2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ thực, đối với Thương Tế Nhị, Trình Nhị nãi nãi cũng có một phen hiểu biết. Trong lúc phu thê đàm luận nhàn thoại, Nhị nãi nãi đã từng đem sự hiểu biết này kể lại cho Trình Phượng Đài hai ba lượt, mỗi một lượt đều có chút chênh lệch với phiên bản ban đầu, thế nhưng câu chuyện xấp xỉ chính là như vậy.

Theo lời đồn, khi Thương Tế Nhị còn đang ở Bình Dương đã từng ái một mộ sư tỷ trong gánh hát tên Tưởng Mộng Bình. Tưởng Mộng Bình năm đó ở Bình Dương cũng là danh giác chuyên hát Thanh y, đều thuộc gánh Thủy Vân Lâu của Thương Tế Nhị, cả hai chiếm lĩnh cả thị trường Lê viên của Bình Dương. Sau này Tưởng Mộng Bình có người khác sau lưng Thương Tế Nhị, người nọ là Tam công tử Thường gia tại Bình Dương, Thường Chi Tân, cũng là biểu huynh xa về phía mẹ của Nhị nãi nãi.

Thường gia đại môn đại hộ, quy củ cũng nhiều, giữa các huynh đệ thường có không ít thủ đoạn ngầm tranh gia sản, ồn ào đến đầu rơi máu chảy. Thường Chi Tân tuy rằng không phải con vợ cả thế nhưng ít nhiều cũng có thể chia một phần gia sản kếch xù, chỉ chờ lão nhân trên giường bệnh nhắm mắt hắn liền có thể mang theo vàng bạc và Tưởng Mộng Bình cao chạy xa bay. Nào ngờ ngay thời điểm Thường lão gia tử sắp xuống mồ, tư tình giữa bọn họ bị người có lòng riêng trong gánh hát đánh vỡ, đảo mắt truyền đến tai Thương Tế Nhị.

Thương Tế Nhị sau khi biết được chính là giận đến tím mặt, ở trước cửa rạp hát chặn đường Thường Chi Tân lớn tiếng gào thét khiến mọi người đều biết. Sau việc này, huynh đệ Thường gia liền mượn cớ khuyến khích đám lão nhân trong tộc và các di nương phê bình bên tai Thường lão gia tử suốt cả ngày, còn tìm tòa soạn đăng báo nói Thường tam thiếu gia yêu mến nữ đào, cam nguyện khảy đàn viết khúc, trong bài viết còn mang chút nội dung hương diễm khiến lão gia tử trực tiếp bị tức chết.

Lão gia tử vừa chết, bọn họ lại dùng lý do bại hoại gia phong trục xuất Thường Chi Tân khỏi gia môn, một phân tiền cũng không cho hắn. Kỳ thực khi đó Thường Chi Tân hoàn toàn có thể vứt bỏ Tưởng Mộng Bình thề thốt phủ nhận, thế nhưng hắn lại không chút do dự nhận xuống, chỉ mang theo mấy bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày liền rời khỏi Thường gia. Mà bên kia, Thương Tế Nhị thấy Tưởng Mộng Bình đã quyết tâm đi theo Thường Chi Tân, dưới sự cáu giận liền dùng đủ thủ đoạn đuổi Tưởng Mộng Bình ra khỏi Thủy Vân Lâu, lại ép nàng khó thể sống yên ổn tại Bình Dương. Lại qua không bao lâu, Thường Chi Tân cùng Tưởng Mộng Bình kết hôn rời khỏi Bình Dương, Thương Tế Nhị giận dỗi đi theo quân phiệt Trương Đại soái, thân phận ở Bình Dương cũng tương đương áp trại phu nhân. Qua thêm không được một năm, Trương Đại soái đánh nhau với trượng phu của Trình Mỹ Tâm, Tào Tư lệnh, bị đánh đến chết, Thương Tế Nhị bị Tào Tư lệnh kéo lên giường, hợp với Thủy Vân Lâu kéo gia mang khẩu từ Bình Dương đưa đến Bắc Bình.

Cái phiên bản này đã cô đọng hoàn thiện hơn lời đồn bên ngoài khá nhiều, hơn nữa Nhị nãi nãi là người phúc hậu, lúc kể chuyện cũng không gia giảm tình cảm cá nhân, mặc kệ thật giả có vài phần thì ngôn từ cũng tương đối khách quan, chỉ là sau khi kể xong buông một lời bình luận: "Nam hôn nữ gả ngươi tình ta nguyện, y làm sư đệ lại tơ tưởng đến sư tỷ đã là loạn luân, còn có mặt mũi chạy ra gây chuyện. Như vậy không phải gà bay chó sủa sao..."

Lúc Trình Phượng Đài còn đi học ở Thượng Hải đã nhìn thấy không ít chuyện bỏ trốn đào hôn, trong lòng ôm ấp không ít huyễn tưởng lãng mạn, vậy nên đối với tình cảm của hai người Thường Tưởng cũng là tán thán có thêm. Trong câu chuyện này, Thương Tế Nhị là vai phản diện cầm gậy đánh uyên ương chế tạo xung đột cho vở kịch, thế nhưng bởi vì nội dung cần thiết, vì kết cục viên mãn của hai người Thường Tưởng, vai phản diện tất nhiên không thể thiếu được rồi.

Trình Phượng Đài nói: "Biểu huynh Thường Chi Tân là người co được dãn được, đã quyết chí liền không thay đổi, rất có cốt khí, có cơ hội nhất định phải gặp một lần... Còn Tưởng Mộng Bình kia, hẳn cũng là mỹ nhân đi?"

Nhị nãi nãi giần giận nhìn hắn: "Còn không phải sao? Cực đẹp, nghiêng nước nghiêng thành nha, tiếc là đã có chủ rồi."

Trình Phượng Đài nghiêng người gối lên tay, cố ý chép miệng một cái: "Ừ! Đáng tiếc, quá đáng tiếc!"

Nhị nãi nãi ở bên cạnh lập tức cầm tẩu thuốc gõ lên đầu trượng phu, Trình Phượng Đài sớm có chuẩn bị cười ha hả nắm lấy cái tẩu, đè Nhị nãi nãi chặt xuống trường kỷ. Trên người Trình Phượng Đài cũng có mùi thuốc lá, cái mùi này xen lẫn thoang thoảng vào hương nước hoa Pháp biến thành một loại hương vị phức tạp lạnh băng, Nhị nãi nãi bị cánh tay thon dài của hắn giữ chặt, lại ngửi được mùi hương này, cả người lập tức mềm ra.

Trình Phượng Đài dùng môi vuốt ve gò má của nàng, cười nói: "Đáng tiếc, Nhị gia cũng có chủ rồi, có Nhị nãi nãi rồi." Vừa nói xong lại vươn tay vuốt ve gương mặt Nhị nãi nãi: "Tôi cũng không tin Tưởng Mộng Bình còn có thể khuynh quốc khuynh thành hơn nương tử của tôi. Một thân da thịt non mịn này của nương tử yêu vẫn nên cất giấu cho kỹ, bên ngoài không biết có bao nhiêu người xấu."

Nhị nãi nãi cũng liền gần gũi ngắm nhìn Trình Phượng Đài, khuôn mặt thon thon mi thanh mục tú, màu da trắng sữa, lông mi dày đậm có vẻ hơi nhiều khí tức phấn son. Đôi mắt kia khi hắn mỉm cười dò xét kẻ khác vừa lưu manh lại giảo hoạt, quả thực xấu xa tận cùng, phàm là nữ nhân nhìn thấy đều sẽ mặt đỏ tim đập. Đã làm phu thê nhiều năm như vậy Nhị nãi nãi vẫn là không chịu nổi, chỉ bị hắn nhìn nửa khắc cả người liền nóng lên.

Đây là tiểu nam nhân của nàng, anh tuấn phong lưu, hiện đại Tây phái, quen nói ngọt dỗ người, là một công tử lông bông tiêu chuẩn. May mà người cũng không hư hỏng, biết kiếm tiền lại biết giao thiệp, yêu quý gia quyến, là một người chồng tốt. Thế nhưng Nhị nãi nãi vẫn mãi không cảm thấy đủ, bởi vì nàng cũng luôn không bắt được hắn —— tính tình của Trình Phượng Đài nói phong là vũ, vô cùng tùy tính, chỉ nghe theo tâm ý của mình. Lúc tâm tình tốt hắn có thể giúp nàng tiếp nước tiểu của hài tử, một khi đã tức giận chạm trúng vảy ngược thì ngay cả cha mẹ ruột hắn cũng dám giết, không có gì là không làm được —— thế nhưng sợ rằng mị lực của hắn cũng chính là ở điểm này.

Trình Nhị nãi nãi vẫn còn nhớ rõ chuyện năm đó, nàng từ nhỏ đã biết mình đính thân với tiểu thiếu gia nhà họ Trình ở Thượng Hải, thế nhưng đợi đến khi Trình thiếu gia mười bảy, nàng hai mươi, trong lòng tràn ngập ước mơ chuẩn bị lập gia đình thì Trình thiếu gia lại không chịu thú nàng. Trình gia từ hôn! Thói đời hiện đại ở bên Thượng Hải vẫn chưa truyền đến phía bắc, vậy nên với Phạm tiểu thư mà nói đây quả thực là chuyện có thể lấy mạng. Mặc kệ thế giới bên ngoài đã thành ra như thế nào nàng vẫn là nữ nhân tiền triều, không gả nhị phu không thờ hai chủ. Trong nhà muốn tìm mối khác cho nàng, thế nhưng nàng trực tiếp búi tóc của phụ nhân thề không gả đi, toàn tâm toàn ý làm lão cô nương.

Cứ thế hơn một năm, chợt có ngày Trình gia gửi thư đến, trong thư ngôn từ tha thiết mời nàng đến một chuyến. Thế nhưng khi đó lòng của Phạm tiểu thư đã nguội lạnh, không muốn cùng Trình thiếu gia kết lại tiền duyên, nàng đi Thượng Hải chỉ vì muốn xem oan nghiệt đã hại đời nàng có bộ dạng thế nào.

Hôm đó là một ngày đại tuyết, nàng cùng nhóm phó tỳ phong trần mệt mỏi đi tới Trình trạch, nhà lớn họ Trình thiết kế theo kiểu hoa viên Tây Âu, giữa sân là một hồ phun nước lớn, trang phục của người hầu đều theo lối ngoại quốc. Cái thế giới kia, đúng là thế giới hoàn toàn không phù hợp với nàng. Phạm tiểu thư đứng trong hoa viên ngơ ngác nhìn chằm chằm tượng tiểu nam hài lõa thể, đại môn tòa nhà chợt mở ra, một thiếu niên tuấn mỹ trắng nõn bước tới. Thiếu niên mặc một bộ áo len mỏng, chân trần bước đến trước mặt nàng, trong mắt mang theo chờ mong và khát cầu nhiệt liệt.

Trình Phượng Đài đứng giữa trời tuyết nhìn nàng hồi lâu, hoa tuyết rơi lên lông mi hắn phảng phất là nước mắt vừa tuôn xuống cưa kịp lau, làn da trắng tuyết lông mi cũng trắng tuyết, thật giống một bức tượng điêu khắc.

Khóe môi của hắn chợt lộ ra một nụ cười thoáng nhẹ như mây, cất tiếng gọi nàng: Nương tử...

Chỉ vì một tiếng nương tử này, Phạm tiểu thư buông bỏ hết thảy oán hận trở thành Trình Nhị nãi nãi, vì Trình Phượng Đài mang đến cả nửa giang sơn Phạm gia bảo, vì Trình Phượng Đài sinh con dưỡng cái, vì Trình Phượng Đài lo liệu gia nghiệp.

Trình Phượng Đài là món nợ của Trình Nhị nãi nãi, muốn nàng dùng cả đời mà trả.

Trình Phượng Đài vừa cởi nút áo sơmi trên người mình vừa táy máy trên người Nhị nãi nãi: "Hảo tỷ tỷ, chúng ta cùng tạo một tiểu cô nương khuynh quốc khuynh thành đi?"

Nhị nãi nãi say đến đỏ mặt, nhẹ giọng mắng một câu: "Cẩu đồ vật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro