, mở miệng định nói gì định nói gì đó, nhưng dần mất đi sức lực. Hắn ta hé mắt nhìn Nhan Nhứ, sau đó ánh mắt chậm rãi mất đi ánh sáng. Nhan Nhứ ôm hắn ta mà không dám cử động, một lúc sau, cậu ta đưa tay lên mũi hắn ta thì phát hiện đã không còn thở nữa.

“Không... không thể nào..." Nhan Nhứ bế Chử Vân Phong đặt lên giường, cậu ta kiểm tra mạch đập của đối phương, sau đó lấy một cây kim bạc châm vào các huyệt vị của Chử Vân Phong vài lần, nhưng Chử Vân Phong không hề nhúc nhích.

Nhan Nhứ gần như ngã gục, cơ thể cậu ta bất giác run lên.

Cậu ta không thể tin được Chử Vân Phong lại chết...

Chất độc cậu ta đưa cho đối phương rõ ràng không nguy hại đến tính mạng, tại sao có thể giết chết hắn ta được?

Hơn nữa Chử Vân Phong không phải có thể giải được hết độc dược sao? Làm sao hắn ta có thể cho phép mình bị đầu độc chứ?

Không thể nào......

Cậu ta không tin điều này!

Nhan Nhứ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu ta đặt tay lên ngực Chử Vân Phong, bắt đầu ấn vào trái tim. Sau khi ép tim một lát, cậu ta sờ mũi Chử Vân Phong, ép đối phương mở miệng, sau đó hô hấp nhân tạo cho hắn ta.

Cậu ta lặp lại hành động nhiều lần, khi đang hô hấp nhân tạo cho Chử Vân Phong, cậu ta đột nhiên cảm thấy môi nhói lên, cậu ta bị cắn một cái.

Nhan Nhứ chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, có ai đó đã nắm lấy cổ tay cậu ta, vặn ngược rồi đè cậu ta ngược xuống dưới người. Còn Chử Vân Phong, người vừa rồi rõ ràng đã đứt hơi, cũng không biết lấy đâu ra sức lực mà vặn hai tay Nhan Nhứ ra sau lưng, dùng sức đè chặt cậu ta xuống đất.

“Chử Vân Phong, tên khốn nạn!” Nhan Nhứ mắng.

“Ngươi quấy rầy dữ quá nên ta mới sống lại, bây giờ lại mắng ta là khốn nạn?” Chử Vân Phong nói.

Nhan Nhứ tức giận đáp: “Vừa rồi đáng lẽ ta nên để ngươi chết một cách vui vẻ mới phải."

“Ta vui muốn chết, nhưng sợ ngươi sẽ không vui.”

“Thả ta ra.” Nhan Nhứ yêu cầu.

“Ngươi có biết vừa rồi, lúc ta cắn ngươi đã cho ngươi ăn cái gì không?” Chử Vân Phong hỏi.

Nhan Nhứ:...

Tên khốn kiếp, hắn ta lại dùng thủ đoạn tương tự nữa!

“Ngươi nói đúng, mấy ngày nay ngươi đưa thuốc cho ta nhưng không hề ép ta uống. Thật ra ta biết cho dù không uống, ngươi cũng sẽ không làm gì ta.” Chử Vân Phong nói: “Tuy nhiên, ta vẫn muốn thử... bởi vì ta muốn biết Thiếu trang chủ của thiên hạ đệ nhất độc - Khô Cốt Trang, có năng lực như thế nào.”

Nhan Nhứ tức giận nói: “Chử Vân Phong, thả ta ra trước, nếu không ta sẽ cho ngươi không được chết tử tế."

“Ngươi luôn nói ta cứng miệng, nhưng ta cho rằng ngươi mới là kẻ có cái miệng cứng nhất trên đời.” Chử Vân Phong nói: “Nhưng không sao, dù có cứng rắn đến đâu cũng không thể cứng qua được... răng của ta.”

Lúc này Nhan Nhứ mới cảm nhận được vết thương do Chử Vân Phong cắn vừa rồi đã dính đầy độc dược.

"Trong ba tháng, ta đã nếm qua mấy chục loại độc dược, không thể không thừa nhận, ngươi thực sự rất am hiểu việc chế độc.” Chử Vân Phong nói: “Có mấy lần ta thật sự không biết nên làm thế nào, nhưng ta cũng nhận ra rằng chất độc mà ngươi đưa tới không có thứ gì gây tử vong cả..."

“Ban nãy là ngươi giả vờ?” Nhan Nhứ hỏi.

“Giống thật chứ?”

Chử Vân Phong nói: “Hẳn là không tồi nhỉ? Bằng không, ngươi cũng sẽ không căng thẳng đến mức đích thân hô hấp nhân tạo.”

Nhan Nhứ nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Ta đã nếm qua nhiều độc của ngươi, hôm nay để ngươi nếm thử của ta đi.” Chử Vân Phong nói.

Chử Vân Phong nói xong liền buông tay ra, Nhan Nhứ cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc bèn đứng dậy chống trả, lại phát hiện mình đã không còn sức lực. Sau đó cậu ta cảm giác được một luồng nhiệt dâng trào, toàn thân đột nhiên bị bao phủ bởi một loại cảm giác kỳ lạ.

“Ngươi... ngươi...” Nhan Nhứ là người sử dụng độc, dĩ nhiên cậu ta lập tức nhận ra công dụng của loại thuốc này.

Chử Vân Phong khoanh tay đứng bên cạnh: “Ta đã tốn rất nhiều công sức cho loại thuốc này, với năng lực của ngươi, có lẽ trong chốc lát ngươi cũng không thể giải được nó. Bây giờ ngươi có thể gọi đại phu và dược đồng trong trang viên, có lẽ họ có thể hợp tác để giúp ngươi giải quyết, nhưng sẽ mất tận hai hoặc ba ngày."

Toàn thân Nhan Nhứ nóng bừng, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, dục vọng thể xác không thể kiềm chế, nhưng cậu ta lại rất tỉnh táo, ngay cả lửa giận trong lòng cũng chưa hoàn toàn biến mất.

“Thuốc của ta có ưu điểm là không làm người ta mất đi lý trí, cho nên muốn tìm người để giải tỏa thì chỉ có thể tìm người mình muốn tìm, không thể tìm đại người để trút bỏ hiệu lực của thuốc được đâu.” Chử Vân Phong nói: “Thế nào? Chẳng phải nó thú vị hơn độc dược mà ngươi làm ra sao?"

Nhan Nhứ đưa tay nắm lấy cổ tay Chử Vân Phong, khàn giọng hỏi: “Đưa thuốc giải cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro