Chương 2: Chú mèo đi trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu phố quen thuộc chìm ngập trong ánh tà dương, Lưu Vũ đi lướt qua vài nhóm học sinh cấp hai đang trò chuyện rôm rả, bâng quơ nhớ về cuộc trao đổi với Lưu Chương hôm nay. Gần đây, anh thường ru rú một mình, cả ngày không nói chuyện với ai. Dù có mở miệng cũng chỉ là mấy câu "vâng", "cảm ơn" vụn vặt để đáp lời nhân viên siêu thị. Hôm nay anh đã nói những lời khác ngoài chào hỏi, vậy là nhiều hơn bình thường rồi.

Ngay cả khi còn chung sống với Chính Đình, anh cũng có cảm giác như vậy. Công ty bận bịu nên anh ấy thường về nhà muộn. Có những hôm họ chỉ kịp trao nhau câu "Chào buổi sáng", "Anh đi nhé", "Anh về rồi đây", "Chúc ngủ ngon". Mặc dù vậy, chưa bao giờ anh cảm thấy cô đơn như lúc này, bởi hơi thở của Chính Đình luôn ngập tràn trong căn nhà ấy.

Hễ sao lãng là quần áo cần giặt cùng chén đĩa bẩn của hai người sẽ chất thành đống. Vì chi phí sinh hoạt đã có người lo nên Lưu Vũ nhận phụ trách việc nhà cùng cơm nước. Họ đã từng chung sống với nhau như một gia đình.

"Muộn thế này rồi, tối nay gọi pizza nhé?"

Âm thanh theo gió vằng đến tai Lưu Vũ, anh quay đầu, chợt khựng lại vì cảnh tượng trước mắt. Giữa con phố nhuộm màu ráng chiều, một ông bố và bà mẹ trẻ đang dắt đứa con nhỏ dạo chơi. Chỉ là bức tranh gia đình bình thường, dường như chẳng có gì đặc sắc, lại khoét một lỗ sâu hoắm vào trái tim anh.

Một mình anh cứ thế đứng ngay bên vệ đường, dần dần bị giá lạnh bao phủ. Bản thân Lưu Vũ không có bố mẹ, cũng chẳng có họ hàng. Từ đó đến nay, anh đều xem Chính Đình như một phần bản thể, nhưng giờ cũng không còn nữa rồi.

Anh thấy... mình thật đơn độc.

Từ sâu trong mang tai anh có tiếng roẹt roẹt hư ảo vang lên, giống âm thanh của tờ giấy bị xé lìa khỏi tập giấy viết thư. Mỏng manh, nhẹ bẫng, chẳng có lấy một điểm kết nối. Lưu Vũ nhận ra, mình đã trở thành một thứ như thế.

Vì không kịp bản thảo nên anh đành cáo lỗi với Lưu Chương và xin dời số đăng bài. Mặc dù lần này không hiểu sao vẫn được du di, nhưng một tác giả không bán được sách, còn liên tục không nộp bản thảo đúng hạn thì sớm muộn gì cũng sẽ bị sa thải. Viễn cảnh tăm tối bồng bềnh trôi trong trí óc anh.

***

"Được rồi, tôi sẽ liên lạc lại sau."

Bước ra khỏi công ty nhà đất, Lưu Vũ cúi đầu.

Chỗ ở mới miễn cưỡng được tính là nằm trong khu vực 23 quận nội thành, tuy hơi xa nhà ga nhưng lại gần công viên, và trên hết là tiền nhà rất rẻ. Có thể xem khu phố này là một nơi khá dễ sống với một người có tính cách thong dong, không thích đi chơi đêm như Lưu Vũ. Thế nhưng...

Người bảo lãnh ư...?

Muốn thuê phòng bắt buộc phải có người bảo lãnh đồng ký kết. Tốt nhất là bố mẹ hoặc người thân, họ hàng, có nghề nghiệp và thu nhập ổn định. Lưu Vũ kiếm đâu ra họ hàng như vậy? Chưa kể bản thân anh lại là một tác giả không bán được sách, thu nhập không ổn định, bất cứ công ty nhà đất nào cũng sẽ lưỡng lự trước tình huống như vậy.

Xem ra anh chỉ còn cách nhờ công ty bảo lãnh tuy phí dịch vụ phải trả khá cao. Chính Đình đã dọn đi được hai tháng. Anh ta vẫn trả tiền nhà đều đặn như đã hứa nhưng Lưu Vũ cảm thấy cứ để như vậy không hay, nên tháng này anh đã góp một nửa tiền.

Bản thảo vẫn đang kẹt mà Lưu Vũ phải liên tục chi trả các khoản phí sinh hoạt, cuộc sống túng quẫn này sẽ tiếp diễn đến khi nào? Chẳng lẽ anh không thể tiếp tục viết lách? Lúc Lưu Vũ đang rùng mình vì suy nghĩ trên thì chợt có thứ gì mềm mại quấn lấy chân anh. Là một con mèo. Nó đang ngước nhìn anh bằng cặp mắt xanh biếc.

"Mày sao thế?"

Lưu Vũ ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn con mèo. Nó có bộ lông dài màu xám trắng được chải chuốt cẩn thận, đối tại nhỏ cụp lại trông rất đáng yêu. Chắc là giống mèo tai cụp nhi?

Mèo con dường như đang hờn dỗi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt chân trước lên đầu gối Lưu Vũ. Anh nhẹ nhàng nắm lấy chân trước của nó như muốn an ủi thì đúng lúc ấy...

"Đừng cử động!"

Một tiếng gọi nhỏ cất lên. Anh ngoái lại thì thấy một cậu trai trẻ mặc áo thun, quần lao động đang đứng ở đó.

"Anh cứ để yên thế nhé."

Cậu ta chỉ vào con mèo rồi rón rén lại gần. Chắc là chủ của bé mèo đây mà.

Khi khoảng cách giữa người và mèo chỉ còn một chút thì con mèo bất chợt quay ngoắt đầu lại, cứ như cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề. Nó vùng khỏi tầm tay của cậu trai đang định bắt lấy mình rồi lao vọt vào lòng Lưu Vũ. Tình thế bỗng trở thành Lưu Vũ đối đầu với cậu trai kia. Tuy gầy gò nhưng Lưu Vũ vẫn cao đến 1m74. Thế mà cậu ta còn cao hơn anh của một cái đầu.

"Miu Miu, về đây nào."

Con mèo cất tiếng kêu khiêu khích như thể muốn vạch rõ ranh giới với người đang chìa tay ra. Kiểu này nếu ra tay không khéo thì chắc chắn sẽ phải đổ máu mất. Cuối cùng, cậu trai đành đầu hàng, lùi lại một bước và khổ sở nhìn Lưu Vũ.

"Xin lỗi, anh có thể đưa bé con này về nhà không? Ở ngay gần đây thôi."

"À, được chứ."

Lưu Vũ cứ thế ôm con mèo sóng bước cùng cậu trai lạ mặt. Nhà của mèo con thật sự rất gần, đi bộ chưa đầy hai phút đã đến nơi. Một cô gái trẻ để mặt mộc trông rất thanh tú từ trong nhà chạy vụt ra.

"Miu Miu, tốt quá. Mày vẫn bình an."

Mèo con sau khi luyến tiếc nhìn Lưu Vũ thì ngoan ngoãn chui vào lòng cô gái. Cô gái đưa cho cậu trai nọ một phong bì mỏng và một túi bánh. Thấy họ cúi đầu cảm ơn nhau, không hiểu sao Lưu Vũ cũng cúi đầu theo.

"Ừm, xin lỗi đã làm mất thời gian của anh." Sau khi rời khỏi nhà cô gái, cậu trai lên tiếng.

"Để cảm ơn..."

Cậu trai móc phong bì vừa nhận từ cô gái kia ra khỏi túi. Vừa nhìn đã biết bên trong là tiền.

"A, đừng đừng, không cần đâu. Chỉ mấy bước chân thôi mà." Lưu Vũ định cúi đầu chào rồi đi ngay nhưng cậu chạy vòng ra đứng trước mặt anh.

"Chí ít anh cũng phải nhận bánh. Bánh mì tiệm này ngon cực kì luôn." Nói rồi cậu ta chìa túi giấy ban nãy ra.

"Nhưng, nhưng, tôi chỉ bế nó có một tẹo thôi mà."

"Nhưng không có anh biết đâu Miu Miu đã chạy xa hơn rồi, không chừng còn gặp tai nạn nữa. Vì Miu Miu được nuôi nhốt nên nó không kịp phản ứng mỗi khi gặp chuyện bất ngờ." »

"Ồ, thể thì sợ thật." Lưu Vũ tán đồng.

"Chứ sao!", nếu anh không phiền thì chúng ta cũng ăn bánh nhé? Dù sao thời tiết hôm nay cũng không tệ."

Cậu trai giơ túi bánh, đưa mắt về phía công viên bên kia đường. Một người thường nhút nhát ngại người lạ như Lưu Vũ lại dễ dàng gật đầu đồng ý, có lẽ do những ngày qua quá thiếu vắng hơi người. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu trai đi trước như tỏa ra ánh sáng nhu hoa của mùa xuân.

"Anh tên là Lưu Vũ à? Cái tên hay thật."

Hai người ngồi song song trên bảng ghế công viên, cậu trai đưa cho Lưu Vũ danh thiếp của mình.

"Việc gì cậu Châu cũng nhận à?"

Phía trên cái tên Châu Kha Vũ có in dòng chữ: Nhận làm bất cứ việc gì từ mua đồ cho đến dọn nhà. Và Miu Miu chỉ là một trong rất nhiều yêu cầu tìm thú cưng đi lạc mà cậu thường nhận được.

"Nhưng mà xem ra tôi không hợp với động vật lắm." Châu Kha Vũ cười bối rối.

Chỉ nhìn qua cũng nhận ra cậu nhỏ tuổi hơn Lưu Vũ rất nhiều. Có lẽ khoảng 23? Cậu ta có khuôn mặt cuốn hút, lại cao ráo như người mẫu, nhưng nhờ bộ đồ lao động trên người áp đi khí chất nên không quá nổi bật. Lưu Vũ quan sát hàng móng tay được cắt gọn gàng đang mở túi giấy, thầm nghĩ nụ cười của cậu ta trông thật dịu dàng.

"Chà, ngon quá."

Bên trong bánh sandwich lúa mạch đen kẹp rất nhiều thịt gà nướng.

"Tiệm bánh mì này rất nổi tiếng ở khu quanh đây, do hai vợ chồng người Anh mở đấy."

"Ồ, mứt việt quất đậm đà thật."

Lưu Vũ dùng ngón tay mở lát bánh mì ra xem thử. Vị ngọt của trái cây làm tôn lên vị mặn của thịt gà.

"Tôi thích kiểu kết hợp này lắm. Thịt vịt thì ăn với xốt cam, thịt lợn chua ngọt thì dùng xốt dứa. Nhưng ông tôi lúc nào cũng bảo Ông không thích nổi cái thứ này!."

"Người già thường khó tính mà."

"Ngoài đồ ăn ra thì ông tôi còn thích những gam màu tươi sáng. Đến cả lối thiết kế của chung cư cũng..."

"Chung cư?"

"Là nơi ông tôi đang kinh doanh. Nó lai giữa chung cư và nhà trọ, tuy là phòng cũ loại một gian tám chiếu nhưng cửa sổ là kiểu tranh kính hình bán nguyệt, xây lung tung theo sở thích của ông tôi ấy mà. Chủ nhà cũng là ông tôi, tuy hiện giờ ông đang nằm viện do bị ngã gãy xương ngoài sân. Ông đã 80 tuổi rồi nên xương lâu lành lắm, thế nên hiện giờ mọi việc quản lý đều giao cho tôi..."

"Ở đó còn phòng trống không?" Anh hỏi ngay tắp lự.

"Hả?"

"Tôi đang tìm nhà trọ. Hiện tại tôi có việc làm, nhưng không phải làm cho công ty. Tuy không có người thân hay bố mẹ đứng ra bảo đảm, nhưng tôi tuyệt đối không quỵt tiền nhà đâu. À, tôi hiện giờ cũng không nợ nần gì hết."

Châu Kha Vũ chớp chớp mắt, chăm chú nhìn Lưu Vũ đang liến thoắng. Thấy cậu ta ngơ ngác, anh mới sực tỉnh. Mình đang nói gì với người mới gặp mặt lần đầu vậy?

"Xin lỗi, tôi... tự nhiên lại..."

"À, không sao đâu. Tôi chỉ hơi giật mình vì đột ngột thôi. Chỗ chúng tôi không đòi hỏi gì về ngành nghề của khách trọ đâu. Có người làm việc ở công ty nhưng cũng có những người làm công việc tạm thời hay làm việc về đêm nữa, đến cả người quản lý tạm thời như tôi đây cũng làm đủ mọi loại nghề đấy thôi. Ừm, anh Lưu làm nghề gì ấy nhi?"

Trong khoảnh khắc đó, câu trả lời như nghẹn lại trong cổ Lưu Vũ. Anh không quen nói ra nghề nghiệp của mình với người khác. Bởi lẽ, dường như khi nhắc đến nhà văn, rất nhiều người sẽ mường tượng ra một hình ảnh thật hào nhoáng, sau đó sáng mắt lên hỏi bút danh của anh là gì. Thế nhưng, hầu như chẳng ai biết đến một tác giả nhỏ bé chỉ in được 8000 bản cho lần in đầu, nên nói ra chỉ khiến đôi bên càng thêm khó xử.

"Tôi viết tiểu thuyết."

Thanh âm bỗng nhỏ dần.

"Ồ, nhà văn à? Tuyệt quá. Bút danh của anh là gì thế?"

Biết ngay mà. Nhưng trong trường hợp này, anh không thể không trả lời.

"Là... Chu Điềm Vũ..."

Đúng như dự đoán, lại một khoảng lặng trôi qua.

"Chu Điềm Vũ?"

"À, chắc cậu chưa từng nghe đến nhỉ. Không sao đâu. Dù gì sách của tôi cũng không bán được mấy."

Vừa định cười cho qua chuyện thì vẻ mặt chân thành của Châu Kha Vũ đập vào mắt anh.

"Anh là... Chu Điềm Vũ?"

Chân mày cậu chợt cau lại, Châu Kha Vũ hỏi với nét mặt như đang giận dữ.

"Cậu Châu...?"

Đang bối rối thì anh thấy Châu Kha Vũ đột nhiên cúi gằm mặt xuống.

"A, xin... xin lỗi. Chẳng qua, hiện giờ, tôi không biết mình nên làm gì mới phải."

Châu Kha Vũ cúi đầu lẩm bẩm, tai cậu ta thoáng đỏ lên. "Vì tôi không ngờ mình lại gặp được anh tại một nơi thế này nên mới... Xin lỗi, từ rất lâu về trước, tôi đã là fan của Chu Điềm Vũ, à không phải, là của anh Lưu mới đúng."

Châu Kha Vũ ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn Lưu Vũ còn đang đờ ra vì những lời đường đột này.

"Cuốn sách đầu tiên tôi đọc của anh là Màn đêm, tỏa sáng, cũng là cuốn sách tôi thích nhất từ đó đến nay."

"Hả, cuốn đó ư?"

Thật ngoài sức tưởng tượng. Màn đêm, tỏa sáng là tác phẩm nặng nề và khác biệt nhất trong các tác phẩm của Lưu Vũ, ý kiến của độc giả chia thành hai luồng thích-ghét rất rõ ràng. Nhưng anh cảm thấy cậu trai trông có vẻ tốt bụng trước mắt mình không giống người sẽ thích một tác phẩm như vậy.

Câu chuyện kể về một người đàn ông mắc bệnh ưa sạch sẽ. Chuyện bắt đầu từ khi anh ta không thể bước đi trên nền gạch ướt và liên tục nghỉ những tiết học bơi thời tiểu học. Sau đó càng lớn, thứ anh ta không thể động vào cũng dần dần tăng lên, đến cuối cùng, nhân vật chính đã không thể ra khỏi vòng tròn bán kính một mét. Thế nhưng, anh ta vẫn rất an lòng, thoải mái say ngủ bằng tư thế gò bó nhất bên trong vòng tròn che chở anh ta.

Cuốn sách này từng nhận phải rất nhiều chỉ trích gay gắt khi nhân vật không được cứu giúp, nhưng cũng có những người cảm thấy hạnh phúc khi chứng kiến người khác bất hạnh. Màn đêm, tỏa sáng chính là câu chuyện được viết theo lối cực đoan như vậy.

"Trong câu chuyện đó, đến cuối cùng, bệnh của anh ta vẫn không chữa khỏi được. Mọi người xung quanh đều bỏ cuộc, tình trạng của anh ta không hề tiến triển tốt lên chút nào, ngược lại càng lúc càng xấu đi, nhưng bản thân anh ta lại rất hạnh phúc. Khi đọc tới đây, tôi đã từng hoài nghi không biết kết thúc như vậy có tốt không nữa, nhưng tôi thấy tác phẩm này hay ở chỗ, nó không phủ định bất cứ ai, kể cả người mạnh hay kẻ yếu, bất cứ ai cũng có thể sống trong thế giới đó."

Tình huống trở nên kì lạ khi Châu Kha Vũ thao thao bất tuyệt, còn bản thân tác giả là Lưu Vũ chỉ biết vâng, dạ rồi liên tục gật đầu.

"Những người mắc căn bệnh như thế, không chừng đang ở ngay bên cạnh chúng ta. Vậy mà, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa một lần nghiêm túc suy nghĩ về sự tồn tại của họ. Có điều nhắc mới nhớ, hồi tôi còn là học sinh, tôi nhớ có một cậu bạn không bao giờ chạm vào tay cầm xe buýt. Tôi đọc sách của anh cũng đúng vào lúc bản thân đang gặp nhiều chuyện phiền não..."

Châu Kha Vũ thở dài rồi nói tiếp.

"Tuy không thể diễn đạt rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy thật may mắn vì bấy giờ gặp được cuốn sách ấy."

Cậu cúi gằm mặt, nói lí nhí.

"Cảm... cảm ơn cậu."

Lưu Vũ bối rối cúi đầu. Được người ta khen như thế, anh hạnh phúc đến mức suýt phát khóc. Chuyện viết văn đối với Lưu Vũ mà nói, chính là xắt nhỏ bản thân mình ra rồi tạo nên một Lưu Vũ khác. Nó được sinh ra từ chính cơ thể Lưu Vũ nên rất giống anh, nhưng lại không phải là anh, nó sở hữu một trái tim đơn thuần biết vui khi được khen, và đau lòng khi bị chê trách.

"Chà, tôi thật sự không ngờ lại gặp được tác giả của cuốn truyện."

Châu Kha Vũ híp mắt, ngẩng đầu nhìn những chiếc lá đang đong đưa trong gió. Những tia nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá, loang những hình bóng méo mó trên khuôn mặt nghiêng nghiêng. Nụ cười lạ lùng nhìn như khóc.

"Có điều, tôi hơi bất ngờ vì cứ ngỡ tác giả là một cô gái trẻ."

"Ừ, tôi cũng thường bị nói như thế lắm. Có lẽ do văn phong với bút danh đã làm mọi người nghĩ vậy chăng? Với lại tôi cũng không còn trẻ. Năm nay đã 30 tuổi rồi. Cũng chuẩn bị sang tuổi 31 rồi."

Châu Kha Vũ "Hả?" một tiếng, trợn to mắt. "Xin lỗi, tôi cứ tưởng anh cỡ tuổi tôi mà thôi."

"Cậu Châu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Năm nay tôi 25."

Bản thân Lưu Vũ cũng đoán cậu ta khoảng chừng ấy, anh cúi đầu mỉm cười, lòng thầm nghĩ, độ tuổi này thật đẹp, bao nhiêu thiếu sót về vốn sống đều hiện hết lên mặt. Thế nhưng bản thân anh suốt bao năm vẫn mang khuôn mặt này, nên thời sinh viên luôn bị nói là giống trẻ con. Cứ nghĩ đến việc bản thân sau ngần ấy năm không hề trưởng thành lên chút nào, anh lại cảm thấy rất xấu hổ.

"Trông thầy Lưu vẫn trẻ trung lắm mà."

Lưu Vũ sửng sốt. "Thầy là sao cơ?"

"Chẳng phải mọi người vẫn gọi anh là 'thầy' ư?"

"Không, không có đâu."

Lưu Vũ rất ít khi nhận phỏng vấn nên hầu như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tuổi tác lẫn mặt mũi đều không để lộ, đi bộ trên phố cũng chỉ là một người bình thường nên chưa bao giờ anh được người hâm mộ gọi bằng "thầy". Cũng chẳng có biên tập nào ở nhà xuất bản chịu gọi một tác giả không bán được sách là "thầy" đâu.

"Cậu cứ xưng hô bình thường thôi. Dù sao tôi mới là người đang cần được giúp đỡ."

"Vậy tôi gọi anh là Lưu Vũ nhé?"

Lưu Vũ chớp mắt. Anh còn tưởng sẽ được gọi bằng họ cơ.

"Xin lỗi anh. Bình thường phải gọi anh là anh Lưu nhi?" "Không sao, cậu Châu thấy thuận tiện là được."

"Vậy gọi anh là Lưu Vũ cũng được phải không? Vì tôi vô cùng ấn tượng với bút danh của anh nên..."

"Ồ, ra thế."

"Ngại quá, xin lỗi anh."

Bộ dáng vừa xin lỗi nhưng không nén nổi vui mừng của cậu khiến người ta rất có thiện cảm. Anh cảm nhận được đây là sự chân thành của một người luôn được sống trong tình yêu thương.

"Anh cứ gọi tôi là Châu Kha Vũ hay Kha Vũ hay Kha Vũ nhi gì cũng được cả."

"Thế sao được, dù gì cậu cũng là quản lý... A, chuyện đó vẫn chưa được quyết định mà tôi lại..."

Lần này tới lượt Lưu Vũ ngại ngùng xin lỗi, Châu Kha Vũ liền đáp không sao cả.

"Chuyện phòng ốc anh cứ để tôi xử lý. Có điều nhà tôi xây đã được bốn mươi năm rồi, cũ lắm đấy!"

Lưu Vũ gật đầu đồng ý ngay tắp lự.

"Được rồi, chuyện người bảo lãnh tôi sẽ thương lượng với ông nên anh cứ an tâm. Ông tôi là kiểu người không quá để ý đến mấy chuyện thế này. Ừm, tuy thỉnh thoảng tôi cũng không hiểu vì sao có những người chẳng hề thiếu giấy tờ gì mà ông cũng không cho vào ở, cơ mà Vũ ca thì không sao. Cứ để đấy cho tôi."

Châu Kha Vũ gật đầu thật mạnh.

"Với cả, chuyện tên tuổi khi nãy ấy mà, ở chung cư không ai gọi tôi là cậu Châu hết. Nếu có người trong chung cư gọi bằng họ, thì đó là gọi ông tôi chứ không phải gọi tôi..."

"Ồ, thế ư? Tôi biết rồi. Vậy tôi sẽ gọi cậu là Kha Vũ nhé."

Đuôi mắt Châu Kha Vũ thoáng đỏ lên, Lưu Vũ nghiêng đầu.

"Ừm... gọi Kha Vũ nghe hoài cổ nhỉ, cảm giác rất tao nhã."

"Đúng vậy, tên của cậu rất hay."

"Không phải chuyện tên, mà do cách gọi của anh Lưu Vũ ấy..."

Trong lúc Châu Kha Vũ thì thầm, Lưu Vũ ngồi cạnh lại chăm chú nhìn những vệt nắng dưới chân.

"Giọng anh hay thật đấy, giống ông tôi khi gọi tên tôi vậy."

"Quả nhiên! Tôi nhất định phải tới chào hỏi ông cậu một lần mới được."

"Hẳn ông sẽ vui lắm cho mà xem." Nhìn vẻ mặt vui sướng của Châu Kha Vũ, lần đầu sau bao nhiêu thời gian, Lưu Vũ đã có thể mỉm cười thư thái, từ tận đáy lòng.

Chỗ ở chỉ là một trong số rất nhiều chuyện phiền não, nhưng giải quyết xong xuôi cũng khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Châu Kha Vũ lấy trong cặp ra một quyển sổ.

Vì đang ngồi bên cạnh nên nó đập ngay vào mắt anh. Châu Kha Vũ ghi ngày tháng hôm nay, kế đó bắt đầu viết một dòng ghi chú nho nhỏ: Anh Lưu Vũ (nhà văn Chu Điềm Vũ), chuyển vào ở trọ, bàn bạc với ông chuyện người bảo lãnh.

Châu Kha Vũ ghi nắn nót bằng bút máy, trang đằng trước cũng chi chít các dòng ghi chú. Trái ngược với ấn tượng hào hiệp phóng khoáng ban đầu, Châu Kha Vũ hẳn là người vô cùng cẩn trọng trong công việc và lời hứa. Lưu Vũ thầm thán phục.

_________o0o__________

Tôi đã nói sẽ sớm hoàn mà 😊

06/04/2022
𝒀𝒖𝒎𝒊 𝒀𝒖𝒂𝒏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro