2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mèo và Lưu Vũ là hai cá thể không đội trời chung.

Mèo không thích Lưu Vũ

Lưu Vũ thì sợ mèo

Nhưng mà Châu Kha Vũ yêu động vật

 Trừ mấy con chuột dạo này cứ hay xuất hiện quanh nhà bếp ra.

 Nên vào một ngày đẹp trời, Lưu Vũ đang ôm ipad ngồi trên sô pha xem phim thì cửa nhà mở ra, Châu Kha Vũ  bước vào, trên tay còn bưng về một con mèo béo ị.

   Con mèo béo ngay lập tức trợn mắt nhìn bé một cách rất ư là cảnh giác, nó muốn lún luôn vào vòng tay Châu Kha Vũ. Lưu Vũ như muốn bưng hai con mắt của mình ra dí sát vào mặt nó, lườm lại sắc lẹm.

   'Người lớn' thì lại chẳng nhận ra màn chào hỏi đầy mùi thuốc súng này, vẫn cười rất háo hức giới thiệu 'người bạn mới' với bé.

   "Tiểu Vũ ơi, đây là Mèo nhỏ nè, từ hôm nay nó sẽ ở nhà mình nhé!"

   Lưu Vũ quăng ipad xuống sô pha, lạch bạch đi thẳng vào phòng.

   Châu Kha Vũ ngơ ngác. Ủa, sáng giờ cậu làm gì sai hả?

   Từ khi có sự hiện diện của nhân vật mới trong nhà, anh bé của Châu Kha Vũ lại cau có hẳn ra.

   Lưu Vũ chán chường ngồi trong góc giường, vẫn chưa nghĩ ra lí do vì sao Châu Kha Vũ lại phải lôi một con mèo béo lạ hoắc về nhà.

   Để đuổi mấy con chuột dưới bếp á? Lưu Vũ tự tin rằng bé có thể cầm cây đập ruồi màu hồng của Châu Kha Vũ giã mấy con chuột bẹp dí như cách Lâm Mặc vẫn hay giã Lưu Chương. Nhìn lại con mèo béo kia xem, trông nó có vẻ gì giống như sẽ bắt được chuột không? Nó mà bắt được thì Lưu Vũ thề sẽ bo xì cái ipad một tuần, một tuần hẳn hoi luôn nhé.

   Thì bé chuyển sang dùng ti vi.

   Châu Kha Vũ đang làm bản demo cho bài hát mới. Còn con mèo thì đang hưởng thụ nằm ngủ trên đùi cậu ngủ như chết.

  Lưu Vũ đã làm mặt quạu từ sáng, tự dưng đâu ra đùng cái phải chia sẻ người chăm sóc mình cho một con vật vừa béo vừa xấu xí vừa nhiều lông vừa vô dụng thế này, bé không thích!

  Châu Kha Vũ bị con mèo chơi ngải à? sao mê nó thế?!

   Lưu Vũ khó chịu đi tìm cái cây đập ruồi mà bé thấy Châu Kha Vũ cất trong tủ, xách lê trên sàn đến chỗ con mèo. Châu Kha Vũ thì vẫn đang chăm chú vào giai điệu đang phát đi phát lại từ nãy đến giờ, không để ý lắm.

   bép.

   "méooooo!"

   đồ con mèo thúi!

   Lưu Vũ hả hê nghĩ khi đập cái bẹp vào đầu sinh vật lai con lợn sữa kia, khiến nó nhảy dựng lên nhào xuống đất, dựng hết cả lông lên.

   Châu Kha Vũ giật mình, còn bé thì rất tự nhiên leo lên đùi em ngồi, như chưa xảy ra chuyện gì.

   Giờ thì Châu Kha Vũ cũng hiểu vấn đề rồi.Hình như mèo con và Lưu Vũ không hợp nhau lắm thì phải.

   Cậu nhận ra điều ấy khi thấy Lưu Vũ ngồi tít trong góc tủ, ôm khư khư cái cây đập ruồi màu hồng trên tay, còn mèo con thì nằm tít bên góc tường đối diện, mắt cả hai híp tịt cả lại, lườm nhau muốn cháy mặt.

   Ngay khi cậu vừa bước vào phòng, anh bé đã lon ton chạy tới ôm một bên chân cậu, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn nhìn, đưa tay vòi bế. Mèo con thì nhẹ nhàng đi tới cọ cọ bộ lông mềm mượt của nó vào chân còn lại của cậu, kêu meo meo mấy tiếng.

   Cái hiện tượng gì đây?

   Tranh chấp chủ quyền lãnh thổ công khai à?

   Mèo con và Lưu Vũ lại liếc xéo nhau, Châu Kha Vũ muốn đổ mồ hôi hột. Xích mích thì nên được giải quyết bằng biện pháp hoà bình...

  Lưu Vũ thì thuộc dạng không có bao nhiêu thịt, còn mèo con thì ôi thôi trông nó như con lợn hồng vậy, nó cũng không phải một con mèo nhỏ.

   Và cả hai lại lao vào đánh nhau.

   Châu Kha Vũ có kịp ngăn lại đâu, hai đứa nhỏ xíu mà nhanh quá, vật nhau từ bên đây phòng đến bên kia phòng, cho đến khi...

   "méooo!"

   Con mèo gào ré lên một tiếng đau đớn, chạy tọt ra ngoài.

   Cậu mới giật mình nhìn về phía anh bé. Lưu Vũ ngã bệt xuống trên sàn gỗ, tay bé hiện rõ một vệt cào bắt đầu đậm nét và rướm máu.

   Ôi thôi.

  Châu Kha Vũ hoảng hồn tọt lại bên bé, cầm bàn tay nhỏ xíu xiu lên xem vết thương. Lưu Vũ ngước đôi mắt vừa hờn vừa tủi thân lên nhìn cậu, bắt đầu rơm rớm nước mắt.

   Đau quá trời quá đất luôn.

   "thôi mà, đừng khóc mà, em đây nè, đừng khóc nha, em khóc theo Tiểu Vũ luôn á."

   Châu Kha Vũ xuýt xoa dỗ dành anh bé của cậu, gì chứ cậu xót muốn chết.

   Lưu Vũ đưa tay kia dụi dụi mắt, bé muốn khóc mà kềm lại á, mặt đỏ cả lên nè, mếu máo mếu máo trông là tội.

   Châu Kha Vũ vừa xót anh bé vừa lo cho mình, mấy người kia mà biết Tiểu Vũ bị mèo cào chắc tụi nó sẽ biến cậu thành Châu Kha Vũ bảy món mất.

   Cậu dán miếng băng keo cá nhân hình chú khủng long xanh lên vết cào trên tay Lưu Vũ , thủ thỉ rằng, bạn khủng long xanh sẽ bảo vệ anh bé nhé. Rồi Châu Kha Vũ lại mất cả tối để dỗ anh nín khóc và đi ngủ nữa.

  Châu Kha Vũ thở dài, vậy là phải gác chuyện mấy con chuột dưới bếp qua một bên rồi, chắc là cậu phải nhờ ai đó nuôi mèo con thôi, chứ thế này thì...

Ngày mai Châu Kha Vũ phải mang trên mình một trọng trách vô cùng cao cả.

Ngày mai cậu sẽ đưa anh bé đi chơi!

Chuyện là kể từ lúc Lưu Vũ biến thành em nhỏ mẫu giáo, cũng ngót nghét hơn hai tuần rồi mà bé vẫn chưa được ra ngoài. Mọi người cứ nhất quyết giấu tiệt Lưu Vũ trong nhà đi.

Kể cũng tội, bình thường Lưu Vũ  vẫn hay ra ngoài, bị ở nhà lâu thế chắc bức bối lắm.

Thật ra cũng có vài vấn đề nho nhỏ. nhất là quả đầu đặc trưng quá, vừa nổi vừa riêng biệt vừa dễ nhận ra, Châu Kha Vũ thì chẳng muốn sau buổi đi chơi cậu sẽ lên trang đầu với tít báo: "INTO1- Châu Kha Vũ đến công viên giải trí cùng trẻ nhỏ, nghi vấn là con riêng của nam idol." tí nào.

Chắc là ngày mai cậu phải quấn Lưu Vũ và mình  thật kĩ mới được, còn bây giờ thì Lưu Vũ phải đi ngủ sớm.

"hông!"

Lưu Vũ ngồi trong đống chăn mền dày cộm, bắt đầu cự nự với Châu Kha Vũ về vấn đề giờ ngủ. Bình thường mười giờ mới đi ngủ lận, mới có chín rưỡi à, ứ chịu!

"nhưng mà ngày mai mình đi chơi đó, Tiểu Vũ ngủ sớm lấy sức rồi mai mình mới có sức đi chơi được, nhé?"

mấy lời dụ dỗ của Châu Kha Vũ hình như vẫn chưa đủ sức hấp dẫn bằng cây kiếm giả bằng bông màu đỏ Patrick mới tặng Lưu Vũ hồi sáng.

"thôi nào, hai phút nữa thôi nhé?"

Lưu Vũ híp mắt nhìn cậu, xong lại lấy cây kiếm chọt vào người cậu, xong lại vỗ bộp bộp lên mái đầu cậu.

"còn một phút nữa thôi đó nha."

tự nhiên Lưu Vũ lại ngơ ngơ ra, bé quay quắt nhìn xung quanh, Châu Kha Vũ khó hiểu.

"Anh muốn lấy gì hả, em lấy cho?"

Lưu Vũ lắc đầu, lại nhìn xung quanh, hình như không thấy, lại quay sang Châu Kha Vũ.

"một phút kia... đi đâu mất tiêu rồi á?"

"... "

thì hơi bất lực xíu.

"nào, mang giày vào nhé!"

Lưu Vũ bé con rất ngoan ngoãn xỏ đôi giày bé xíu vào chân, đôi này cũng mới được Châu Kha Vũ mua cho hôm qua. Xong xuôi, bé chạy ra đứng trước mặt Châu Kha Vũ, đưa hai tay.

"bế coi!"

Châu Kha Vũ đứng hình chút xíu. ủa rồi giờ ai lớn tuổi hơn? bé mà hư thế?

"Có chân thì tự đi đi!"

Lưu Vũ lại lắc lắc đầu, rất vô tội nhìn em.

"hổng có mà!"

Châu Kha Vũ đen mặt. thế không lẽ em tặng đôi giày bé xíu kia cho em xỏ chân chắc?

"Vậy cái này là cái gì đây?" chỉ tay vào đôi chân giờ bé xíu ngắn cũn cỡn của anh bé.

"hổng biết!"

...

"Vũ, ăn kem đi!"

"Vũ,nhà banh!"

"Vũ, bé muốn cái bong bóng!"

"Vũ, đua xe hông?"

"Vũ, con dịt bông kìa!"

"Vũ! muốn đi đu quay!"

"Vũ ơi!"

"...ơi?"

"đi cái kia đi!"

Lưu Vũ hứng khởi lon ton chạy đi trước, kéo tay em theo sau. Châu Kha Vũ thở dốc, không biết mệt hả? nãy giờ Lưu Vũ quay em như chong chóng, bây giờ còn muốn...

...

ờm...

tàu lượn siêu tốc...?

"Anh ơi, thật luôn đó hả..."

Nhìn đường chạy màu đỏ chói uốn lượn của con tàu trước mặt mà sao Châu Kha Vũ thấy thân mình bé nhỏ giữa cuộc đợi tấp nập quá...

"đi!"

"Anh ơi, em nghĩ là anh bé không phù hợp với..."

"Vũ sợ hả?"

!

đụng tới lòng tự trọng của Châu Kha Vũ là dở rồi!

"không! sợ gì chứ, chơi thì chơi!"

thế là Châu Kha Vũ hùng hổ kéo Lưu Vũ đến quầy bán vé, rất dứt khoát mua hẳn hai vé phía đầu tàu.

Mãi cho đến khi chễm chệ trên băng ghế ngồi, thanh an toàn được kéo xuống, gió phía trên thổi mát rười rượi, đường chạy màu đỏ chúi dốc xuống phía dưới uốn lượn thành vòng, quay sang Lưu Vũ cũng đang cười tươi rói.
Châu Kha Vũ cố gắng tỏ ra mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng...

"quý khách chú ý, tàu sẽ bắt đầu chạy sau vài phút, vui lòng kiểm tra lại thanh an toàn và ngồi đúng vị trí của mình, chúc vui vẻ!"


"hehe! vui ghê!"

Lưu Vũ vui chứ Châu Kha Vũ không được vui lắm.

hự, em buồn nôn quá, may là ban nãy chưa ăn gì nhiều, không thì chắc phọt ngay ra đây mất...

"Vũ ơi, con trâu kìa!"

hả...

"đó là con bò tót." cái trò cưỡi bò đó...

"con trâu!"

"ai lại mang trâu vào công viên giải trí chứ..."

"con trâu!"

"không phải mà, đó là bò tót."

"con trâu cơ!"

"..."

Mẹ cậu dặn là đàn ông trưởng thành thì không được cãi nhau với con nít. Lưu Vũ nói đấy là con trâu thì đấy đúng là con trâu vậy.

"chơi cái đó đi!"

sao anh biết chọn trò để chơi thế hả...

tách.

tách. tách.

"òa, mưa rồi..."
Châu Kha Vũ ôm Lưu Vũ trên tay, cậu nhanh chóng tìm mái vòm để đứng tạm, không thì ướt mất. Thật ra mưa cũng tốt, Châu Kha Vũ sắp mệt muốn chết rồi, hôm nay Lưu Vũ  cứ như bị tăng động, hết lôi cậu đến chỗ này rồi đến chỗ khác, quần quật cả ngày.

ào. ào.

"mưa to thế này thì còn lâu mới về nhà được mất."

Cậu đưa tay chắn những giọt mưa hắt vào mặt anh bé của em, mái vòm cũng không che chắn được gì nhiều, cả tóc Lưu Vũ cũng hơi ướt rồi, cứ đứng lâu dưới này thì cả hai cảm lạnh mất thôi. Thế nên cậu mới nghĩ ra một cách,Châu Kha Vũ cởi áo khoác ngoài trùm lên cả người anh, ôm chắc vào lòng.

"Anh chịu khó tí nhé, giờ em sẽ chạy về, nhà cũng gần đây thôi!"

"cảm lạnh!" Lưu Vũ nhíu mày nhìn em, gương mặt trẻ con cau có làm hai chiếc má phồng ra tròn quay trông yêu ghê, muốn cạp cho cái...

"em không có sao mà! Anh đừng để mình bệnh là được."

thế là Châu Kha Vũ cười cười trấn an anh bé của em một cái, gì chứ em thì như nào cũng được, nhưng mà thành sẽ không để Lưu Vũ cảm lạnh đâu, thế thì xót lắm.

Dưới cơn mưa đang trút xuống tầm tã, có tiếng giày giẫm liên hồi trên nước, cậu trai trẻ ôm một bé con quấn áo khoác trong ngực lao đi trong làn nước trắng xóa.


sau khi đưa cả hai về nhà an toàn, Châu Kha Vũ cũng ướt như chuột lột rồi. Cậu nhanh chóng lau qua người và mặc vào cho Lưu Vũ một bộ áo ngủ rồi mới lết cái thân ướt nhem đi tắm. Thế cũng hết một ngày thật dài.

"Anh ngủ ngon nhé, không còn việc gì nữa thì em về phòng vậy."

Châu Kha Vũ cẩn thận chỉnh lại chăn, rồi đưa tay bật đèn ngủ. Ngay khi em định rời đi thì bàn tay bé xíu lại níu lấy vạt áo.

"hả? Anh thấy khó chịu chỗ nào sao?"

Lưu Vũ lắc lắc mái đầu nhỏ, đưa tay dụi mắt. bé con lại vỗ vỗ vào bên giường còn trống.

"chăn lạnh lắm..."

Mãi một lúc cả hai mới chăn ấm đệm êm trên giường để kết thúc một ngày mệt mỏi. Lưu Vũ sau một thoáng đã lăn tròn vào lòng em ngoan ngoãn thành một cục bông ngủ say. Châu Kha Vũ mới thấy hơi chóng mặt một chút, và cả đau đầu nữa.

Chắc là sáng mai em sẽ uống thuốc sau vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro