Chương 5: Tiệc chào đón

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nào, chúng ta cùng chào mừng anh Lưu Vũ gia nhập chung cư Châu Phát!"

Cùng với tiếng hô của Châu Kha Vũ, tất cả ly thủy tinh đồng loạt được giơ lên chạm cốc. Tiệc chào mừng tổ chức vào ngày nghỉ, cảm thấy ra ngoài sẽ thoải mái hơn ở trong nhà, cho nên Châu Kha Vũ khuân bếp nướng BBQ ra sân. Gió tháng năm dịu dàng lướt qua, hương thịt nướng ngạt ngào lan tỏa...

"Hoan nghênh", "Xin chào", "Mong được giúp đỡ", "Tôi cũng vậy", những câu chào hỏi xã giao được từng người trong khu nhà trao qua đổi lại, Lưu Vũ có cảm giác chỉ riêng chào hỏi thôi anh đã nói đủ phần cho cả tuần rồi.

Mika - biên tập viên của bộ truyện tranh đang được rất nhiều người yêu thích, Tiểu Cửu - cậu chàng giả gái, Bá Viễn - ông bố đơn thân cùng cậu con trai Thăng Hạo đang học tiểu học, Lưu Vũ đã gặp họ trước đó, còn anh nhân viên thời vụ Gia Nguyên cùng cậu sinh viên Hạo Vũ thì hôm nay mới tiếp xúc lần đầu.

"Chào anh, tôi là Gia Nguyên. Xin lỗi vì tới chào hỏi anh muộn thế này. Tôi đang trọ tạm ở đây vì công việc."

Chàng thanh niên có mái tóc hơi dài buộc thành một chùm sau gáy liền thoắng một tràng.

"Chào anh, phải sống xa nhà chắc vất vả lắm nhi?"

"Giờ tôi đang giúp chuẩn bị cho lễ khai trương của một nhà nghỉ. Nhưng mười ngày tới, tôi phải tới xưởng bánh làm đêm; sau đó sẽ làm nhân viên trong triển lãm thực phẩm do đại sứ quán Đức tổ chức; lúc rảnh rỗi thì tranh thủ vận chuyển nguyên vật liệu vào ban đêm; xong xuôi lại sang Thụy Sĩ, hầu như chẳng mấy khi tôi có mặt chung cư."

"Anh làm việc tận Thụy Sĩ nữa sao?"

"Ồ không, đi vì sở thích thôi. Tôi cứ làm việc điên cuồng một thời gian, tích đủ tiền rồi lại đi leo núi."

Thì ra là người đam mê leo núi. Chẳng trách không làm nhân viên chính thức được.

"À đúng rồi, Hạo Vũ đã quyết định tìm việc chưa?"

Gia Nguyên quay đầu nhìn Hạo Vũ đang im lặng ngồi gặm thịt chếch sau lưng mình. Cậu ta rõ ràng là sinh viên đại học, vậy mà ngày nào cũng nhốt mình trong phòng, cặm cụi vọc máy tính nên Lưu Vũ chưa bao giờ gặp cậu ta.

"Chưa, tôi chưa đi tìm việc."

Hạo Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cậu sao thế?"

Gia Nguyên lên tiếng hỏi.

"Đằng nào cũng bị lưu ban, giờ mà học nữa chỉ tổ tốn tiền nên tôi định nghỉ học luôn."

Lưu Vũ thầm giật mình, Gia Nguyên ngồi bên cạnh lại thản nhiên tiếp nhận câu trả lời đó rồi hỏi tiếp:

"Hừm, vậy Hạo Vũ cứ làm theo ý mình đi."

Lưu Vũ nghe thế liền cuống lên, nói vậy mà được sao, nếu bỏ ngang đại học thì tương lai biết làm thế nào? Gia Nguyên bèn giải thích cho anh nghe.

"Không sao đâu. Hạo Vũ là đại thần trong giới game, game do cậu ấy thiết kế vô cùng ăn khách. Cậu ấy giàu tới mức có thể xuất tiền mặt ra mua luôn một hai căn biệt thự cao cấp cơ."

"Giỏi ghê!"

"Ngày trước cậu ấy là tên nghiện game nặng, chỉ trong bốn tháng mà cân nặng cứ tăng lên tụt xuống từ 37 tới 102 kilôgam, tí thì chết, hệ thống miễn dịch yếu nên còn phải nhập viện vì lao phổi. Kể cả như vậy, Hạo Vũ vẫn không thể thay đổi thói quen sinh hoạt của mình, về sau sức khỏe chẳng tốt lên được, cậu ấy dự là mình sẽ chết sớm nên cứ ra sức làm những việc mình thích."

Có lẽ Hạo Vũ nghe thấy lời Gia Nguyên nói, nhưng cậu ta vẫn lẳng lặng ăn thịt tiếp. Trên đĩa của Hạo Vũ không có cọng rau nào, chỉ toàn xúc xích với thịt. Chẳng hiểu sao Lưu Vũ thấy cậu ta rất ra dáng đàn ông.

Nhìn một vòng quanh sân, ông bố độc thân Bá Viễn đang lau vệt xốt dính đầy trên mặt cậu nhóc Thăng Hạo. Mika một tay cầm trà ô long, một tay cầm một tập giấy trông như tranh phác họa hay bản thảo truyện tranh gì đó, đang cẩn thận xem xét. Bộ dạng Tiểu Cửu loay hoay mở nút chai rượu rất đáng yêu. Và cả bản thân anh đang ngồi một góc.

Lúc anh hỏi về khu nhà trọ, mặc dù Châu Kha Vũ đã nói "Ông tôi là kiểu người không quá để ý đến mấy chuyện thể này. Ừm, tuy thỉnh thoảng tôi cũng không hiểu vì sao có những người chẳng hề thiếu giấy tờ gì mà ông cũng không cho vào ở" nhưng anh vẫn cho rằng, ông chủ khu nhà này hẳn có một quy tắc nào đó trong việc tiếp nhận đối tượng ở trọ, ví như ông muốn xây một nơi dành cho những người không có địa vị hay tên tuổi, chẳng may bị công ty sa thải chẳng hạn.

"Anh Lưu Vũ thấy thế nào? Khu này ở được chứ?"

Khi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, anh đã thấy Châu Kha Vũ ngồi xuống bên cạnh mình.

"Ừm. Cả phòng ốc lẫn hàng xóm đều rất tuyệt, tôi thích lắm."

"Thật chứ? Vậy thì may quá."

Châu Kha Vũ vui vẻ rót rượu vào cốc Lưu Vũ. Tuy tửu lượng anh không cao, nhưng đêm nay anh sẽ uống hết mình.

"À này Kha Vũ, cậu biết anh Yamada bên công ty xây dựng Nagatomo chứ?"

Gia Nguyên quay sang hỏi Châu Kha Vũ. "Hình như là khách hàng bên công ty cũ của tôi?"

"Đúng rồi. Anh ta nhờ tôi gửi lời chào tới Kha Vũ. Khu nhà nghỉ tôi đến hỗ trợ đợt vừa rồi là do anh Yamada thi công, lúc chúng tôi nói chuyện, anh ta có nhắc đến Kha Vũ đấy."

"Thế à?"

"Nói là, cậu đang làm việc rất chăm chỉ thì tự dưng lại xin nghỉ khiến anh ta rất để tâm. Sau khi tôi cho anh ta biết cậu đang làm nghề tự do, sống rất thoải mái vui vẻ, thì anh ta cười bảo, trong thời buổi kinh tế khó khăn này, một cậu trai trẻ dám nghỉ việc ở Yashima lại có thể vui vẻ vậy sao. Anh ta còn nhắn nếu cậu rảnh thì đi uống với nhau một bữa."

"Vậy sao, cảm ơn anh, tôi sẽ liên lạc với anh ấy."

Gia Nguyên nói xong lại chạy ra bếp nướng lấy thịt ăn.

"Yashima, là công ty xây dựng Yashima sao?" Lưu Vũ hỏi.

"Ừm, đúng là nó."

"Cậu giỏi thật, vào được công ty lớn như vậy."

"Cũng đâu có gì."

Nhân tài như thế lại bỏ việc đi làm Lưu Vũ lầm bầm. Với một người đã 31 tuổi mà vẫn không thể trông cậy gì được như anh, thì bỏ việc ở công ty danh giá là cả một thử thách tinh thần to lớn. Châu Kha Vũ đã thế này thì ông của cậu hẳn cũng là một người tràn đầy sức sống. Rốt cuộc ông ấy là người thế nào nhỉ?

"Nhân tài gì chứ, không tới mức đó đâu..."

"Muốn gặp ghê!"

"Hả?"

Nếu anh bị hỏi như thế, Lưu Vũ cũng "Hả?" ngược lại.

"À, tôi đang nghĩ giá mà có thể gặp mặt chủ nhà thì hay quá."

"Ông tôi á?"

Châu Kha Vũ ngây ra.

"Cậu không sao chứ?"

Nghiêng đầu nhìn sang, anh thấy vẻ mặt Châu Kha Vũ vô cùng khó tả.

"Không sao, anh Lưu Vũ quả nhiên rất thú vị."

"Thật ư? Tôi chưa nghe ai nói vậy bao giờ."

"Phải nói là không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì thì đúng hơn?"

Nghe Châu Kha Vũ nói vậy, anh mới sực nhận ra. Đáng lẽ phải tiếp tục tán dương chuyện cậu ấy làm việc ở công ty lớn, thế mà anh lại đột ngột chuyển hướng câu chuyện sang một chủ đề không liên quan là muốn gặp mặt ông chủ nhà.

"Xin lỗi, khả năng giao tiếp của tôi đúng là thảm họa mà."

Lúc nào cũng thế này. Tâm hồn Lưu Vũ rất hay treo ngược cành cây, tuy đã cẩn thận bám sát theo mạch truyện rồi, nhưng đến khi phải diễn đạt bằng lời nói thì lại loạn hết cả lên, đến mức chính anh cũng chẳng hiểu mình đang nói gì nữa. Chưa kể lúc cuống lên, anh còn tự biến mình thành một kẻ kì quặc có hành vi đáng ngờ.

"Xin lỗi gì chứ, tôi thấy anh Lưu Vũ cứ thế này cũng được mà."

Đúng lúc ấy, anh trông thấy cửa mở ra, một người đàn ông đang tiến lại phía này.

"Anh Lưu Chương?"

"A, Lưu Vũ!"

Người vừa thở phào bước vào chính là biên tập Lưu Chương của tạp chí tiểu thuyết Shinpa.

"Cậu đột nhiên chuyển nhà làm tôi giật cả mình. Lưu Vũ này, chẳng phải gần đây tâm tình cậu rất tệ sao? Tôi vốn đã định đến thăm cậu, hôm nay lại tình cờ có việc ở gần đây nên ghé vào luôn."

Lưu Chương đang nhìn bếp nướng BBQ giữa sân, thì Mika đột nhiên "ơ" một tiếng, chỉ tay về phía này.

"Lưu Chương?"


"Ůa, Mika?"

Hóa ra hai người họ quen nhau. Một người biên tập truyện tranh thiếu nữ, một biên tập tạp chí tiểu thuyết, tuy khác nhà xuất bản nhưng lại quen biết nhau qua một buổi họp mặt trong ngành, đã chơi với nhau khá lâu rồi.

Châu Kha Vũ chuyển một ly rượu cho Lưu Chương, mời anh nếu tiện thì cùng ăn thịt nướng.

"Mika này, anh nghe nói chú đang biên tập cho Lâm Mặc hả? Truyện của tác giả ấy bán chạy lắm đúng không?"

"Chính vì bán chạy quá nên em mới căng muốn chết đây này!"

"Đừng đòi hỏi nhiều quá. Làm biên tập cho tác giả ế mới bị thảm..."

Lưu Chương đang nói dở chừng thì chợt im bặt.

"X... xin lỗi. Tôi lúc nào cũng gây rắc rối cho anh."

"Không phải vậy đâu, ban nãy tôi chỉ nói chung chung thôi."

Lưu Vũ cảm thấy lúng túng khó xử đến muốn quỳ mọp xuống. Lưu Chương biết rõ tâm trạng anh rất dễ sa sút mỗi khi gặp chuyện, nên lúc nào cũng hết sức thận trọng khi đưa ra những lời khuyên. Nhưng bên này Lưu Vũ thoải mái không có nghĩa là bên Lưu Chương cũng vậy. Đã không phải là tác giả đắt khách thì chớ, Lưu Vũ lại còn muốn viết những câu chuyện khó bán hơn, mấy ngày trước còn không kịp đăng bài trên tạp chí. Cho dù vậy, Lưu Chương vẫn nói sẽ chờ anh, khiến anh không chỉ biết ơn mà còn cảm thấy vô cùng tội lỗi.

"Thật sự xin lỗi anh!"

"Lưu Vũ, thật tình không sao mà. Nhưng hôm nay tôi đến không hẳn vì chuyện này, gần đây tôi có gặp Chính Đình trên phố rồi. Nghe cậu ta nói đã chia tay với Lưu Vũ, tôi giật bắn cả mình... Ấy chết!"

Đang nói dở thì Lưu Chương đưa tay che miệng. Cảm giác lỡ lời khó xử lan ra xung quanh.

"Gì cơ, cậu ta chia tay với Lưu Vũ á?"

Tiểu Cửu nghiêng đầu thắc mắc.

"Nói vậy, lẽ nào anh Lưu Vũ là đồng chí?"

Tiểu Cửu hớn hở ghé sát vào Lưu Vũ,

"Vui quá, có đồng minh rồi!"

Cậu ta hét lên rồi ôm chặt lấy anh trong khi Lưu Vũ còn đang hoảng hồn vì bất ngờ bị lộ. Anh cuống quýt nhìn xung quanh, nhưng dường như mọi người chẳng kinh ngạc gì cho lắm.

"Thực ra không hẳn là đồng minh của cậu đầu. Anh Lưu Vũ đầu có mặc đồ nữ."

"Đừng đánh đồng với thể loại nguy hiểm vậy chứ."

Gia Nguyên cùng Hạo Vũ hờ hững gật đầu.

"Lại thêm một bóng nữa ạ?"

Nhóc Thăng Hạo nói năng không lựa lời khiến ông bố Bá Viễn cốc đầu cậu nhóc răn dạy, "Hỗn!"

Châu Kha Vũ thì sao?

Anh rụt rè nhìn sang, thấy Châu Kha Vũ mỉm cười ra dấu OK với mình liền buông lỏng hai vai. Trở ngại về khuynh hướng tính dục khiến Lưu Vũ co ro nhút nhát đã được mọi người ở chung cư đón nhận bằng thái độ thản nhiên, không hề kỳ thị hay xa lánh.

"Xin lỗi Lưu Vũ."

Thấy Lưu Chương định chắp tay xin lỗi, Lưu Vũ lắc đầu.

"Không sao, thực ra như vậy cũng tốt."

Chuyện anh là nhà văn, cũng như chuyện là gay đều thuộc loại cần có dũng khí mới dám công khai, không ngờ đã được giải quyết chóng vánh thế này. Như vậy thoải mái hơn việc suốt ngày phải giấu giấu giếm giếm nhiều. Lưu Vũ rót thêm rượu vào ly của Lưu Chương.

"Tuy tôi chỉ toàn gây phiền phức cho anh Lưu Chương, nhưng tôi sẽ cố gắng."

"Ừm, trước hết phải thoát khỏi tình trạng sa sút tinh thần này đã nhé. Chuyện viết lách tôi sẽ để cậu tạm nghỉ một thời gian, cứ ưu tiên ra một tập sách đơn trước đã. Chỉ cần chỉnh sửa lại những mẩu truyện đã đăng trên tạp chí nên cũng coi như đang phục hồi chức năng, đến khi nào cậu tự tin mình có thể viết trở lại thì chúng ta sẽ ra tác phẩm mới."

Nghe kế hoạch trên, Lưu Vũ cảm thấy Lưu Chương vô cùng đáng tin cậy.

Anh gật đầu đồng ý, rồi hai người cụng ly với nhau.

Tiệc BBQ để bày tỏ lòng quan tâm đến hàng xóm kết thúc lúc 9 giờ tối nhưng buổi nhậu còn kéo dài bất tận trong phòng của Tiểu Cửu. Trừ Mika ra, tửu lượng của tất cả mọi người, nhất là kẻ cầm đầu chuyên làm việc ở quán bar như Tiểu Cửu đều vô cùng tốt.

Gia Nguyên thong thả uống, hikikomori Hạo Vũ cũng lặng lẽ nốc bia, Bá Viễn vướng bận con cái thì dỗ Thăng Hạo ngủ xong liền quay lại. Tới nửa chừng, Mika rút lui trước vì tác giả bộ truyện tranh anh đang phụ trách gọi điện tới, đang đêm hôm khuya khoắt cũng phải vội vã ra ngoài.

"Cái cậu Mika này cũng tận tụy quá nhỉ."

Lưu Chương lẩm bẩm, tay cầm chén rượu gạo, hai mắt lim dim. Gia Nguyên và Hạo Vũ vẫn hăng say trò chuyện, Tiểu Cửu thì tóm lấy Bá Viễn và Châu Kha Vũ để tâm sự chuyện cậu lỡ thích khách hàng của mình. Lưu Vũ lẳng lặng bước ra khỏi phòng.

_____________o0o____________

Tôi đang rén lắm...

Có nên tiếp tục không nhỉ?

07/04/2022
𝒀𝒖𝒎𝒊 𝒀𝒖𝒂𝒏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro