13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc đầy tháng của Trình tam thiếu gia bị Thương Tế Nhị quậy đến nát nhừ, cực kỳ không thoải mái, Phạm Liên và phu phụ Thường Chi Tân không dùng tiệc xong đã rời đi, nhóm khách quý trước sau đều là nơm nớp lo sợ ăn không biết vị, đã sắp bị Tào Tư lệnh dọa cho khóc thét.

Trình Phượng Đài cau mày, mang theo tức giận đi ngược hướng dòng người, một người hầu chạy đến gọi hắn: "Nhị gia, Tào Tư lệnh còn chờ ngài đâu!" Trình Phượng Đài đáp một tiếng, người hầu lo lắng đi theo một tấc không rời. Hai chủ tớ bước vào hậu viện Thương Tế Nhị điên xong một trận hiện tại đã là hao hết nguyên khí, thần hồn câu tán, diễn phục và trang sức đều đã tháo hết chỉ ngơ ngác ngồi ở trước gương để Tiểu Lai giúp y tẩy trang. Nhóm hý tử và nhạc công khác đều đã đuổi về, bên cạnh Thương Tế Nhị còn có hai thân binh của Tào Tư lệnh đứng gác, không biết là muốn xử trí thế nào.

Trình Phượng Đài đứng ở cửa lạnh lùng gọi một tiếng: "Thương lão bản..."

Thương Tế Nhị không biết có nghe hay không nhưng chẳng có phản ứng gì, Tiểu Lai liếc nhìn Trình Phượng Đài, bước đến phủ thêm một kiện áo choàng cho Thương Tế Nhị , ánh mắt của Thương Tế Nhị hiện tại gần như ngưng đọng. Trình Phượng Đài hồi tưởng bộ dạng bình thường của y, lại nhìn tình huống lúc này, trong lòng có chút sợ hãi.

Người hầu theo tới thúc giục: "Nhị gia, mau trở về đi thôi, Tào Tư lệnh chờ đến sốt ruột rồi!"

Trình Phượng Đài lại nặng nề liếc nhìn Thương Tế Nhị , cất cơn tức giận vào lòng, nén bực rời đi.

Tào Tư lệnh từ trên người Thương Tế Nhị hồi ức lại thời gian nhung mã (chỉ việc chinh chiến đánh trận) phong quang trước kia, thấy Trình Phượng Đài đến liền kéo hắn xuống ăn uống một hồi, say đến ngà ngà sau đó vỗ bàn nói muốn nhìn tiểu thiếu gia. Trình Phượng Đài bảo vú em ôm đứa trẻ đến, Tào Tư lệnh nhìn thấy đứa trẻ trong tả lót liền xoạch một cái rút khẩu súng lục trên người ra.

Khách nhân cả sảnh đường đều dừng đũa đứng dậy, có nha đầu còn làm rơi đĩa thức ăn.

Trình Phượng Đài nhớ thương phu phụ họ Thường, uống nhiều hai ly rượu bực, trong lòng đang có một cỗ khí không nơi nào phát, liền ngồi tại chỗ không chút dao động giơ cao ly rượu, không chút để tâm nhìn khẩu súng kia, thoáng có chút say: "Bắn đi! Bắn tiểu tử này rồi ngài phải bồi! Bồi cho ta một khuê nữ."

Tào Tư lệnh cũng là đầu lưỡi ú ớ nói: "Một tiểu tử trắng trẻo mập mạp như vậy vì sao phải bắn!" Tào Tư lệnh quơ quơ thứ trên tay: "Cái này! Của Đức, rất tốt! Theo lão tử bảy năm rồi! Đưa cho cháu trai của ta làm lễ gặp mặt! Tương lai tiểu tử này cũng có thể làm Tư lệnh!" Dứt lời, vì biểu hiện yêu thích hắn còn nhéo nhéo mặt đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức oa oa khóc lớn.

Tan tiệc, Tào Tư lệnh liền mạnh mẽ kéo Thương Tế Nhị đi, mang về dinh thự tiếp tục hồi ức năm tháng quang huy của mình. Có Thương Tế Nhị ở đó, Trình Mỹ Tâm liền không muốn về nhà, nàng cảm thấy thất bại và oán giận ê chề, ủy khuất chực khóc nói với đệ đệ: "Edwin, cậu còn gì để nói không?"

Trình Phượng Đài hỏi: "Nói là nói cái gì?"

Trình Mỹ Tâm nói: "Cậu đưa Thương Tế Nhị đến trước mặt Tư lệnh, bọn họ sắp tro tàn lại cháy rồi."

Hôm này Trình Phượng Đài cũng lười có lệ với nàng: "Cháy thì cháy thôi! Y là một người đàn ông, tỷ phu cũng không thể cưới y về làm di thái thái, a tỷ sợ cái gì?" Nói xong tự mình về phòng ngủ, để Trình Mỹ Tâm ở lại hận đến ói máu, trong lòng thầm mắng đủ lời thô tục.

Trình Phượng Đài bực bội trở về phòng ngủ, ngã lưng xuống giường quấn chăn nửa ngày không nói lời nào. Nhị nãi nãi đã nghe chuyện bên ngoài, nàng cũng không vì biểu huynh mà tức giận, chỉ than thở: "Cái người tên Thương Tế Nhị này a..."

Trình Phượng Đài oán hận nói tiếp: "Y chính là thiếu dạy dỗ!"

Nhị nãi nãi biết rõ tính tình của hắn, hôm nay bị Thương Tế Nhị nháo tràng như vậy chỉ sợ nuốt không trôi cơn giận này, hai hôm nữa nhất định sẽ đi tìm đối phương gây phiền phức, lại muốn nháo xôn xao dư luận, liền khẩn trương nói: "Cậu đừng có ra tay, người che chở y rất nhiều đâu! Danh tiếng của y cũng lớn, nháo lên khó thu dọn."

Trình Phượng Đài cười nhạt: "Ừ, tôi không động thủ, tôi chỉ đi giảng đạo lý với y."

Ngày hôm sau đúng lúc là lễ bái thiên, Trình Phượng Đài quyết định đi thăm viếng vợ chồng họ Thường sẵn tiện nói lời an ủi. Nhà nước cấp cho Thường Chi Tân một căn nhà nhỏ có phòng vệ sinh, hai vợ chồng son dọn vào cũng rất thư thái.

Trình Phượng Đài nhấn chuông cửa hai cái, một nữ người hầu mở cửa: "Tiên sinh tìm ai?"

Thường Chi Tân đôi mắt nhập nhèm chỉnh sửa dây lưng áo ngủ, từ sau lưng người hầu bước tới chào hỏi: "Trình tiên sinh?"

Trình Phượng Đài cười nói: "Đã bảo gọi là muội phu, đừng gọi tiên sinh."

Thường Chi Tân cười cười, nghiêng người mời Trình Phượng Đài vào nhà, bản thân vội đi thay một bộ quần áo rồi ngồi trên bệ cửa sổ bắt đầu trò chuyện.

Trình Phượng Đài hỏi: "Biểu tẩu đâu? Nàng vẫn khỏe chứ?"

Biểu tình của Thường Chi Tân hơi ngưng trọng: "Không được tốt. Ngày hôm qua ồn ào đến trái tim khó chịu, một đêm không ngủ cứ nói muốn rời Bắc Bình. Qua nửa đêm khó khăn lắm mới yên tĩnh lại, bây giờ còn đang nghỉ ngơi."

Trình Phượng Đài nói: "Chuyện ngày hôm qua thật có lỗi, là tôi không chu đáo."

Thường Chi Tân cười cười: "Cái này cũng không trách anh, muội phu vẫn ở Thượng Hải, chuyện năm đó tại Bình Dương anh sao có thể biết được."

Trình Phượng Đài nói: "Cũng không phải, chuyện ở Bình Dương tôi có nghe nói, chỉ không ngờ Thương Tế Nhị vẫn canh cánh trong lòng đến giờ, thậm chí còn nháo lớn như vậy, là tôi sơ suất. Thế nhưng biểu cữu huynh, lần này hai người cũng không thể chịu chút ủy khuất liền bỏ đi như khi còn ở Bình Dương vậy, công việc ở Pháp viện cũng không dễ tìm. Thương Tế Nhị bất quá chỉ là điên một chút điêu ngoa một chút, tổn hại thể diện của hai người, ngoài ra cũng không có gì đáng sợ."

Thấy hắn cởi mở như vậy, Thường Chi Tân cũng sinh ra cảm giác thân thiết cởi mở, bước đến gần nhẹ giọng tâm sự: "Tôi là không sợ Thương Tế Nhị , thế nhưng Mộng Bình —— biểu tẩu của anh lại sợ y muốn chết!"

Trình Phượng Đài cảm thấy đây là chuyện bé xé ra to: "Chỉ là một hý tử, có gì đáng sợ?"

Nữ người hầu lúc này đã mang trà lên, Thường Chi Tân muốn nói lại thôi, phân phó người nọ: "Cô đi mua chút điểm tâm, đừng chọn thứ chiên dầu, thái thái ăn lại đau dạ dày. Nhìn xem có bánh bao và sữa đậu nành không."

Nữ người hầu vâng một tiếng rồi rời đi, Thường Chi Tân đóng kín cửa phòng ngủ bước tới châm cho Trình Phượng Đài một điếu thuốc, bản thân cũng hút một điếu, nói: "Có một số việc truyền đi truyền lại dễ bị người xuyên tạc, vậy nên tôi chỉ nói cho Phạm Liên, hiện tại cũng nói với anh."

Trình Phượng Đài thận trọng gật đầu.

Thường Chi Tân phóng nhẹ giọng nói: "Năm đó khi còn ở Bình Dương, Thương Tế Nhị và đám người chua ngoa của Thủy Vân Lâu đã ép Mộng Bình đến trên dưới không đường, tất cả hý lâu rạp hát đều không dám thu nàng, còn bắt Mộng Bình bồi thường một số tiền lớn, đem toàn bộ tích cóp đều rút sạch sẽ. Mộng Bình cũng chỉ có thể ra đường biểu diễn, giống như ăn xin vậy. Mấy việc này anh hẳn đều biết."

Cái diễn biến này Trình Phượng Đài thật là không biết.

"Thế nhưng anh biết Thương Tế Nhị còn làm gì không? Y xúi giục đám lưu manh ngoài đường đùa giỡn Mộng Bình, hôm đó nếu tôi đến trễ cũng không biết..." Thường Chi Tân vừa nhắc đến việc này đã cảm thấy nghĩ lại mà kinh, rít một hơi thuốc sâu: "Sau đó tôi liền đi theo Mộng Bình ra phố chợ hát hý khúc, giúp nàng kéo đàn che chở cho nàng. Thương Tế Nhị còn không chịu yên tĩnh, gọi binh lính của Trương đại soái đến đập đồ đánh người, Mộng Bình bị dọa sợ liền cầu tôi dẫn nàng rời khỏi Bình Dương. Thương Tế Nhị hiện tại luôn miệng nói chúng tôi bỏ trốn, chúng tôi cũng là bị y chèn ép không phải sao?"

Trình Phượng Đài hỏi: "Không phải các người rời đi rồi y mới theo Trương đại soái sao?"

Thường Chi Tân nói: "Đều không phải, y đã thông đồng với Trương đại soái trước, cáo mượn oai hùm nên chúng tôi mới vội vàng rời đi Bình Dương. Việc này Mộng Bình còn giúp y che đậy không muốn để người biết."

Trình Phượng Đài cười nói: "Y nhìn anh không thuận mắt cũng là bình thường, cửu huynh đại nhân đừng trách tôi nói thẳng, y có làm thịt anh cũng đều là nhẹ, mối hận đoạt vợ nha. Thế nhưng y hạ độc thủ với biểu tẩu như vậy cũng quá ghê tởm, nói cho cùng thật có chút bỉ ổi."

Thường Chi Tân lắc đầu cười, khảy nhẹ điếu thuốc trên tay nói: "Không có mối hận đoạt vợ, y và Mộng Bình không phải chuyện như vậy, bọn họ không phải loại quan hệ bên ngoài đồn đãi."

Trình Phượng Đài hơi nghiêng người, cảm thấy rất kinh ngạc.

Thường Chi Tân nói: "Là thật. Thương Tế Nhị từ nhỏ bị bán vào Thủy Vân Lâu, là Mộng Bình một tay nuôi lớn. Y yêu thương Mộng Bình là loại tình cảm của trẻ con bám lấy người trưởng thành, rất ngoan độc, cũng biến thái, không chịu để tỷ tỷ của y xem trọng người nào hơn mình. Lần đầu tiên y thấy ta và Mộng Bình ở chung, cái ánh mắt kia quả thực như muốn ăn thịt người vậy! Xông lên chỉ thẳng vào mũi ta mắng to. Anh nói xem, trên đời nào có loại đệ đệ này, đây không phải người điên sao!"

Trình Phượng Đài nhíu mày cười: "Mặc dù anh nói như vậy nhưng tôi cũng không quá tin, có lẽ y chính là có tình yêu nam nữ nhưng lại chậm hiểu mà thôi?"

Bàn tay cầm điếu thuốc của Thường Chi Tân lập tức lay lay qua lại, kiên quyến phủ định: "Tuyệt đối không phải! Y đến tận mười lăm tuổi còn thường ngủ chung giường với Mộng Bình, gối đầu lên ngực nàng, hai tỷ đệ đi đâu cũng là nắm tay nhau, ăn cái gì cũng là tôi một ngụm cậu một ngụm, tôi và Mộng Bình đến giờ cũng không dính chặt như vậy đâu. Y phàm là có một tia nam nữ chi niệm, những khi da thịt thân cận cũng không thể làm được thiên chân vô tà như thế —— phải biết rằng, nam nhân một khi dấy lên niệm tưởng là không thể gạt được, Mộng Bình sao lại không phát giác? Theo tôi thấy, y chính là si thái vô tình vô dục, chỉ coi Mộng Bình như mẫu thân vậy."

Trình Phượng Đài cười rộ lên: "Nghe đúng là y."

Thường Chi Tân nói: "Còn có càng buồn cười, sau này nháo lớn lên, có người dò hỏi y: 'Cậu không để sư tỷ của cậu đi cùng người khác, như vậy là muốn làm chồng nàng sao?' Thương Tế Nhị nói: 'Ta tại sao phải muốn làm chồng tỷ ấy, tỷ ấy vì sao cần phải có chồng? Có chuyện gì chỉ chồng có thể làm mà ta không thể làm? Chỉ cần tỷ ấy nói cho ta biết ta nhất định có thể làm được.' Người nọ còn nói: 'Cậu không muốn làm chồng nàng, vậy cậu cũng không muốn lấy vợ sao? Cô nam quả nữ cứ thế sống cùng nhau có phải không?' Y nói: 'Tốt nha! Tỷ ấy không gả ta cũng không cưới! Hai chúng ta ở chung vô cùng vui vẻ, không cần người khác.' Muội phu nghe một chút xem, đây nào phải chậm hiểu tư tình, đây tuyệt đối là một kẻ ngốc."

Trình Phượng Đài nghe xong cũng lắc đầu, thầm nghĩ cái này cũng có thể lý giải. Hết thảy thiên tài đều có ngộ tính và tài năng siêu quần trên một lĩnh vực, như vậy tại một lĩnh vực khác nhất định sẽ thiếu hụt hoặc thậm chí là hoàn toàn không chạm đến được, có lẽ là khó hòa nhập, có lẽ là tính cách quái dị thậm chí là thân thể tàn tật. Thương Tế Nhị không thể nghi ngờ là thiên tài hát hý khúc, giống như báo chí đã từng bình luận về y: "Tinh hồn anh phách suốt nghìn năm của Lê viên đều tụ lại tại một thân ", nếu còn đồng thời hiểu rõ tình đời, khéo léo nhạy bén thì chẳng phải chỗ tốt trên thiên hạ đều bị y một tay chiếm hết, cái ngày ngược lại mới là không hợp lý. Đều nói ông trời công bằng, vạn vật tự có phương thức cân đối, y cũng là có một điểm ngốc không ai bằng.

Thường Chi Tân rít một hơi thuốc, nói: "Thương Tế Nhị nói ra những lời này liền biết y trên phương diện thất tình lục dục bẩm sinh đã kém cỏi, giải thích nửa ngày từ nhân dục đến tình lý y chỉ yên lặng lắng nghe, cũng không nói ra một câu khắc khẩu, giống như đã nghe được vào tâm hoàn toàn hiểu rõ. Không ngờ y suy tư một trận xong lại suy tư ra một phen chủ ý hồ đồ, chạy tới chỗ tôi và Mộng Bình tỏ ra độ lượng nói: 'Nếu nam và nữ đều phải kết hôn mới có thể xem như nhân sinh viên mãn, vậy tôi miễn cưỡng cho hai người kết hôn! Thế nhưng sư tỷ phải bảo đảm chỉ có tôi mới là người quan trọng nhất trong lòng sư tỷ, Thường Chi Tân không thể vượt qua tôi! Ai cũng không thể vượt qua tôi! Hắn chỉ là người ngủ cùng và sinh con với tỷ mà thôi!' "

Trình Phượng Đài "A" một tiếng, liên tục bật cười.

"Y làm trò ở trước mặt tôi hỏi như vậy đấy! Anh bảo Mộng Bình nên trả lời thế nào? Mộng Bình chỉ có thể nói 'Mấy chuyện cảm tình này đều là thân bất do kỷ, tỷ sao có thể bảo đảm?' Y liền không chịu, còn nói Mộng Bình lừa y. Lần đó là lần cuối cùng chúng tôi ba mặt một lời, triệt để tan vỡ." Thường Chi Tân nói đến đây liền có chút giận: "Anh nghe có buồn cười hay không, Mộng Bình lại không bán thân cho y, bán thân cũng không bán được tâm, trong lòng yêu ai dựa vào cái gì còn muốn y phê chuẩn?"

Trình Phượng Đài than thở: "Kỳ thực, tôi đã sắp bị phần tỷ đệ tình thâm này làm cho cảm động."

Thường Chi Tân cười nói: "Nếu y không quá điên, không quá ngoan độc tôi cũng sẽ rất cảm động."

Lúc này có chút thanh âm truyền ra từ phòng ngủ, đại khái là Tưởng Mộng Bình đã dậy, Thường Chi Tân vội dụi điếu thuốc muốn đi vào chăm sóc vợ mình, Trình Phượng Đài cũng đứng dậy nói cáo từ với đối phương.

"Chuyện hôm qua đừng quá để trong lòng." Thường Chi Tân vỗ vỗ vai hắn: "Chúng ta hôm nào gặp lại."

Trình Phượng Đài cười nói câu này nên là của mình, cùng Thường Chi Tân bắt tay tạm biệt. Hắn rất thích cách nói chuyện thông thái của người này, quả thực có thể làm bằng hữu.

Trình Phượng Đài về nhà ăn xong cơm trưa liền buồn ngủ, lên giường đánh thẳng một giấc đến tối. Trời rất lạnh, tối cũng sớm, xem ra tuyết còn muốn rơi, hắn ăn cơm tối xong lại muốn ra ngoài, Nhị nãi nãi liền có chút không vui.

"Hôm nay ai là gia chủ? Nhị gia, ngài coi đánh bài là chính sự mà làm thật sự không được."

Trình Phượng Đài quỳ một gối xuống giường, cúi người hôn lên má nàng: "Chính sự của Nhị gia chính là sống phóng túng mà! Đúng rồi, còn có cùng Nhị nãi nãi sinh khuê nữ."

Nhị nãi nãi cười cười đẩy hắn ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro