Chương 6: Tổ hợp sao trăng °C

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió đêm khô mát thổi qua sân, khiến làn da đỏ ửng vì rượu của Lưu Vũ vừa nhẵn vừa lạnh. Bếp nướng và ghế ngồi vẫn còn bày giữa sân, anh ngồi đó ngẩn ngơ ngắm sao trời, chợt cảm thấy có ai đó đi đến phía sau mình.
 
"Châu Kha Vũ?"
 
Lúc anh quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của Châu Kha Vũ.
 
“Sao anh biết là tôi?”
 
“Không rõ nữa.”

Khung cảnh dịu dàng và bình yên như mặt biển chiều hôm.
 
“Người bảo lãnh là bạn trai của anh à?”
 
“Hả?”
 
“Ở cột người bảo lãnh có ghi tên 'Chu Chính Đình'. Người đó có phải là Chính Đình mà anh Lưu Chương nhắc đến ban nãy không?”
 
“Ừ, nhưng mà...”
 
Đang định giải thích theo phản xạ thì anh chợt nhớ ra chẳng cần phải giấu giếm làm gì nữa.
 
“... Dù sao, chúng tôi cũng đã chia tay rồi, nên phải gọi là bạn trai cũ mới đúng.”

Lưu Vũ cười gượng.
 
“Hôm ấy anh khóc vì người đó à?”

“Hửm?”

“Hôm chuyển nhà, buổi tối trong công viên ấy.”

Nhớ lại thì sau đó anh đã giao tờ hợp đồng thuê nhà có tên cùng con dấu của Chính Đình cho Châu Kha Vũ.
 
Như những viên gạch đủ sắc màu phân tán xếp thành một bức tranh, những tâm sự Lưu Vũ che giấu bị phơi bày trước mặt người khác. Anh hơi lúng túng. Nhưng xem chừng Châu Kha Vũ không định tìm hiểu sâu hơn, cậu vươn đầu ngón tay chạm vào mớ than củi bạc phếch đã cháy hết trên bếp nướng.
 
“Vẫn còn ấm đấy.”

Nghe vậy, Lưu Vũ cũng đưa tay chạm thử vào than.
 
“Thật nhỉ."
 
Anh đẩy nhẹ một cái, cục than vừa lăn đã vỡ vụn. Bén lửa, tỏa nhiệt, rồi tan vỡ trong chút hơi ấm tàn phai. Không hiểu sao giống kết thúc của một cuộc tình đến lạ.
 
Nhìn chăm chăm vào đống than đã nát, Lưu Vũ khẽ nói, “Chữ 'Chu' trong 'Chu Điềm Vũ' lấy từ họ của Chính Đình đấy.”
 
“Ừm. Lúc nhìn bản hợp đồng, tôi cũng cho là thế. Nhưng không ngờ đó lại là người yêu của anh.”
 
“Chúng tôi quen nhau năm tôi 21 tuổi, đến nay vừa tròn mười năm, đã chung sống với nhau suốt chín năm trong căn hộ mà cậu tới giúp tôi dọn nhà ấy. Lúc phải bỏ lại hành lý, tôi có hơi, à không, thật sự rất buồn.”
 
“Ừm.”
 
“Năm 23 tuổi, tôi ra mắt tác phẩm đầu tiên. Lúc ấy, tôi không nghĩ mình sẽ đoạt giải nên khi đăng ký đã lỡ dùng tên thật. Sau đó anh Lưu Chương hỏi tôi muốn dùng tên nào, vì thấy xấu hổ khi dùng tên thật nên tôi mới định đặt một bút danh khác. Nhưng nghĩ mãi chẳng được cái nào, nên tôi đành để là 'Chu Điềm Vũ'."
 
“Nếu Tiểu Vũ đoạt giải thì họ của anh sẽ liên tục xuất hiện trên ti vi hả?”
 
“Ở đất nước này đầy người họ 'Chu' mà.”

Nhớ lại cuộc trò chuyện ngốc nghếch khi ấy, Lưu Vũ không khỏi mỉm cười.
 
“Phải chi nghĩ kĩ thêm một chút rồi hẵng đặt.”
 
“Những khi hạnh phúc thường như vậy đấy. Vì quá mãn nguyện nên không thể suy nghĩ được gì.”
 
“Có lẽ thế.”
 
Khi ấy làm gì cũng thấy hạnh phúc, chỉ cần vậy thôi là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Thế nhưng, hạnh phúc đầu giản đơn như bát cơm đầy, nó giống mặt trăng khi tròn, khi khuyết vậy. Trước khi chia tay tầm một tháng, họ từng bàn bạc chọn ngày thích hợp để đi thăm khu vườn thực vật cách nhà hai trạm xe; trước đó một tuần, Chính Đình đi công tác về còn mua quà lưu niệm cho anh. Dù đang chung sống vui vẻ là thế, trong lòng Chính Đình vẫn chưa thấy mãn nguyện.
 
“Tôi đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu nổi.”

Châu Kha Vũ thở dài, ngần ngại hỏi.
 
“Tôi có thể biết lý do hai người chia tay không?”

“Vì con cái.”
 
“Sao cơ?”
 
“Vì Chính Đình muốn có con.”

Châu Kha Vũ hơi nhíu mày.
 
“Chuyện này... tuy có thể hiểu được, nhưng như thế thật bất công với anh.”
 
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
 
Chính Đình thật quá đáng khi lôi chuyện con cái ra nói như vậy. Quen nhau mười năm ròng mới nói chuyện này thì khác gì một đòn trí mạng với gay cơ chứ. Một kẻ không thấu hiểu nỗi đau của người khác không thể nào xây dựng một gia đình hạnh phúc, bởi kẻ đó sẽ bị chính những cảm xúc đen tối của mình nuốt chửng mà lên tiếng nhục mạ đối phương. Vậy mà sau một đêm mơ về khoảng thời gian hai người còn mặn nồng trước kia, đến khi thức giấc anh vẫn bị giày vò trong hối hận cực độ.
 
“Thôi, ít ra khi ở bên nhau đã từng vui vẻ, bây giờ phải biết ơn quá khứ mà cố gắng tiến lên phía trước đúng không?”
 
“Vậy ư?”
 
Được đáp lại bằng một câu hỏi, Lưu Vũ ngạc nhiên quay sang nhìn Châu Kha Vũ.
 
“Tôi lại nghĩ không cần biết ơn kẻ đã rũ bỏ mình làm gì.”
 
“Không, nhưng mà...”
 
“Tuy không thất tình, nhưng đã có lúc tôi mong mọi người chết hết đi cho xong.”
 
Một lời thú nhận đáng sợ, hoàn toàn không giống Châu Kha Vũ.
 
“Tôi đã từng căm ghét tất cả, chẳng muốn làm bất cứ điều gì. Dù mọi người có động viên thế nào, tôi cũng cho rằng họ chẳng hiểu gì cả. Khi người ta nói ngoài kia còn một đống người bất hạnh hơn tôi, tôi đã nghĩ chẳng phải chính anh ta còn hạnh phúc hơn tôi sao, thế rồi tôi căm giận cả thế giới.”
 
“... Thời kỳ nổi loạn quá dữ dội?”
 
Châu Kha Vũ không đáp, chỉ ôn hòa mỉm cười như mọi ngày.
 
“Nếu có thời gian để khóc thì hãy cố gắng lên, phải rèn giũa bản thân, học hỏi từ những chuyện đã qua... đương nhiên như vậy rất tốt. Nhưng nếu chỉ vì nó tốt mà cái gì cũng nuốt vào trong thì sớm muộn có ngày bản thân không còn chịu đựng nổi.”
 
Bị một cậu trai nhỏ hơn sáu tuổi khuyên giải như thế quả thật hơi xấu hổ.
 
Con người là loại sinh vật luôn tự hiểu trong đầu là phải cố gắng. Nhưng hễ bị người khác chỉ ra thì lại cảm thấy đó là gánh nặng, và rồi tìm mọi cách chống đối.
 
Cứ hết chuyện này lại tới chuyện kia, uể oải quá!
Không sao đâu, tôi nghĩ anh sẽ vượt qua được thôi.
Cảm ơn đã lắng nghe tâm sự của tôi.
 
Nếu như vậy, anh có thể thu hồi sạch sẽ chỗ nhược điểm đã bị phơi bày kia.

Lưu Vũ hơi cúi đầu.
 
“Xin lỗi. Tôi chỉ nghĩ mình sẽ bị ghét nếu cứ than thở mãi.”
 
“À... Cái đó thì, hẳn là vậy.”
 
Châu Kha Vũ gật đầu.
 
“Chẳng ai thấy vui khi phải nghe một người lạ than vắn thở dài cả. Tuy tôi với anh Lưu Vũ chỉ vừa mới quen biết, nhưng tôi muốn hiểu anh hơn nữa, vậy nên nếu muốn than thở hay phàn nàn gì thì anh cứ thoải mái. A, lẽ nào tôi khiến anh Lưu Vũ cảm thấy không thoải mái? Hay là do cách nói của tôi? Tôi biết là mình rất vô duyên mà."
 
Châu Kha Vũ bỗng trở nên bối rối, khiến Lưu Vũ phải liên tục lắc đầu phủ định.
 
“Tôi chỉ ra vẻ mà thôi. Kha Vũ đã vô cùng cởi mở, thế mà tôi lại cứ xù lông nhím như vậy, đã là ông chú hơn 30 rồi mà còn... Xấu hổ quá.”
 
Lưu Vũ vừa dứt lời, vẻ mặt Châu Kha Vũ lại trở nên khó tả.
 
“Sao thế?”
 
“Tôi thấy từ 'ông chú' với anh Lưu Vũ chẳng liên quan gì đến nhau cả.”
 
“Không đâu, tôi đã thành ông chú thật rồi mà.”
 
“A, có lẽ cách hành xử khiêm tốn của anh rất giống mấy ông già chăng?”
 
Lưu Vũ bật cười. Mỗi khi nói chuyện với Châu Kha Vũ, lòng anh lại thư thái lạ. Châu Kha Vũ đã khéo léo nhắn nhủ với anh rằng, những người nghiêm khắc chỉ ra khuyết điểm của mình tuy thật đáng trân trọng, nhưng cho dù là người hiền lành đến mấy, khi bị chỉ trích nghiêm khắc, trái tim vẫn sẽ bị tổn thương.

Trước giờ anh chị nghĩ Châu Kha Vũ là người giỏi giao tiếp, nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, anh mới nhận ra cậu còn là một người biết thông cảm. Đối với anh, thu hẹp khoảng cách với người khác là việc đòi hỏi rất nhiều dũng khí, nhưng Châu Kha Vũ đã không ngần ngại tiến lại gần anh. Cho dù có thể bị từ chối hay lảng tránh, cậu vẫn tiếp tục tiến tới.
 
“Anh Lưu Vũ thực sự không cần phải gắng sức quá đâu.”
 
“Ừm.”
 
“Anh hứa đi! Vì con người dễ suy sụp lắm.”
 
Giọng Châu Kha Vũ nghe bức thiết lạ lùng. Nghiêng đầu nhìn sang, Lưu Vũ thấy cậu đang ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm.
 
“A, chữ 'độ'! Chữ 'độ' kìa, anh Lưu Vũ!”
 
“Chữ 'độ'?”
 
Châu Kha Vũ chỉ tay lên trời đêm,

“Ở đó đó.”
 
Chênh chếch phía trên mảnh trăng lưỡi liềm có một ngôi sao nhỏ, hợp với trăng thành một kí hiệu trong giống chữ °C.
 
“Gọi đầy đủ là 'độ C'.”
 
“Hay chính xác hơn nữa là độ celsius”.

“Ngày xưa tôi cũng học cái này rồi thì phải.”

“Trong giờ thực hành vật lý hồi cấp hai...”

Hai người vừa nhìn ngắm bầu trời, vừa huyền thuyên nói những chuyện không đâu.
 
Cảm giác thật kì lạ. Cứ mỗi lần ở bên Châu Kha Vũ, trái tim bị vò nhăn nhúm của anh lại được trải phẳng từng chút, trong đầu như hiện lên hình ảnh một đóa hồng từ từ hé nở. Một cơn gió đêm mát lạnh thổi qua. Tiếng lá cây xào xạc dịu dàng. Còn cả tổ hợp trăng sao hình chữ °C nữa.
 
Từ lúc chia tay với Chính Đình tới giờ, đây là lần đầu tiên anh có thể cảm nhận thiên nhiên rõ nét như vậy, nhất định phải lưu giữ lại khoảnh khắc thư thái hiếm hoi này. Nên miêu tả nó bằng từ ngữ thế nào đây? Đang lúc Lưu Vũ thần người suy nghĩ, chợt có giọt nước nhỏ xuống đáy lòng anh. Còn chưa kịp hiểu đó là gì thì hai giọt, ba giọt, rồi vô số giọt nước nối tiếp nhau nhỏ xuống. Những nỗi niềm chất chứa trong suốt thời gian dài đọng lại thành hồ.
 
“Anh Lưu Vũ.”
 
Lưu Vũ giật mình sực tỉnh. “Sao thế?”
 
Châu Kha Vũ ngạc nhiên hỏi. Lúc này anh mới nhận ra mình đang khóc.
 
“Xin lỗi. Tôi vui quá nên khóc ấy mà.” Anh bối rối quệt nước mắt.
 
“Vui đến rớt nước mắt à?”

Nước dâng tràn bờ, chảy thành dòng, đổ về sống, rồi lại từ sông hòa vào biển cả, Những giọt tâm tình ấy tìm nơi giải thoát, chảy dọc huyết quản của Lưu Vũ, khiến đầu ngón tay anh trở nên nóng rực.
 
Có lẽ mình viết tiếp được rồi.
 
Trái tim khô cằn như sa mạc sau khi được tưới ướt khẽ run lên thổn thức. Lưu Vũ siết chặt nắm tay.
 
“Cảm ơn cậu, Châu Kha Vũ.”
 
“Hả? Vì cái gì cơ?” “Tôi không biết, nhưng vẫn muốn cảm ơn cậu.” Lưu Vũ mỉm cười rạng rỡ, giọt lệ vương nơi khóe mắt khẽ lăn dài.

"Anh Tiểu... Lưu Vũ.”
 
“Tôi không sao, vui quá nên mới khóc đó.”

Thấy Lưu Vũ vừa khóc vừa cười, Châu Kha Vũ vô cùng bối rối.

Đêm nay thật lạ...

_____________o0o__________

Mỗi ngày hai chương có đủ không ta?

08/04/2022
𝒀𝒖𝒎𝒊 𝒀𝒖𝒂𝒏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro