3.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe chạy trong im lặng, Seokjin liếc nhìn Taehyung, thấy cậu đang ôm chặt lấy cuốn album. Anh nhìn vào đồng hồ, thấy nó chỉ mới chín giờ tối.

"Em có muốn uống gì không, anh có một ít rượu tại nhà anh và có thể tận hưởng toàn cảnh thành phố tuyệt đẹp từ cửa sổ."

Taehyung mỉm cười. "Chắc chắn rồi!"

Họ đến chỗ của Seokjin lúc 10 giờ, anh bày một ít đồ ăn nhẹ cùng với rượu. Taehyung đặt cuốn album lên đi văng.

"Oh! Em cần nhắn tin cho Appa, nói với ông là em sẽ ở ngoài thêm một chút nữa." Cậu rút điện thoại ra.

Seokjin mỉm cười. "Hai người thật thân thiết."

"Yeah, Appa luôn gần gũi em. Em nghĩ có lẽ do mẹ em mất quá sớm nên ông hay lo sợ."

"Anh cũng có thể thấy điều đó. Nhưng anh chưa bao giờ biết đến mối quan hệ cha con nào như của hai người và điều đó thật ấm ấp."

"Có phải anh không gần gũi với cha mình?"

"Không thực sự, bố anh là một alpha điển hình nên ông không bao giờ thể hiện cảm xúc hay tình cảm ra ngoài." Anh rót cho Taehyung một nửa ly rượu.

"Cảm ơn anh."

"Không có gì. Câu chuyện cuộc đời anh thật nhàm chán, thực sự không có gì để nói. Anh bị kẹt với việc học trong hầu hết thời gian vì bố anh muốn anh trở thành người giỏi nhất." Anh nhún vai trả lời.

"Bây giờ anh có nói chuyện với bố không?"

"Thực sự không. Ông sống ở Mỹ, tận hưởng cuộc sống cho là tốt nhất với mình. Ông chuyển đến đó ngay sau khi anh tròn mười tám tuổi. Ông đã để lại 50.000 USD trong tài khoản của anh và nói với anh rằng cố gắng làm cho số tiền đó tồn tại lâu nhất có thể cho đến khi anh có thể tự lập và đó là lần cuối cùng anh nói chuyện với ông ấy."

"Em xin lỗi."

Seokjin khẽ cười. "Đừng lo lắng. Mẹ anh đã nhắc nhở anh trước về sự vô tâm của ông." Anh một lần nữa nhún vai.

"Nhưng làm ơn đừng cảm thấy cô đơn nữa. Không khí tại công ty còn hơn cả công việc. Em có thể nói mọi người giống như một gia đình vậy."

Seokjin mỉm cười. "Cảm ơn em vì điều đó. Sẽ thật tuyệt nếu em không rời xa anh."

"Huh?" Taehyung nhìn anh và Seokjin hạ chai rượu rum xuống.

"Ý anh là công ty, không rời khỏi công ty luật." Anh hắng giọng nhìn đi chỗ khác.

Taehyung đang đỏ mặt cảm thấy thật nhẹ nhõm nhưng lại có chút thất vọng. Cậu đặt ly rượu xuống và nhặt cuốn album lên. "Anh có phiền không nếu em xem cái này?"

"Được, em cứ tự nhiên, đừng bận tâm đến anh."

"Anh có thể xem với em."

"Em có chắc không? Đó là một cái gì đó rất riêng tư."

"Em không phiền đâu, nhờ có anh, em thậm chí không nghĩ mình có thể có được cái này." Cậu một hơi thật sâu rồi mở trang đầu tiên. Cậu mỉm cười khi nhìn thấy những bức ảnh hồi còn bé tí của mẹ mình.

"Awww, cô ấy thật đáng yêu."

"Vâng! Má mẹ em trông thật bầu bĩnh." Cậu cười thầm.

Từng trang từng trang cậu lật đều cảm thấy như đang nhìn thấy mẹ mình theo cách mà cậu chưa từng thấy trước đây. Trong tất cả các bức ảnh của mình, bà đều có biểu cảm dịu dàng nhẹ nhàng ngay trong những bức ảnh tức giận của người khi còn bé và rất hay bĩu môi.

"Em giống cô ấy, và anh không có ý kiến gì về mái tóc đỏ. Em có những nét đẹp của cô ấy và mọi thứ."

" Appa luôn nói những điều như thế. Nó làm em cảm thấy hạnh phúc khi nghe điều đó."

Taehyung dừng lại ở trang cuối cùng, đó là hình ảnh mẹ cậu mang bầu, nụ cười trên khuôn mặt bà khi hai lấy ôm lấy che chở cái bụng tròn, nó thật vô giá. Cậu hiểu ý của bà mình, đây là điều mẹ cậu muốn. Mẹ muốn có cậu bất kể rủi ro là gì. Cậu nhìn thấy một dòng ghi chú dưới bức ảnh.

Eomma luôn làm việc chăm chỉ để giữ cho nơi này đẹp nhất. Tôi muốn đưa con tôi đến đây một ngày nào đó.

Đó là hai mươi bốn năm sau, nhưng cậu biết ơn là mình đã đến đây. Cậu có thể nói rằng mẹ cậu yêu ngôi nhà của mình và nếu bà không cãi nhau với eomeoni của mình, có lẽ bà sẽ ở đó lâu hơn. Cậu phải có được nơi đó. Nó chính xác là của mẹ cậu và bà đã từ bỏ vì cậu và ba.

Cậu lấy tay gạt nước mắt, cố hết sức để kìm nén không rơi giọt nào nhưng cuối cùng nó lại tuôn rơi như một thác nước. Seokjin đưa khăn giấy cho cậu trong khi xoa lưng cậu.

"Em xin lỗi." Cậu bật khóc nức nở.

"Không sao mà. Mẹ em đã để lại những hình ảnh quý giá như vậy cho em."

Taehyung nhìn anh. "Một điều cảm động khi được biết mẹ em là một nhà hoạt động Omega trong khi bà không cần phải như vậy. Mẹ em quan tâm đến những thứ không liên quan đến mình."

"Đó là bởi vì cô ấy có một tấm lòng nhân hậu."

"Như bà ngoại em đã nói, nó giống như anh vậy. Anh không cần phải mở công ty luật và thuê em nhưng anh đã làm. Em thực sự ngưỡng mộ anh."

"Taehyung làm ơn, đừng ngưỡng mộ anh."

"Tại sao không? Anh đừng khiêm tốn như vậy." Cậu khẽ cười. "Em biết có lẽ thật xấu hổ khi nghe điều này rất nhiều nhưng chỉ vì những omega như em không gặp nhiều những alpha như anh."

"Joonie xứng đáng được ca ngợi nhiều hơn anh."

Taehyung đặt tay lên đầu gối của Seokjin khiến anh nhìn cậu. "Phải có lòng tin vào mình, Hyung. Em có thể sử dụng phòng tắm của anh không."

"Chắc chắn rồi, nó nằm ngay cánh cửa đầu tiên bên trái."

"Cảm ơn", Taehyung đặt cuốn album xuống và đi vào phòng tắm. Seokjin nhắm mắt dựa đầu vào chiếc ghế dài.

"Anh tự hỏi em sẽ cảm thấy như thế nào nếu em biết về quá khứ của anh." Anh đưa tay lên che mặt.

Taehyung rửa tay, chỉnh lại mái tóc. Cậu không thể tin là lớp trang điểm không bị nhòe đi khi cậu khóc. Đây thực sự là mỹ phẩm hàng đầu và cậu thích nó. Cậu lau khô tay, bước ra khỏi phòng tắm. Cậu nhìn thấy một ánh sáng rực rỡ phát ra từ khe cánh cửa. Tính tò mò trỗi dậy, cậu đấu tranh có nên vào xem hay không, cuối cùng sự tò mò chiến thắng cậu đi về phía có ánh sáng. Cơ thể cảm thấy như đang lơ lửng, cậu không thể ngăn mình tiến về phía ánh sáng đó được. Cậu nhìn chằm chằm vào bông hồng đen trong lớp kính đang chuyển đổi màu giữa đen và tím. Cậu chưa bao giờ thấy một bông hồng như thế này trước đây. Nó có gì đặc biệt không? Nó ở đây bao lâu rồi?

Cậu cúi xuống để nhìn gần hơn, nó lóe lên một màu tím khá rực rỡ và cậu mở to đôi mắt kinh ngạc với cảnh tượng trước mặt.

"Em có khuynh hướng rình mò hả?"

Giọng nói phát ra từ lối vào khiến cậu thoát khỏi trạng thái thôi miên. Cậu giật mình thở hổn hển quay sang nhìn Seokjin.

"Ôi chúa ơi! Em rất xin lỗi !! Em không biết có chuyện gì đã xảy ra với em. Em thấy một ánh sáng phát ra từ cánh cửa rồi đột nhiên em có cảm giác phải đi xem nó là gì. Bông hồng đang phát sáng và nó có màu tím thật đẹp."

"Màu tím?"

Họ nhìn vào bông hồng và thấy nó màu đen. Taehyung chớp mắt liên tục. "Đó chắc chắn là màu tím."

"Bông hồng này luôn có màu đen và nó sẽ không bao giờ thay đổi." Anh nhìn chằm chằm vào nó. Taehyung nhìn thấy một ánh mắt buồn bã từ anh.

"Em thực sự xin lỗi. Có lẽ em đã uống quá nhiều." Cậu đặt tay lên đầu trong khi nhìn xuống. Seokjin đưa tay ra chạm vào cậu rồi từ từ kéo cậu đi ra.

"Không sao đâu, chúng ta hãy quay lại phòng khách, không có gì thú vị ở đây cả."

"Dạ."

Seokjin nhìn lại bông hồng trước khi đóng cửa. Bông hồng phát sáng dìu dịu trước khi lại xỉn màu.

---------------

Taehyung ngồi phịch xuống giường, tâm trí cậu cứ tái hiện lại khung cảnh khi Seokjin cảnh cáo chị em họ của mình. Cậu biết đây chỉ là giả vờ và Seokjin chỉ đang nhập vai nhưng nó vẫn khiến tim cậu đập thình thịch. Nếu một ngày khi cậu có thời gian dành cho tình yêu, cậu muốn có một người bảo vệ mình như thế nhưng cậu cũng muốn bảo vệ người bạn đời của mình nữa. Cậu ôm chiếc gối TaTa của mình nhìn chằm chằm vào bức tường.

"Taehyung dừng lại đi, đừng tự mình đa tình nữa. Nó không có thật."

-------------

Sau khi Seokjin đưa Taehyung về nhà, anh đứng trong căn phòng tối. Chỉ có ánh sáng hắt vào từ thành phố bên ngoài. Anh cởi áo sơ mi và quần rồi ngồi phịch xuống giường nhìn lên trần nhà. Khi thấy Taehyung đứng trong phòng của mình, anh gần như mất kiểm soát. Anh rất muốn đẩy cậu ấy xuống giường và chỉ -

Anh hít một hơi thật sâu bảo mình bình tĩnh lại. Anh chỉ mới biết cậu ấy một tuần, có rất nhiều điều về cậu ấy mà anh thích. Cách cậu không sợ hãi và không bao giờ lùi bước. Cậu thông minh, sâu sắc và có một cái gì đó về cậu toát lên, nghệ thuật. Ngoài Jimin và Hoseok, người mà anh coi là anh em, đây là lần đầu tiên anh thực sự bị thu hút bởi một omega.

Anh bật cười cay đắng. "Làm như mày có quyền lựa chọn." Anh thở dài. "Dù sao mày cũng không thể quyến rũ được em ấy. Em ấy chắc chắn phớt lờ mày nếu là mày của ba năm trước." Seokjin ngồi dậy nhìn vào bông hồng. "Tại sao em ấy lại nói nó phát sáng màu tím? Không thể nào thứ này thay đổi màu sắc. Tình yêu không phải là một lựa chọn dành cho mình." Anh nhắm mắt lại. "Cho dù Taehyung tuyệt vời đến thế nào đi chăng nữa thì mình cũng không thể yêu em ấy. Lòng tin của mình đối với mọi người đã hoàn toàn bị tan vỡ nhờ vào cha mẹ ngu ngốc của mình."

------------------

Taehyung và Seokjin ngồi trong văn phòng đọc bản báo cáo của bác sĩ Jung-Hoon. Cậu dựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm vào bản báo cáo.

"Vì vậy, bác sĩ nói rằng pheromone của Yejun không đủ mạnh để kích hoạt sức nóng. Vậy điều gì có thể gây ra nó? Điều tương tự đã xảy ra với Soojin, cô bé đã hẹn hò với một người bạn alpha và hơi nóng của cô ấy đã tăng lên sau khi ngửi pheromone của người cô bé hẹn hò. "

"Bác sĩ Jung-Hoon đã lấy tư liệu trong trường hợp của Soojin chưa?"

"Chưa."

Seokjin dựa lưng vào ghế. "Điều này thật kỳ lạ. Anh biết rằng pheromone có thể kích hoạt sức nóng của Omega nhưng điều đó thường giống như một chất thôi tình khi bạn tình đến với nhau hoặc khi sức hút quá mạnh và chúng hấp dẫn lẫn nhau."

"Em cũng biết điều đó, nhưng nó không giống như vậy trong bất kỳ trường hợp nào. Vậy cái quái gì có thể gây ra nó? Có ba nạn nhân bị kích hoạt sức nóng đột ngột."

Có tiếng chuông từ máy tính của Seokjin. Anh kiểm tra email và mắt anh mở to.

"Ôi chúa ơi."

"Gì vậy?" Taehyung nhìn anh.

Seokjin mỉm cười. "Lee Yejun không nhận tội và muốn bồi thẩm đoàn ra quyết định."

"Khi nào là ngày ra tòa?"

"Ngày 5 tháng 9."

Taehyung hít một hơi thật sâu. "Em có thể làm điều này chứ?"

"Em sẽ làm tốt, anh tin vào em."

"Cảm ơn Jin Hyung. Anh sẽ ở đó để giúp em chứ?"

"Tất nhiên." Anh mỉm cười.

"Cảm ơn anh! Hãy để em gọi nói cho Dohyun và bố mẹ cậu ấy biết!" Taehyung vội vã rời khỏi văn phòng. Seokjin nở một nụ cười nhỏ trên mặt. Rồi anh lắc đầu và quay lại với máy tính của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro