Phần 14: Giá như anh ấy nhớ em, dù chỉ là đùa giỡn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nhớ mẹ quá"

Hải Đăng buông câu đầy tâm trạng, anh lại cúi nhìn người con gái có dáng người gầy đang chật vật đỡ mình.

"Anh có nặng lắm không?"

"Có, nặng chết em rồi"

"Cố lên"

"Chân như này sao anh không xin nghỉ ở nhà? còn cố lên trường làm gì?"

Dương gắt ầm. Hôm nay được nghỉ học, đáng lí ra cô sẽ đi tìm một công việc nào đó thay vì ở đây làm cái nạng thay Hải Đăng. Cô gái đã xin nghỉ việc ở văn phòng của giáo sư.

Sáng nay thôi, việc cô giúp Hải Đăng đem balo lên lớp đã hứng chịu bao nhiêu ánh mắt lườm nghuýt, cái bỉu môi khinh dẻ.

Chán thật, ở cái trường này anh là thiên xứ trong mắt bao người. Nhưng với cô, anh đôi khi thật phiền phức.

"anh chỉ phiền em vài ngày thôi mà"

Đăng nói bằng cái giọng đáng thương nhất có thể.

"Nhanh thôi, em còn phải đi tìm việc làm nữa"

"Sao em lại nghỉ việc ở trung tâm?"

"Thời gian làm việc ở đấy quá sức với em. Em còn phải học nữa"

Đăng bỗng cúi người. Anh ghé sát tai Dương như đang thì thầm.

"Em chăm sóc anh cẩn thận vào, anh trả công. Em khỏi phải tìm"

Dương bổng nhiên đứng thẳng dậy như chiếc xe vừa thắng gấp.

"Anh trả cho em bao nhiêu?"

"Em muốn thế nào?"

Dương hơi nhếch môi, cái nhìn trông nguy hiểm của kẻ tàn bạo nào đó.

"Tất cả số tiền mà anh có"

Đăng hơi đứng hình.

"Đùa thôi, em chỉ giúp anh hôm nay thôi."- cô gái bật cười ha hả.

***

Sáng tinh mơ. Cô gái nhỏ mặc chiếc đầm màu nude đứng dưới hàng cây cổ thụ, giữa cái lành lạnh của ban mai, cô lặng im nhìn cánh cổng  lớn.

Dương đang chờ giáo sư Ngô để xin nghỉ làm. Số tiền cô nhận được quá nhiều so với công sức mình bỏ ra. Cô cần một công việc past time thay thế.

Cô gái nhỏ buồn miệng, cất lên vài câu hát tươi vui, giọng cô nhẹ tênh, tan vào bao la gió.

Đã đến giờ đi học, sinh viên lần lượt đi ngang qua cổng trường. Một vài người biết cô cũng có gật đầu hay chào qua loa vài ba câu, còn đa số thì lướt qua như không thấy gì.

Mặc kệ, cô gái nhỏ vẫn ngân nga giọng hát nhưng âm sắc vui tươi không còn.

Cũng phải thôi, cô nổi tiếng vì sự bao bọc của Hải Đăng kia mà. Nếu học muốn ghen thỵ thì cứ việc, cô chẳng có sức đâu quan tâm đến những chuyện ngớ ngẫn đó.

Đợi thêm vài ba phút, cuối cùng bóng dáng chiếc xe của giáo sư cũng xuất hiện.

Chiếc xe lao rất nhanh, như loài thú chạy điên cuồng không kiềm chế tốc độ. Chiếc xe vọt thẳng vào sân, mọi sinh viên ở đấy đều phai nhìn với ánh mắt lạ lẫm.

Chiếc xe dừng lại trước khi đâm sầm vào một ai đó, trước mũi xe một bóng người bước ra....

Là Lâm Gia Phong!

Cảnh tượng kinh hoàng vừa diễn ra nhanh như chớp mắt, mọi thứ lặng  đi trong sự bàng hoàng tột độ.

Gia Phong thản nhiên như vừa rồi chỉ là chuyện vụn vặt. Tia nhìn của anh hướng về một phía, cái nhếch miệng đầy kiêu hãnh.

Cái nhìn của anh dừng lại hình ảnh một chàng  trai đang khập khễnh vỡi cây nạng. Nam sinh đó vẩy tay với một cô gái nhỏ đang còn khiếp sợ đứng dưới một tán cây, môi anh đào hé nụ cười nhè nhẹ.

....

Lếch thếch cùng chiếc balo  đi qua khuôn viên trường, cô gái nhỏ dừng lại một chút để hít hà hương cỏ dại trong lành.

Dương không hiểu được, cái lí do gì khiến bản thân cô cảm thấy mơ hồ đến thế ngay khi cô chỉ ngồi nghỉ chân dưới mái hiên.

Có vẻ như... nơi đây vốn là chỗ không dành cho cô.

Dương bật điện thoại, còn khá sớm mới đến giờ học. Thay vì ngồi ở đây ủ rủ có lẽ cô nên đến thư viện đọc vài thứ gì đó.

Hình như lâu rồi, cô chưa một lần cười thật tươi.

Dạo quanh những tủ sách chứa những cuốn giáo trình dày cộm, cô thấy một bóng hình nào đó thật quen nhưng vừa chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Khẽ nhún vai, chắc tại cô lại nghĩ quá nhiều về ai đó rồi.

Chọn được một cuốn tiểu thuyết khá dày, Dương đắc ý tiến về phía quản lí của thư viện.

Nhưng, cô gái nhỏ gần như đã cáu lên khi phát hiện ra: Cô lại quên đem theo thẻ thư viện!

Dương gõ vào đầu cái bốp, cô gái thở dài.

"Đầu với óc, rõ là ngốc!"

"Quá đần độn!"

Ai vừa mắng cô vậy?

Dương ngoái đầu, là Lâm Gia Phong. Anh đã đứng ngay sau cô tự bao giờ, khẽ liếc nhìn với một tia khinh bỉ.

Lại cái vẻ mặt ngờ nghệch đó, anh phát cáu khi nhìn thấy cô.

"Đầu óc chỉ chứa bành mỳ đen"

Cô vẫn đứng đấy, trân trân nhìn anh không chớp mắt. Ngay cả thở cũng không dám thở mạnh cho đến khi kẻ tàn bạo dời đi.

....

Sắc trời chuyển dần từ màu đỏ tím của hoàng hôn sang màu xám xịt của màn đêm. Bóng tối tràn về, phủ kín vạn vật. Cảnh cửa cũ kĩ bỏng bị ai đó đẩy nhẹ ra, một luồng gió bất chợt thổi nhẹ vào.

Bóng người cao vọt bước tới cạnh chiếc giường xếp, nhìn thật lâu vào người con gái đang ngủ say như con mèo nhỏ.

Anh cởi đôi găng tay đen, từ từ đưa ngón trỏ chạm vào chóp mũi của con mèo... thật khẽ.

"Anh tránh ra đi"

Dương gắt lên.

Henry hoàn toàn sững sờ. Cô dám lớn tiếng với anh?

Hơi cáu, Henry búng mạnh chiếc mũi xinh xắn cho đỡ tức  rồi bật cười trước bộ dạng ngái ngủ của cô gái nhỏ.

"Em ngủ ngon nhỉ?"

"Hôm nay em hơi mệt"

Dương uể oải đáp.

"Đêm hôm vậy sao anh còn gặp em. Anh nhớ em à?"

Lời nói vô tư vừa thốt ra khiến bầu không khí trở nên im bặt. Cô gái hoang mang, anh ta chính xác là một người lạ mà nhỉ. Một kẻ lạ mà đáng lẽ ra cô nên đề phòng chứ không phải mặc kệ anh ta đến tự do thế kia.

Người lạ từ từ ngồi xuống kế bên cô.

"Hẳn là vậy"

Những âm thanh âm trầm tan vào không gian, làm ngưng đọng hơi thở của cô gái. Bất chợt, cô tựa đầu vào người con trai lạ hết sức tự nhiên, buông nhẹ từng chữ:

"Em ước người đó cũng nói nhớ em một lần dù chỉ là đùa giỡn"

"Là Lâm Gia Phong à?"

Henry chặn họng cô gái bằng cái giọng nhàn nhạt.

"Lần em say, em gọi cái tên đó suốt"

"Vậy à. Thôi quên đi, chỉ là hôm nay em rảnh dỗi thôi"

"Em hãy cứ sống như một cô gái bình thường đi" - Anh hơi cáu:"Em đúng là đồ ngốc"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro