9. Đêm đen chờn vờn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huening Kai cẩn thận nắm lấy tay em, cậu khẽ cuộn tròn những ngón tay đối phương bảo bọc xung quanh chiếc túi sưởi. Em cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của người kia, có thể nói là ấm hơn chiếc túi sưởi nằm gọn trong lòng em.

Mặc dù máy sưởi giữa tiết trời lạnh giá đã hoạt động nhưng Huening Kai dường như chưa thể ngừng lo lắng cho em.

Kang Taehyun tắm rửa sạch sẽ trước đó, bộ quần áo mà Huening Kai cho em mượn kì thực có phần rộng hơn so với dáng người bé hơn một kích cỡ của em. Cổ áo có chút trễ xuống, để lộ đương quai xanh xinh đẹp, bả vai gầy nhô lên dưới lớp vải vóc rất đỗi mê người.

Một em mèo sữa trắng thơm cứ thế hiện diện trước mặt Huening Kai, dù cậu có tự lảng tránh đi bằng cách nào cũng không thể rời mắt. 

"Hyun chờ tôi một lát, tôi đi lấy cacao nóng cho Hyun!". Huening Kai nghiêng đầu ngắm nhìn đôi hàng mi rũ xuống tựa nhành liễu yêu kiều của đối phương.

Kang Taehyun trầm tư suy nghĩ vẩn vơ mà không để ý lời cậu nói. Huening Kai khẽ cất giọng gọi em:

"Hyun?".

"...".

"Hyunie?".

"....".

"Bạn nhỏ ơi!". Huening Kai kiên nhẫn hạ giọng.

Kang Taehyun giật mình sực tỉnh, em ngẩng đầu nhìn lên, đáp lại cậu trong vô thức: "Dạ?".

Huening Kai mỉm cười: "Bạn nhỏ ngoan quá!". Cậu luồn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của em.

Kang Taehyun bĩu môi, Huening Kai chẳng khác nào coi em là trẻ nhỏ mà đối đãi: "Tôi lớn hơn Kai vài tháng đấy nhé!".

Huening Kai tặc lưỡi trêu ghẹo: "Ầy, nhưng tôi cao mét tám ba cơ!".

Kang Taehyun không thể đáp trả, trong khi những bạn học đồng trang lứa đều vượt lên mét tám một cách thần kì thì chiều cao của Kang Taehyun vẫn cứ dậm chân tại chỗ.

"Kai đừng có chọc tôi nữa mà!". Kang Taehyun phồng má phụng phịu.

"Được rồi được rồi, tôi xin tuân lệnh mèo chân ngắn!". 

Huening Kai đứng dậy, đoạn trở vào gian bếp để lấy đồ uống làm ấm bụng cho em.

Kang Taehyun dõi theo bóng lưng cậu lấp ló, trong lòng dâng lên nỗi niềm hạnh phúc khó tả xiết. Nhưng rồi em chợt nghĩ, nếu Huening Kai biết được bản thân em đã từng làm ra nhiều diều đáng xấu hổ với Choi Beomgyu, thì liệu cậu có còn dành sự dịu dàng nào cho em nữa không? Quả thực hạnh phúc có thể nâng người ta lên cao rồi cũng có thể dễ dàng dẫm đạp người ta chỉ trong chớp mắt.

Kang Taehyun đâu mong cầu gì hơn ngoài việc có thể giữ lấy một Huening Kai ấm áp bên mình, để vầng sáng nhỏ nhoi ấy soi rọi trong chuỗi ngày tăm tối của em.

Điện thoại lần nữa réo gọi, cái tên Choi Beomgyu hiển thị trên màn hình khiến em chợt khựng lại ít lâu. Kang Taehyun do dự trong đôi giây, em biết hành động của mình đã thành công chọc giận hắn.

Kang Taehyun thở hắt ra một hơi, em miễn cưỡng đón nhận cuộc gọi tới.

"Ba mươi phút, bắt đầu kể từ bây giờ, nếu đến trễ dù chỉ một giây, tôi sẽ không ngần ngại để người ta thấy bộ dạng trần trụi của cậu!". Choi Beomgyu ngừng lại trong đôi chút, hắn liếc mắt nhìn những hình ảnh cùng em ân ái còn đang bật sáng, khóe môi cong cớn kéo cao.

"Bộ nhớ lưu trữ của tôi có nhiều lắm, cún ngoan à!".

Âm thanh tút tút kéo dài đằng đẵng cũng là lúc Kang Taehyun vội vàng tung cửa chạy ra khỏi nhà.

Huening Kai vừa vặn bưng tách cacao còn nghi ngút khói, nhưng điều duy nhất cậu thấy là chỗ ngồi đã trống vắng dáng hình em và cánh cửa bật mở. Huening Kai ráo hoảnh nhìn quanh, chợt nhận ra em đã rời đi mất. Cậu thở dài, cảm giác hụt hẫng ngang nhiên chiếm thế thượng phong trong lòng cậu.







Kang Taehyun không quan tâm đến mọi thứ diễn ra xung quanh, em chạy thục mạng quay trở lại nơi mà em hằng chán ghét.

Choi Beomgyu hài lòng nhìn Kang Taehyun xuất hiện trước mặt hắn đúng ba mươi phút không hơn không kém. Hắn thầm quan sát em một lượt từ trên xuống dưới, bộ đồ em mặc trên người nhìn thế nào cũng không vừa vặn. Choi Beomgyu cau mày, viễn cảnh Kang Taehyun vui cười cùng Huening Kai dường như đã mở ra đáp án mà hắn đang thắc mắc trong tâm trí.

"Cậu đang mặc đồ của Huening Kai?". Choi Beomgyu đứng dậy, tiến lại gần em.

Khoảng cách cận kề đến nỗi Kang Taehyun có thể nghe thấy hơi thở nặng nề đè nén của hắn. Kang Taehyun mím môi, em không đáp lại.

"Tôi nói đúng có phải không? Mẹ kiếp, cậu đã hứa với tôi sẽ không gặp hắn nữa cơ mà!".

"Vậy thì sao? Huening đối với tôi là có lòng tốt!".

"Cậu nghĩ hắn thật lòng với cậu chắc, nếu hắn biết được chuyện giữa tôi và cậu thì sao? Cậu không biết hắn sẽ trở mặt với cậu à? Ngay cả chính mẹ cậu cũng không thể chấp nhận chuyện đó! Không ai sẵn sàng rộng lượng với cậu đâu!". Choi Beomgyu ôm lấy eo em, kéo sát cơ thể em lại gần: "Nên Taehyun à, bây giờ chỉ có tôi luôn nghĩ đến cậu và quan tâm cậu thôi!".

Lí lẽ này của Choi Beomgyu căn bản chẳng khác nào biến em thành kẻ bị động trong suy nghĩ vị kỉ của hắn.

Kang Taehyun đẩy hắn ra: "Cậu đừng ra vẻ cao thượng nữa, chính cậu là người khiến tôi ra nông nỗi này!".

Choi Beomgyu không mấy bất ngờ trước sự phản kháng của em, trái lại chỉ càng khiến hắn muốn em tuyệt đối phục tùng.

"Nói tóm lại, tôi không hài lòng về chuyện cậu phản bội lời hứa với tôi!". Hắn hạ giọng: "Nếu muốn chuộc tội thì đừng để tôi thấy bất kì món đồ nào thuộc về hắn lưu lại trên người cậu. Cởi hết ra, ngay bây giờ!".

Kang Taehyun một chút cũng không xê dịch, Choi Beomgyu dường như mất kiên nhẫn, hắn gằn giọng lặp lại: "Không nghe thấy lời tôi nói sao? Mau cởi hết ra!". Lí trí hắn như vỡ ra từng mảnh, lửa giận long lên qua đôi mắt hằn vện sợi tơ chỉ máu.

Đoạn Kang Taehyun định bụng xoay gót tháo chạy, Choi Beomgyu kịp bắt lấy em, hắn mạnh bạo kéo quay ngược trở lại. Tấm lưng em va đập với mặt bàn sứ lạnh lẽo sau khi bị Choi Beomgyu ghìm chặt dưới thân, hắn không để cho em có cơ hội chạy trốn.

Choi Beomgyu không chút nương tình với mèo nhỏ, nếu em không tự cởi thì hắn sẽ làm thay em. Choi Beomgyu mò mẫm lưng quần, thẳng tay kéo nó xuống, chiếc áo rộng trùm mông vừa vặn che đi mông đào, đôi chân thon dài bơ vơ giữa hư không. Bức họa xinh đẹp diễm lệ trước mặt hắn gợi dục khôn cùng.

Sự tủi nhục khiến Kang Taehyun bật khóc thống thiết, nước mắt chảy xuôi theo đôi gò má, nóng rát như muốn thiêu đốt tâm can em, bàn tay nhỏ bị khóa chặt trên đỉnh đầu.

Bên tai hắn vang lên âm thanh nức nở của em rõ mồm một. Choi Beomgyu dừng lại động tác, bấy giờ hắn mới kịp định thần.

Gương mặt xinh đẹp của người trước mắt vẫn luôn nhấn đậm chỉ toàn dòng lệ chúa chát. Kang Taehyun chưa bao giờ nguyện ý vì hắn bất kì điều gì, em càng căm ghét sự bức ép đọa đày từ hắn. Mối quan hệ không có hồi kết, không tìm thấy bến đỗ này được dày công gây dựng lên bằng sự thương nhớ giả dối, cưỡng cầu.

Kẻ bị dày vò là em đau đớn trong vòng lặp tuần hoàn không hồi kết như cơn ác mộng ám ảnh kéo dài triền miên. Kang Taehyun đã từng muốn thoát khỏi nó, nhưng bàn tay quỷ dị của Choi Beomgyu đã quấn siết đôi chân em bằng mọi cách.

"Tại sao cứ nhất thiết phải đối xử với tôi như thế này?". Cổ họng em nghẹ ngào như có quả cầu gai vo tròn chặn đứng.

Choi Beomgyu nhẹ nâng người dưới thân, hắn ôm em vào lòng như thể dỗ dành một em bé.

"Tôi đã nói chỉ cần cậu nghe lời tôi nhưng cậu không làm vậy!". Hắn xoa xoa lưng gầy thuộc về em, trong lòng bấy giờ mới nguôi ngoai đi đôi chút.

"Tôi sợ... tôi sợ hãi cậu...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro