Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến đi này, ngoài Mạc Khả Nguyên và cô ra, còn có hai bảo tiêu.

Đầu tiên họ ngồi máy bay đến Tây An, sau đó lại ngồi xe hơn 30 phút để đến được nhà cũ của Mạc Khả Nguyên.

Xe đi rất nhanh, không rõ là bởi vì xe xịn hay tay lái của tài xế quá tốt mà  xe êm đến lần.

Nguyên Niên Hi từng đến Tây An trước đây. Cô ưa thích cái không khí cổ kính của nơi này.

Và cô cũng như bao nhiêu người hoài niệm quá khứ khác, muốn được một lần cảm nhận Đại Đường thịnh thế.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Mạc Khả Nguyên lật xem tài liệu.

Hôm nay là cuối tuần mà cô ấy vẫn không thiếu việc làm...

Làm giám đốc đúng là vất vả.

Hai bên đường cảnh sắc thưa thớt dần. Từ lẻ tẻ vài ngôi nhà đến gần như không nhìn thấy bất cứ kiến trúc nào nữa.  

Rồi xe dừng lại, trước một cánh cổng sắt theo phong cách châu âu. Phía trên cổng có hình một con sói.  

"Tiểu thư." Người bên trong phòng bảo vệ gần đó vui vẻ lên tiếng gọi.

"Chào chú."

Một lâu đài cổ....

Nguyên Niên Hi ngẩng đầu nhìn kiến trúc đồ sộ giống như những biệt thự lâu đời hay xuất hiện trong những bộ phim vài thế kỉ trước.

Tương truyền Mạc gia là gia đình có tiền, không nghĩ đến có tiền đến mức này.

Thực sự là làm cô mở rộng tầm mắt.

Xe lái vào trong con đường dẫn thẳng đến lâu đài, tốc độ chậm hơn trước rất nhiều. 

Rồi xe dừng lại. 

Bảo tiêu đi ra mở cửa cho hai người. 

"Cảm ơn." 

Khi đã không có những cánh cửa chắn lại, cô có thể nhìn rõ ràng biệt thư to lớn này hơn. 

Hình thái uy nghi cùng những đường nét tuyệt đẹp.

"Mẹ." 

Nguyên Niên Hi nghe thấy Mạc Khả Nguyên gọi, quay người nhìn sang. 

Ở phía kia, một người phụ nữ cao quý đi ra từ những cánh cửa lớn.

Người phụ nữ đó nhìn rất trẻ khoảng 40 tuổi, tuy rằng chỉ mặc thiết kế đơn giản nhất của Chanel nhưng lại mang cho người ta cảm giác tựa như đang chuẩn bị tham gia vào một bữa tiệc sang trọng.

"A Nguyên. Sao đến đây lại không báo trước?"

"Có một chút chuyện đã xảy ra."

Khi Mạc Nguyên nói vậy, ánh mắt của mẹ cô ấy rơi xuống người cô.

Từ nhỏ liền học nhìn sắc mặt người khác, Nguyên Niên Hi có thể cảm nhận được đối phương không quá thích mình.

Chuyện gì vậy?

"Vào trong đi."

"Mẹ chị...có vẻ không thích em..." Lúc này Mạc Khả Nguyên cùng Nguyên Niên Hi đã theo chân mẹ Mạc Khả Nguyên vào trong nhà.

"Có lẽ bà ấy đã biết chuyện của em với Vương Nhĩ An đi." Mạc Khả Nguyên nói.

"Ngày hôm qua động tĩnh lớn như vậy, biết được cũng là dễ hiểu."

Nguyên Niên Hi chút nữa cắn vào lưỡi mình.

Cô ấy chẳng nhẽ không biết đó là một chuyện rất nghiêm trọng hay sao?!

"Em nên làm gì bây giờ?" Cô bối rối hỏi.

Mạc Khả Nguyên nhìn Nguyên Niên Hi qua khóe mắt.

Thấy đối phương đang có chút lo lắng nhìn mẹ mình. Tay phải nắm chặt lại, giống như nhắc nhở chính mình không được mất bình tĩnh.

Trong một thoáng, cô đột ngột nhớ đến ánh mắt sợ hãi của cô ấy khi gặp Vương Nhĩ An.

Khi đó, có một giây phút, cô cảm thấy cô ấy thật đáng thương và muốn bảo vệ đối phương.

"Đừng lo. Cho dù như vậy mẹ chị cũng sẽ không giết em đâu." Mạc Khả Nguyên nói.

Nguyên Niên Hi khẽ mím môi, không vui liếc nhìn cô ấy một cái.

Sau đó lông tơ của cô dựng đứng cả lên.

Có người vừa nhìn cô...

Mà người đó...

Cô im lặng đứng thẳng mình.

Không ai khác ngoài mẹ của cô ấy.

"Mẹ." Mạc Khả Nguyên gọi.

"Hm?"

"Mẹ đừng làm cô ấy sợ."

Nguyên Niên Hi giây phút đó ước rằng mình mình có thể chui vào lòng đất cho xong. Như vậy cô sẽ không phải đối diện với đối mắt nóng đến muốn khoét hai lỗ trên người cô từ mẹ cô ấy.

"Con biết mình đang làm gì sao?" Mẹ cô ấy hỏi.

Nếu muốn miêu tả cảm giác mà mẹ cô ấy mang lại, thì đó thực sự giống như sắp có một cơn bão đổ về, ép cho cô không sao thở được.

"Cô ấy là khách của con." Cô ấy nói.

Cô khi ấy cảm thấy trái tim mình khẽ hẫng một cái.

Cô ấy vậy mà lại nói giúp cô những hai lần...

Cô không kìm lòng được mà trộm nhìn đối phương.

Cô ấy không nhìn cô, chỉ rất chân thành nhìn mẹ mình rồi nói:

"Nên mẹ đừng làm khó cô ấy nữa."

Mẹ cô ấy cùng cô ấy mắt đối mắt trong một lúc. Không khí nặng nề đến mức giống như hai người đang có một cuộc chiến vô hình vậy.

Cô ấy không có chút gì là căng thẳng, hay là cảm thấy mình đã nói sai.

Cô ấy bình thản cực độ.

"Đi đi." Khi mẹ cô ấy lên tiếng, cô ấy gật đầu rồi đưa tay ra kéo cô đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro