Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, Vương tiểu thư, chúng tôi sẽ cố gắng truy bắt kẻ tình nghi một cách nhanh nhất. Quanh thành phố rất nhiều camera, hắn sẽ không thoát được đâu."

"Cô cũng nên chú ý, một Omega chân yếu tay mềm, không nên liều lĩnh, của đi thay người, nếu chẳng may có bất trắc đó chính là đáng tiếc."

Viên cảnh sát sau khi lập xong biên bản, đã hướng Vương Doanh nói như thế.

Cô chỉ ái ngại cười, sau đó lên tiếng cảm ơn.

Rời khỏi đồn cảnh sát, Vương Doanh nhìn thấy chiếc Bentley của Hàn Lâm San đỗ ở ngoài. Còn có Hàn Uyên Linh, đang tựa vào xe, nhìn thấy cô liền mở cửa xe bước vào ghế lái.

Hàn Lâm San hạ cửa kính xe xuống, gọi Vương Doanh: "Vương tiểu thư, lên xe đi."

Vương Doanh lắc đầu: "Thôi được rồi, tôi gây rắc rối cho cô đủ rồi. Nơi này cũng gần nhà, tôi sẽ tự trở về."

Hàn Lâm San cau mày: "Nga? Nhưng Dương Thanh Khê nói tôi phải đưa cô về nhà của cô ấy."

Vương Doanh ngạc nhiên: "Chị tôi biết chuyện?"

Hàn Lâm San nhún nhún vai: "Cô ấy đã gọi điện cho tôi, tôi không thể dấu diếm."

Vương Doanh: "Vậy càng không được, tôi sẽ tự trở về, nếu không chị ấy sẽ lại hỏi cô điều gì đó phiền toái."

Hàn Lâm San: "Ồ? Tôi đâu có thấy phiền? Phải không, Uyên Uyên? !"

Qua kính chiếu hậu, Hàn Uyên Linh nhìn thấy đôi mắt cười của Hàn Lâm San, cô lạnh nhạt lên tiếng, đủ cho hai người nghe:

"Nếu em không phiền, tôi cũng chẳng có lý do gì để khó chịu."

Vương Doanh nhìn Hàn Uyên Linh người cũng không quay lại, nhưng vô tình ánh mắt hai người lại giao nhau qua kính chiếu hậu, bỗng chốc môi mím chặt.

Hàn Lâm San mở cửa xe, kéo tay Vương Doanh: "Nhanh lên Vương tiểu thư, đã muộn thế này rồi, cô còn chần chừ thế thì tôi sẽ chết đói mất."

Vương Doanh miễn cưỡng lên xe.

Lúc này hai người ngồi sau lại nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên: "Thắt dây an toàn vào."

Sau đó, là tay của Hàn Uyên Linh đưa tới một vật gì đó.

Là băng cá nhân và thuốc giảm sưng.

Vương Doanh mơ hồ đón lấy vì bị Hàn Lâm San thúc giục, cô nhìn kỹ mấy thứ trong tay mình một chút.

Hàn Lâm San: "Vương tiểu thư, tại sao cổ tay cô sưng tấy lên thế? Va vào đâu à? !"

Vương Doanh nhìn cổ tay bị va xuống đường ban nãy, quả là sưng lên. Cô cười lắc đầu phủ nhận: "Không có gì, tôi cũng chẳng nhớ bị khi nào."

Hàn Lâm San ồ lên: "Vậy ư? Ban nãy cô ở trong đồn cảnh sát, Uyên Uyên nhà tôi thật tình cờ cũng bị đau ở cổ tay, tiện đường mua thuốc, thật là tiện nha."

Ừ, đúng là tình cờ và tiện thật.

Vương Doanh nhìn bộ mặt tươi cười của Hàn Lâm San, không tin tưởng lời cô ấy nói, nhưng cũng không lên tiếng phản bác. Hiếm khi cô lại an phận như thế này.

"Uyên Uyên! Em đói!" Hàn Lâm San làm nũng.

"Chúng ta đi ăn, em muốn ăn gì?" Ở phía trước, Hàn Uyên Linh nhẹ giọng hỏi.

"Vương tiểu thư chắc chắn chưa ăn tối, tôi muốn chuộc lỗi, ban nãy tôi vào nhà hàng đón Uyên Uyên dự tiệc chiêu đãi, cũng chưa kịp bỏ bụng."

"Cô muốn ăn gì?"

Nghe câu hỏi của Hàn Lâm San, Vương Doanh hơi cau mày.

Cô là cái khó ăn khó ở, cơm nước thường là cô lên thực đơn rồi chuyển cho nhà bếp, bởi cô bị dị ứng với một số món. Không thể tùy tiện ăn uống linh tinh. Với bên ngoài, trừ bỏ rượu, Vương Doanh cũng rất ít khi đi ăn ở ngoài.

Cô cũng chẳng suy nghĩ nói: "Tùy Hàn tổng, tôi món gì cũng ăn được."

Vương Doanh không để tâm vấn đề ăn uống cho lắm, hiện tại cô cũng chẳng cảm thấy đói. Tùy Hàn Lâm San dẫn đi chỗ nào cũng được.

Ấy thế mà, Hàn Uyên Linh đột nhiên lên tiếng làm hai người phía sau ngỡ ngàng: "San San, ăn ở ngoài có vẻ không vệ sinh lắm. Về nhà, chị làm cho em ăn."

Hàn Lâm San bĩu bĩu môi, nhưng vẫn cười: "Sớm biết chị khó tính, thôi được rồi."

Cô hướng sang Vương Doanh: "Uyên Uyên nấu thức ăn rất ngon, cô tới nhà chúng tôi ăn thử đi."

Vương Doanh: ????

Hàn Lâm San tiểu thư, cô thực sự không biết tôi là người yêu cũ của Hàn Uyên Linh hay sao? Bất quá, cô còn là tiểu tam cũ đã bước chân vào mối quan hệ của tôi và bạn trai cũ...

Vương Doanh đen mặt, hiện tại có thể tính là làm bạn với người yêu cũ, thân thiện với tiểu tam không a?

Cô đúng là bồ tát sống.

Thật cao thượng.

Cảm thấy lưỡi mình như xoắn cả vào, Vương Doanh nặn ra nụ cười: "Tôi, sẽ trở về nhà chị tôi ăn tối."

Hàn Lâm San cau mày, không chịu nói: "Nào có cái đạo lý đấy, tôi đã nói được phải làm được. Đừng lo, Uyên Uyên không bạc đãi cô đâu."

Nhưng Vương Doanh không dám nuốt đống đồ ăn đó xuống bụng a.

Cô phải thẳng thắn nói với Hàn Lâm San về vấn đề cô ta là tiểu tam, đừng có giả vờ tỏ ra thân thiết.

Hàn Lâm San thở dài nói: "Uyên Uyên, Lâm Dực tiên sinh ban nãy gọi cho em."

Hàn Uyên Linh hửm một tiếng, im lặng đợi Hàn Lâm San nói tiếp.

Hàn Lâm San: "Nói rằng bạn gái cũ khi không đòi chia tay anh ấy, hiện tại anh ấy rất buồn, muốn chia sẻ với em. Nhưng biết làm thế nào, em hiện tại có chị rồi."

Rồi cô lại vô thưởng vô phạt nói tiếp: "Anh ấy với em chỉ là bạn tốt, hôm trước anh ấy không chống nổi cám dỗ, bị một Omega dụ dỗ, đúng là đáng thương a. Hôm sau, anh ấy hối hận vô cùng, rủ em đi cùng mua đồ chuộc lỗi với bạn gái. Ai biết, kết quả lại tệ thế này? ! Aizzz, thật đáng thương...."

Vương Doanh: .....

Hàn Lâm San, cô có phải đi guốc trong bụng Vương Doanh?

Thật tình cờ, tình cờ, nói ra những thứ Vương Doanh đang định hỏi cho ra nhẽ.

Đột nhiên, Vương Doanh cảm giác mình như một con rối, vô tri vô giác, cái gì cũng không biết.

.....





Ông cụ Dương không chịu ăn cơm, Dương Thanh Khê khuyên hết nước hết cái, ông mới chịu ăn vài miếng. Sau đó, chị thành thực khai báo chuyện Vương Doanh tại sao lại không nghe điện thoại, dĩ nhiên còn cố tình khai lệch chi tiết đi.

Thành công làm cho mặt mày ông cụ tươi tỉnh trở lại.

Ông cụ cười: "Con bé Doanh Doanh đúng là bất cẩn, điện thoại mà để đánh rơi mất. Aizzz, lớn rồi mà, thực không biết làm sao để cho già này hết lo lắng đây."

Chị đáp: "Vì lẽ đó, ông đừng lo lắng nữa, con bé đã đi mua điện thoại mới, vì sim đăng ký bị mất nên chưa tiện liên lạc. Có gì khi từ bên đối tác về, nó bảo sẽ giải thích sau."

Ông cụ gật đầu xem như đã hiểu, lúc này mới thoải mái ăn cơm.

Sau khi tiễn ông cụ trở về nhà của mình để tiếp tục xem bộ phim yêu thích, chị liền nhận được tin nhắn của Doãn Tâm.

Cô rủ chị đi xem phim.

Cùng lúc đó, tin nhắn của Hàn Lâm San cũng gửi tới. Đại ý cô ấy đã mời Vương Doanh ăn tối và Vương Doanh đã đồng ý.

Dương Thanh Khê hơi hơi nhíu mày, chị trả lời tin nhắn của Hàn Lâm San với vài chữ đơn giản hai người chú ý về sớm.

Đối phương rất nhanh hồi đáp hai chữ dĩ nhiên.

Sau đó thì chị chỉ để lại trạng thái đã xem, chuyển sang tin nhắn của Doãn Tâm.

Mấy ngày nay, chị và cô đều bận rộn với công việc, không có thời gian để nghỉ ngơi. Hôm nay ở công ty, trong giờ nghỉ trưa Doãn Tâm tình cờ được cho hai vé xem phim, đã đánh tiếng với chị, chỉ là vé xem phim ở rạp chiếu phim này là xuất chiếu muộn.

Nên cho dù cô đánh tiếng và chị chưa lên tiếng từ chối hay nhận lời. Doãn Tâm vẫn có chút thấp thỏm.

Chị trả lời bằng dòng chữ đến nhà tôi xem phim không?

Và nhận lại một chữ được.

......




Taxi dừng lại ở nơi Doãn Tâm không thể nào quen thuộc hơn. Chỗ ở của chị là căn biệt thự xây theo lối cổ điển, nằm trên khu phức hợp tấc đất tấc vàng của thành phố.

Cô nhìn cánh cổng lớn trước mặt, khẽ nói vào loa ở trước cổng:

"Tôi là Doãn Tâm, đến tìm Dương Thanh Khê, chủ căn biệt thự."

Đáp lại cô là giọng nói đã biết của AL, sau đó cánh cổng mở ra. Doãn Tâm rất tự nhiên tiến vào.

Người giúp việc rất quen thuộc cô, bởi cô là thư ký của Dương Thanh Khê, nhìn thấy cô liền tận tình đưa cô vào.

Chị vẫn ở phòng khách đợi cô, sau khi tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái, chị nhàm chán ngồi ở sofa xem TV.

Doãn Tâm bước vào nhà, cởi giày cất lên kệ, thay bằng dép đi trong nhà. Từ phía sau, ôm lấy chị.

"Đang xem gì mà chuyên chú vậy?" Cô ngửi mùi sữa tắm trên người chị. Thật thơm.

Chị để mặc cô ôm, hơi ngẩng đầu lên: "Tới muộn vậy?"

Cô cười giải thích: "Bị tắc đường."

Đáp lại cô, chị ò một tiếng, lại quay lại xem TV tiếp.

Cô nhíu mày, chị gọi cô tới, sao lại là dáng vẻ hờ hững này?

Doãn Tâm hôn hôn lên cổ chị, lại bị chị đẩy ra: "Đừng nháo, chẳng phải cô tới để xem phim sao?"

Doãn Tâm khó hiểu, nâng đầu mày: "Phải, muốn rủ chị xem phim. Nhưng đã tới đây rồi, chị không muốn hỏi tôi là định rủ chị xem phim gì sao?"

Chị không nói gì, chỉ là tắt TV đi.

Doãn Tâm: ????

Omega thật khó hiểu a, rõ ràng chị gọi cô tới để xem phim mà.

"Đôi lúc tôi có suy nghĩ, không biết cô ngu thật, hay là giả ngu nữa." Chị lên tiếng.

"Một Omega gọi một Alpha đến nhà để xem phim lúc nửa đêm, còn là muốn xem phim gì?"

"Tôi hết hứng xem phim rồi." Chị chỉ vào đống băng đĩa trên bàn. "Đó, cô muốn xem thì tùy ý, tôi đi ngủ."

Nói rồi chị đứng dậy, đi về phía phòng ngủ đóng chặt cửa lại. Doãn Tâm ngơ ngác nhìn chị bỏ mình đi lên lầu, chính thức đơ luôn.

Chẳng qua là cô không nhớ, hoặc không để ý.

Hôm nay nữ Omega đồng nghiệp tặng vé xem phim cho Doãn Tâm còn cố tình ngã vào người cô, ôm lấy eo cô.

Và tất cả bị Dương Thanh Khê thu vào trong mắt, không để sót lấy dù chỉ một chút.

Chị không hề nhỏ nhen đến vậy, không hề tức giận. Chỉ là nghĩ tới, lòng cứ có chút hậm hực.

Muốn xem phim? Được, nhưng chị sẽ không xem bằng hai cái vé đó.

Đồ Alpha ngốc, chẳng lẽ không nhận ra. Chị đang khó chịu, cần cô tới dỗ dành an ủi hay sao?

Lúc nào đầu óc cũng ngây thơ, chị bảo gì là nghe đấy, không biết suy luận. Mỗi lần đều là chị chủ động, còn không, cô không cả dám mở mồm hay tùy tiện đến tìm chị.

Trước thì chị ghét cô quản đấy, nhưng bây giờ, chị muốn cô xuất hiện trước tầm mắt mình nhiều hơn.

Và chính chị, cũng đang không hiểu nổi chính mình một lần nữa.

....

Ê thề, cái tag ngọt nó hơi ấy nhỉ?

Tại Drama đang kéo tới á =)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro