Phần 13: Nếu Phong yêu con bé, tôi sẽ giết nó!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu, thứ cảm xúc Phong không bao giờ được nếm. Một người hoàn hảo tuyệt đối như một thiên xứ nhưng tàn ác tột cùng như một con quỷ dữ. Anh không thể yêu như bình thường vì đấy sẽ là điểm yếu của cậu ấy. Bởi lẽ, anh luôn là người chi phối người khác, mãi là vậy.

....

Cô nữ sinh uyển chuyển tà váy qua sân gạch của thư viện, không hề biết tới có người bám đuôi theo sau.

Ngay khi cô vừa đánh hơi được mùi nguy hiểm thì....

Bằng một lực rất mạnh, người đó vung tay giáng mạnh thanh gỗ vào đầu cô nữ sinh. Kẻ hành hung thô bạo giật mạnh chiếc kẹp tóc và ném vào người cô gái một tờ giấy màu xám nhạt.

Đoạn băng ghi lại vụ tấn công được tua lại nhiều lần, bất kể một chi tiết nhỏ đều không lọt qua.

Mọi ngóc ngách trong trường đều được lắp camera, bởi vậy dù ngôi trường này có rộng lớn đến đầu cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của người nắm quyền.

"Tôi sẽ thông báo chuyện này cho Gia Phong, cậu ấy cần biết chuyện này."

Giáo sư Ngô phẫn nộ lên tiếng.

Ngay kế bên thầy, người đàn ông trung niên vẫn đứng khoanh tay thật điềm tĩnh. Hai hàng lông mày khẽ nheo lại như đang suy tính điều gì đó.

"Không nên báo làm gì. Vụ tấn công này tôi với anh biết là quá đủ. Cậu chủ không có thời gian để nhúng tay vào những việc cỏn con như thế này"

"Đây không phải việc cỏn con"

"Trọng trách của cậu ấy lớn hơn. Blue Castle cũng chỉ là một thú vui nhỏ của cậu ấy thôi."

Người quản gia thuộc dòng họ quý tộc có vẻ thuyết phục, nhưng thực tế là ép buộc.

"Mỗi bận tâm ở cái trường này càng nhiều thì cậu ấy càng có ít thời gian bận tâm vào những việc khác. Thầy cũng vậy, là một giáo sư chẳng qua chỉ tạo cơ hội cho thầy ở lại đây, nơi có mối tình đầu của thầy. Thầy đừng quên, muc đích thật sự của chúng ta là gì"

Giáo sư trầm ngâm, ông lại ngươc nhìn tấm ảnh kỉ niệm của lớp học nhiều năm về trươc, một nỗi đau nào đó lại dấy lên trong lồng ngực.

Nỗi đau này đã đeo bám ông quá lâu, nhưng chỉ cần xuôi theo những gì đã vạch sẵn, ông mới thực hiện được cái nhiệm vụ mà người ấy giao phó....

"Thôi được, vậy chính tôi sẽ là người giải quyết chuyện này."

"Giáo sư trở nên cố chấp từ bao giờ vậy?"

Người quản gia nhàn nhã uống tra, ông lướt ánh nhìn qua hình ảnh ngươi phụ nữ có mái tóc dày và có gương mặt hiền hậu.

"Gia Hân không lên tiếng hà cớ gì thầy phải làm lớn chuyện này lên. Hay thật sự còn điều gì mà tôi chưa rõ"

Sống lưng giáo sư bổng lạnh toát. Ông nói chua chát:

"Đứa bé giống với bố của nó"

Ngụm trà vừa nhấp bổng trở nên đắng nghét, người quản gia bổng trở nên thay đổi cách xưng hô.

"Tôi hiểu cảm giác của cậu rồi. Đúng vậy, nuôi dưỡng một dòng máu xa lạ sẽ chẳng dễ dàng. Tôi chấp nhận điều đó và cho tới bây giờ, tôi vẫ chưa từng hối hận"

Lời tẫm sự của người quản gia này dương như đang ám chỉ điều gì đó nhưng thầy vẫn chưa tìm ra mối liên hệ nào.

"Nguyệt Dương là đứa bé mà thầy muốn bao bọc nó hả?"

"Đúng, ông cũng đã gặp con bé đấy rồi. Nó là đứa bé đã đụng trúng ngày hôm đó"

Ly trà trên tay người quản gia chợt ngưng lại. Ông đã nhớ tới thái độ của Phong ngày hôm đó. Có vẻ như, cậu đã động lòng.

"Cậu hãy giám sát Nguyệt Dương, đừng để đứa bé lại gần Phong"

"Tại sao? Gia Phong có cảm tình....."

"Im miệng"

Người quản gia đặt mạnh chén trà lên bàn, đôi tay run rẩy nhưng bằng cái giọng đanh thép.

"Yêu, thứ cảm xúc Phong không bao giờ được nếm. Một người hoàn tuyệt đối như một thiên xứ nhưng tàn ác tột cùng như một con quỷ dữ. Yêu sẽ là điểm yếu của cậu ấy".

Trầm ngâm một lát, người quản gia lấy lại vẻ điềm tĩnh như ban đầu.

"Nếu Gia Phong yêu con bé, tôi sẽ giết chết nó!"

***

Hải Linh chăm chú xem phim trên chiếc máy tính bản cho đến khi bóng dáng của giám thị khuất khỏi hành lang, cô chất vẫn cô gái nào đó trong lớp học.

"Gia Hân, cậu đã lấy hộp quà của tớ. Trả đây"

Gia Hân mở to đôi mắt hết cỡ nhìn Linh, cô bạn vờ như đang ngạc nhiên hết sức.

"Tớ lấy cái gì của cậu nhỉ?"

"Hãy thôi giả vờ đi, tớ đã thấy cậu đeo cái kẹp tóc đó"

"Tớ chẳng cần phải giả vờ"-Hoa khôi xinh đẹp quấn những lọn tóc xoăn mềm quanh ngón tay, nói tiếp:"Đúng là tớ đã lấy. Nhưng nó đâu phải là của cậu?"

"Cậu đã biết những gì?"

"Không nhiều, nhưng đủ để hai chúng ta về chung một thuyền"

....

Đêm mưa. Gió rít mạnh bạo và quật thẳng vào ô cửa kính ướt nhẹp.

"Mẹ ghét con. Vì con mà mẹ mất đi tình yêu của mẹ. Con là tất cả những đau khổ mẹ đang phải chịu đựng. Con hiểu không, Lâm Gia Phong?"

"Mẹ ghét con, ghét cả thứ chất lỏng đang chảy trong người con. Con hãy biến đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt mẹ."

"Con hãy biến đi"

"Biến đi, Phong"

Choàng tỉnh. Vệt sáng từ đôi mắt đen biến mất, tia đục ngầu chiếm lấy nhãn cầu. Hàng lông mày cau lại, đôi mắt ghim vào những ngón tay mảnh mai đang quấn từng lớp băng trắng.

Nguyệt Dương hơi giật mình vì ánh mắt vô cảm của người vừa tỉnh giấc, cô gái nhở bối rối.

"Tay anh bị thương"

"Ừ"

Anh để mặc cho cô gái nhỏ tiếp tục băng bó vết thương ở lòng bàn tay. Anh nhìn mông lung, đầu óc nghĩ về mảng kí ức nào đó.

"Tôi ngủ bao lâu rồi?"

Người con trai phá tan sự im lặng, không mấy quan tâm đến cô.

"Không lâu lắm, hơn nửa tiếng đồng hồ thôi. Nhưng anh không ngủ được ngon, chán nhăn suốt. Cũng có thể đã ngấm mưa nên anh bị cảm rồi"

Cô đưa tay lên trán Phong sờ thử, rất đỗi tự nhiên.

"Xem này, trán anh nóng quá. Để tôi đi mua thuốc cảm"

Phong gạt phăng cánh tay cô gái nhỏ, anh ngổi thẳng dậy. Vẫn cái bộ dạng đấy.

"Thuốc ngủ, có không?"

"Có nhưng tại sao..."

"Có không?"

"Không, nhưng tôi muốn biết....."

Cô gái nhỏ tự động im bặt khi Gia Phong nhoài người, mùi nước hoa sắc lạnh gây cho cô một vị quyến rũ nhưng vô cùng nguy hiểm.

"Chết rồi thì sẽ hết tò mò đúng không?"- Anh xiết chặt cổ tay trắng xanh của cô gái nhỏ. Hơi thở của anh phả nhẹ vào vai cô, rùng rợn.

"Đau"- Dương cụp mắt.

Rầm

Một cú đấm mạnh vào vách tường khiến hồn phách của cô gái phiêu tán. Cơ thể bủn rủn như con mèo hoang bị bỏ đói lâu ngày.

"Anh vừa làm cái gì thế?"

Gia Phong mím chặt môi, máu từ miệng vết thương toạc ra không ngừng chảy. Chúng bắt đầu thấm đẫm lớp băng trắng và rơi thành giọt.

Cô gái muốn ngất lịm đi, đầu óc tê dại, mọi âm thanh đã hoàn toàn biến mất.

"Đừng sợ, có tôi bên em rồi"

Một cái ôm nhẹ đột ngột mang theo hơi ấm choàng lấy cơ thể mềm nhũn.

Đáp lại Phong là cái vươn tay yếu ớt của mèo nhỏ, những ngón mềm nắm chặt lấy tay anh nhưng ngăn dòng máu đang chảy ra.

Đêm mưa, gió ngoài trời vẫn rít mạnh, một cái ôm nhẹ kéo dài đến rạng sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro