14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Phượng Đài không dám nói cho Nhị nãi nãi biết mình định đi tìm Thương Tế Nhị khơi thông, bởi vì hắn cũng hiểu được cái này có chút lỗ mãng ngốc nghếch. Hắn và y chỉ là giao tình ngoạn nhạc, thế nhưng tính tình của y nói gió chính là bão, nếu đã định ra nội dung khơi thông như vậy nhất định phải lập tức phát biểu, không thể chờ được.

Trình Phượng Đài chạy tới Thanh Phong đại hý viện, gõ cửa đi vào tìm Thương Tế Nhị . Thương Tế Nhị đã trang điểm được hơn phân nửa, trên mặt chỉ còn một hàng mày là dang dở, vừa thấy là Trình Phượng Đài liền biết đến lúc sau thu tính sổ, người đến không thiện.

"Trình Nhị gia, chuyện gì?"

Trình Phượng Đài thấy một bên mày của y liền muốn cười, lòng nói ngươi như vậy còn dám mở cửa đâu: "Có chuyện nói với cậu."

"Nhưng lát nữa còn phải lên đài."

Trình Phượng Đài không mời cũng tự vào, cởi mũ và khăn quàng ngồi xuống ghế salon, đốt điếu thuốc, dùng đầu thuốc chỉ vào đối phương: "Vậy cứ hát. Trễ thế nào tôi cũng chờ."

Hậu trường luôn là cấm thuốc, thế nhưng ai cũng không dám bắt Trình Phượng Đài dụi thuốc. Thương Tế Nhị không nói một lời trở về chỗ ngồi hóa trang, hôm nay không khí không tốt, hai bên đều tích tụ hờn dỗi nên chẳng thể hỉ hả như ngày thường. Trình Phượng Đài hết nhìn đông đến nhìn tây, phòng hóa trang của gánh hát vĩnh viễn chính là sáng ngời đủ mọi màu sắc, Thương Tế Nhị quản lý lỏng lẻo nên nơi này vừa chật lại loạn, y phục treo lung tung khắp nơi, vết dầu mỡ cùng chén đĩa bày đến nơi nơi đều có, hệt như cái phòng bếp. Vừa rồi từ khi Trình Phượng Đài vào cửa, ánh mắt của nhóm nữ hý tử liền bay đến, vừa mị hoặc lại phong tao, không chút thua kém vũ nữ hộp đêm. Các nàng nhận ra đây là Trình Nhị gia ham chơi háo sắc, dùng tiền phóng khoáng, là một kim chủ, có thể treo lên người hắn chính là ngày lành đã đến, có người tuy rằng không biết Trình Phượng Đài, thế nhưng lấy sự từng trải của các nàng, chỉ dựa vào cách ăn mặc và khí độ là có thể đoán được địa vị của nam nhân. Làm người có quan chức không thể không quan tâm thể diện, có thể tìm đến phòng hóa trang của hý tử như vậy ngoại trừ công tử thế gia chính là thương nhân buôn bán, khó được nhất là người này tướng mạo tuấn tú rất chọc kẻ khác.

Một nữ đào diễn phục mở rộng, lộ ra trung y trắng xóa bên trong bắt đầu uốn éo phong tình trước mặt Trình Phượng Đài, chỉ hận không thể trực tiếp đem đôi đùi lộ ở bên ngoài. Trình Phượng Đài ánh mắt cười tủm tỉm theo dõi nàng, trong lòng lại nói đây tột cùng là Thủy Vân Lâu hay Bách Hoa lâu chứ, sao lại chẳng khác vào kỹ viện thế này.

Thương Tế Nhị đối với mấy việc phong nguyệt kia hoàn toàn không biết gì cả, rất nghiêm túc nhìn vào gương vẽ mày. Tiểu Lai cô nương thắt cái bím lớn sợ khói thuốc dính vào diễn phục, gương mặt xụ xuống chạy tới tìm một cái đĩa pha màu vẽ của người khác đưa đến cho Trình Phượng Đài làm gạt tàn. Trình Phượng Đài cười cười với nàng, nàng vẫn là xụ mặt không vui.

Trình Phượng Đài nói: "Phiền cô nương lại... rót cho ta chung trà nóng."

Tiểu Lai giả vờ không nghe thấy, quay đầu rời đi.

Thương Tế Nhị diễn đến chín giờ rưỡi mới tan cuộc, trong khoảng thời gian này Trình Phượng Đài đã hút hết nửa gói thuốc lá, đem nội dung chuẩn bị diễn luyện qua một lòng, cảm thấy tự tự châu ngọc khiến người tỉnh ngộ, thế đạo nhân tình đều chiếm hết, nhất định phải khiến tiểu hý tử nước mắt đầy mặt biết vậy chẳng làm.

Đêm nay đại khái là Thương Tế Nhị đã không sửa tuồng, tiếng vỗ tay ở bên ngoài vang như sấm động thật lâu không nghỉ, Thương Tế Nhị đứng tại chỗ cảm tạ gần hai mươi phút mới rời đi. Ngày hôm qua y bị Tào Tư lệnh cướp về nhà, thế nhưng tâm tình thực sự không xong, bộc phát tính tình liều chết không chịu bồi tư lệnh ngủ. Tào Tư lệnh cũng không quá mức cưỡng ép sợ kích phát bệnh điên của y, chỉ bạt tai trái phải vài cái, lại đá một cước vào mông tống y khỏi phòng ngủ. Thương Tế Nhị trên mặt nóng hừng hực cuộn thành một đoàn tại ghế salon dưới lầu, trong lòng vô cùng rối loạn. Người hầu phủ tư lệnh thấy tư lệnh tức giận, lại sợ dâm uy của Trình Mỹ Tâm nên cũng không dám giúp y thêm củi vào lò sưởi, càng không dám cho y một cái thảm đắp, mặc người tự sinh tự diệt. Sau nửa đêm lò sưởi trong phòng tắt lịm, phòng khách so với bên ngoài còn thêm lạnh lẽo, Thương Tế Nhị ôm một cái gối dựa trên salon lạnh run. Chuyện xưa Bình Dương ùn ùn kéo đến, một chút ủy khuất ở chỗ Tào Tư lệnh cũng không đáng là gì, cứ thế khó chịu cả đêm, đến sáng sớm bắt đầu có chút buồn ngủ đã bị Trình Mỹ Tâm bộ dạng phô trương từ bên ngoài trở về nhìn thấy, gặp Thương Tế Nhị co rúc ở một góc như tiểu miêu tiểu cầu trong lòng nàng đương nhiên vừa ý, cười to bén nhọn. Thương Tế Nhị không đợi nàng nói lời châm chọc, lập tức đứng dậy rời đi, đi bộ suốt ba giờ mới về đến nhà, sau đó ngủ một giấc, thức dậy liền lên đài diễn đến bây giờ.

Đêm nay đã hứa diễn Mộc Quế Anh, diễn xong một thân mồ hôi ướt đẫm, cả người không muốn cử động. Tiến vào hậu trường vừa dựa vào ghế một chút Tiểu Lai đã chạy đến đặt chung trà xuống trước bàn hóa trang, Trình Phượng Đài lại bước đến đoạt lấy uống sạch, uống xong còn dựa vào cạnh mặt gương, vừa híp mắt nhìn Thương Tế Nhị vừa phun mây nhả khói, đem tàn thuốc toàn bộ gạt vào chung trà.

Thái độ này thật không tốt, rất lưu manh, Thương Tế Nhị vẫn cảm thấy người này hẳn là lưu manh kiểu quý tộc, không thô tục, thiếu đức hạnh, bình thường vì phải lăn lộn nơi phồn hoa nên quý khí nhiều một chút, hôm nay là đến tìm không thoải mái nên bỉ khí nhiều một chút.

Tiểu Lai hầm hầm trừng mắt nhìn Trình Phượng Đài, Thương Tế Nhị mệt mỏi sắp phát khóc, thở dài hai tiếng nói: "Lại rót chung trà tới —— cho Nhị gia. Sau đó giúp ta tẩy trang, đừng để Nhị gia đợi lâu. Ôi chao..."

Trình Phượng Đài nhìn Thương Tế Nhị từng chút một tẩy tẩn duyên hoa, từ một hý tử nùng trang diễm mạt biến thành hài tử mi thanh mục tú mộc mạt, cả người có một loại cảm giác chân thật phá kén mà ra. Chỉ là dưới vành mắt một mảnh thâm đen, gương mặt phảng phất có chút phù lên, tinh thần cũng không quá đầy đủ. Cái diện mạo này Trình Phượng Đài đã nhìn quen mắt, rõ ràng cho thấy đã có một sinh hoạt về đêm vô cùng phong phú.

Trình Phượng Đài thầm nghĩ ngươi đúng là tốt nha, quấy rối tiệc rượu đầy tháng con trai ta, hù dọa vợ chồng son người ta khóc sướt mướt, bản thân nháo xong lại đi tìm nam nhân thoải mái. Đúng là loại người thiếu dạy dỗ!

Thương Tế Nhị lau khô bọt nước trên mặt, khoác áo choàng vào nói với Trình Phượng Đài: "Được rồi. Nhị gia. Chúng ta đi thôi."

Tiểu Lai đuổi theo hai bước, trong mắt tất cả đều là lo lắng, Thương Tế Nhị vỗ vỗ vai nàng, cười nói: "En thu thập xong liền ngồi xe trở về, chờ cửa tôi, tôi chậm một chút cũng sẽ về."

Tiểu Lai gật đầu.

Ngồi lên xe, Trình Phượng Đài nói: "Đi Hương Sơn."

Vào thời gian này đi Hương Sơn, người bình thường nghe được tuyệt đối sẽ sửng sốt, bất quá tài xế Lão Cát là người làm lâu năm Trình Phượng Đài mang từ Thượng Hải tới, đã sớm quen với cá tích ly kỳ của Nhị gia nhà mình. Hương sơn cũng coi như gần, hiện tại dù có bảo lão chạy đi Bảo Định dạo một vòng lão cũng không thấy kinh ngạc.

Lão Cát chỉnh chỉnh vành nón bánh tiêu của mình, bình tĩnh khởi động xe. Thương Tế Nhị lại là trong ngực khẽ thóp, thầm nghĩ lẽ nào bởi vì đêm qua chính thức vào nhà, Trình Mỹ Tâm không thể mạo muội ra tay nên bảo người đệ đệ này đi đoạn tuyệt hậu quả? Nghĩ nghĩ một chút lại cảm thấy không quá khả năng, Trình Phượng Đài là thân phận gì, hắn muốn giết người hà tất tự mình động thủ. Thế nhưng nếu nói là vì chuyện nháo sự trong tiệc rượu, người này cũng không cần chờ đến nửa đêm canh ba hỏi tội, quá chuyện nhỏ xé to, chẳng lẽ còn việc gì khác? Sẽ không nha! Giữa y và Trình Phượng Đài ngoại trừ chút vui đùa thì còn chuyện gì khác đâu.

Kỳ thực Trình Phượng Đài chỉ là muốn tìm một chỗ thật xa rồi bắt đầu dạy dỗ, vì sợ Thương Tế Nhị phát rồ trực tiếp náo loạn trong khu vực thành thị, gần nửa đêm rồi, vừa đánh vừa mắng giữa đường cũng không dễ coi.

Chiếc xe lặng lẽ chạy trong màn đêm hơn một giờ mới đến Hương sơn, Trình Phượng Đài bảo Lão Cát mở đèn pha rồi ở trong xe đợi, hắn cùng với Thương Tế Nhị chậm rãi tản bộ trò chuyện trong phạm vi đèn xe. Giữa đêm khuya đen kịt, xung quanh bốn phía hoang vu, hai luồng ánh sáng đèn pha chiếu thẳng vào người bọn họ kéo ra một con đường dài vô tận phía trước, tình cảnh tương đương quỷ dị. Chỉ là Thương Tế Nhị cũng không sợ, chuyện tới bước này y trái lại càng thêm hiếu kỳ, nín thở ngưng thần chờ Trình Phượng Đài lên tiếng.

Trình Phượng Đài nói: "Chuyện tôi sắp nói có thể coi như giao thiển ngôn thâm, thế nhưng hy vọng Thương lão bản có thể nể mặt nghe một chút."

Thương Tế Nhị đã quen nhìn bộ dạng đùa giỡn của Trình Phượng Đài, hiện tại đối phương nghiêm túc cảm thấy cũng thật thú vị, nhịn cười nói: "Nhị gia xin dạy bảo." Đây là một câu thường nghe trong kịch nam.

Trình Phượng Đài liền bắt đầu nói.

Hắn thao thao bất tuyệt hồi lâu, đến cuối cùng quy kết lại cũng chỉ có vài điểm, đầu tiên là chuyện đã qua cứ để cho qua, nhớ mãi không quên chuyện cũ chỉ hại người hại mình, không phải hành vi của đại trượng phu. Ánh mắt của nam nhân phải nhìn về phía trước, cứ chăm chăm nhi nữ tình trường thì có tiền đồ gì? Thứ nhì là hy vọng Thương lão bản nhớ tình cố tri niệm ân nghĩa cũ. Mộng Bình tiểu thư từ trước đến giờ đều rất chiếu cố người sư đệ như y, hôm nay đã thành vợ của người khác, cuộc sống cũng tương đương hạnh phúc, như vậy cũng nên ân đoạn nghĩa tuyệt hai bên không dính líu đến nhau, nếu y vẫn cứ có cơ hội dẫm đạp một cước liền dẫm đạp như vậy liền có vẻ không đạo đức, thật giống tiểu nhân. Thứ ba là khuyên y hiểu rõ vị trí của mình, đừng nói Tưởng Mộng Bình chỉ là sư tỷ không cùng huyết thống của y, cho dù là tỷ đệ ruột thịt, sau khi trưởng thành có ý trung nhân, mỗi người đi một ngả cũng không phải việc hiếm thấy gì. Mộng Bình đối với y là thân tình, đối với Thường tam thiếu là ái tình, hai thứ này sao có thể sẵn sàng. Y làm đệ đệ không có lập trường chỉ trích chuyện hôn nhân của tỷ tỷ, đây là y vượt quá giới hạn.

Thương Tế Nhị im lặng nghe, nụ cười trên mặt cũng dần phai nhạt xuống, hơi rũ đầu, tóc mái che phủ đôi mắt. Trình Phượng Đài nghĩ y đại khái là có chút không chịu được, thế nhưng dù chịu không được cũng phải chịu, chuyện này lâu ngày dài tháng đã kéo ra thiên ti vạn lũ, tốt nhất là giáng cho y một đòn đau đớn, mắng tỉnh y. Thế nhưng Thương Tế Nhị một chút phản ứng cũng không có, càng không giống bộ dạng sắp tỉnh ngộ hoặc bị chấn động đến, cái tính nôn nóng của Trình Phượng Đài cứ thế bị kéo ra, nói tiếp liền phun vài lời khó nghe có chút hương vị mắng chửi người. Trong lòng hắn cũng thầm cảm thấy bản thân quá phận, chỉ chờ Thương Tế Nhị nổi điên như lời đồn, cho dù không mắng tỉnh được người thì chỉ cần đối phương nổi điên sẽ lập tức vứt người về thành thị, sau này không tiếp tục vãng lai, buổi mắng người hôm nay coi như lấy lại công đạo cho bữa tiệc lần trước, cũng vì bằng hữu giải hận.

Trình Phượng Đài nói suốt gần bốn mươi lăm phút, nói đến bản thân miệng khô lưỡi đắng, từ nghèo ý tẫn. Buổi đêm Hương Sơn rất lạnh, lạnh đến mức tuyết còn chưa kịp rơi đã kết băng, Trình Phượng Đài cắm tay vào túi áo rụt cổ một cái, đối với thái độ của y vô cùng bất mãn, liền nói thêm vài câu phê bình cuối cùng. Hắn đem tất cả những lời chuẩn bị sẵn trong lòng đều nói ra hết, những lời ngẫu hứng phát huy cũng cạn kiệt, dù là khuyên nhủ hay quở trách cũng đều xong thế nhưng Thương Tế Nhị vẫn cứ cúi đầu, cằm chậm rãi cọ vào khăn quàng cổ như có điều suy tư.

Trình Phượng Đài cả giận nói: "Ngươi! Nói chuyện!"

Thương Tế Nhị ngẩng đầu, mệt mỏi dịu giọng nói: "Không phải. Nhị gia, không phải như thế."

"Hử?"

"Nữ nhân kia vốn đã ước hẹn với nghĩa huynh của tôi, thế nhưng lại đột nhiên bỏ rơi nghĩa huynh đi theo kẻ bạc hạnh ấy. Kẻ bạc hạnh khi đó đã có lão bà, lão bà cũng không phải do trong nhà ép hôn mà là hắn tự mình nhìn trúng. Hắn có thể vì nữ nhân kia bỏ rơi lão bà cũng có thể sẽ vì thân mật khác vứt bỏ nữ nhân kia... Thiếu gia hào môn vốn chính là lang tâm cẩu phế, đều không phải người tốt."

Trình Phượng Đài đẽo gọt một chút, nữ nhân kia là Tưởng Mộng Bình, kẻ bạc hạnh là Thường Chi Tân. Tiểu hý tử này đúng là quá trẻ con rồi, hận một người ngay cả tên cũng không chịu gọi, chỉ gọi tên hiệu. Thế nhưng câu nói sau cùng Trình Phượng Đài rất không thích nghe, cái gì gọi là thiếu gia hào môn lang tâm cẩu phế, đây là đang mắng ai đó?

"Bọn họ gạt tôi dan díu với nhau, tôi giận thành như vậy ngay cả một câu nói nặng cũng luyến tiếc nói với nàng, tôi cùng nàng vẫn luôn nhỏ tiếng mềm giọng... Nhưng nàng thì sao, nàng nghe phiền liền nói tôi cái gì cũng không phải, nói nàng muốn thế nào cũng không đến phiên tôi lên tiếng, nói tôi thương tâm đều là tôi tự tìm, xứng đáng."

Trình Phượng Đài dừng bước nhìn y, những lời này thật không giống như từ miệng Tưởng Mộng Bình thốt ra, Thương Tế Nhị vẫn một mực đi về phía trước.

"Tôi sao có thể không phải là gì cả. Vì nàng, dù có chết tôi cũng nguyện ý! Sao có thể tranh giành cùng kẻ bạc hạnh kia? Bởi vì nữ nhân kia đã hứa hẹn với tôi, nàng nói tôi vĩnh viễn đều là người quan trọng nhất của nàng, ai cũng sẽ không bì được địa vị của tôi trong lòng nàng, chúng tôi là cốt nhục thân cận không rời không bỏ. Thế nhưng vừa nói xong lời này chưa bao lâu nàng lại đi cùng kẻ bạc hạnh kia, những lời này đều là trấn an tôi! Chúng tôi đã sống nương tựa lẫn nhau suốt mười năm, nàng và kẻ bạc hạnh nọ bất quá chỉ vừa quen ba tháng! Nếu chuyện không làm được vì cái gì nàng phải hứa hẹn với tôi? Nàng gạt tôi... tôi lại giống như một kẻ ngốc để nàng gạt..."

Trình Phượng Đài đi từ sau lưng hắn tới, nhìn bóng lưng của hắn rồi lại bị câu 'dù có chết cũng nguyện ý' kia chấn động đến cả người run lên. Trình Phượng Đài có ba tỷ muội ba đứa nhỏ, mỗi người đều là cốt nhục chí thân, thế nhưng dù là Sát Sát Nhi mà hắn yêu mến nhất, Trình Phượng Đài cũng không dám nói một câu có thể vì nàng chịu chết. Trầm mặc một lát, hắn liền cảm giác mình đã khắc sâu lý giải được Thương Tế Nhị , nhân tình luân thường trong mắt y đều là một khoảng không, chưa từng khai thông cũng chưa từng hiểu rõ, y chỉ biết giữ vững bản tâm, mổ bụng phanh ngực đem cả trái tim trần trụi nóng hừng hực giao cho một người, nếu người nọ không che chắn, để rơi vỡ y sẽ phát rồ.

Trình Phượng Đài nói: "Nàng quả thật từng hứa với cậu, thế nhưng bản thân của sự hứa hẹn này đã không hợp luân lý, trái với nhân tình, cậu sao có thể buộc nàng thực hiện chứ?"

"Có chỗ nào không hợp lý! Dựa vào cái gì tình cảm của chúng tôi phải thoái vị cho một ít tình tình ái ái chít chít méo mó kia? Tôi và nàng là tri kỷ! Tri kỷ mới là trân quý nhất!"

Trình Phượng Đài thật sự bị chọc cười, một thiếu niên khờ như Thương Tế Nhị , làm đệ đệ hoặc làm nhi tử còn được, nếu làm tri kỷ cũng không phải chỉ là có chỗ không thích hợp mà là hoàn toàn không thích hợp. Tưởng Mộng Bình thoạt nhìn là một nữ nhân đa sầu đa cảm, phong hoa tuyết nguyệt, tâm tư tinh tế như sợi tóc, Thương Tế Nhị cả ngày chỉ biết cười ngây ngô ngốc nghếch, sao có thể săn sóc đến tâm tư nhạy cảm của nàng chứ.

Trình Phượng Đài nói: "Được, dù là tri kỷ cao hơn ái tình, thế nhưng hiện tại xem ra dù cậu coi nàng là tri kỷ nhưng nàng lại không thấy vậy, nàng cảm thấy Thường Chi Tân càng tri kỷ hơn. Đó cũng không phải nàng sai, là chính cậu không bản lĩnh!"

Thương Tế Nhị miễn cưỡng nói: "Nếu vậy nàng không nên hứa hẹn với tôi, nếu nàng hứa hẹn lại không làm được, thậm chí không muốn làm! Tôi đương nhiên phải náo loạn!"

Trình Phượng Đài thực sự không nói khỏi cái lý của đối phương: "Như vậy... cậu cũng không thể tìm lưu manh đi khi dễ Tưởng Mộng Bình chứ. Dù sao cũng là tỷ đệ, cậu làm việc này..."

Thương Tế Nhị thả thấp giọng, không được tự nhiên nói: "Tôi chẳng qua chỉ muốn dọa nàng một chút, cũng sẽ không thực sự làm cái gì, lại không tổn thương nàng, chỉ dọa một chút cũng không ít đi miếng thịt nào..."

Lúc nói câu này ngữ điệu của y vô cùng trẻ con, Trình Phượng Đài nhịn không được cười lên một tiếng, thế nhưng vẫn tiếp tục trách cứ: "Có thể dùng biện pháp này để dọa nữ nhân sao? Còn nữa, phái binh đến phá quán của nàng cũng là hù dọa? Cái này là chặn đường sống của người khác."

Thương Tế Nhị quay đầu lại nhìn Trình Phượng Đài, kinh ngạc đến mở to mắt: "Cái gì phái binh phá quán? Tôi nơi nào có binh." Y dùng một chút, vừa đẽo gọt liền hiểu.

Năm đó y bị một câu đáng đời của Tưởng Mộng Bình làm cho thương tâm muốn chết, quả thực một khắc cũng không muốn lưu lại Bình Dương, bỏ lại Thủy Vân Lâu suốt đêm chạy khỏi thành, không ngờ chưa đi được bao xa lại đụng phải Trương đại soái đang luyện binh bên ngoài. Trương đại soái từng là người hâm mộ của y, đối với y vô cùng si mê, đáng tiếc quanh năm phải đánh đông dẹp bắc không thể ở bên cạnh truy phủng, hiện tại vô tình gặp được Thương Tế Nhị lại không khỏi tâm tư đại động, ôm ngang y đặt lên lưng ngựa cười to nói: Ta đang muốn về Bình Dương, ngươi cứ yên tâm đi theo ta, sẽ không còn ai dám khi dễ ngươi nữa!

Trương đại soái chính là Trương đại soái, biện pháp tốt nhất ngặn chặn một người khi dễ một người chính là trước hết bắt nạt kẻ khi dễ, hắn vì muốn lấy lòng Thương Tế Nhị liền phái binh đi thu thập Tưởng Mộng Bình —— chỉ cần ép bọn họ rời đi không phải liền xong việc sao! Trình Phượng Đài thầm nghĩ, thảo nào Thường Chi Tân nói lúc đó tất cả hý lâu rạp hát đều không dám mời Tưởng Mộng Bình, thế lực của Thương Tế Nhị không lớn đến mức có thể chi phối tất cả rạp hát, hẳn cũng là do Trương đại soái tạo áp lực.

"Phái binh phá quán Xung ca là xứng đáng! Chính nàng nói muốn từ bỏ Thủy Vân Lâu, để lại cho tôi. Kết quả thế nào? Còn mang theo kẻ bạc hạnh kia đến hậu trường đi dạo!" Thương Tế Nhị phẫn hận nói: "Còn nói không bao giờ để ta gặp được nàng nữa. Hừ! Nàng ra phố chợ biểu diễn ca hát, con đường đó một ngày tôi phải đi qua mấy lần, lần nào cũng có thể gặp nàng. Nàng luôn là nói không giữ lời! Nàng luôn gạt ta!"

Trình Phượng Đài nghĩ thầm, nếu có người nghiêm ngặt nhìn chằm chằm ta thực hiện những hứa hẹn thoát ly thực tế này, ta chẳng lẽ còn phải chết cho đối phương xem.

Qua cuộc nói chuyện tối nay, Trình Phượng Đài triệt để hiểu rõ nói Thương Tế Nhị vừa đáng trách lại đáng thương là có ý gì. Giận y cố chấp những việc không thể thực hiện, đồng thời cũng thật sâu thương tiếc sự si cuồng của y.

Trong lòng Trình Phượng Đài, vẫn là thương tiếc nhiều hơn tức giận.

Qua một hồi phát tiết, nhìn thân hình Thương Tế Nhị vừa đơn bạc lại phiêu diêu giữa trời đông giá rét khiến tâm tình thương hương tiếc ngọc của Trình Phượng Đài lại nổi lên, trong lòng thương xót y, tự nhủ đây nếu là một cô nương nhất định sẽ ôm y một cái.

Thế nhưng tướng mạo và khí chất của Thương Tế Nhị có đặc thù giới tính cực mơ hồ, mặc dù không phải là một cô nương nhưng vẫn là một thiếu niên, quả thực rất đáng thương. Vậy nên Trình Phượng Đài lại bước lên phía trước vỗ vỗ vai y, Thương Tế Nhị rất tự nhiên dựa vào lòng ngực hắn một chút. Trình Phượng Đài phát hiện thân thể người này đang run nhẹ, không biết là do rét lạnh hay kích động, y dán gò má lên vai Trình Phượng Đài, nói: "Nhị gia, đừng nói nữa được không? Chỉ cần nghe được tên của bọn họ tôi liền... khó chịu trong lòng..."

Trình Phượng Đài nói: "Được, không nói, cái gì cũng không nói nữa, tôi tiễn cậu về nhà."

Trên đường về cũng không nói gì, Thương Tế Nhị quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, bộ dạng phảng phất lòng ôm bất an. Trình Phượng Đài thật sự không đành tâm, âm thầm tự trách mình lỗ mãng, chọn chút chuyện để nói: "Thương lão bản nghỉ ngơi ở đâu?" Lúc này hắn đối với Thương Tế Nhị còn tồn một phần cẩn thận, lời dư thừa không dám nói nhiều.

Thương Tế Nhị quay đầu lại nói: "Số ba mươi mốt ngõ La Cổ, qua khỏi miếu thần tài ngói vàng đi về phía bắc một chút là đúng rồi."

Trình Phượng Đài cười nói: "Vậy cũng trùng hợp! Tôi ở đầu phía nam, hóa ra chúng ta vẫn là láng giềng."

Thương Tế Nhị ậm ừ hai tiếng, bởi vì tâm tình không được tốt nên cũng không quá muốn trò chuyện. Đến nhà Thương Tế Nhị , một gian tứ hợp viện ở phía bắc ngõ La Cổ xe chậm rãi dừng lại, Trình Phượng Đài nói: "Tôi nói chuyện không dễ nghe, quá đường đột, còn tưởng cậu sẽ phát giận với tôi."

Y lắc đầu nhàn nhạt cười: "Nhị gia nói quá lời. Ngài là hảo tâm, tôi chưa bao giờ phát giận với những người vô can."

Hàm ý câu này phảng phất đang nói Trình Phượng Đài người nhỏ lời nhẹ, còn chưa đủ tư cách khiến y nổi giận. Trình Phượng Đài nghe xong trong lòng chợt có chút nghẹn, may mà Thương Tế Nhị lại bù một câu: "Tôi làm hỏng tiệc đầy tháng của tam công tử, là tôi thiếu Nhị gia một tuồng diễn."

Trình Phượng Đài nói: "Đây cũng không tính việc gì." Hắn đúng là thật không dám lại mời Thương Tế Nhị về nhà hát kịch.

Thương Tế Nhị kiên trì nói: "Không. Nhất định phải trả."

Trình Phượng Đài cười cười: "Được, tôi chờ cậu."

Thương Tế Nhị xuống xe, nhẹ nhàng gõ cửa vài tiếng gọi Tiểu Lai, Trình Phượng Đài còn cố ý chong đèn xe rọi sáng cho y, thế nhưng Thương Tế Nhị hiển nhiên không cần, cửa vừa tách ra một chút y đã linh hoạt lách vào trong, đến rốt cục cũng không hề quay đầu nhìn lại. Không hiểu vì sao việc này khiến Trình Phượng Đài cảm thấy hơi thất lạc.

Trong sân viện cách vách có mấy cây hòe già bị ánh đèn xe chiếu đến nham nhở tái nhợt, giống như một cái mạng nhện ôm chầm lấy đêm tối, vừa chằng chịt lại lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro