Chương 18: Món quà của tình thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trời lạnh thế này mà bắt cậu phải lặn lội tới đây, xin lỗi Lưu Vũ nhé."

Đã nửa năm không gặp, ông của Châu Kha Vũ trông vẫn mạnh khỏe như trước.

"Đã lâu không gặp ạ."

Lưu Vũ cúi chào. Anh tặng bánh nếp làm quà thăm bệnh khiến ông cụ thoạt tiên rất vui mừng, nhưng cuối cùng lại thở dài ngao ngán vì hôm trước vừa bị bác sĩ cấm ăn đồ ngọt, Lưu Vũ nghe vậy liền vội vàng xin lỗi, còn khuyên nhủ ông muốn sống lâu thì phải chịu khó giữ gìn.

"Ông đổi phòng bệnh mà quên nói cho cậu biết, lại khiến cậu mất công thêm rồi."

"Cháu hỏi y tá là biết ngay, không sao đâu ạ."

Lúc anh hỏi thăm phòng bệnh khoa ngoại, y tá bệnh viện đã cho anh biết chuyện Ông Châu chuyển ra phòng riêng bên khoa nội. Cuối cùng vẫn tránh không hỏi ông cụ có bị biến chứng gì khác ngoài gãy xương hay
không.

"Thực ra, hôm nay ông gọi cậu tới là vì..."

Chờ anh ngồi xuống ghế, ông cụ đi thẳng vào đề.

"Cậu có thể trở lại chung cư không?"

"Dạ?"

"Cậu có thể ở bên Châu Kha Vũ không?"

Ông sửa lại cách nói.

"À, ừm, Châu Kha Vũ đã xảy ra chuyện gì ạ? Không lẽ bệnh tình cậu ấy..."

Giọng anh run run. Dự cảm xấu đeo bám anh dai dẳng suốt từ đêm qua đang dần trở nên rõ nét.

"Ừm... quả nhiên cậu đã biết rồi."

Từ hình tượng quắc thước mọi khi, trong thoáng chốc, đôi vai ông thõng xuống như mất đi sức sống. Ông chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời xám xịt như thể sẽ đồ tuyết bất cứ lúc nào.

"Vết thương ở nơi không thấy được luôn nguy hiểm hơn ở những chỗ thấy được rất nhiều."

Sau tai nạn, Châu Kha Vũ đã thay đổi hẳn. Khác với vết thương trên đầu, đó là chứng tâm bệnh rất xa lạ với những người thời đại ông. Cậu đã sống vật vờ mỗi ngày mà chẳng buồn để ý tới bất cứ thứ gì. Nhưng rồi một ngày nọ, Châu Kha Vũ đột nhiên thay đổi. Trong đôi mắt lờ đờ như cá chết kia, tia sáng đã le lói trở lại. Cậu cũng bắt đầu mỉm cười như xưa. Hình như là nhờ cuốn sách của một tác giả tên Chu Điềm Vũ. Dần dần, Châu Kha Vũ bắt đầu nhìn ra thế giới bên ngoài, trở thành quản lý của khu chung cư, rồi nhận làm việc theo yêu cầu.

"Bố mẹ Châu Kha Vũ rất vui mừng khi thấy nó gượng dậy được, nhưng không hiểu sao ông vẫn rất lo. Nếu cứ gắng gượng mà tỏ ra vui vẻ thì cuối cùng, đến một lúc nào đó sẽ đứt gánh thôi. Ông chỉ sợ như vậy, nhưng..."

Ông cụ nhìn Lưu Vũ.

"Châu Kha Vũ thật sự thay đổi là từ khi gặp cậu. Ông có thể cảm nhận được bước chân lật bật như cỏ dại đong đưa theo gió kia nay đã được cắm rễ vững vàng và phục hồi sức sống."

Ông đưa mắt nhìn đóa sơn trà trắng bày trên bàn.

"Tuy chỉ là nhận xét của người thân, nhưng Châu Kha Vũ thật sự là một chàng trai tốt. Mặc dù từ xưa nó đã không bao giờ kiêu ngạo vì những thứ mình có, nhưng sau khi bị tước đi tất cả, có lẽ nó mới lần đầu nhận ra rằng, bản thân mình được ưu đãi hơn người khác nhiều lắm." Ông cụp mắt xuống. "Mất đi rồi mới nhận ra mình đã có những gì thì đau khổ nhỉ. Trong lúc Châu Kha Vũ đang cố gắng làm lại từ đầu bằng cái đầu không biết khi nào sẽ hỏng ấy, nó đã gặp được cậu. Lần đầu tiên gặp Châu Kha Vũ, cậu đã than thở rằng mình không còn người thân phải không?"

Bị hỏi một vấn đề lạ lùng, mặt anh bỗng nóng lên.

"À, lúc đó, cháu còn đang mải than thân trách phận mà không để ý đến những chuyện xung quanh. Rõ ràng Châu Kha Vũ còn vất vả hơn cháu nhiều, vậy mà..."

"Không đầu, Châu Kha Vũ có cách cảm nhận riêng của nó. Mỗi lần đến thăm bệnh, nó đều vui vẻ kể cho ông những chuyện như là, người nọ từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, vậy mà không bao giờ giận dỗi chẳng hạn. Đó là người đã đưa tay giúp đỡ trong lúc nó khổ sở nhất, và có lẽ nó đã động lòng với anh ta. Châu Kha Vũ tâm sự với ông rằng, nhìn thấy cậu như thế, nó cảm thấy mình cần phải cố gắng hơn nữa."

Lúc ông dần an tâm rồi thì Châu Kha Vũ lại không nói về Lưu Vũ, người cậu luôn miệng nhắc nhỏm từ cuối năm ngoái đến giờ nữa. Mặc dù trông vẫn rất tươi tỉnh, nhưng đôi lúc ánh mắt cậu lại nhìn về xa xăm. Khi ông cụ vô tình hỏi thăm những người khách trọ trong khu nhà tới thăm mới biết, Lưu Vũ đã chuyển đi rồi.

"Cậu Lưu Vũ."

Ông cụ nhìn Lưu Vũ.

"Đối với Châu Kha Vũ, cậu là người vô cùng quan trọng, là nam hay nữ đều không ảnh hưởng gì. Liệu cậu có thể trở về bên nó không?"

Ông khom lưng một cách khó khăn, cúi đầu thật thấp.

"Ông Châu, xin ông đừng làm vậy!"

"Chẳng sao hết. Ông là lão già ích kỷ như vậy đấy. Nếu cậu còn chưa đồng ý, ông sẽ không ngẩng đầu lên đâu."

Ông vẫn tiếp tục cúi đầu. Lưu Vũ nhìn xuống, siết chặt nắm tay đang đặt trên đùi.

Anh cũng rất muốn ở bên Châu Kha Vũ. Nhưng không được.

Bản thân anh lúc này chính là gánh nặng đối với cậu.

Nếu đặt bản thân cùng Châu Kha Vũ lên hai đầu cán cân, thì sức nặng của hai bên sẽ khiến cán cân chao đảo qua lại. Chỉ cần một bên hơi phá vỡ thế cân bằng là có thể lôi theo đối phương cùng rơi xuống.

Mà Lưu Vũ không hề nghĩ cả hai cùng rơi xuống như vậy là chuyện tốt. Không thể để cho chuyện này xảy ra. Châu Kha Vũ cũng nghĩ như thế, bởi vậy lúc đó cậu mới đáp rằng không thể ở bên anh.

"Cháu xin lỗi."

Anh cố giữ cho giọng mình đừng run rẩy. Ông cụ cuối cùng cũng ngẩng đầu, chỉ trong chớp mắt mà trông đã già thêm mấy tuổi, khiến anh nhìn mà lòng đau thắt. Lưu Vũ lấy từ trong cặp ra một xấp giấy viết, đưa cho ông.

"Đây là truyện cháu viết. Tuy chỉ toàn những mẩu truyện ngắn nhưng..."

"Chuyện Châu Kha Vũ."

Đọc nhan đề ghi trên trang giấy, Ông Châu nhìn anh.

"Cháu xin giao nó lại cho ông. Đây là truyện cháu viết từ dạo trước, vốn không định cho ai xem cả. Sau này cháu vẫn sẽ tiếp tục viết."

"Cậu..."

Ông nhíu chặt đôi mày như đang phải chứng kiến một cảnh thương tâm.

"Cháu xin lỗi. Hiện giờ, cháu chỉ làm được có vậy."

Lưu Vũ cúi đầu, cố ngăn không để cảm xúc trào ra.

"Đã hơn 80 tuổi rồi mà vẫn không sao thấu được lòng người..." Ông Châu lẩm bẩm, "Vậy mà ông lại nói năng ích kỷ, làm khó một cậu thanh niên đáng tuổi cháu mình như thế."

Lưu Vũ vẫn giữ nguyên tư thế, khẽ lắc đầu.

"Tuyết rơi rồi kìa."

Nghe tiếng ông thì thầm, Lưu Vũ ngẩng mặt lên.

"Đúng vậy..."

Bên ngoài cửa sổ, mây đen che phủ cả một khoảng trời, vài vụn trắng xốp đang lác đác rơi, đẹp như những cánh hoa. Mà cũng có thể coi chúng chỉ là những hạt bụi vô giá trị. Mỗi một vật đều được nhìn nhận theo những cách khác nhau, thật kì diệu, cũng giống cuộc đời của một con người.

***

Lưu Vũ vẫn tiếp tục viết Chuyện Châu Kha Vũ, viết được kha khá lại gửi đến bệnh viện cho Ông Châu. Lần nào ông cũng gửi thư cảm ơn đàng hoàng. Trong thư luôn có phần kể về tình trạng gần đây của Châu Kha Vũ. Cậu nhận nhiều việc hơn, ngày nào cũng tất bật, như là chăm sóc vườn cây, phụ giúp chuyển nhà, đưa đón người già neo đơn đi khám bệnh và giúp họ mua đồ. Chỉ duy chuyện bắt lại những con thú cưng bỏ nhà ra đi là cậu vẫn kém cỏi.

Anh vừa đọc phong thư được dệt bởi những nét bút lông lả lướt, vừa chực khóc. Sau khi đọc đi đọc lại chúng nhiều lần đến mức thuộc lòng, anh cẩn thận cất vào hộp kẹo rỗng.

Sang mùa thu, đi kèm với thư cảm ơn như thường lệ, là tin vui ông được xuất viện. Lưu Vũ nghĩ xem nên tặng gì để chúc mừng Ông Châu, xét đến tình hình sức khỏe của ông cụ thì anh nghĩ không nên tặng đồ ăn thì hơn. Cuối cùng, anh viết thêm một truyện ngắn với tiêu đề Chuyện về Ông Châu bên cạnh Chuyện Châu Kha Vũ như mọi khi. Tuy tự viết tự khoe thế này làm anh cảm thấy xấu hổ, nhưng đây là món quà tốt nhất mà anh có thể dành tặng ông.

Thư cảm ơn nhanh chóng được gửi tới, ông nói mình rất thích câu chuyện, còn kể rằng gần đây mình đang tham gia một lớp tin học và rủ Lưu Vũ liên lạc với ông qua e-mail. Anh vui vẻ đáp là mình rất sẵn lòng.

Bước sang tuổi 80 rồi còn chí thú học những thứ mà ngày trẻ chưa học được là chuyện rất đáng mừng, Lưu Vũ cũng thường xuyên trao đổi thư từ với ông. Anh rất biết ơn ông đã kể cho mình nghe thông tin về Châu Kha Vũ liên tục như vậy.

"Châu Kha Vũ ngày nào cũng vui vẻ."

"Tuy bệnh tình ngày càng nặng, nhưng nó nói lo lắng cũng chẳng ích gì."

Ngày hôm đó, sau khi đóng thư của ông lại, Lưu Vũ ngồi gục đầu nhắm mắt trước máy tính.

Châu Kha Vũ không để cho người khác thấy sự đau khổ của bản thân cậu, nên những người xung quanh chỉ có thể suy đoán. Hiện tại cậu đang cảm thấy thế nào? Hẳn là không thể không sợ. Cậu có khổ sở lắm không? Có chịu ăn uống đàng hoàng không? Ngủ có ngon giấc không?

Lúc này, anh thật muốn lao ra khỏi phòng tới gặp Châu Kha Vũ ngay lập tức.

Muốn gặp, và ôm lấy cậu.

Khi cảm xúc không còn kìm nén được mà trào ra, Lưu Vũ lại tìm đến với giấy bút, tăng thêm độ dày cho tập Chuyện Châu Kha Vũ. Tốc độ làm việc của anh cũng nhanh hơn trước. Nỗi khổ và nỗi lo trong lòng anh chỉ có thể giải phóng qua ngòi bút.

Dự án cộng tác cùng Lâm Mặc bắt đầu khởi động từ mùa đông khiến tiếng tăm của Lưu Vũ tăng vọt, lời mời hợp tác cũng đột ngột tăng lên. Tuy vấp phải rất nhiều bình luận gay gắt từ độc giả nhưng cả anh lẫn Lâm Mặc đều rất hài lòng về thử thách mới này. Trong buổi liên hoan sau khi họp bàn công việc, Lưu Vũ phá lệ hùa theo Lâm Mặc cùng uống tới say khướt, khiến Lưu Chương và Mika phải vác hai người về nhà. Quả là một kỉ niệm khó quên.

Anh cũng nhận được mail từ Ông Châu. Ông cụ bảo rằng, đây là lần đầu tiên ông đọc truyện tranh thiếu nữ nhưng lại rất hào hứng. Tưởng tượng hình ảnh một ông lão hơn 80 tuổi còn đọc truyện tranh thiếu nữ, Lưu Vũ chợt thấy vui thích. Gần đây, tên tuổi Lưu Vũ xuất hiện khắp nơi nên ông cụ đoán công việc của anh đang khá suôn sẻ, nhưng vẫn căn dặn anh phải giữ gìn sức khỏe, nếu thấy không ổn thì phải báo cho ông biết ngay. Trước những lời dặn dò ấm áp ấy, tâm trạng căng thẳng của Lưu Vũ dần trở nên nhẹ nhõm hơn.

Mùa xuân tiếp theo, Ông Châu gửi cho anh một gói bưu kiện. Anh tò mò mở chiếc hộp nặng trịch ra thì thấy bên trong đầy ắp những tờ giấy chuyên dụng để viết văn của một cửa hàng văn phòng phẩm nổi tiếng. Đương nhiên đều là giấy mới. Khi nhìn kĩ hơn, anh thấy ở góc có ghi hàng chữ Chu Điềm Vũ. Đây là giấy được đặt làm riêng.

"Oa!!!"

Lưu Vũ khẽ thốt lên, đầu ngón tay lướt trên mặt giấy thượng hạng. Dùng loại giấy in tên riêng như những nhà văn nổi tiếng này, anh vừa xấu hổ, vừa vui sướng.

Bản thảo công việc luôn được anh viết trên máy tính, nên đây sẽ là giấy chuyên dùng để viết Chuyện Châu Kha Vũ. Chỗ này phải đến một trăm tờ nhỉ? Anh sẽ dùng hết chỗ giấy này để viết về cậu. Dù dùng hết, anh vẫn sẽ tiếp tục viết. Cảnh vật trước mắt Lưu Vũ chợt nhòa đi, những ô vuông trên giấy cũng trở nên méo mó.

Đêm nay, anh sẽ thẳng thắn để tất cả những cảm xúc thường ngày vẫn nín nhịn tuôn trào. Anh khóc không phải vì buồn đau, mà vì hạnh phúc đến mức rơi lệ. Vì vậy, Lưu Vũ tự cho phép bản thân mình buông thả, anh vừa khóc vừa cười, tiếp tục vuốt ve chồng giấy.

***

Lưu Vũ vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết với Ông Châu.

Mỗi lần gửi chỗ bản thảo đã tích lũy được kha khá cho ông cụ, anh lại nhận được một lá thư cảm ơn rất lịch sự.

Ngoài ra, hai người còn thường xuyên trao đổi với nhau về tình trạng gần đây của Châu Kha Vũ và cả những chuyện nhỏ nhặt mỗi ngày.

Bất kể là lúc giao mùa hay chỉ là ngày bình thường, những chiếc thùng giấy vẫn đều đặn được gửi tới. Bên trong nhét đủ thứ từ rau củ thu hoạch ở sau vườn, đến những gói bánh kẹo bình thường có thể mua được ở bất cứ siêu thị nào. Chúng giống những món đồ bố mẹ ở quê gửi lên cho con cái, mà chỉ cần rạch lớp băng keo ra, nhìn vào trong là cảm thấy ấm lòng. Lưu Vũ cảm giác ông như ông ruột của chính mình.

Chiếc thùng được gửi tới hôm ấy cũng vậy. Có bí đỏ cùng khoai lang thu hoạch trong vườn, có bánh gạo phết tương được dán thêm lớp rong biển kiểu xưa, bánh bột mì chiên tẩm mật lấp lánh, còn cả sô cô la hạnh nhân loại mới nhất. Những món đồ ông gửi cho anh lúc nào cũng đan xen cũ mới theo tỉ lệ cân đối vô cùng thú vị. Ngoài ra còn có cả caramel, kẹo đường, và kẹo ngậm bạc hà.

Ủa?

Ngồi trước thùng giấy, Lưu Vũ nghiêng đầu.

Đây chính là món quà cuối cùng Ông Châu gửi cho anh.

___________o0o_________

Gần hết rồi, cố lên nào. 😊

13/04/2022
𝒀𝒖𝒎𝒊 𝒀𝒖𝒂𝒏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro