Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Niên Hi cảm thấy mình giống như rất hợp phong thủy với nơi này nên vừa nằm không lâu liền ngủ quên mất. 

Khi cô tỉnh dậy, cả người nhẹ nhàng, não trong một thoáng cũng không còn nghĩ đến mấy thứ linh tinh kia nữa. 

Cô đưa tay che miệng, ngáp dài một cái. Vừa đứng dậy chỉnh trang lại một chút thì có người đến gõ cửa. 

"Tiểu thư, đồ ăn tối đã chuẩn bị xong. Phu nhân hỏi tiểu thư có muốn ăn tối không."

Ngủ một giấc dậy, bụng giống như bị đào rỗng, cô không muốn trải qua buổi tối nay với cái bụng kêu lộc cộc đâu. 

"Có, đợi tôi một chút. " Cô nói trong khi buộc tóc lại. 

Thấy mặt mũi mình so với lúc trước đã tươi tỉnh hơn không ít, lúc này cô mới đi ra ngoài. 

Người đến vẫn là người buổi chiều nay dẫn cô đi, cô nhớ là cô ấy tên là Thanh Liên. 

"Tiểu thư nghỉ ngơi còn tốt?"

"Rất tốt." Nguyên Niên Hi nói.

Cầu thang cũng không dài, chẳng mấy chốc cô đã đi xuống tầng một.

Đi thêm một đoạn, cô có nhìn thấy Mạc Khả Nguyên.

Mạc Khả Nguyên tựa như một mỹ nhân bước ra từ tranh cổ. Cô ấy vẫn mặc bộ đồ cổ trang trắng sáng nay, chỉ là nhiều thêm một lớp ngoại y có thêu hình hạc.  

Cô ấy đẹp đến mức khiến cô trong một giây cảm nhận được sâu sắc mấy chữ 'Vương Nhĩ An quả là mắt mù'. Có một người vợ đẹp như vậy còn ra ngoài niêm hoa nhạ thảo, bao dưỡng tình nhân. 

Lập tức li hôn là quá đúng. 

"Em thấy thế nào?" Mạc Khả Nguyên bỏ đi ánh mắt có chút đồng tình của Nguyên Niên Hi, lên tiếng hỏi. 

"Tốt ạ."

"Nhìn em có vẻ thích ứng nhanh đấy." Cô ấy cười nói, ra dấu cho cô ngồi xuống.

"Mục Như đâu chị?" 

"Con bé hôm nay sẽ ở lại nhà bạn."

Cô ấy nói rồi ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô.

"Em có vẻ rất để ý đến Mục Như?" 

Không nên sao?

"Là chuyện nên làm..."

Khi cô ngồi xuống xong, toàn thể người hầu lui ra ngoài, để lại hai người họ ở trong phòng ăn rộng rãi.

"Em thoải mái ăn đi. Cứ coi như đây là nhà." Mạc Khả Nguyên nói.

Nguyên Niên Hi thực sự muốn tách não cô ấy ra để xem Mạc Khả Nguyên rốt cuộc đang nghĩ gì.

Là cô ấy thực sự nghĩ thế nên nghĩ gì nói vậy? Hay là cô ấy định trêu đùa cô đây, hoặc là cố tình nhắc nhở cô đừng có mà được đằng chân lân lên đằng đầu?

Nguyên Niên Hi là sẽ không mở miệng hỏi. Mạc Khả Nguyên cũng không biết để mà nói cô nghĩ nhiều rồi.

Hai người yên lặng ngồi ăn.

Nguyên Niên Hi phát hiện ra Mạc Khả Nguyên ăn không nhiều, lượng ăn so với cô còn nhỏ.

Không phải cô ấy tập võ sao?

Người tập võ bình thường không phải ăn rất nhiều sao?

"Sao cứ nhìn chị vậy?" Khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt cô ấy lần nữa, cô ấy liền hỏi.

Cô nào dám nói thật là cô đang tò mò về lượng ăn của cô ấy, tìm đại câu chuyện khác để lấp liếm cho qua.

"Em có thể hỏi chị chuyện này sao?" Nguyên Niên Hi hỏi.

"Em hỏi đi."

"Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?"

Mạc Khả Nguyên nhướng mày lên rồi nói:

"Đi về nhà của ba mẹ chị."

Nếu như Nguyên Niên Hi không có một nội tâm vững vàng thì thật sự lúc này đã đẩy ghế đứng bật dậy.

Bố mẹ?!

Dù cho là người yêu cũng không phát triển nhanh đến cỡ này a!

Mạc Khả Nguyên giống như biết cô kinh hoảng, giảt thích nói:

"Ở nhà cũ lưu lại rất nhiều cổ thư. Có thể có thứ giải thích cho chuyện này."

Nguyên Niên Hi gật đầu, thầm mắng chính mình không biết xấu hổ.

Người ta là về tìm tài liệu, cô lại nghĩ về gặp phụ huynh.

Tội lỗi, tội lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro