Chương 9: Nightmare

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một

"Cho em một cơ hội đi, mẹ nó à."

Câu nói này bơi trong đầu Nhậm Dận Bồng một vòng, giống như loại mũi tên màu hồng kỳ diệu nào đó bay vọt vào trong đầu lại đâm thẳng xuống tim, lời thốt không lên bởi vì thẹn thùng hoặc điều gì khác, khuôn mặt đỏ bừng nóng dần của Nhậm Dận Bồng vội quay đi, ấp úng nói: "...Được, được thôi."

Trương Gia Nguyên trông hệt như một chú cún vui vẻ được sự đồng ý của chủ nhân, cố tình ném cà chua lên cao khoe khoang rồi lại cất vào trong túi, hắn kéo Nhậm Dận Bồng từ khu rau củ sang khu hoa quả, từ khu gia vị đến khu thực phẩm chín, Nhậm Dận Bồng bị kéo theo từ phía sau nhìn về phía bóng lưng của Trương Gia Nguyên, đôi vai hẹp gầy đã từng có thể gọi là của thiếu niên hay đã trở nên rộng lớn, có điều từ khi đeo kính trở đi, khuôn mặt của Trương Gia Nguyên vẫn giống y đúc hồi mới cưới, vẫn là chàng trai đeo kính ngồi trên sofa xem tài liệu.

Tại sao lúc này lại khăng khăng nghĩ đến đủ loại chuyện đã qua, Nhậm Dận Bồng di chuyển cánh tay bị Trương Gia Nguyên dắt đi xuống thấp ba tấc, vô cùng ăn ý siết chặt mười ngón tay của cả anh và Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên phía trước thoáng dừng lại, sau đó Nhậm Dận Bồng cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay không ngừng thiêu đốt, toàn thân Trương Gia Nguyên hiện tại đang nóng lên.

Đây hẳn là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau đi siêu thị, hồi còn là vợ chồng chưa từng được trải nghiệm, khiến Nhậm Dận Bồng cảm nhận được cảm giác tựa như yêu đương ngắn ngủi, Trương Gia Nguyên một bên đẩy xe đẩy một bên dắt tay, tư thế tương đối kỳ cục, nhưng cũng không muốn buông tay Nhậm Dận Bồng, từ bên trong bàn tay âm ấm, Nhậm Dận Bồng vuốt thấy một chút nhẵn bóng của kim loại, miết lên miết xuống, Trương Gia Nguyên đeo tận hai chiếc nhẫn cưới chồng lên nhau.

Anh cúi đầu xuống, bong bóng ảo mộng ngắn ngủi ngọt ngào đến thế lại có thể khiến người khác khó mà thoát khỏi, anh cơ hồ cảm thấy Trương Gia Nguyên hắn từ đầu đến cuối đều yêu anh sâu đậm như vậy.

Mặc dù trước kia anh vì thế mà thấy buồn nôn.


Hai

Nếu như đây là trò chơi lấy đề tài xác sống, như vậy hiện tại hẳn là đến phân đoạn tua lại hồi ức đẹp đẽ quý giá của nam chính trước lúc khó khăn, nam chính tay ôm vợ con, bông tuyết bay bay, lò sưởi đượm lửa tí tách, bầu không khí Giáng sinh ấm áp dịu dàng.

Trương Gia Nguyên đặt túi đồ xuống, thay giày, cởi áo, thái thịt, nổi lửa, bật máy hút mùi, Nhậm Dận Bồng pha sẵn sữa bột bước vào phòng trẻ, tiếng ngâm nga dỗ trẻ từ trong phòng vọng ra, tựa như âm thanh của tự nhiên, giao hòa với tiếng ầm ầm của máy hút mùi kiểu cũ.

Dỗ xong Nhậm Dận Bồng đứng tựa trước cửa phòng bếp, trong lòng dâng lên chút ít cảm nhận, là loại cảm nhận đổi thành một năm về trước anh tuyệt nhiên sẽ không thừa nhận, anh nghĩ kỳ thực cuộc sống này cũng chính là ẩm thực nam nữ*, tình yêu cũng chỉ là có người sẽ cùng anh và con mình, hạnh phúc cũng chính là anh đứng ở nơi này, Trương Gia Nguyên đứng cách anh hai bước.

Hận thù đã từng quá kịch liệt, cơn đau khi thấy máu, những lời nói giống như dao găm, dường như đều có thể bị xóa bỏ, tan dần dần vào bên trong Trương Gia Nguyên của ngày thường, anh cự tuyệt, Trương Gia Nguyên liền lui lại, anh bước lên trước, Trương Gia Nguyên liền bước lên, lộ ra nụ cười vui vẻ vì được công nhận.

Trương Gia Nguyên kẻ vẫy là đến đuổi là đi này thỏa mãn được cảm giác an toàn dưới đáy lòng của Nhậm Dận Bồng, đối mặt với bữa tiệc thôi nôi sắp tới, anh còn chút lo lắng Trương Gia Nguyên không thể hòa bình tham gia cùng bạn bè mình, nhất là cvt, trước đó anh nói chuyện với Trương Hân Nghiêu, Trương Hân Nghiêu thản nhiên nói này có là gì đâu, mà Cam Vọng Tình chỉ vô cùng ngắn gọn trả lời bằng một dấu "."

Tỉnh Lung nói anh đương nhiên rất tình nguyện xem mọi người xáo động bầu không khí, nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà vẫn phải để ý bản thân, đừng để lại bị tổn thương, mấy câu trả lời đủ để cho thấy sự lo lắng của Tỉnh Lung, Nhậm Dận Bồng tắt điện thoại, nhìn về phía bóng lưng Trương Gia Nguyên, không chỉ rơi vào hạnh phúc hỗn độn mà càng là những suy nghĩ mê man, đây là chân tình của Trương Gia Nguyên hay chỉ là cạm bẫy của hắn, hạnh phúc của bọn họ tựa như một giả tượng mong manh, lúc nào cũng có thể bị con sóng dưới mặt biển phẳng lặng xé nát.

Trương Gia Nguyên khẽ hôn trộm lên trán Nhậm Dận Bồng, hắn nói: "Ăn cơm thôi."


Ba

Sau khi ly hôn có rất nhiều omega danh môn khuê tú ném cành oliu cho Trương Gia Nguyên, thứ nhất là vì Trương Gia Nguyên còn trẻ, thứ hai là vì hắn là kẻ thông minh tiền đồ vô lượng, thứ ba là vì mọi người đều biết hắn không hòa thuận với vợ cũ, hiện tại đặt cược còn kịp, mạnh dạn đặt kèo, vào tay không lỗ.

Trương Gia Nguyên ngược lại quá đản lạ thường, hắn nói muốn tìm omega có mùi đàn hương, thậm chí còn liệt kê đủ ba tầng hương top, heart, base hệt như nước hoa, base note mùi gỗ, thêm một ít hương hồng trà càng được, mang thêm được mùi kem ly vị hạt Macadamia thì tốt nhất, mùi dầu gội sữa tắm hơi riêng tư thì không nói, tóm lại hiểu rồi thì tự động mà tránh xa thật xa.

Mọi người thấy kì lạ nhưng lại không biết nói gì, mùi đàn hương chính xác là của vợ cũ của Trương Gia Nguyên, thế nhưng quan hệ rõ ràng bất hòa vì sao nhất định phải chỉ đích danh muốn mùi đàn hương, có thể có một phần trăm khả năng hắn thật sự rất thích mùi hương này, nhưng suy cho cùng vẫn không biết rốt cuộc hắn ghê tởm kẻ nào.

Trương Gia Nguyên vừa mới ứng phó thành công một cuộc gọi mai mối nhiệt tình, dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn quay sang hỏi Lâm Mặc đang bận rộn: "Vì sao omega lại mất tuyến thể?"

Lâm Mặc thét lên che đi tuyến thể của mình, thất kinh nhìn về phía Trương Gia Nguyên, anh nói: "Khủng bố vậy! Thời sự lại có omega tầng đáy bị cắt tuyến thể à!"

"Tầng đáy? Tại sao lại là tầng đáy?" Trương Gia Nguyên cảm thấy khó hiểu, viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu trên tay Lâm Mặc thật sự quá lóa mắt, hắn hất bàn tay đang che tai của Lâm Mặc sang một bên: "Anh đã kết hôn rồi thì để ý đến cảm xúc của kẻ ly dị giùm cái."
"Ài, ly dị rồi, tự nhiên tòi ra đứa con, chẳng phải quản chuyện vợ mình ở cữ dưỡng thai thế nào đã có con, đây không phải ước muốn tột cùng của alpha à." Trương Gia Nguyên cảm thấy lời của Lâm Mặc hôm nay đặc biệt chói tai, còn những lời tiếp theo của Lâm Mặc đã bắt đầu như kim châm đau nhói: "Bởi vì tuyến thể sẽ bị tụi xã hội đen muốn sở hữu chúng lấy mất đó, có rất nhiều omega nghèo khổ dưới đáy xã hội vì muốn đổi ít tiền mà phải đi bán tuyến dịch, có điều cũng có trường hợp bị cưỡng ép đến tả tơi nữa."

"Lại có omega bị làm đến vậy hả? Cảm giác lần trước có vụ tương tự, tầm một năm về trước, khu chợ đen của Thành Tây có người bị rút nát, hình như còn bị cưỡng bức."

Lâm Mặc là loại người có thể dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói ra những câu chuyện khủng bố, Trương Gia Nguyên lườm anh: "Tôn Diệc Hàng đào hôn thật đúng là không khó hiểu."

"Không phải như thế, là cậu ta quá tự ti, cảm thấy bản thân không xứng, nhưng cậu ta không xứng, thì ai mới xứng?" Lâm Mặc vươn tay giơ lên trời, ánh sáng từ chiếc nhẫn sáng lòa lay động, "Này nhá, chiếc nhẫn kia làm sao có thể sáng được dường này." Bởi vì không nghe thấy tiếng cười nhạo của Trương Gia Nguyên, anh quay đầu, trông thấy Trương Gia Nguyên đờ người.

"Không sao chứ? Đừng để trong lòng, cậu còn có cơ hội mà, nhẫn chỉ là nhẫn thôi, người mới là quan trọng nhất."

Trương Gia Nguyên gập máy tính, không nói lời nào đã vội vàng rời đi.

Lâm Mặc chậm chạp hiểu ra: "Mẹ nó, không phải chứ."


Bốn

Tiệc thôi nôi diễn ra vô cùng suôn sẻ, suôn sẻ đến mức Nhậm Dận Bồng không thể tin nổi, thật khó có người chán ghét vẻ nhanh nhẹn của Trương Gia Nguyên, mặc dù chính xác hơn là Trương Hân Nghiêu và Cam Vọng Tinh đang cố ý diễn trò, chừa cho hắn chút mặt mũi, vừa khi Nhậm Dận Bồng trông thấy Trương Gia Nguyên cùng Cam Vọng Tinh khập khiễng so chiều cao bèn bật cười, người yêu kiệm lời của Cam Vọng Tinh ngay lập tức chụp được khoảnh khắc ngu ngốc này của cả hai, Tỉnh Lung trêu tấm này nhất định phải bỏ vào trong cuốn album kỷ niệm, dù chẳng có liên quan gì đến đứa bé.

Người tới không nhiều, mấy món Trương Gia Nguyên nấu thậm chí còn ăn không hết, thứ nữ Tỉnh Lung tuyên bố thu nhận- Hồ Diệp Thao điên cuồng tán dương tài nấu nướng của Trương Gia Nguyên, nhưng tất cả đồ ăn đều đưa về phía ông chồng Gấu nhỏ của anh, đôi vợ chồng mới cưới này đứng trước nôi Giai Giai dệt lên một trăm cái huyễn tưởng liên quan, sau đó Hồ Diệp Thao quay đầu khen một câu thật hâm mộ hai người, hai người hạnh phúc thật đó.

Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên im lặng một lúc, Trương Gia Nguyên bật lên vài tiếng ha ha, sau đó nói: "Đâu có đâu có, tân hôn mới là hạnh phúc nhất."
Sau khi tiễn đám người về, Trương Gia Nguyên đứng rửa bát, đứa bé vẫn ngủ yên trong ngực Nhậm Dận Bồng, mùi kim quất tỏ khắp giữa đêm đông yên tĩnh, là từ món quà của Trương Hân Nghiêu và Tỉnh Lung gửi đến.

Nhậm Dận Bồng đặt con mình trở lại giường, sau đó quay ra phòng khách định mở quà, Trương Gia Nguyên xoa xoa tay đứng ngay cạnh Nhậm Dận Bồng, hắn hỏi: "Em có thể gỡ nó với anh không?"

Nhậm Dận Bồng cảm giác câu nói này như ám hiệu liên kết kiếp trước kiếp này, nếu như từ chối có thể sẽ hối hận, cho nên anh vui vẻ đồng ý, anh cùng Trương Gia Nguyên rúc vào với nhau, nằm trên sofa mở từng món quà được gói tỉ mỉ: Chiếc hộp của Trương Hân Nghiêu tặng rất nhỏ, lắc lắc thấy khá rỗng, thế mà lại là một chiếc thẻ ngân hàng, tờ giấy bên trên ghi mật mã là sinh nhật của em bé, Trương Gia Nguyên nói này không được, phiếu cơm dài hạn đã có lại còn là hàng độc nhất; Tỉnh Lung tặng một chiếc khăn quàng cổ thật dài, rất phù hợp với thân phận người mẹ omega dịu dàng hiền lương, cho nên Nhậm Dận Bồng đem chiếc khăn cất vào đáy hộp chờ Giai Giai lớn lên; Cam Vọng Tinh cùng người yêu ký tên bên cạnh gửi tặng mấy bộ quần áo tự tay thiết kế, cậu nói đây chính là thương hiệu của bồ mình, khẳng định chắc chắn về sau sẽ rất có giá trị, Trương Gia Nguyên đánh giá thật không thể nhìn vẻ ngoài, người đó ấy vậy mà còn làm trong giới thời trang; Hồ Diệp Thao cùng chồng mua cho đứa nhỏ nguyên liệu thực phẩm bổ sung, liếc mắt nhìn cũng biết xuất phát từ người vợ tỉ mỉ sở hữu chuỗi nhà hàng, Nhậm Dận Bồng xúc động, thế này cũng quá cẩn thận rồi đi, hiện tại cũng đến lúc phải đổi món rồi.

Nhậm Dận Bồng sắp xếp những món quà này toan định đứng dậy, Trương Gia Nguyên kéo anh trở lại, hắn nói, chờ một chút, em cũng có quà muốn tặng.

Hắn đi ra khỏi cửa rồi lại đi vào, có lẽ là hộp quà nằm sau cốp xe đã lâu lắm rồi, một chiếc hộp đàn tinh xảo, Nhậm Dận Bồng thoáng chốc nhận ra, là cây đàn cello ½ dành cho trẻ em.

Nhậm Dận Bồng vuốt ve hộp đàn bằng da, dường như bỗng dưng được nhìn xuyên qua khoảng thời gian thật lâu thật lâu, giống như nhìn thấy bản thân trong quá khứ. Anh nhìn về phía Trương Gia Nguyên, hỏi hắn: "Khi nào cậu học guitar?"
"Mười ba tuổi, nhà em mời một thầy giáo rất giỏi về dạy trong năm năm." Trương Gia Nguyên dừng một chốc, lại cảm thấy bản thân hiểu sai ý, hắn vội vàng bổ sung: "Nếu như Giai Giai muốn học fingerstyle thì cũng không phải không thể, sang năm đem tặng guitar vậy."

Nhậm Dận Bồng lắc đầu cười, sau đó đứng dậy cất đàn vào tủ, Trương Gia Nguyên vẫn ngồi trên sofa, cúi đầu tựa hồ như đang cân nhắc điều gì, hắn thử mở miệng dò hỏi, tổ chức thôi nôi xong rồi có thể mang Nhậm Dận Bồng cùng con bé về gặp cha mẹ hắn không, ông bà Giai Giai cũng rất muốn gặp hai người.

Chuông cảnh báo ẩn núp đã lâu của Nhậm Dận Bồng ngay lập tức điên cuồng vang lên, vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi bầu không khí ấm áp, Nhậm Dận Bồng tròn mắt mấy giây, anh trả lời: "Cậu mang con bé đi thôi, tôi thì không theo được, ban đêm đem con bé về là được rồi."
"Em không biết chăm con bé, nhỏ quá, không đưa anh theo cùng con thì không được."

Nhậm Dận Bồng ngẩng đầu nhìn về phía Trương Gia Nguyên, sự mập mờ phảng phất khi nãy đã không còn sót lại chút gì, đã nhanh chóng biến thành một màn thăm dò giữa hai bên. Cuộc sống dưới đáy suốt một năm rưỡi khiến Nhậm Dận Bồng bắt đầu trở nên tính toán, cũng khiến anh phải dò xét tình cảm của Trương Gia Nguyên, khoảng cách gia đình, cá nhân, đủ loại nguyên nhân khác đã khiến anh và Trương Gia Nguyên không còn xứng đôi vừa lứa, Nhậm Dận Bồng lại càng hiểu rõ toan tính của đám người quyền thế giàu sang, anh bây giờ có thể phụ thuộc vào Trương Gia Nguyên là bởi vì hắn có tiền, có tiền rồi anh mới có thể cho đứa bé và cả bản thân mình một tương lai tốt hơn, cho nên đối với giao dịch trước mặt, ngày trước không nể nang mặt mũi, còn bây giờ lại khác, không bàn về chuyện yêu đương càng sớm càng tốt.

Đây lại trở thành một cuộc giao dịch, "Cho nên đây là một màn thương lượng hay sao?" Nhậm Dận Bồng kiềm chế hỏi, kỳ thật anh muốn nói: "Cậu muốn dẫn con tôi đi ư?"


tbc.

----------------------

(*) Ẩm thực nam nữ: ám chỉ hai việc quan trọng nhất trong cuộc đời: ăn uống và tình dục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro