38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thương Tế Nhụy chính là kéo Trình Phượng Đài đi Vân Hỷ ban đã được vài người liên tiếp đề cử, trình độ của Vân Hỷ ban xa xa không thể bì được với Thủy Vân Lâu, trước sau đều không thể diễn một hồi ở trong nhà hát kiểu Âu Tây xa hoa lộng lẫy, nơi bọn họ thường trú chính là một rạp cũ gần Thiên kiều. Phía sau hậu viện, toàn bộ nam nữ lão ấu của gánh hát đều tụ tập dưới một mái nhà, dập đầu lê chân lây lất qua ngày, một năm nửa năm cũng không dời ổ một lần.

Bầu gánh Tứ Hỷ của Vân Hỷ ban ở cuối thời Thanh cũng từng là danh linh hồng cực nhất thời, sắc nghệ song tuyệt danh tiếng vô lượng, năm đó nếu bàn về đào linh cao thấp, y hầu như có thể tề danh cùng Ninh Cửu Lang. Lại bởi vì Ninh Cửu Lang ngụ tại thâm cung, bách tính nhân gia hoàn toàn vô duyên nhìn thấy, vậy nên danh tiếng của Tứ Hỷ thậm chí còn lớn hơn một chút. Tứ Hỷ chính là đi con đường mà các hý tử tiền triều đã quen đi, một bên hát kịch một bên bán thân, trong những năm tháng đó cũng từng bị quan lại phú thương bao nuôi không ít lần, thế nhưng với tính tình ghen tỵ chanh chua của y, tự nhiên không có quan hệ nào có thể hảo tụ hảo tán, mỗi lần đều là bị nhóm kim chủ cầm gậy to đuổi ra khỏi nhà. Sau đó đến hơn ba mươi tuổi, di chứng của việc phóng túng thời niên thiếu rốt cục phát tác, giọng hát và dung mạo sớm bị hủy diệt, thân thể cũng mập ra biến thành một tiểu lão đầu tử. Y hát không được nữa nên tính tình càng thêm khó chịu, mồm miệng càng thêm ác độc, ra tay cũng càng thiêm keo kiệt. Nhóm đồng hành hận y, những người từng có ân tình cũng hận y, ngay cả nhóm hý tử dưới tay cũng hận y... quả là loại người không ai không chán ghét.

Tuy rằng tính cách của Tứ Hỷ không quá được hoan nghênh, thế nhưng trên phương diện hát diễn lại rất có hiểu biết. Sau khi y thành lập Vân Hỷ ban liền rất ít khi mua hý tử theo cách chính quy, chỉ thích chọn cô nhi căn cốt thích hợp từ chỗ mẹ mìn mang về bồi dưỡng. Tứ Hỷ cũng không cần thuê sư phó giáo tập, tự mình đứng ra dạy dỗ, đại khái là vì muốn tiết kiệm tiền. Lê viên kinh thành đầu đuôi tương thông, mỗi một cái khe nhỏ đều có thể lộ phong thanh, mỗi khi có hài tử mang chút linh khí được giáo dưỡng ra, chỉ một thoáng tất cả ban gánh đều biết chuyện, hoàn toàn không thể giấu diếm. Duy giống như Vân Hỷ ban tự mình dạy dỗ sau hậu viện, ngược lại rất có thể bí mật dạy ra được một kỳ tài kinh diễm mọi người.

Thương Tế Nhụy và Trình Phượng Đài ngồi trong rạp xem kịch suốt hai giờ, Trình Phượng Đài chính là kiến thức nữa vời, chỉ không ngừng ăn đồ ăn vặt. Thương Tế Nhụy lại là nghe được cả người rũ rượi, hai tay giao lại chán chường đặt trên ghế. Trình Phượng Đài nhìn y hăng hái rã rời như vậy liền biết trên sân khấu diễn cũng chẳng ra làm sao.

"Bằng không chúng ta trở về đi, Thương lão bản."

Thương Tế Nhụy miễn cưỡng đáp: "Cái này không được, trên sân khấu còn ra sức hát, người ngồi xem cũng không có lý do gì rời đi, như vậy quá thiếu đạo đức!"

Phía sau đang có hai vị thái thái dự định rời chỗ, vừa nghe lời này liền hung hăng quay đầu trừng bọn họ.

Xem thêm chút nữa chính là vở côn khúc dùng đào áp trục, Trình Phượng Đài có chút yêu thích của người Giang Nam, thích xem nam nhân giả nữ nhân, hơn nữa mỗi khi xem đều thật sự cảm thấy diễn được rất tốt, ánh mắt hạ thấp vô cùng, luôn bị Thương Tế Nhụy khinh thường. Giống như hiện tại, Trình Phượng Đài đang say sưa trong phong tình kiều mỵ của người trên đài, Trình Phượng Đài nghe Thương Tế Nhụy hừ một cái còn cho rằng đối phương cũng công nhận cái nhìn của mình, cười nói: "Người họ Chu đêm nay muốn tìm là y?"

Thương Tế Nhụy cả kinh nói: "A? Không phải đi? Hẳn là không phải đâu? Nhìn kiểu hóa trang, tư thái hình thể kia quá mức đồng bóng, Nguyên Tiểu Địch hẳn là sẽ không nhìn trúng y..."

Trình Phượng Đài giả vờ quát: "Thương lão bản! Ăn nói quá khắc nghiệt rồi!"

Thương Tế Nhụy ở trước mặt Trình Phượng Đài thực sự là một chút khẩu đức cũng không có, bình thường y chỉ có thể lặng yên lẩm bẩm trong lòng, sợ truyền ra sẽ làm tổn thương giao tình giữa đồng hành, oán thù gay gắt. Thế nhưng hiện tại có một người như vậy, cùng đối phương nói cái gì cũng không ngại, mà dù y nói gì đối phương cũng cam tâm tình nguyện lắng nghe. Thương Tế Nhụy lời lẽ đanh thép phê bình cả hồi dài, cuối cùng còn cảm thán một câu: "Mọi người đều nói hiện tại là lúc Lê viên phát triển cực thịnh, thế nhưng cực thịnh chỉ có kinh kịch, nói đến côn khúc thì những hý tử có thể đảm đương một phía lại không nhiều."

Tiểu nhị ở phía sau phục vụ trà nước nghe vậy liền khúc khích cười vui một chút, Thương Tế Nhụy nhìn y, tiểu nhị liền giũ khăn lông ứng tiến bước lên thêm trà cho bọn họ, cười nói: "Vị đại gia này, những lời lúc nãy ngài nói trước kia cũng đã có quý nhân nói qua."

Thương Tế Nhụy cười cười: "Ai nha?"

Tiểu nhị cười hì hì lắc đầu không đáp. Thương Tế Nhụy đoán cũng đoán được là vị quý nhân nào, lại hỏi: "Vị Chu lão bản trên sân khấu... Vân Hỷ ban chỉ có mình y họ Chu?"

Tiểu nhị đáp: "Không gạt ngài làm gì, y chính là vị họ Chu duy nhất có thể áp trục, danh tiếng khá tốt. Từ nhỏ lớn lên tại Vân Hỷ ban, hát cũng đã được vài năm."

Thương Tế Nhụy thất vọng gật đầu, không nói gì thêm. Tiểu nhị vắt khăn lên vai định rời đi, Trình Phượng Đài lại đột nhiên gọi hắn trở lại: "Nếu chưa có danh tiếng, như vậy còn ai họ Chu không? Tên là gì..."

Thương Tế Nhụy được dẫn dắt, vội vàng nói: "Đúng vậy, Tiểu Chu Tử, có ai gọi là Tiểu Chu Tử không?"

Tiểu nhị dường như cũng khá quen thuộc với Tiểu Chu Tử kia, bởi vì quen thuộc nên thần sắc lại có một chút cảm xúc không cho là đúng: "Ôi dào! Ngài đang hỏi tiểu tử kia! Thật có một người như vậy!"

Thương Tế Nhụy và Trình Phượng Đài liếc nhìn nhau, trực giác nói với bọn họ đây là người cần tìm.

"Tiểu Chu Tử kia khi nào lên sân khấu?"

Thần sắc khinh thị của tiểu nhị càng dày: "Y thì hát cái gì chứ? Ba ngày không bị đánh cũng coi như may mắn rồi!"

Lời này nghe giống như rất có nội tình, Thương Tế Nhụy liền thiếu đạo đức đến không thèm xem diễn nữa, vươn tay kéo tiểu nhị: "Được rồi! Cậu dẫn tôi đi gặp y một chút."

Tiểu nhị ôm chặt lan can không rời bước, xin tha nói: "Cái này không được! Đại gia! Việc này không hợp quy củ! Bầu gánh của bọn tôi tính tình rất lớn!"

Thương Tế Nhụy buông tiểu nhị ra tự xuống lầu, gấp gáp nói: "Vậy tự ta đi tìm."

Trình Phượng Đài phí công gọi một tiếng 'Thương lão bản chậm một chút', thế nhưng Thương Tế Nhụy làm sao có thể chậm lại được. Hắn nhìn bóng lưng vội vàng của Thương Tế Nhụy hít sâu một hơi, sau đó thản nhiên rút mấy tờ tiền ra nhét vào áo tiểu nhị, tiểu nhị lập tức kéo áo che chắm mấy tờ tiền mặt, ngượng ngùng nặn ra một nụ cười, Trình Phượng Đài cũng cười với hắn sau đó xoay người đối phương lại trực tiếp đá xuống lầu. Tiểu nhị cũng đã nhận lợi ích, sau khi lảo đảo đứng vững liền túc tắc chạy đuổi theo Thương Tế Nhụy: "Vị đại gia này, để tiểu nhân dẫn đường cho ngài thôi."

Lúc này còn trong thời gian diễn xuất, vậy nên nhóm hý tử toàn bộ đều chạy đi sau cánh gà, hậu viện nơi này thoạt nhìn rất lớn thế nhưng mọi thứ hỗn độn lại đơn sơ, hoàn toàn là một xóm nghèo. Mấy cành trúc tía căng lên phơi hý phục đang nhỏ nước, thấp thoáng phía sau là mấy kệ trúc đang hong cá mặn dưa muối, bốn năm tiểu hài tử chạy quanh trong viện tranh cướp một viên kẹo. Thương Tế Nhụy đi ở phía trước bị một hài tử đụng phải có chút giật mình, hài tử kia ngược lại còn tức giận đẩy y một cái rồi mới chạy đi. Tiểu nhị vội vàng nhảy lên nắm cổ áo hài tử kéo qua: "Chạy! Chạy đi chịu tang mẹ mày hay gì! Cẩu tạp chủng Tiểu Chu Tử kia ở nơi nào?!"

Tiểu hài tử lập tức tránh đi, nói như reo: "Đang giặt tã ở phía sau! Thối muốn chết!" Nói xong liền chạy mất bóng.

Tiểu nhị nịnh hót đưa hai người Trình – Thương ra hậu viện, trong mắt Thương Tế Nhụy không còn thứ gì khác, Trình Phượng Đài lại tò mò đánh giá xung quanh. Nơi này thật giống một cái mê cung, bình rau ngâm, chậu rửa mặt tráng men, băng ghế nhỏ bày la liệt không theo bất kỳ trật tự nào, hoàn toàn là cơ quan chằng chịt chỉ cần dưới chân sơ sẫy liền dẫm trúng thứ gì đó. Không gian tràn ngập một mùi mục nát xưa cũ, bên cạnh có một cái ghế dựa chắn đường, trên ghế là con mèo già lười biếng sưởi nắng. Khi Trình Phượng Đài đi ngang qua, nó mở đôi mắt ám vàng liếc nhìn bọn họ, Trình Phượng Đài chợt cảm thấy giống như bị một lão nhân sắc bén liếc nhìn, có chút cảm giác tóc gáy rờn rợn.

Lướt qua nhà chính, phía sau là khoảnh sân nho nhỏ, một thiếu niên mặc quần áo cũ nát đang ngồi xổm cắn răng vò giặt cả chậu vải trắng cực lớn, xung quanh còn có hai chậu lớn khác đã giặt xong, cũng không biết giặt những thứ này để làm gì, bởi vì nào có hài tử cần dùng nhiều tã đến như vậy. Thương Tế Nhụy nhìn mà không khỏi nhíu mày, Tiểu Chu Tử là đào nhi mà Nguyên Tiểu Địch và Đổng hàn lâm đều để cử, dù là ở gánh hát nào cũng sẽ không an bày đào nhi làm việc nặng, chỉ sợ hủy đi tư thái nuông chiều và đôi tay bé nhỏ kia. Thương Tế Nhụy không hề hoài nghi Tứ Hỷ dụng tâm hiểm ác, ngược lại hoài nghi thiếu niên này cũng không phải Tiểu Chu Tử, vậy nên liền dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn tiểu nhị. Tiểu nhị cúi người với Thương Tế Nhụy, nói y cứ an tâm đừng nóng lòng, sau đó quay người đá vào cái thùng gỗ chứa đầy nước bẩn, nước xà phòng bắn ra văng vào mặt thiếu niên, thế nhưng thiếu niên cũng không thèm ngẩng đầu.

"Đứng lên đứng lên! Có khách quý đến xem ngươi! Cái đồ ngu ngốc không tiền đồ!"

Thiếu niên vẫn tiếp tục ngồi xổm giặt vải, nhỏ giọng nói: "Đã cười nhạo xong chưa? Có cái gì đáng nhìn đâu. Đại ca, xin ngài thương xót đừng chọc ghẹo tôi nữa, nếu làm trễ công việc của tôi bầu gánh nhất định sẽ thưởng đòn."

"Ai chọc ghẹo mày, đứng dậy đứng dậy! Thật sự có khách quý muốn gặp mày!" Nói xong lại không chờ thiếu niên chống cự, lập tức vươn tay kéo người lên. Cũng chính là một động tác như vậy vừa vặn đem tay áo của thiếu niên kéo cao một đoạn, Trình Phượng Đài thấy được rõ ràng trên tay y có từng vết roi xanh tím, thiếu niên này cũng không nói dối.

Thương Tế Nhụy nhìn hắn nửa ngày mới hỏi: "Em chính là Tiểu Chu Tử sao?"

Tiểu Chu Tử cúi đầu dạ một tiếng, cũng không biết là xấu hổ hay lãnh đạm. Trình Phượng Đài cả người mang theo hơi thở phú quý, Thương Tế Nhụy lại thanh nhã sạch sẽ, tiểu hài thử hẳn là chưa từng gặp ai như bọn họ, không khỏi có chút sợ người lạ.

Thương Tế Nhụy lại hỏi: "Em biết ca diễn?"

Tiểu Chu Tử nghe hỏi liền hơi cắn môi, hồi lâu mới thả ra, phảng phất thừa nhận bản thân biết ca diễn là chuyện rất cần phải cân nhắc. Thế nhưng đợi đến khi y thừa nhận thì khẩu khí cũng kiên quyết hơn nhiều: "Vâng, em hát đào nhi."

Thương Tế Nhụy gật đầu nói: "Có người tiến cử tôi đến xem em diễn, khi nào đến lượt em lên sân khấu?"

Tiểu Chu Tử nâng mặt nhìn Thương Tế Nhụy một chút, Thương Tế Nhụy cũng nhân cơ hội nhìn đối phương. Tiểu Chu Tử cũng như tất cả đào nhi khác, mặt trái xoan mi thanh mục tú mang chút ưu sầu, không thể nói có bao nhiêu tuyệt sắc thế nhưng giữa nhóm nam hài tử cũng là khó gặp. Hai người bọn họ thoáng trao đổi ánh mắt, cũng không biết bên trong mang theo bao nhiêu lý giải và tiếp nhận mà người ngoài không thể hiểu hết.

Tiểu Chu Tử cúi đầu càng sâu, nghẹn ngào nói: "Không có ngày nào đến lượt của em..."

Thương Tế Nhụy cũng thay y đau lòng, chỉ là bản thân lại bất lực, vậy nên chỉ có thể u buồn nhìn thiếu niên.

"Đại khái... đại khái tháng sau em có thể lên đài."

Thương Tế Nhụy có chút giật mình thốt lên: "Vân Hỉ Ban cũng không có quá nhiều người, phải lâu như vậy em mới được lên sân khấu?"

Tiểu Chu tử cúi đầu không nói gì, bộ dáng yếu đuối không chịu được dò hỏi.

Thương Tế Nhụy thở dài, cười nói: "Được rồi. Lúc nào đến phiên em, em nhờ người đến số ba mươi mốt ngõ La Cổ báo với tôi một tiếng, tôi họ Thương."

Chờ Thương Tế Nhụy rời khỏi cổng lớn, Tiểu Chu Tử lại tiếp tục giặt vải của mình, thế nhưng trong lòng lại có một tia hưng phấn mơ hồ. Giặt giặt một chốc y chợt buông tay, xà phòng rơi vào trong nước y cũng không vội vàng đi vớt, chính là ngơ ngác ngồi đó. Y đã nhận ra người vừa rồi là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro