Chương 3: Chuyển nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày dọn nhà, trời nắng tới phát rầu, Lưu Vũ loáng một cái đã thu dọn xong hành lý. Nơi dọn tới là căn phòng một gian tám chiếu, chi đủ để chứa những vật dụng tối cần thiết. Dù sao anh cũng không có thú vui theo đuổi thời trang nên thu dọn quần áo không phiền phức lắm. Nhưng quá trình phân loại sách lại gặp chút khó khăn. Đống này còn đọc lại. Chồng kia không đọc lại nữa nhưng vẫn muốn giữ. Còn mấy cuốn này... đành bỏ đó.

"Phòng Lưu Vũ nom hệt như thư viện ấy."

Anh lại nhớ đến nụ cười giễu cợt của Chính Đình.

Một căn hộ với hai phòng ngủ và một phòng chung để tiếp khách, ăn uống và nấu nướng. Hai người dùng chung một phòng ngủ và phòng chung, còn lại một phòng ngủ được dùng làm nơi làm việc cho Lưu Vũ. Vì luôn bận bịu với công việc nên Chính Đình nói mình không cần phòng riêng, đôi lúc, anh ta sẽ sang phòng Lưu Vũ để lấy sách đọc.

Giá sách choán kín một mặt tường do Chính Đình tự tay chọn từ cửa hàng chuyên đồ nội thất Bắc Âu. Thiết kế đơn giản lại có thể tự do tháo lắp thay đổi kiểu dáng nên không làm người ta cảm thấy nhàm chán đơn điệu.

Cấu trúc giá chắc chắn, lại là kết cấu mở nên có thể mua phần nổi bổ sung. Và quả thật, Lưu Vũ đã phải mua thêm liên tục, cho đến khi anh cảm thấy lo lắng vì không còn chỗ để kê, thì Chính Đình đã nói thế này.

"Vậy, lần tới chúng ta mua nhà riêng đi."

Hình như đó là chuyện mới một năm về trước. Nếu tháng nào cũng phải trả gần hai nghìn tệ tiền nhà thế này thì mua đứt đỡ hơn hẳn. Lúc Chính Đình hỏi ý kiến Lưu Vũ, dĩ nhiên anh không hề phản đối.

"Nhưng chẳng phải anh nói ở chung cư sẽ tiện hơn sao?"

"Tiểu Vũ muốn ở thoải mái một chút mà? Anh cũng muốn nuôi chó nữa."

"Em thì thích mèo. Liệu chúng có thể chung sống hòa bình với nhau không?"

"Nuôi chung từ nhỏ thì chắc không sao đâu."

Lưu Vũ đặt lưng xuống sofa êm ái, lòng thầm cảm thán hồi đó thật hạnh phúc. Bộ sofa này được mua vào mùa thu năm ngoái...

Anh tự nhủ phải dừng ngay dòng suy tưởng ấy lại. Nếu còn tiếp tục đào bới kỉ niệm thì biết đến bao giờ mới xong. Hết chuyện này, chuyện nọ, lại đến chuyện kia, chuyện kìa. Càng đào sâu, con tim chỉ càng thêm trống rỗng.

Vì Chính Đình nói sẽ tới thu dọn, nên hầu hết đồ đạc Lưu Vũ đều để lại. Chẳng hiểu sao, căn nhà trông vẫn trống trải lạ. Khi thiếu vắng hơi người, thứ gọi là "nhà" này cũng mất đi sức sống của nó. Dưới ánh nắng xuân hắt vào từ ban công, căn phòng hệt như một nghĩa trang sáng sủa ở nước ngoài.

Chẳng cảm nhận được gì cả.

Tâm hồn Lưu Vũ cằn cỗi như sa mạc. Từ khi trở thành nhà văn, tất cả những gì anh nhìn thấy hoặc cảm nhận, cả hay lẫn dở, đến một lúc nào đó sẽ được kết nối với ngôn từ bằng những sợi tơ mỏng mảnh do chính tay anh dệt nên.

Vậy mà lúc này đây, chúng lại chơi vơi không gắn kết, kể cả câu chuyện tưởng như đang tồn tại trong anh, chứ chưa nói đến thế giới bên ngoài.

Chẳng kết nối được với bất cứ thứ gì.

Chợt cơ thể xụi lơ, Lưu Vũ vùi mình vào sofa, không nhỏ được giọt nước mắt nào. Mối quan hệ với Chính Đình đã kết nối anh với cuộc sống, còn cuộc sống của anh lại gắn chặt với viết lách. Vòng xoay đã gắn kết gần chục năm, chỉ cần một mắt xích bị chặt đứt thì những mắt xích tiếp theo cũng lần lượt bung ra. Cứ nghĩ tới việc phải nối lại sợi xích ấy từ đầu, trước khi kịp nghĩ đến chuyện cố gắng này nọ, anh chỉ muốn quỳ sụp xuống trước con dốc cheo leo trước mặt. Kiểu gì thì mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp lên.

Đang mơ màng nhìn trần nhà thì tiếng chuông cửa vang lên khiến Lưu Vũ giật bắn mình.

Anh vội vã đứng dậy, mở máy liên lạc nội bộ.

"Anh Lưu Vũ, tôi là Châu Kha Vũ đây. Tôi đến rồi."

Vì trong phòng quá yên tĩnh nên anh hơi giật mình trước giọng nói sang sảng mạnh mẽ ấy.

Hôm trước gặp nhau, hai người đã trao đổi địa chỉ. Sau đó, khi quyết định ngày dọn nhà, Châu Kha Vũ liền đề nghị hôm ấy sẽ đến phụ giúp anh. Mặc dù anh đã khách sáo dùng lý do không muốn làm phiền thêm nữa để từ chối, nhưng Châu Kha Vũ lại nói, cậu nhận làm thuê đủ mọi việc nên mấy vụ chuyển nhà cỏn con thế này vẫn chưa nhằm nhò gì.

"Chào anh, hôm nay trời nắng đẹp thật. Đúng là một ngày thích hợp để chuyển nhà."

Hôm nay, Châu Kha Vũ mặc áo sơ mi cùng quần lửng cũ kĩ, để lúc dọn nhà có bị bẩn cũng không sao. Dù vậy, có lẽ nhờ đôi giày lười màu xanh lịch lãm mà trông cậu không hề luộm thuộm. Bề ngoài tuy xuềnh xoàng nhưng hành xử lại vô cùng chuẩn mực, một phong cách rất Châu Kha Vũ!

"Được rồi, tập trung dọn một mẻ luôn nhé!"

Châu Kha Vũ hăng hái bừng bừng, đáng tiếc những thứ cồng kềnh chỉ có kệ ti vi, bàn vi tính, ghế cùng ba cái giá sách, ngoài ra chỉ còn chăn gối, sách vở, cùng một thùng giấy đựng vật dụng cá nhân.

"Chỉ thế này thôi ư? Vậy anh ăn cơm ở đâu?"

"Tôi định mua một cái bàn chân xếp."

"À, vậy chúng ta tới cửa hàng đồ gia dụng đi. Xa lắm, lên xe tôi chở."

Lưu Vũ đồng ý ngay tắp lự. Bên cạnh chỗ hai người đang đứng có một chiếc bàn ăn hiện đại dành cho bốn người, đây chính là nơi Chính Đình ngồi làm việc trong những lần hiếm hoi anh ta mang việc về nhà. Ngoài ra còn có sofa và ti vi cỡ lớn... Dù bài trí trong phòng thể hiện rõ Lưu Vũ từng sống chung với người khác, nhưng Châu Kha Vũ cũng không tỏ ra tò mò hay hỏi han gì cả.

"Rồi, chúng ta đi thôi."

Sau khi khéo léo dùng dây thừng cột chặt đồng hành lý chất sau xe tải nhỏ, Châu Kha Vũ leo lên ghế lái, khởi động xe. Lưu Vũ ngồi ở ghế phụ, gật đầu đồng ý.

"Khu nhà cũ lắm rồi, anh nhìn thấy có lẽ sẽ giật mình cũng nên."

"Tôi đã quen với mấy khu nhà cũ rồi, hồi còn sống với bố... A, tôi xin lỗi."

Không thấy Lưu Vũ ừ hừ gì, Châu Kha Vũ khẽ thở hắt ra.

"Anh Lưu Vũ hay thật đấy."

"Hay gì cơ?"

"Tôi cứ nghĩ người viết ra câu chuyện tinh tế như vậy phải nhạy cảm hơn nhiều cơ. Nhưng nói thế nào nhỉ? Không biết nên nói anh lơ đễnh hay tính tình thong dong nữa, cứ cảm thấy anh rất thú vị."

"Tôi hay bị chê là đờ đẫn."

"Chà, nói vậy có lẽ cũng không sai."

Hai người cùng bật cười, cuộc trò chuyện sau đó diễn ra thật suôn sẻ.

Thông thường, nếu được khen quá nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng Châu Kha Vũ đã khéo léo cân bằng câu chuyện khiến anh cảm thấy dễ mở lời hơn. Lưu Vũ thầm nghĩ, một người giao tiếp kém như mình mà còn thấy vậy thì hẳn Châu Kha Vũ là người rất giỏi giao tiếp.

Chẳng hiểu sao anh lại nhớ tới Chính Đình. Đứng trước mặt người yêu là Lưu Vũ, anh ta luôn phô ra bộ mặt cứng đầu lại ích kỷ, nhưng vừa bước chân ra ngoài thì doanh nhân Chính Đình sẽ lập tức trở nên khôn khéo giỏi giang.

Có lẽ Châu Kha Vũ là đồng loại của Chính Đình?

Lưu Vũ vội lắc đầu để xua đi cảm giác buồn bã đang chực kéo tới. Anh chợt chú ý tới quyển sổ tay nắm trong ngăn bên cạnh ghế lái. Thoạt tiên anh tưởng đó là quyển sổ ghi chú Châu Kha Vũ dùng lúc hai người gặp nhau ở công viên lần đầu, nhưng hóa ra không phải.

Bìa quyển sổ hôm ấy ghi Mag.12, nhưng trên bìa cuốn này là Mag.13. Mới một tuần đã ghi đầy một quyển sổ, không lẽ cậu ta bận tới mức ấy? Bắt một người bận rộn như vậy đến phụ mình dọn nhà có mặt dày quá không?

Lẽ nào, trong mình vô dụng đến thế?

Trước hết phải tỉnh táo lại, anh vươn vai một cái. Kể từ hôm nay anh sẽ bắt đầu cuộc sống một mình nên phải cố gắng lên. Nhất định phải cố gắng! Cố...

Lưu Vũ đang nhắc đi nhắc lại câu này trong lòng thì xe đã dừng bánh.

"Đến nơi rồi. Đây là khu chung cư nhà tôi."

Khu chung cư mà ông của Châu Kha Vũ kinh doanh thật sự rất cũ kĩ, đúng như lời cậu nói, nhưng nhờ bàn tay của người ông từ trẻ đã yêu thích đồ ăn và những gam màu tươi sáng mà nó mang dáng dấp phương Tây hiện đại.

Dây thường xuân xanh biếc phủ kín một mặt tường bê tông. Trong lúc mải mê ngắm nhìn khu nhà độc đáo, Lưu Vũ phát hiện bên cạnh cổng sắt có treo một tấm biển nho nhỏ ghi dòng chữ "chung cư Châu Phát". Vì đó là tên chủ nhà nên cũng chẳng có gì kì lạ. Nhưng dường như vẫn còn thiếu gì đó...

Anh đang dừng chân trước cửa, chuẩn bị tinh thần bước vào chung cư Châu Phát, tự ám thị bản thân rằng từ giờ sẽ phải trải qua một cuộc sống khắc khổ, thì cửa kính vào sảnh bật mở, một bóng người từ bên trong lao ra.

"A, chào anh Mika. Đây là anh Lưu Vũ, người dọn tới đây ở bắt đầu từ hôm nay."

Người đàn ông tên Mika, dường như là khách trọ nơi này, lướt mắt nhìn Lưu Vũ. Ánh mắt sắc bén, lại thêm chiếc áo sơ mi phanh ngực cùng cà vạt lỏng lẻo toát ra khí thể bặm trợn khiến người ta vô hình trung cảm thấy áp lực. Chẳng lẽ là... xã hội đen?

"Hân hạnh, tôi là Lưu Vũ. Mong được anh giúp đỡ." Bình thường anh đã cúi đầu rất thấp, nhưng giờ lại càng cúi thấp hơn.

"Vâng, mong được giúp đỡ. Công việc của tôi giờ giấc hơi thất thường, bất kể sáng tối, nên nếu có gây ồn thì xin lỗi trước nhé."

Lưu Vũ không ngờ người đàn ông tên Mika này lại trả lời nghiêm túc đến thế. Nói xong, anh ta nhanh chóng sải chân đi mất dạng.

"Anh ấy không phải xã hội đen đâu."

"Sao cơ?"

Anh vừa quay đầu lại đã thấy Châu Kha Vũ đang cố nhịn cười.

"Trông dữ tợn vậy thôi, chứ anh ấy là biên tập viên đó."

"Hả?"

Lưu Vũ thót tim, sau khi nghe Châu Kha Vũ bổ sung thêm là "biên tập truyện tranh", anh mới thở phào nhẹ nhõm vì hai người không cùng lĩnh vực. Phải sống dưới cùng một mái nhà với biên tập viên văn học thì đau tim lắm.

"Anh Mika bề ngoài trông đáng sợ thế thôi nhưng lại biên tập truyện tranh thiếu nữ đấy. Hình như anh ấy làm Para-doll thì phải."

"Sao cơ? Bộ Para-doll ấy hả? Giỏi thật đấy!"

Ngay cả kẻ lạc hậu như Lưu Vũ cũng biết đến bộ truyện tranh đó. Biên tập viên của bộ truyện Paradise Doll đốn ngã biết bao trái tim nữ sinh trung học hiện nay lại là người trông như đầu gấu ấy ư? Khi anh còn đang mải mê suy nghĩ về sự khác biệt giữa hai lĩnh vực thì lại có một khách trọ khác bước ra. Lưu Vũ vừa mới trầm trồ thật là một cô gái mang vẻ ngây thơ hiếm có trong thời buổi hiện nay thì nhận ra đó là một cậu chàng hóa trang thành nữ, ăn mặc hết sức tân thời. Cậu ta tên là Tiểu Cửu, chào hỏi xong liền đưa cho anh tấm danh thiếp địa chỉ quán bar mình đang làm việc.

"Mọi người định chủ nhật sẽ làm một bữa chào mừng anh, Lưu Vũ thấy thế nào?"

"C... cảm ơn mọi người, được ạ." "

"Hay quá, vậy bọn tôi chọn thời gian luôn nhé."

Tiểu Cửu lúc lắc mái tóc dài rồi bước vào trong.

"Rồi, giờ mau chóng dọn dẹp thôi."

Châu Kha Vũ đứng chống hông cạnh anh.

"Ấy, cứ để tôi tự dọn đồ..."

Trong đầu Lưu Vũ thoáng hiện hình ảnh cuốn số tay viết đầy ghi chú.

"Đừng khách sáo. Sẵn tiện tôi giới thiệu về khu chung cư này cho anh luôn."

Châu Kha Vũ vừa nói, tay vừa tháo dây thừng buộc hành lý trên xe, hô một tiếng rồi nhấc bổng giá sách lên. Động tác của cậu dứt khoát gãy gọn, Lưu Vũ lóng ngóng không biết phải làm gì, đành ôm thùng giấy đi theo sau cậu.

"Khách trọ ở đây có anh Mika với cậu Tiểu Cửu ban nãy. Còn một ông bố độc thân là anh Bá Viễn và cậu con trai Thăng Hạo, hôm nay là chủ nhật nên hai bố con họ dắt nhau đi sở thú rồi. Anh nhân viên thời vụ tên Gia Nguyên hiện đang bận việc, còn một cậu sinh viên tên Hạo Vũ nữa. Giờ này chắc cậu ấy đang ở trong phòng, cậu ấy là hikikomori (*) nên hầu như chẳng ra ngoài bao giờ cả. À, nhưng tôi nghĩ cậu ấy sẽ tham gia tiệc chào mừng. Tình cờ thật, mọi người sống ở đây đều là nam."

"Ở đây không cho phụ nữ thuê nhà sao?"

"Làm gì có chuyện đó, nhưng không hiểu sao lại thành ra thế này."

(* Chỉ người tự giam mình trong căn phòng đơn lẻ và từ chối tham gia vào đời sống xã hội và gia đình)

Lưu Vũ thử suy nghĩ nguyên nhân, nhưng chợt thấy thế này lại thoải mái hơn nên cũng chẳng thắc mắc nhiều. Hơn nữa, khi thấy ở đây tập trung toàn những người thuộc nhiều ngành nghề khác nhau, Lưu Vũ lại càng yên tâm. Nếu chỉ toàn những người có công việc ổn định thì loại bèo dạt mây trôi như anh sẽ cảm thấy khó sống lắm. Đặc biệt là ở một khu nhà trọ nửa vời như vậy.

Hôm ăn mừng phải chào hỏi họ đàng hoàng mới được. Lưu Vũ thật sự không giỏi tiếp xúc với đám đông, nhưng muốn tạo lập quan hệ thì khởi đầu rất quan trọng.

"Trong mỗi phòng đều có một căn bếp mini cùng nhà vệ sinh, nhưng chỉ có hai phòng tắm, một cái dưới tầng một và một cái tầng hai. Khi nào thấy trống thì anh cứ dùng. Năm ngoái chúng tôi mới sửa sang lại nên vẫn còn mới lắm."

Mở cửa ra là một dãy hành lang thênh thang thẳng tắp. Bên phải có hai cánh cửa. Phòng chủ nhà của ông Châu là một căn phòng hai gian thông nhau, giờ đang để Châu Kha Vũ sử dụng. Bên cạnh đó là phòng của Gia Nguyên. Bên trái có hai gian phòng nữa và khu rửa tay với ba vòi nước bằng đồng xếp kề nhau. Nền gạch men màu xanh da trời được xếp thành hoa văn theo phong cách Hồi giáo.

Ở cuối hành lang là phòng tắm, và trước đó là cầu thang dẫn lên tầng hai. Hành lang trên tầng hai hẹp hơn hằn, có ba phòng ở, một phòng tắm và một ban công rộng rãi đủ cho giặt giũ. Quả thật mọi thứ đều cũ kĩ, nhưng những tia nắng xuyên qua đôi cánh cửa ban công bằng kính, rọi vào hành lang thì thật đẹp. Ông của Châu Kha Vũ rất có gu thẩm mỹ.

"Đây là phong cách giả cổ phải không? Tôi nghĩ con gái phải thích những chỗ như thế này chứ?"

"Phụ nữ không thích dùng chung phòng tắm đâu. Lại còn là phòng trải chiếu nữa."

Ra vậy.

Giờ thì Lưu Vũ đã hiểu lý do vì sao khách trọ toàn là nam rồi.

Hành lý không nhiều nên quá trình chuyển đồ đã xong xuôi nhanh chóng, còn công đoạn dọn dẹp sau đó anh quyết định tự làm một mình.

Lưu Vũ khá khắt khe trong việc sắp xếp giá sách.

"Tôi hiểu rồi, vậy tạm thời thế này đã nhé. Cột người bảo lãnh anh cứ để trống cũng được."

Lưu Vũ mỉm cười nhìn tờ hợp đồng thuê nhà được trao lúc dọn vào.

"Cảm ơn cậu. Từ nay về sau mong được cậu giúp đỡ."

"Tôi cũng vậy. Nếu có chuyện gì anh cứ gọi tôi nhé."

Chờ Châu Kha Vũ ra khỏi phòng, Lưu Vũ cúi chào rồi đóng cửa.

Anh vẫn chưa quen với cảm giác khi chạm tay vào nắm cửa tròn bằng đồng, đắn đo không biết có nên khóa cửa không, rồi cuối cùng quyết định cứ khóa lại. Một tiếng tạch nho nhỏ vang lên, chọc thủng không gian tĩnh lặng. Lưu Vũ quay đầu quan sát một lượt những thứ trong phòng.

Thứ đầu tiên nhìn thấy khi bước vào là căn bếp nhỏ ngay phía bên phải, chỉ được ngăn phía trước bằng một tấm ván. Trong gian phòng tám chiếu có một bậu cửa sổ cao ngang eo, bên ngoài vây rào sắt màu đen để bảo vệ người ta khỏi ngã ra ngoài. Lưu Vũ định bày một chậu cảnh lên đó. Hoa màu trắng là đẹp nhất, nhìn từ bên ngoài sẽ không phá vỡ cảnh quan chung của tòa nhà.

Trong góc phòng có một bàn làm việc, một giá sách trống cùng đóng thùng bìa chưa dỡ đang chất đống trên sàn.

Từ giờ anh sẽ sống một mình ở đây.

Lưu Vũ ngồi xuống giữa phòng. Căn phòng lạ lẫm lại chan chứa cảm giác hoài niệm. Ánh sáng tốt, trần nhà lại cao, chẳng phải tốt lắm sao? Rất ổn mà. Cũng đâu phải anh cố tình ép bản thân nghĩ vậy, thế mà chẳng hiểu sao lại thấy buồn ghê gớm.

Lưu Vũ đang ngồi ngẩn ngơ thì chợt một tia nắng rực rỡ sắc màu buông xuống. Dường như nó len vào từ ô cửa nhỏ hình bán nguyệt sát trần nhà.

Ô cửa tranh kính kia đã được gắn cố định, những tia màu dịu dàng rọi xuống từ trên cao khiến người ta có cảm giác đang đứng trong nhà thờ.

Đẹp thật! Chỉ cần ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ, tâm trạng anh cũng thoải mái dễ chịu hơn. Lưu Vũ ngả lưng xuống chiếu, ngước nhìn lớp tranh kính màu.

Mong sao nhanh chóng thoát khỏi tình trạng uể oài này.

Mong sao thật khỏe mạnh, không bệnh tật ốm đau gì.

Trong lúc anh đang cầu nguyện vu vơ trong phòng, chiếc di động đặt bên cạnh rung lên. Là Chu Chính Đình gọi đến. Từ sau đêm nói chuyện chia tay, anh ta không buồn nhấc máy, chỉ liên lạc với Lưu Vũ qua mail. Mặc dù anh rất muốn nghe giọng nói ấy, nhưng lại sợ, vì đã lâu quá rồi.

"... A lô?"

Anh rụt rè bắt máy.

"Tiểu Vũ."

Trong chớp mắt, hoài niệm dâng trào như sóng vỗ khiến Lưu Vũ nghẹn lòng.

"Hôm nay em chuyển nhà phải không? Đã dọn dẹp xong hết chưa?"

"Ừ, cũng tạm."

Anh đã có thể cất giọng bình thường.

"Vậy sao? Em không giỏi thu xếp mấy chuyện này nên anh lo lắm."

"Lo cái gì..."

"Chẳng phải anh đã nói, dù chúng ta chia tay, anh vẫn coi Lưu Vũ như người nhà đó sao."

Anh đè bàn tay không cầm điện thoại lên lồng ngực, cố nén lại dòng cảm xúc đang chực trào dâng. Lời nói của Chính Đình loang ra khắp cơ thể anh. Kẻ khiến anh ra nông nỗi này lại thốt lên những lời như vậy, khiến trong lòng Lưu Vũ dấy lên một cảm giác phức tạp. Anh thật sự không biết phải cất sự dịu dàng Chính Đình trao cho mình vào xó nào trong tim nữa.

Cuộc trò chuyện đột nhiên ngắt quãng, ánh mắt Lưu Vũ dao động, rồi dừng lại trên bản hợp đồng đặt dưới sàn.

"Cháu của chủ nhà là một người rất tốt, cậu ấy đã giúp tôi chuyển đồ qua."

Anh đã tìm ra chuyện để nói tiếp. Chính Đình "ồ" một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Tuy chúng tôi chỉ tình cờ quen nhau, nhưng nhờ cậu ấy tôi mới có thể thuê được nhà ở. Quả nhiên, không có người bảo lãnh thì đi đâu cũng gặp khó khăn, phiền phức. May mà có cậu ấy."

"Người bảo lãnh?"

"Ừ, lúc thuê nhà cần có người bảo lãnh."

Sau vài giây im lặng, Chính Đình hỏi.

"Tại sao?"

"Tại sao gì cơ?"

"Tại sao em không nói với anh?"

"À, bởi vì..."

"Anh không phải hạng đàn ông vô trách nhiệm tới mức đó. Chỉ cần em mở lời, anh sẵn sàng đứng ra bảo lãnh cho em bất cứ lúc nào. Thế, không có người bảo lãnh mà vẫn thuê được nhà sao?"

"Ừm, cậu bạn kia sẽ nói chuyện với chủ nhà mà..."

"Anh sẽ làm người bảo lãnh cho em. Chiều nay em có rảnh không?"

"Không cần đâu."

"Không rảnh à?"

"Tôi rảnh nhưng mà..."

"Vậy 5 giờ gặp nhau ở HARUCO nhé."

Là quán cà phê hai người từng hẹn hò ngày trước. Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc di động đã cúp máy. Suốt hai tháng nay, anh đã gọi cho Chính Đình rất nhiều cuộc nhưng không lần nào anh ta nghe máy, khiến anh muốn nói chuyện thẳng thắn với Chính Đình dù chỉ một lần cũng không được.

Nói chuyện với Chính Đình và tìm người bảo lãnh, hai việc khó khăn ấy lại đột nhiên được giải quyết nhanh gọn thế này...

Nhưng Lưu Vũ chẳng vui chút nào cả.

____________o0o__________

Bị thích quá thì phải làm sao? Cơ mà không có ai ở đây làm tôi sầu quá. Thôi thì tôi tự đọc một mình vậy.

06/04/2022
𝒀𝒖𝒎𝒊 𝒀𝒖𝒂𝒏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro