Tâp 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao Thành tướng quân lại không ngưỡng mộ Bệ hạ? Ai gia đọc thấy rất tốt." Thái hậu tức giận nói.

Thành Nghị xúc động nhìn thấy Thái hậu, lời nói càng khoa trương hơn, vẻ mặt oan ức nói: "Quản gia nhà ta đi ra ngoài đường nhìn xem, bên cạnh Thủy Nguyệt Lâu có mấy nhà hát rất tốt, hình như người ta vừa nghe nói không phải câu chuyện của Trình công tử nên cũng không muốn nhận. Xem ra câu chuyện ta vất vả khổ cực viết ra này cũng chỉ có thể để cho Thái hậu xem thôi."

Tính tình Thái hậu đơn giản lại ngay thẳng, không quanh co nhiều chuyện như vậy, vừa thấy Thành Nghị sắp bỏ cuộc, bà ấy lập tức đập tay xuống bàn nói: "Thủy Nguyệt Lâu có gì đặc biệt hơn người, chúng ta còn thấy gai mắt. Nghị Nhi, ngươi yên tâm, mẫu hậu làm chủ cho ngươi, chúng ta đến thu mua lại Thủy Nguyệt Lâu!"

Thành Nghị: !!!

Vẫn là Thái hậu hào phóng! Xem ra hôm nay đã tìm đúng người rồi!

Hơn nữa Thái hậu gọi một câu "Nghị Nhi", thậm chí bà ấy còn bỏ qua chức danh Thành tướng quân, thậm chí còn xưng là mẫu hậu, điều này tương đương với trực tiếp cầu hôn thay mặt Tăng Thuấn Hy.

Thành Nghị nhận được bạc từ chỗ Thái hậu, thắng lợi quay về.

Nhưng không ngờ vừa mở cửa ra đã gặp phải Tăng Thuấn Hy đến thăm hỏi.

"Đây là..." Tăng Thuấn Hy liếc mắt nhìn cung nhân sau lưng Thành Nghị, thấy bọn họ đang ôm hai túi bạc lớn.

"Đây là số bạc mẫu hậu thưởng cho ta." Thành Nghị nói.

Tăng Thuấn Hy: ???

Mẫu hậu? Mẫu hậu của ai?

"Không phải.... Là Thái hậu nương nương thưởng cho ta." Thành Nghị vội vàng sửa lại lời nói.

Tăng Thuấn Hy nghe vậy thì sắc mặt trùng xuống, nói với Tô Hằng: "Ngươi đi chuẩn bị thêm chút bạc gửi đến Tễ Nguyệt Cư, Thành tướng quân muốn tiêu nó lúc nào, muốn tiêu như thế nào đều do y quyết định, không cần phải nói với trẫm, nếu dùng hết thì lấy từ trong kho của trẫm."

Tô Hằng vội vàng đồng ý.

Tăng Thuấn Hy nhìn chằm chằm vào Thành Nghị, dường như có điều gì muốn nói nhưng hắn đến cung Vĩnh Thọ để thỉnh an, nếu không đi vào thỉnh an thì không phù hợp.

"Trẫm đến nói chuyện với mẫu hậu, Thành tướng quân có muốn đi cùng trẫm không?"

Đương nhiên Thành Nghị sẽ không từ chối, dù sao bây giờ Thái hậu thích cậu như vậy, nhưng trước khi đi vào cửa cậu vẫn nháy mắt ra hiệu với Tiểu Chân Tử và Tiểu Gia Tử một cái, y bảo bọn họ đem bạc về Tễ Nguyệt Cư trước đi.

Hai người sánh bước vào cung Vĩnh Thọ, Thái hậu vừa thấy bọn họ đã tươi cười rạng rỡ.

"Người trẻ tuổi nên ở gần nhau hơn." Thái hậu khiển trách liếc nhìn Tăng Thuấn Hy nói: "Bây giờ Nghị Nhi đang mang long thai, đặc biệt là trong ba tháng đầu, theo lý mà nói đi đường phải có người dìu mới được."

Tăng Thuấn Hy: ...

Nghị Nhi? Đã gọi thân mật như vậy?

"Mẫu hậu, tư khố của trẫm coi như là dư dả, ta sẽ lo liệu tất cả chi phí ăn mặc cho Thành tướng quân và đứa nhỏ trong bụng y, trẫm cũng sẽ cố gắng một chút, sau này ngài không cần phải lo lắng nữa." Tăng Thuấn Hy nói.

Tăng Thuấn Hy không rõ ý nghĩ liếc nhìn Thành Nghị, sắc mặt hơi trùng xuống

"Đứa nhỏ Hy Nhi này tính tình lạnh lùng, từ nhỏ đã không thích gần gũi với người khác." Thái hậu lại trừng mắt liếc nhìn Tăng Thuấn Hy, Tăng Thuấn Hy không còn cách nào khác đành phải đi lên đỡ Thành Nghị ngồi xuống, một tay khoác lên vai Thành Nghị rồi cứ đứng bên cạnh che chở cho cậu như vậy, Thành Nghị lại rất thản nhiên, thậm chí còn ra vẻ sờ lên bụng mình.

Sắc mặt Thái hậu trìu mến nói: "Ta nhớ sau khi Hy Nhi được sáu tuổi, hắn không cho phụ thân hắn bế, có một lần đi leo núi ở ngoại ô Bắc Kinh, các đứa bé choai choai khác đều được người cõng trên lưng, nhưng nó lại rất thể diện, một mình kiên trì leo lên nhưng lại bị lăn xuống đường núi suýt chút nữa bị ngã, sau đó nó không bao giờ đi leo núi nữa, còn mắc chứng sợ độ cao."

Mỗi lần Thành Nghị nghe Thái hậu kể về chuyện khi còn nhỏ của Tăng Thuấn Hy, cậu rất khó có thể liên tưởng đứa bé đó với thiếu niên có khuôn mặt nghiêm túc trước mặt. Nhưng cậu rất thích nghe câu chuyện ngày xưa của Tăng Thuấn Hy, cậu luôn có cảm giác những mẩu chuyện ngắn đó đã hòa vào ấn tượng về Tăng Thuấn Hy của cậu, như vậy Tăng Thuấn Hy mới có thể sống trước mặt cậu.

"Ta vẫn nhớ năm trước tiên đến vẫn còn, muốn dẫn Tăng Thuấn Hy đi thắp hương ở chùa ngoài ngoại thành, thật ra núi đó không cao, Hy Nhi đã đi đến chân núi nhưng nói gì cũng không chịu đi lên." Thái hậu cười nói: "Ngươi đoán xem sau đó thế nào?"

"Mẫu hậu..." Tăng Thuấn Hy cắt ngang lời bà ấy, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.

Thái hậu mỉm cười chế nhạo: "Được, được rồi, không muốn nói thì không nói."

Thành Nghị chỉ cảm thấy lúc này Tăng Thuấn Hy rất kiêu ngạo, thậm chí có hơi tội nghiệp, cho nên cậu đặt tay mình nắm lấy tay Tăng Thuấn Hy, an ủi: "Không sao đâu, lần sau đến ngoại ô kinh thành, ta sẽ nắm tay người leo núi, nhất định sẽ không để Bệ hạ bị ngã nữa."

Tăng Thuấn Hy nhìn cậu mà không trả lời, nhưng trong ánh mắt rõ ràng có một chút xa cách.

Thành Nghị hơi giật mình, cảm nhận được tâm trạng của Tăng Thuấn Hy trong lòng không khỏi trùng xuống.

Sau khi ra khỏi cung Vĩnh Thọ, Thành Nghị cảm thấy hơi bất an.

Cậu có thể cảm nhận được hôm nay Tăng Thuấn Hy không vui cho lắm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cậu không đoán ra được lý do.

"Thành tướng quân, trẫm chưa từng hỏi ngươi, ngày đó ngươi báo cáo công việc xong, sau khi rời khỏi cung rốt cuộc ngươi đã trải qua những gì?" Tăng Thuấn Hy đột nhiên mở miệng.

"!!!" Thành Nghị không ngờ Tăng Thuấn Hy lại đột nhiên hỏi vấn đề này, trong lúc nhất thời cậu không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể chột dạ nói: "Bệ hạ, sao người lại đột nhiên hỏi ta chuyện này."

Tăng Thuấn Hy dừng bước nhìn cậu, vẻ mặt bối rối, mở miệng nói: "Trẫm cũng chỉ mới nhận ra, sau khi tiến cung, Thành tướng quân có chút khác biệt so với trước đây."

Thành Nghị: !!!

Xong đời, chẳng lẽ Tăng Thuấn Hy đã nhận ra cậu không phải là nguyên chủ sao?

Có sơ hở chỗ nào sao?

"Chẳng lẽ Thành tướng quân không có gì muốn nói với trẫm sao?" Tăng Thuấn Hy hỏi.

"Ta... Không biết Bệ hạ muốn nghe cái gì?" Thành Nghị nói.

Ánh mắt Tăng Thuấn Hy sắc bén nhìn về phía Thành Nghị, thấy cậu cúi thấp đầu xuống, cũng không có ý định chủ động nói cái gì, hắn lập tức nói: "Không sao, nếu Thành tướng quân không muốn nói, trẫm rất có kiên nhẫn chờ. Ngày mai ngươi đi cùng trẫm đến ngoại ô kinh thành một chuyến."

"Đến ngoại ô kinh thành làm gì vậy?" Thành Nghị vô thức hỏi, sau khi hỏi xong mới nhớ ra lời nói của mình không thích hợp cho lắm, vội vàng bổ sung thêm: "Ý của ta là, ta có cần phải chuẩn bị trước cái gì không?"

"Không cần." Tăng Thuấn Hy nói: "Hoàng bá phụ đang tĩnh dưỡng ở một khu vườn ở ngoại ô kinh thành, mỗi tháng trẫm đều đến đó hai ngày. Chuyện ngươi tiến cung đã truyền đi, ông ấy đương nhiên cũng biết chuyện. Ông ấy vẫn luôn mong ngóng ta có thể có con nối dõi, gặp ngươi nhất định sẽ vui."

Lời này của Tăng Thuấn Hy nửa thật nửa giả, nhưng lúc này Thành Nghị chột dạ, tất nhiên không dám truy hỏi, đành phải nhận lời.

Sau khi Tăng Thuấn Hy rời đi, Thành Nghị cẩn thận cân nhắc lại, thật sự không tìm ra sơ hở nào.

Sau khi cậu tiến cung, Tăng Thuấn Hy chưa từng tỏ ra nghi ngờ thân phận của cậu, hôm nay sao lại đột nhiên nhắc đến?

Hay là.. Có phải Tăng Thuấn Hy đã phát hiện ra sơ hở gì từ lâu rồi hay không, chỉ là chưa nói ra mà thôi?

Phỏng đoán này khiến  cho Thành Nghị không rét mà run, trách không được bên trong nguyên tác, Tăng Thuấn Hy là một vị vua nham hiểm?

Nếu thật sự là như vậy... Biểu hiện trong khoảng thời gian này của Thành Nghị là quá ngốc nghếch và ngọt ngào!

Nhưng có cả khả năng là Tăng Thuấn Hy chỉ tùy ý hỏi mà thôi? Nói không chừng là do Thành Nghị suy nghĩ nhiều.

Thành Nghị không nghĩ ra được, dứt khoát xuất cung rồi đưa bạc cho lão quản gia.

Cũng may lão quản gia làm việc rất đáng tin cậy, đã nói chuyện với chủ nhà hát.

Vị trí của nhà hát này cũng không tệ lắm, cách trang trí và bên ngoài cũng không thua kém gì Thủy Nguyệt Lâu, nhưng không biết tại sao làm ăn lại không tốt, cuối cùng không thể nào tiếp tục hoạt động được nữa. Thành Nghị đi vào trong nhìn một vòng, cảm thấy hài lòng với mọi phương diện, hơn nữa nhà hát cũng không chính thức đóng cửa, chỉ cần thoại bản không có vấn đề, có lẽ đêm mai là có thể bắt đầu diễn.

Có thể nhìn được trong lòng của ông chủ của nhà hát vẫn không nỡ bỏ, nhưng thật sự không có cách nào để tiếp tục kinh doanh nữa. Nhưng thật ra Thành Nghị thật sự không muốn thành một ông chủ kinh doanh nhà hát, cho nên cậu mới đề nghị giữ lại tất cả những người và chức vụ cũ của nhà hát, cậu bỏ bạc chi trả mọi chi phí, nếu thua lỗ thì hắn sẽ chịu, hắn sẽ nhận năm mươi phần trăm lợi nhuận.

Sau khi đàm phán tốt, lúc này Thành Nghị mới thanh toán chi phí nửa tháng của nhà hát.

"Đêm mai có thể bắt đầu diễn rồi chứ?" Thành Nghị hỏi.

"Được." Ông chủ thề: "Đến lúc đó ta sẽ để lại cho ngài một cái phòng riêng tốt nhất, lúc nào ngài muốn đến đây cũng được."

Đại Yến Quốc này nói là biểu diễn nhưng thật ra nó lại giống với người đứng trên sân khấu kể chuyện hơn, cho nên không cần có quá trình diễn tập, chỉ cần người kể chuyện chuẩn bị xong thì lúc nào cũng có thể lên sân khấu diễn. Đây cũng là lý do khiến vở kịch của Trình Viễn có thể trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Sau khi ra khỏi nhà hát, cuối cùng Thành Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai Tăng Thuấn Hy muốn cậu đi cùng hắn đến ngoại ô kinh thành, cậu không khỏi có chút lo lắng, cảm thấy thái độ của Tăng Thuấn Hy hôm nay rất kỳ lạ.

"Tô công công, ngươi biết tại sao Bệ hạ lại dẫn ta đến ngoại ô kinh thành không?" Thành Nghị hỏi Tô Hằng.

Tô Hằng nói: "Không phải Bệ hạ nói muốn dẫn người đi gặp lão Vương gia sao?"

"Chỉ là đi gặp lão Vương gia thôi sao?" Thành Nghị hỏi.

"Có lẽ là vì sợ tướng quân ở kinh thành cô đơn lạnh lẽo, cho nên tiện đường muốn dẫn tướng quân đến hoa viên ở kinh thành ngoại ô để luyện cưỡi ngựa và bắn cung mà thôi." Tô Hằng nói: "Lúc nhỏ Bệ hạ cũng tập võ, mỗi tháng khi đến thăm lão Vương gia, người đều tiện đường đến sân luyện võ để luyện cưỡi ngựa và bắn cung một chút."

Thành Nghị: ...

Xong rồi, một khi đến sân luyện võ, chẳng phải mọi thứ sẽ bị bại lộ sao?

Nguyên chủ là Ứng Uyên tướng quân, chém giết ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, bắn cung cưỡi ngựa nhất định khác hẳn với người bình thường, nhưng Thành Nghị thậm chí còn chưa từng đăng ký lớp võ thuật nào, hạng mục võ thuật mà cậu tham gia duy nhất chính là Thái Cực quyền, làm sao cậu có thể cưỡi ngựa và bắn cung?

Chẳng trách hôm qua Tăng Thuấn Hy lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, nếu ngày mai cậu đến sân tập võ, Tăng Thuấn Hy sẽ bảo cậu làm các kỹ năng và bắn tên....

Đến lúc đo, Thành Nghị chỉ có hai con đường, một là kháng chỉ từ chối, hai là cứng rắn lộ diện.

Trái phải đều là đường chết...

Sáng sớm ngày hôm sau, Thành Nghị và Tô Hằng trở về cung từ sớm. Thành Nghị lợi dụng lúc trước khi Tăng Thuấn Hy vào, cậu tắm rửa rồi thay đồ một chút, cậu cố ý chọn một cái áo bào rộng thùng thình mặc vào, thoạt nhìn không giống một võ tướng chút nào, trái ngược là một thư sinh yếu đuối.

Tăng Thuấn Hy đi đến ngoại ô kinh thành cũng không đem theo nhiều người lắm, chỉ chọn hai hộ vệ đắc lực và dẫn theo Phó thống lĩnh cấm quân Lục Du Tranh. Nghe nói Lục Du Tranh này võ nghệ cao cường, toàn bộ cấm cung so chiêu với hắn ta, không người nào có thể tiếp tục được mười chiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro