Chương 7: Never & Ever

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Trương Gia Nguyên hướng về Nhậm Dận Bồng vừa kiên định lại mang theo vài điều không thể nào miêu tả, giống như cơn ác mộng không tài nào thoát khỏi, lại tựa như ngọn lửa hừng hực chẳng tắt, Nhậm Dận Bồng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, anh chắc chắn đến tám phần rằng nếu như không tới gần Trương Gia Nguyên bây giờ, hắn sẽ tiến tới kéo anh đi hỏi cho rõ mới thôi, về chuyện có thể đánh nhau với Cam Vọng Tinh và Trương Hân Nghiêu hay không, vẫn sẽ là đánh một trận đã. Nhậm Dận Bồng đứng ngồi không yên một lúc, đến tận khi Trương Gia Nguyên bị những người xem phía trước cùng ra dấu suỵt, anh bèn trùm mũ áo lên rồi bước xuống bậc thang.
Cam Vọng Tinh giữ lấy tay Nhậm Dận Bồng, Nhậm Dận Bồng nhỏ giọng nói: "Không sao, ôn lại chuyện cũ thôi."
Trương Gia Nguyên nhìn theo Nhậm Dận Bồng từng bước từng bước tiến về phía mình, thật tiều tụy, ánh mắt trốn tránh, ẩn sau lớp mũ áo. Nhậm Dận Bồng tới bên cạnh Trương Gia Nguyên, "Là như vậy đó, không phải đã ly hôn rồi sao."
Đúng vậy, không phải đã ly hôn rồi sao, rõ ràng hai người đã đạt được kết quả ao ước đã lâu, thoát khỏi cuộc sống sinh hoạt nhìn nhau đã thấy chán ghét, lại như thể rơi vào địa ngục vô biên, giờ phút này bọn họ mới ý thức được bọn họ trong quá khứ là những cây lau sợi, tra tấn lẫn nhau là cách duy nhất để trải nghiệm cuộc sống, sau đó cả hai đều tự tay ném chúng đi, cuối cùng chỉ còn lại sự ngột ngạt vô cùng vô tận.
Lực tay của Trương Gia Nguyên vẫn mạnh như trước đây, Nhậm Dận Bồng bị Trương Gia Nguyên lôi đi, anh đã sớm lường trước được chuyện, cũng không phản kháng, nơi này không tiện trò chuyện, không bằng tìm chỗ khác.
Sâu bên trong sân vận động nơi những dải ruy băng, pháo hoa bay phấp phới, là một xó xỉnh chất đầy tạp vật lộn xộn, chiếc đèn hỏng mất nửa đoạn, chập chà chập chờn trên vách tường dột nước. Nhậm Dận Bồng cúi đầu, không nhìn Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên không kiên nhẫn chờ Nhậm Dận Bồng mở miệng, hắn hỏi: "Cha đứa bé là ai?"
Không biết Nhậm Dận Bồng đã thấy bực từ bao giờ, có lẽ là khi đứa trẻ bắt đầu khóc rống lên, có lẽ là khi Trương Gia Nguyên xuất hiện, có lẽ là khi Cam Vọng Tinh kéo anh lại, có lẽ là khi Lâm Mặc kéo tay Trương Gia Nguyên tính lôi hắn đi, cho nên anh bực dọc trả lời: "Không liên quan gì tới cậu."
Trương Gia Nguyên vẫn còn có chút không chịu được, nếu như đứa bé thật sự không hề có quan hệ gì với hắn, vậy hắn chỉ có thể chúc Nhậm Dận Bồng cùng người bạn đời mới của anh trăm năm hạnh phúc, cho nên hắn thận trọng nói: "Anh xóa đi dấu ký rồi à?"
"Xóa rồi." Nhậm Dận Bồng co rúm người, dựa lưng vào tường, Trương Gia Nguyên nghe vậy lập tức đờ người, cả thân thể dường như đông cứng lại. Đúng, người vợ đã li dị của hắn vì tái giá, hoặc vì muốn làm lại cuộc đời, hoặc chỉ không thể chịu đựng được cuộc sống bị đánh dấu, gột sạch dấu ký là lựa chọn của Nhậm Dận Bồng, mặc dù từng nghe nói xóa đi dấu ký đau đớn và tốn kém ra sao, nhưng khả năng Nhậm Dận Bồng vì muốn tách biệt với quá khứ mà không ngần ngại trả giá.
"Đứa bé tính đâu ra đấy xem như tròn đủ chín tháng đi, vậy trước khi ly hôn anh mang thai, là của Cam Vọng Tinh sao?"
Nhậm Dận Bồng không thể nhịn được nữa, câu này của Trương Gia Nguyên còn khốn nạn hơn nhiều so với tất thảy những lời đốn mạt trước đây, đốt lên ngọn lửa đang trong thời kỳ dễ bùng cháy của Nhậm Dận Bồng, anh thụi một đấm vào mặt Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên lui về sau nửa bước.
"Cậu điên hay là tôi mới điên? Tại sao tôi phải đi ngủ nhờ, cậu nghĩ xem tại sao đứa bé bị sinh non, không phải do cậu thì tại sao, không phải do cậu thì tại sao tôi lại phải đi bán..." Hai từ tuyến dịch nghẹn trước miệng Nhậm Dận Bồng, anh không đủ dũng khí nhớ lại cái ngày hôm đó, thế nên cả câu lấp lửng lọt vào tai Trương Gia Nguyên càng thêm sai lệch chối tai, Trương Gia Nguyên khó tin nắm lấy cổ áo Nhậm Dận Bồng, khuôn mặt u ám nhíu chặt: "Bán cái gì?"
Ánh mắt trống rỗng của Nhậm Dận Bồng lảng tránh hắn, đồng tử không in bóng người, Trương Gia Nguyên tức giận nói: "Vẫn là anh ngoại tình, không phải Cam Vọng Tinh vẫn còn những người khác, đĩ điếm." Nhậm Dận Bồng giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay đang càng lúc càng siết chặt, tất thảy khổ sở chịu đựng suốt một năm qua như thể có chỗ giải tỏa, anh quát: "Trương Gia Nguyên, cái loại hèn hạ nhà cậu—"
Trương Gia Nguyên bóp lấy cổ Nhậm Dận Bồng, Nhậm Dận Bồng nắm lấy cổ tay Trương Gia Nguyên, mãi đến khi bị móng tay Nhậm Dận Bồng siết đến độ máu tứa ra chầm chậm chảy xuống, Trương Gia Nguyên mới dần buông tay, trở về dáng vẻ sĩ diện thường ngày.
Nhậm Dận Bồng thở mạnh, dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống, Trương Gia Nguyên lạnh nhạt nhìn anh, huyễn cảnh về cái đêm bị cưỡng bức tập thể ấy hay là giấc mơ lại hiện lên trong đầu hoặc hiện lên trước mắt, Nhậm Dận Bồng cố gắng kìm lại giọt nước mắt hèn yếu, nhưng với bản chất yếu đuối của anh, kí ức về những chuyện làm không tốt không ngừng lóe lên, rõ ràng sinh ra đã ngậm thìa vàng nhưng lại tự tay phá nát thế bài đẹp trong tay, hồi đại học được toàn trường tôn làm nam thần cello, cũng bị người khác công nhận là loại omega đần độn dễ theo đuổi, suốt đời cũng từng nghĩ muốn hăng hái năng nổ cuối cùng lại đổ đốn hỗn độn, anh tuyệt vọng đứng dậy vung nắm đấm về phía Trương Gia Nguyên, như thể muốn đấm nát những lời chửi rủa trong lòng.
Bọn họ đánh lộn, hay nói chính xác hơn là Trương Gia Nguyên đang né tránh màn xả giận không chút chương pháp nào của Nhậm Dận Bồng, Trương Gia Nguyên thừa nhận bản thân có hơi quá đà thật, nhưng phản ứng kịch liệt của Nhậm Dận Bồng khiến hắn cũng nổi nóng, ham muốn chiếm hữu trào dâng mạnh mẽ, hắn có thể chấp nhận Nhậm Dận Bồng không yêu hắn, nhưng hắn không thể chấp nhận chuyện người yêu trên danh nghĩa hay trên thực tế phản bội lại hắn.
Sau cùng thì thể lực Nhậm Dận Bồng không thể so bì được với Nhậm Dận Bồng, anh cạn sức gục vào trong lòng Trương Gia Nguyên, sau khi biết được vợ cũ của hắn đi "bán" hoặc làm mấy chuyện đại loại khác, Trương Gia Nguyên hiên nhiên vô cùng kinh tởm loại mập mờ vương vấn này, hắn chỉ nghĩ làm tròn có lẽ là chút tình cảm vợ chồng cuối cùng còn sót, đưa Nhậm Dận Bồng về nhà hoặc khách sạn, Nhậm Dận Bồng giãy dụa không ngừng, Trương Gia Nguyên nhắc: "Đừng quấy nữa."
Thời điểm Nhậm Dận Bồng bị Trương Gia Nguyên ôm lên, mũ áo theo cái ôm của hắn trượt xuống, Trương Gia Nguyên không kìm được liếc qua, liền thấy vết sẹo đỏ bừng sau gáy Nhậm Dận Bồng, khác với vết siết tình cờ gây ra ngày trước, vết sẹo này còn quấn lấy tuyến thể quen thuộc của Nhậm Dận Bồng, ở giữa có một chấm đỏ, nơi trước kia là túi nang xẹp xuống, vết sẹo nhỏ tí xíu khiến Trương Gia Nguyên dường như đóng băng.
Nhậm Dận Bồng rưng rưng thuận theo ánh mắt của Trương Gia Nguyên sờ lên cổ, nháy mắt hiểu ra vì sao, cảm xúc không biết nên nói là nhục nhã hay đau khổ lại dấy lên trong lòng anh, chẳng qua chỉ là đã đánh mất năng lực hấp dẫn alpha, lộ ra yếu điểm không cách nào kìm nén, không một manh giáp, anh sẽ không thể nào phát tình, sẽ không thể cảm nhận được hương bạc hà dịu yên của Trương Gia Nguyên, thậm chí không thể sinh con vì không tiết ra được chất dẫn dụ, anh đã đánh mất chút giá trị thông gia cuối cùng dưới tư cách một chiếc bình hoa, cho nên không khỏi kìm được nước mắt lã chã, khóc đến thở không ra hơi.
Trương Gia Nguyên dừng tại chỗ, hai người rơi vào im lặng lúc lâu, mặc dù Nhậm Dận Bồng còn đang nằm trong lòng hắn, nhưng lại như thể cách nhau một dải ngân hà, tiếng khóc của Nhậm Dận Bồng khản đặc, lồng ngực phập phồng, cuối cùng bộ não căm phẫn của Trương Gia Nguyên cũng quay trở về quỹ đạo, omega mất đi tuyến thể không thể nào hình thành bất kì hấp dẫn nào đối với alpha, cho nên tái hôn là không thể, không có dấu ký, cho nên không thể ngoại tình, bán là bán cái gì, nguyên do Nhậm Dận Bồng mất đi tuyến thể là do đâu, tất cả đầu mối như sáng như tối thầm chỉ rằng, đứa bé là của hắn.
Đầu Trương Gia Nguyên thu nhập chừng ấy thông tin, mặc cho Nhậm Dận Bồng từ trong hắn giãy ra ngoài, lảo đảo té ngã, vịn vào vách tường bắt đầu nôn mửa, anh khóc đến kịch liệt, đến mức dạ dày bắt đầu quặn lại, Trương Gia Nguyên trầm mặc đứng sau lưng Nhậm Dận Bồng.
Bắt đầu đếm ngược về 0 giờ, 5, 4, 3, 2, 1, đám người bên ngoài ồn ào náo động, tiếng hoan hô vang tận mây xanh.
Tôn Diệc Hàng bước xuống sân khấu, ánh đèn rọi đến Lâm Mặc cùng chỗ trống bên cạnh anh. Trương Gia Nguyên chậm chạp mãi chưa về, Lâm Mặc không thể nào cầm trong tay chiếc nhẫn anh muốn dùng để cầu hôn Tôn Diệc Hàng, bởi vì nhờ Trương Gia Nguyên mua hộ giữ hộ, giờ đây đột nhiên đối diện với ánh đèn, nhịp tim của Lâm Mặc bắt đầu tăng vọt, vừa thiếu tự tin vừa không biết sẽ nghênh đón cái gì, Tôn Diệc Hàng dứt khoát quỳ một chân xuống đất, mở chiếc hộp nhung đỏ, nói: "Gả cho tôi nhé."
Lâm Mặc che mặt, đám người quanh sân khấu bắt đầu kích động la lên: "Gả cho anh ấy— Gả cho anh ấy—"!
Lâm Mặc đứng lên, cố gắng che mắt, ngăn lại những giọt nước mắt chảy xuống vì mối tình dài rong ruổi này, bọn họ trải qua vô số xuân hạ thu đông, rốt cuộc cũng tu thành chính quả, Lâm Mặc chìa tay về phía Tôn Diệc Hàng, Tôn Diệc Hàng chân thành áp lên ngón giữa tay trái của Lâm Mặc chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh.
Cùng lúc đó tại căn phòng ảm đạm lộn xộn đồ đạc, Nhậm Dận Bồng yếu ớt bước về phía Trương Gia Nguyên, ngọn đèn hỏng vẫn chớp chớp tắt tắt, pháo hoa ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vẫn chiếu rọi cả căn phòng, anh chìa tay, Trương Gia Nguyên chết lặng đón lấy, hắn mở lòng bàn tay mình, là chiếc nhẫn đã loang lổ của bọn họ.
Nhậm Dận Bồng vịn tường lết ra ngoài, anh nói: "Trả lại cho cậu."
Chiếc nhẫn kim cương, lấp lánh, không bị thời gian làm mất đi vẻ rực rỡ, Trương Gia Nguyên chọn, cắt kiểu hearts & arrows*, giá cao ngất ngưởng.


tbc

----------------------

Hearts & Arrows (Trái tim và Mũi tên) là tên gọi của một hiệu ứng ánh sáng khi dùng kính chuyên dụng để quan sát những viên Moissanite được cắt mài một cách hoàn hảo (super ideal). Những viên Moissanite tròn (round brilliant cut), được cắt gọt các cạnh chính xác, cân đối các góc độ và có bề mặt cắt (facet) láng bóng sẽ đạt độ tối ưu về chiết quang và phản quang. Khi quan sát dưới kính quan sát phản chiếu sẽ thấy 8 mũi tên hướng ra cân đối trên mặt đỉnh, và tương tự, 8 trái tim chụm vào tâm sẽ hiện ra khi quan sát mặt đáy. (Theo themoist.vn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro