Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự thật đã chứng minh rằng hôm nay sao Thủy của Lưu Vũ nghịch hành, nhưng không phải hoàn toàn. Vừa đúng lúc bị gọi vào phòng khám bệnh của soái ca,  Lâm Mặc đỡ anh khập khiễng bước vào, bác sĩ đẹp trai kia đã đến đón anh, dùng động tác bế công chúa để bế Lưu Vũ lên giường

Động tác nhanh đến mức Lưu Vũ còn chưa kịp phản ứng thì người đã ngồi yên

Bởi vì Lưu Vũ quá gầy, dường như là không có thịt, nên cú ngã này nghiêm trọng hơn, đầu gối của anh bị tổn thương nhiều nhất, khi vết thương bị bong ra rất đau, Lưu Vũ theo bản năng co rụt lại, nhưng Lâm Mặc sợ anh nhìn xung quanh sẽ ngất xỉu nên đã sớm che mắt Lưu Vũ lại.

"Hãy kiên nhẫn một chút, sẽ sớm ổn thôi"

Sau khi bị che mất thị giác, thính giác của anh trở nên rất nhạy bén, Lưu Vũ được giọng nói trầm ấm xoa dịu nên dần dần thả lỏng.  Anh không kìm được kéo tay Lâm Mặc ra để nhìn mặt người kia

Khoảng cách rất gần, hai người nhìn nhau trong một giây, dường như có chút không thoải mái mà quay đầu đi. Lưu Vũ cảm thấy bác sĩ đại khái là không quan tâm, nghiêm túc làm việc, nhưng tim anh lại đập lỡ nhịp, hai má có chút ửng đỏ.

" Khoảng thời gian này trời nóng, rất dễ đổ mồ hôi, nhưng vết thương tuyệt đối không được dính nước, ngoài ra nên ăn uống thanh đạm, nhớ thay băng, không được vì sợ mà không uống thuốc"

" À... vâng"

Các bác sĩ trong bệnh viện này theo lý phải mang thẻ có ảnh chứng minh thư trước ngực,  nhưng người này không có. Lưu Vũ có chút tiếc nuối,  muốn xem toàn bộ khuôn mặt này như thế nào.

Có lẽ thấy ánh mắt Lưu Vũ dừng lại quá lâu, đối phương chủ động giải thích :" Thẻ của tôi vẫn đang làm..."

Lưu Vũ ngẩn ra, vốn muốn nói đối phương có thể cho rằng mình đang nghi ngờ trình độ của anh ta, thực tập sinh đối với điều này nhạy cảm nhất, lại có ấn tượng "anh chàng đẹp trai" này nên anh hoàn toàn tin tưởng đối phương.

" A~ cảm ơn cậu". Mơ hồ thấy rằng tai của đối phương đang đỏ lên, nhưng vì bản thân đang ngồi còn cậu ta quá cao khi đứng thẳng nên trông không rõ ràng

"Nhớ cách một ngày phải thay băng." Đối phương dặn dò.

" Được, tôi muốn hỏi chút, sau này tôi đến vẫn sẽ tìm cậu chứ? Có thể không cần lấy số không..."

Lưu Vũ hỏi xong liền muốn cắn lưỡi mình, may mắn là Lâm Mặc đã đi lấy thuốc giúp anh, nếu không sẽ cười nhạo anh giống như đang mê trai

" Tôi tên Châu Kha Vũ, mỗi thứ 2,4,6 tôi đều ở đây.  Anh có thể trực tiếp đến gặp tôi. Nếu tôi không ở đây, hãy lấy tờ đơn rồi nói với các bác sĩ khác "

" Cảm ơn cậu". Lưu Vũ cười đối phương, rồi dùng sức đứng lên, dựa vào Lâm Mặc đi ra ngoài.

Nhìn Lưu Vũ đi ra khỏi phòng khám bệnh, Kha Vũ ngẩn người tại chỗ, trong lòng bắt đầu có một loại cảm giác kỳ quái ngay từ khi nhìn người kia. Khi người đầu tiên bước vào, cậu hoàn toàn không chú ý đến khuôn mặt của đối phương, bác sĩ rõ ràng là chú ý đến vết thương hơn là khuôn mặt của bệnh nhân, hơn nữa bạn Lưu Vũ luôn che mắt anh để Châu Kha Vũ tập trung hơn vào việc khám

Khoảnh khắc họ nhìn nhau, một cảm giác quen thuộc dâng lên. Cậu thực sự cảm thấy rằng thiếu niên này trông rất giống nữ thần mà cậu luôn nghĩ đến 

Làm sao có thể nảy sinh ảo tưởng như vậy đối với nam sinh chứ, nếu không phải quá mạo phạm, cậu thậm chí còn muốn hỏi đối phương có em gái hay không.

Đột nhiên bắt đầu mong chờ cuộc gặp mặt lần sau..

Sau khi mỗi ngày luyện thành công thói quen dậy sớm, đột nhiên có chút nhàn rỗi, Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy có chút không biết làm gì. Con chó Mocha của nhà thậm chí còn thiếu kiên nhẫn với sự cô đơn hơn anh, chạy quanh nhà không ngừng nghỉ.

Thật ra anh đi có chút chậm,  nhìn thấy Mocha bị cột dây xích chó sủa một cách đáng thương, bộ dáng muốn mình dắt ra ngoài chơi, anh không đành lòng, cuối cùng quyết định ra khỏi nhà

Mocha cũng biết gần đây anh di chuyển khó khăn nên đi theo anh từng bước, anh đi chậm, Mocha chạy ra ngoài một lúc rồi sẽ quay lại chạy vòng quanh anh.

Cạnh khu chung cư có một công viên lớn, anh thường dắt Mocha đến đó chơi, Mocha trước đây khá ngoan ngoãn, không biết hôm nay có chuyện gì, khi đến gần công viên, nó rất kích động, từ xa  bắt đầu lè lưỡi một cách rất phấn khích, Mocha chạy về phía trước mà không thèm nhìn anh

" Mocha, đừng có chạy nhanh! Tao đuổi theo không kịp"

Sợ rằng con lợn Mocha sẽ bị bắt cóc, Lưu Vũ nhanh chóng đuổi theo, nhưng vết thương trên đầu gối rõ ràng đã hạn chế cử động của anh, vừa động liền bắt đầu đau, lại sợ vết thương hở ra, Lưu Vũ không dám quá tùy tiện

Cuối cùng anh cũng cảm thấy an tâm khi con chó chạy mệt và dừng lại ở chỗ cũ để đợi mình

" Lợn thúi, muốn hành hạ chết tao thì nói". Lưu Vũ dùng sức nhấc đầu con chó, từ trong góc nhìn thoáng qua có người đang tập thể dục buổi sáng trên con đường phía trước.

Tập thể dục buổi sáng không có gì kì quái, chủ yếu là người này rất cao, không hiểu sao, Lưu Vũ lại nghĩ đến bác sĩ thực tập mà anh gặp trong bệnh viện ngày hôm đó. 

Chẳng lẽ lại trùng hợp vậy sao?

Nhưng nghiêm túc mà nói, xác suất Lưu Vũ gặp cậu ta ở đây cũng có. Dù sao khu chung cư anh ở nằm cạnh trường anh làm việc, mà đại học C cũng ở cạnh trường bọn họ, hơn nữa công viên này cũng là địa điểm yêu thích của những người ở gần đây, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên nếu đối phương xuất hiện ở đây

Nhưng cơ hội thực sự để anh ta chứng minh điều đó là không biết vì sao con lợn Mocha lại ngồi xổm xuống,  khi thấy một người đang chạy liền hào hứng đuổi theo với thân hình như bình xăng và đôi chân ngắn cũn cỡn, một con lợn chạy theo một người đàn ông cao hơn 1m8, thật buồn cười nhỉ

" Lưu, Lưu Vũ?"

Phản ứng đầu tiên của Lưu Vũ là ồ, cậu ta  có một trí nhớ tốt đấy, vẫn nhớ được mình sau khi mỗi ngày đều nhìn thấy nhiều bệnh nhân như thế

" Đây là chó của anh sao?" Thấy đối phương mê muội chìm đắm vào con chó,  Lưu Vũ mới ý thức được lần này cậu không có đeo khẩu trang, anh liền nhìn mặt đối phương 

Quả nhiên là soái ca, thậm chí còn đẹp trai hơn tưởng tượng.

" Anh cũng sống gần đây sao?" Lưu Vũ không biết vì sao nhìn đối phương thích thú với con chó giống hệt một đứa trẻ. Dù sao cũng là giáo viên, nhìn thấy trẻ con luôn có thiện cảm, hơn nữa biết đối phương nhỏ tuổi hơn mình, bất giác nhìn về phía cậu, trong mắt mang theo chút yêu thương

" Tôi sống ở khu bên kia. Cậu có vội lên lớp không, tôi mời cậu ăn sáng nhé?"

" Được, được a~..."

Lưu Vũ luôn cảm thấy đứa trẻ này dáng vẻ trông rất lạnh lùng nhút nhát, nói một hai câu liền ngại ngùng xấu hổ, nhưng lần trước nói chuyện ở lĩnh vực chuyên môn lại rất trôi chảy, tựa hồ cũng không có nói lắp.

" Cậu có thể giữ con chó cho tôi được không, hôm nay tự dưng nó hăng hái như vậy, tôi sợ nó lại chạy mất, tôi thực sự không giữ được."

Châu Kha Vũ dắt Mocha, cố ý giảm tốc độ và đi bên cạnh Lưu Vũ. Đây mới là lần thứ hai gặp Lưu Vũ,  nhưng cậu luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh anh. Cơ thể Lưu Vũ rất thơm,  rất khác với những người anh em trong ký túc xá

Muốn hỏi về đối phương hết lần này đến lần khác.

" Cậu là sinh viên đại học C sao?"

" Ừm, tôi học 8 năm, năm  nay là năm thứ 5 rồi, có thể coi là giai đoạn nghiên cứu sinh"

" Wow, cậu thật giỏi nha"

Châu Kha Vũ được Lưu Vũ khen liền ngại ngùng, theo bản năng sờ sờ lỗ tai, " Còn anh? Anh là vũ đạo sinh của trường bên sao?"

Lưu Vũ ra vẻ thần bí, " Tôi là quét dọn ở trường bên cạnh"

" Hả?" Châu Kha Vũ bị Lưu Vũ lừa, anh thật sự không thể nhịn cười với bộ dạng ngốc nghếch của cậu

" Cậu tin thật sao? Nhưng quả thật tôi không phải học sinh, tôi là giáo viên của bọn họ"

"Cái đó...có thể hơi mạo phạm, nhưng tôi muốn hỏi anh có biết một cô gái tên Dư Liễu không?"

Lưu Vũ nghe thấy cái tên này liền dừng một chút, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Châu Kha Vũ không chú ý đến sự khác thường của anh, tiếp tục nói :

" Năm ngoái tôi đã đến xem bữa tiệc mừng của trường anh, tiết mục của cô ấy rất hay, nhưng ... Tôi không biết liệu tôi có thể xem lại hay không."

Dù cho Châu Kha Vũ nói rất nhỏ, nhưng Lưu Vũ đã nghe thấy giọng nói của cậu,  không phải anh không muốn giúp đỡ, mà là anh không thể làm được.

Lúc đầu, lẽ ra anh không nên để thầy của mình hóa trang thành nữ rồi lên múa với tư cách nữ chính, lúc đó sau khi múa xong anh lập tức bước xuống sân khấu, thay lại trang phục của mình, nhưng anh không ngờ lại để lại rất nhiều ảnh hưởng đến em trai nhỏ này

"Tôi không biết cô ấy, nhưng người có thể múa ở vị trí nữ chính phải là một người rất giỏi. Có lẽ là trường mời từ nước ngoài về chăng?"

Nói như thế cũng không tính là lừa gạt bạn nhỏ nhỉ, dù sao cũng là một giáo viên, anh làm sao không biết một người như nào mới có thể múa chính chứ, giống như ở trường đại học như bọn họ, đều phải trải qua nhiều tầng tuyển chọn, top đầu đương nhiên bắt mắt, nói không biết thì thật quá giả, không bằng nói là người nước ngoài, như vậy sẽ không dễ bị lộ tẩy

Chỉ là trong lòng có chút cảm giác tội lỗi, hi vọng bác sĩ Tiểu Châu sớm tìm được người mình thích, đừng nhớ về một cô gái không tồn tại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro