CHƯƠNG 41: Đêm Hội của Vàng - Trò Chơi Sinh Tử Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi thống nhất về việc tìm kiếm kho báu vàng, Sanji đã chỉ huy mọi người đi kiếm thức ăn. Gwen quyết định đi cùng Robin, vì Nami đang ở lại trại để vẽ bản đồ.

Hai người nắm tay nhau, vừa đi vừa tìm kiếm những thứ có thể làm đồ ăn. Gwen không ngừng cảm thán về những cái cây to lớn xung quanh, còn Robin thì ôn nhu giải thích cho nàng từng điều một.

"Gwen, mình đã muốn hỏi từ lâu. Mấy năm qua, cuộc sống của cậu có ổn không?" Robin nắm chặt tay nàng, ánh mắt đượm vẻ lo lắng.

Nhận ra sự siết chặt từ tay Robin, Gwen cảm thấy được sự quan tâm sâu sắc từ cô. Nàng quay lại, nhìn Robin bằng ánh mắt dịu dàng và nói: "Nếu mình nói không ổn, cậu sẽ đau lòng. Mà nói ổn thì cậu lại càng lo lắng hơn. Những năm qua có khó khăn, nhưng cũng có những niềm vui. Mình đã cố gắng hết sức để rèn luyện bản thân, để một ngày nào đó, khi cậu gặp nguy hiểm, mình có thể bảo vệ cậu. Không giống như cái ngày đó nữa."

Dù cố gắng kiềm chế, đôi mắt Gwen vẫn ánh lên chút buồn bã, nhưng nàng nhanh chóng thay bằng ánh mắt chắc chắn, truyền tải lời hứa rằng sẽ bảo vệ Robin. Nhìn thấy ánh mắt ấy, Robin hiểu rằng Gwen đã trải qua không ít khó khăn, nhưng nàng không muốn chia sẻ tất cả ngay lúc này. Robin quyết định sẽ đợi đến ngày Gwen sẵn sàng mở lòng hơn.

"Buồn bã thế đủ rồi, mình không biết tương lai ra sao, nhưng hiện tại, được ở đây cùng cậu và mọi người, mình rất hạnh phúc. Giờ thì mau đi tìm đồ ăn về thôi nào." Gwen kéo tay Robin, cố gắng xua tan bầu không khí u ám.

"Robin à, cái gì đằng kia thế? Nhìn đẹp quá, chúng ta mau mang về cho Nami đi. Chắc chắn cậu ấy sẽ thích lắm." Gwen chỉ về phía một tảng đá lấp lánh ở xa.

Robin nhìn theo và cười: "Cậu may mắn thật đấy. Đó là pha lê muối, rất quý. Để mình bưng nó về cho."

"Không được, để mình làm. Việc của cậu là nắm tay mình thật chặt, không được bỏ ra." Gwen ngăn cản Robin, rồi chỉ cần búng tay, viên pha lê muối bự đã lơ lửng theo sau họ.

Khi cả hai trở về chỗ cắm trại, họ nghe thấy tiếng Nami đang mắng Sanji vì cô ghét tỏi cực kỳ. Gwen cười nhẹ rồi chọc Nami: "Vậy thưa quý cô hoa tiêu, cô thích cái gì hả?"

Nami quay lại, mỉm cười khi thấy Gwen và Robin trở về: "Gwen và Robin về rồi, cái màu xanh đó là gì vậy? Đá quý sao?"

"Là Gwen phát hiện ra nó. Chúng tôi nghĩ nó có ích nên đã mang về." Robin nhéo má Gwen, cười nói.

Sanji thì vui mừng, bởi viên pha lê muối chính là chìa khóa để cả nhóm có thể chế biến thức ăn dễ dàng hơn.

"Zoro, lại đây giúp tôi một tay. Lấy kiếm của cậu ra, tiểu thư Gwen, cô có thể dùng ngọn lửa của mình đốt nóng hòn đá này không?" Sanji nhờ Zoro chụm hai thanh kiếm lại, đặt viên đá lớn lên trên, rồi quay sang nhờ Gwen nung nóng nó.

"Được thôi, muốn dung nham không? Mình có đấy." Gwen nói, chạy lại gần với ánh mắt hóm hỉnh.

"Lửa là đủ rồi, tiểu thư. Cô chỉ cần nung cho nó thật nóng là được." Sanji trả lời, hướng dẫn Gwen.

Gwen tập trung ngọn lửa vào hòn đá, nung nóng cho đến khi nó đỏ rực. Khi đã đạt đủ nhiệt độ, Sanji mở nắp nồi súp lớn và bảo Zoro thả hòn đá vào.

"Wow, chúng ta ăn đá thật sao Sanji? Có ngon không?" Luffy hớn hở chạy tới hỏi khi thấy họ quăng hòn đá vào nồi.

"Không phải ăn đá, cục đá này sẽ giúp món hầm nhanh chín hơn," Sanji giải thích, khiến mọi người càng thêm tò mò và háo hức chờ đợi bữa ăn.

Nhìn mọi người cãi nhau về mấy chuyện vặt vãnh trong khi chờ đợi đồ ăn chín, Gwen cảm thấy bầu không khí thật vui vẻ. Lúc này, nàng đang ngồi cạnh Nami và Robin. Thấy Nami chăm chú viết gì đó, Gwen không muốn làm phiền nên chỉ im lặng, dựa vào Robin, tay nghịch nghịch tóc của cô.

"Robin, sao mà người cậu thơm quá vậy. Cho mình ngửi thêm nào," Gwen nói đùa, rồi đưa tóc Robin lên mũi ngửi. Robin chỉ cười, hôn nhẹ lên đầu nàng và đáp: "Mình nghĩ là mình còn nghiện mùi cơ thể cậu hơn đó."

"Hay quá, xong rồi!" Nami bỗng nói lớn khi hoàn thành công việc của mình. Thấy Gwen và Robin đang trò chuyện thân mật, cô liền kéo tay Gwen, khiến nàng ngồi thẳng dậy.

"Được rồi mọi người ơi, tôi sẽ nói sơ qua hành trình ngày mai. Chúng ta sẽ vừa ăn vừa nghe." Nami nói, vừa đỡ lấy đĩa đồ ăn từ Sanji, vừa đưa qua cho Robin và Gwen, không quên nhắc nàng thổi nguội trước khi ăn.

Khi Nami bắt đầu giải thích về hành trình, cả nhóm tập trung lắng nghe. Nàng dẫn mọi người đến một câu nói bí ẩn cuối cùng trong cuốn nhật ký của Noland: "Con mắt trái của cái đầu lâu là nơi tôi nhìn thấy vàng."

"Cô nói rất đúng, Robin. Mọi người lại đây xem," Nami hứng khởi nói, rồi cẩn thận chồng tấm bản đồ mà Robin tìm thấy trên Jaya lên tấm bản đồ cũ của Skypiea. "Nếu tôi ghép hai bờ biển của hai tấm bản đồ này lại... đây chính là địa hình của Jaya 400 năm trước."

Trước mặt mọi người, địa hình của hòn đảo trông giống hệt một cái đầu lâu. Tất cả đều ngạc nhiên và phấn khích trước phát hiện của Nami.

"Là cái đầu lâu, thật kìa!" Gwen thốt lên, mắt không rời khỏi tấm bản đồ.

"Thật sự là cái đầu lâu," Luffy kêu lên.

"Cái đầu lâu!" Chopper

Nami nở nụ cười đắc ý: "Sao hả? Thấy tôi giỏi không?"

"Tiểu thư Nami thật là thông thái quá!" Sanji tán dương, mắt long lanh.

"Tuyệt quá!" Luffy thêm vào.

"Vậy còn con mắt bên phải của đầu lâu đâu rồi?" Usopp thắc mắc.

Nami chỉ vào một điểm trên bản đồ và giải thích: "Nó ở đây. Những gì Noland viết trong cuốn nhật ký ám chỉ toàn bộ hòn đảo này. Nhưng hiện tại, hòn đảo chỉ còn một nửa, đó là lý do chúng ta không lý giải được bí ẩn này sớm hơn."

"Hiểu rồi... kho báu ơi, chờ chúng ta nào!" Gwen cười gian, nhìn Luffy.

"Kho báu của chúng ta," Luffy cười đáp lại.

"Của chúng ta," Chopper thêm vào, giọng đầy háo hức.

Nami mỉm cười, rồi nghiêm túc nói lớn: "Những gì chúng ta cần làm bây giờ là đi tới đó. Nhưng vì không thể bỏ tàu, chúng ta sẽ chia thành hai nhóm. Không còn nghi ngờ gì nữa, cả một núi vàng đang chờ chúng ta. Cố lên nào!" Nami nâng nhẹ gọng kính, ánh mắt rực sáng với quyết tâm.

Sau khi phân công nhiệm vụ xong, mọi người quay lại tiếp tục ăn uống. Gwen ngồi xoa cái bụng no căng của mình thì Luffy và Usopp đã nhóm lửa lên. Robin ngồi kế bên, nhìn thấy vậy liền nói: "Cũng khuya rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi. Các cậu mau dập lửa đi, nếu không kẻ thù sẽ phát hiện ra chúng ta."

Luffy và Usopp nhìn nhau, rồi cười to: "Cậu có nghe không Usopp? Robin kêu chúng ta dập lửa kìa."

"Được rồi Luffy, nhưng Robin luôn sống trong bóng tối, làm sao cô ấy biết được chứ?" Usopp cười đáp.

"Hả? Ý các cậu là sao?" Robin ngơ ngác hỏi, nhìn về phía Gwen, mong nàng giải thích. Nhưng trước khi Gwen kịp nói gì, Luffy và Usopp đã cười phá lên.

"Hahaha, chúng ta đang đốt lửa trại mà! Sao mà dập lửa chứ!" Luffy nói, cười đến chảy cả nước mắt.

"Cắm trại là phải có lửa chứ! Cho dù có chết cũng phải đốt thôi!" Usopp cười lớn, hòa cùng tiếng cười vang vọng khắp nơi.

Thấy Luffy và Usopp đang chọc ghẹo Robin, Gwen lặng lẽ tiến đến, giơ nắm đấm lên cao và nghiêm giọng: "Bây giờ thì nói cái gì hả, Luffy, Usopp?"

Cả hai quay lại, mặt mày biến sắc, đồng thanh kêu lên: "Chúng tôi xin lỗi cô, Robin!" Khuôn mặt của họ méo mó, rõ ràng là đã bị Gwen "dạy dỗ" không nhẹ.

Gwen cười rồi tha cho hai người đó rời đi. Lúc này, Sanji và Zoro trở về với một đống cây lớn, xếp chồng lên để chuẩn bị đốt lửa trại. Gwen quay sang Robin, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng nữa, hãy thả lỏng và tận hưởng lửa trại nào."

Robin khẽ gật đầu, hiểu rằng mình đã quá căng thẳng, và cô dần thả lỏng, cảm nhận sự thoải mái lan tỏa.

Sanji vừa chuẩn bị nhóm lửa thì bất ngờ một đàn sói xuất hiện, đe dọa cả nhóm. Con sói đầu đàn gầm gừ, tuyên bố rằng mọi thứ trong khu rừng này đều thuộc về chúng. Ngay lúc đó, Nami không kiềm được, tiến đến gõ vào đầu con sói, tuyên bố: "Cái gì của các ngươi cũng được, trừ đống kho báu đó ra!"

Gwen nhìn cảnh đó mà không khỏi bật cười. Mặc dù tình hình căng thẳng, nhưng con sói đầu đàn nhanh chóng bị Nami chinh phục. Gwen cảm thấy hơi buồn cười nhưng cũng có chút ghen tị khi thấy Nami giải quyết mọi chuyện dễ dàng như vậy.

"Vậy thì chúng ta có thể đốt lửa trại rồi. Vui chơi thôi, thổi lửa lên đi!" Luffy hô to, đánh dấu thời điểm bắt đầu buổi tiệc lửa trại.

Đàn sói, thay vì tiếp tục đe dọa, lại cùng mọi người ca hát và nhảy múa. Gwen cảm thấy lòng mình dịu lại, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này mà tạm gác lại những lo toan về tương lai.

Trong lúc vui chơi, Gwen được mời uống nước trái cây lên men. Ban đầu nàng chỉ nghĩ đó là nước trái cây thông thường, nhưng sau một lúc, đầu nàng bắt đầu quay cuồng. Dù vậy, Gwen vẫn không ngại ngần tham gia vào điệu nhảy cùng mọi người, những nụ cười vô tư vô lo của họ làm nàng cảm thấy nơi này thật sự là nơi mình thuộc về.

Cảm xúc dâng trào, Gwen bất ngờ khóc nức nở, khiến Nami - dù đang say - cũng phải tỉnh lại chạy đến dỗ dành. Robin, từ xa đang nói chuyện với Gan Fall, cũng phải tạm dừng và tiến đến bên Gwen.

"Mình... hức... mình thực sự... hức... yêu các cậu quá. Robin, Nami à... huhuhuhu," Gwen vừa khóc vừa bày tỏ tình cảm của mình, làm Nami - với gương mặt ửng đỏ vì say - bật cười rồi ôm chầm lấy nàng.

"Yêu mà lại khóc... bộ bị ép buộc hả, đồ ngốc này." Nami vừa nói vừa hôn lên từng vị trí trên gương mặt Gwen, đôi mắt đầy tình cảm.

Robin đứng nhìn hai người với nụ cười nhẹ nhàng, nhưng khi Gwen nhận thấy Robin cười, nàng liền nhào tới, mắt long lanh: "Nami đã hôn mình rồi, sao cậu còn cười nữa. Mau... hức... hôn mình đi chứ."

"Được rồi, lại đây nào," Robin mỉm cười, ôm chặt Gwen vào lòng và hôn lên môi nàng. Nụ hôn của Robin đầy ôn nhu, không mãnh liệt như Nami, nhưng lại khiến Gwen cảm thấy ấm áp và tràn đầy yêu thương.

Sau một hồi vui đùa, suýt chút nữa đã đốt cả khu rừng, Nami và Robin dìu Gwen - đã say mèm - vào lều ngủ. Rất nhanh chóng, Gwen nằm gọn giữa Robin và Nami, cảm nhận được sự an toàn và ấm áp từ hai người mà nàng yêu quý nhất.

Sáng hôm sau, Robin nhẹ nhàng lay Gwen dậy: "Gwen à, tỉnh dậy đi, mau quay về tàu thôi nào."

Nhưng Gwen chỉ đáp lại bằng tiếng nói mớ: "Hừmm... muốn... ngủ..." khiến Robin bật cười. Không còn cách nào khác, Robin đành cõng Gwen trở về tàu.

Trong lúc ngủ ngon lành, Gwen bỗng nghe thấy tiếng reo hò của mọi người. Khi mở mắt tỉnh dậy, nàng thấy Robin đang ngồi cạnh mình, giúp nàng lau mặt và thậm chí còn đánh răng cho nàng.

Chợt nhận ra có điều gì đó khác lạ, Gwen ngước nhìn xung quanh, từ tàu Going Merry đến cả vị trí của nó, rồi hỏi Robin với vẻ mặt đầy ngạc nhiên: "Ủa, tàu của chúng ta được sửa rồi sao... mà sao nó đang nằm dưới nước vậy?"

Cô ngồi kế bên nàng, nhẹ nhàng giải thích: "Có ai đó đã sửa tàu chúng ta, nhưng không ai biết là ai. Usopp nói cậu ấy thấy người đó sửa tàu lúc chúng ta đang ngủ, nhưng không nhớ mặt. Còn tiếng ồn ban nãy là do Usopp đã dùng Chopper dụ con cá mập trời để kéo tàu xuống."

Gwen cau mày, rồi cất giọng hơi trách móc: "Sao mọi người không kêu tôi dậy, tôi có thể giúp di chuyển tàu mà. Nhưng thôi, dù sao cũng xong rồi. Cảm ơn công sức của cậu nha, Chopper."

Chopper lắc đầu, nước mắt rơm rớm: "Đáng lẽ cậu phải nói sớm chứ..."

Khi mọi người bắt đầu chuẩn bị cho hành trình tiếp theo, Nami chia cả nhóm thành hai đội. Luffy, Zoro, Chopper, và Robin sẽ đi vào tàn tích để tìm vàng, trong khi Nami, Gwen, Usopp, và Sanji ở lại điều khiển tàu đến địa điểm gặp mặt.

Trước khi Robin rời đi, Gwen không quên dặn dò: "Robin, nếu gặp kẻ nào mạnh quá, cứ chạy nhé. Cầm lấy cái này, đeo vào. Nếu cậu rơi vào tình thế nguy hiểm, chỉ cần bấm vào nút này, mình sẽ giữ cái còn lại ở đây. Đèn sẽ sáng lên, báo hiệu cho mình biết để tới cứu cậu ngay." Nói xong, Gwen đưa cho Robin một sợi dây đeo với vẻ mặt đầy lo lắng và ân cần.

Sau khi tiễn bốn người kia đi, Nami ra lệnh nhổ neo. Nhưng chỉ mới khởi hành được một lúc, Usopp đã bắt đầu khoác lác như thuyền trưởng, ra lệnh cho mọi người làm việc này việc kia. Gwen chỉ biết lắc đầu, cảm thấy đôi chút chán nản với tính cách bốc đồng của Usopp.

Chợt nhớ tới nhiệm vụ Chopper giao, Nami quay sang hỏi Sanji: "Đến giờ cho ông kỵ sĩ quái dị uống thuốc rồi. Chopper đã để thuốc ở đâu vậy, Sanji?"

Ngồi ở boong tàu, Gan Fall nghe thấy và phản ứng: "Ta không phải là kỵ sĩ quái dị gì đó."

Nami không đáp lại, chỉ đi theo hướng dẫn của Sanji để lấy thuốc. Trong khi đó, Gwen và Usopp đứng nghe Gan Fall kể về lịch sử của vùng đất này. Khi Sanji và Nami mang thuốc đến cho Gan Fall, cả ba cùng ngồi xuống cạnh Gwen, lắng nghe câu chuyện về lý do khiến người Shandra liên tục tấn công để giành lại Upper Yard. Hóa ra, cư dân Skypiea đã đuổi họ khỏi mảnh đất quê hương từ 400 năm trước.

Câu chuyện tiếp tục với lý do Enel xuất hiện và hành trình của Gan Fall trở thành kỵ sĩ bầu trời. Gwen ban đầu chỉ cảm thấy đảo trên trời này rất bình thường, nhưng bây giờ, với tất cả những gì cô nghe được, nàng nhận ra rằng họ đang ở ngay giữa một cuộc chiến lớn.

Ông ta cũng nói về Haki quan sát, thứ mà Gwen đã đưa ra giả thuyết từ trước. Gan Fall quay sang nàng, hỏi: "Nè, cô bé Blue Sea, ngươi cũng có thứ gọi là Haki quan sát phải không? Ta vô tình nghe các ngươi nhắc đến chúng."

"Nè cô bé Blue Sea, ngươi cũng có thứ gọi là Haki quan sát đó phải không? Ta vô tình nghe về việc các ngươi nhắc đến chúng." Gan Fall quay qua hỏi nàng.

Gwen chỉ nhìn ra xa, giọng trầm xuống: "Ừm, tôi đã rất vất vả để có được nó. Phải luyện tập nhiều hơn người thường. Đúng là tôi có thể dùng nó để bao quát toàn bộ Skypiea, nhưng tôi không thích lạm dụng. Chỉ dùng khi nào thực sự cần thiết, nó giúp tôi né tránh nguy hiểm."

Sanji ngồi kế bên, nghe vậy liền khen ngợi: "Tiểu thư Gwen thật sự là một cô gái chăm chỉ, cô đã phải trải qua rất nhiều khó khăn."

Khi họ đang nói chuyện, linh cảm của Gwen bất ngờ báo động, nàng cảm nhận được có điều gì đó đang đến gần. Gwen đột ngột đứng dậy, ánh mắt nghiêm trọng: "Sanji, cậu bảo vệ Usopp và Nami đi. Cái tên đó sắp tới rồi."

Mọi người lập tức chuyển sang tư thế cảnh giác, chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra, trong khi Gwen đếm ngược những giây cuối cùng trước khi mối đe dọa xuất hiện.

Tiếng cười ranh mãnh vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. Trước mặt mọi người, Enel - kẻ tự xưng là đấng tối cao - xuất hiện, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Gwen. "Chà, ngươi có vẻ không bất ngờ khi ta xuất hiện nhỉ. Ngươi là kẻ duy nhất thoát khỏi sự quan sát của ta," hắn nói, giọng điệu đầy mỉa mai.

Không chần chừ, Sanji lao lên, chân hướng về phía Enel với ý định tấn công. Nhưng trước khi chân chạm được vào người Enel, một tia sét chói lóa phóng xuống, đánh trúng Sanji khiến cậu ta ngã quỵ. Gwen nhanh chóng biến đổi cánh tay thành cao su, kéo dãn và lôi Sanji về phía mình, cứu cậu ta khỏi cú ngã. Dù vậy, Sanji vẫn ngất xỉu vì cú sốc điện.

"Đừng lo, Sanji chỉ bị ngất thôi," Gwen trấn an, rồi ném Sanji về phía Usopp đang hoảng hốt đứng gần đó.

Enel cười lớn, ánh mắt lóe lên sự thú vị: "Haha, ngươi nhanh quá đấy. Dù sao, ta đến đây cũng không muốn hại các ngươi."

Gan Fall tiến lên, ánh mắt đầy tức giận: "Vậy ngươi tới đây làm gì?"

"Haha... sao ngươi nói năng lạnh lùng thế, chúng ta đã không gặp 6 năm rồi. Cựu đấng tối cao Gan Fall," Enel đáp, giọng điệu chế nhạo.

Usopp, dù run rẩy, cố gắng lao lên tấn công Enel. Nhưng một lần nữa, Gwen nhanh chóng chặn trước, bảo vệ mọi người khỏi nguy hiểm.

Enel nhìn Gwen, đôi mắt sáng lên sự tò mò: "Ta thật sự rất tò mò về sức mạnh của ngươi đó."

Gwen chỉ nhìn hắn với ánh mắt chán ghét, không nói lời nào. Enel, nhận thấy không có ý định giao tranh, tiếp tục: "Từ xa xưa ở Blue Sea có thành phố vàng huyền thoại từng tồn tại, tàn dư của triều đại Shandra. Nè, Gwen, có lẽ ngươi cũng nhận ra được những âm thanh tưng bừng của trò chơi sinh tồn đã bắt đầu. Ta sẽ chờ ngươi, đối thủ của ta."

Hắn xoay người, chuẩn bị rời đi, mặc kệ Gan Fall đang hét lên kêu giữ hắn lại.

Gwen, ánh mắt kiên định, đáp lời: "Được, hẹn gặp nhau ở cuối trò chơi, Enel."

Khi Enel biến mất, Nami run rẩy, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi. Gwen tiến tới, ôm Nami vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ mọi người mà."

Đột nhiên, từ đâu xuất hiện hai tên tu sĩ, mặt mày dữ tợn, tiến đến với ý định trả thù cho anh trai chúng - Satori, kẻ đã bị nhóm Luffy đánh bại. Chúng liên tục la hét, đe dọa, khiến không khí trở nên ngột ngạt.

Gwen nhíu mày, không kiên nhẫn lắng nghe thêm. Nàng giơ tay lên, mắt lóe lên tia sắc lạnh: "Đừng nói nữa, các ngươi ồn ào quá rồi."

"Thunderstrikes"

Hai tia sét màu tím giáng xuống, đánh trúng hai tên tu sĩ, khiến chúng bất tỉnh ngay lập tức.

Gwen quay sang Nami, ánh mắt lấp lánh ý tưởng: "Nè Nami, cô muốn dùng xác mấy tên này cùng tôi thử nghiệm mấy cái Dial không?"

Nami, vẫn còn sốc vì sự xuất hiện của Enel, không kiềm chế được, đánh vào đầu Gwen một cái thật mạnh: "Bị ngốc hả? Giờ còn nghĩ đến chuyện đó!"

Usopp đứng từ xa, mặt mày tái nhợt, lắp bắp: "Cô đúng là điên rồi, Gwen."

"Vậy có thử không?" Gwen hỏi lại lần nữa, ánh mắt đầy quyết tâm. Usopp và Nami nhìn nhau, rồi gật đầu đồng ý, dù vẫn còn đôi chút lo lắng.

Không chần chừ, Gwen lôi hai tên tu sĩ bất tỉnh ra giữa boong tàu. Nụ cười gian manh hiện rõ trên gương mặt nàng khiến Usopp và Nami không khỏi e dè, cả hai vội vàng chạy đi chăm sóc cho Sanji, để tránh liên lụy vào trò đùa của Gwen.

Gwen bắt đầu lục lọi trong túi của hai tên tu sĩ, tìm ra một loạt các Dial lạ mắt. "Ông kỵ sĩ, cái này là Dial gì?" nàng hỏi, giơ một chiếc Dial lên.

Gan Fall, dù hơi ngạc nhiên trước sự táo bạo của Gwen, cũng tận tình giải thích: "Cái ngươi đang cầm là Flame Dial, chính là loại con chim lửa đã dùng. Còn đây là Axe Dial, có thể bắn ra những lưỡi dao không khí. Cái này là Flavor Dial, có thể chứa khí ga bên trong, nhưng ta đoán tên tu sĩ đã xì hơi vào đó." Ông cười nhẹ, chỉ vào từng chiếc Dial một cách cẩn thận.

"Ồ, còn cái này?" Gwen tò mò, giơ lên một chiếc Dial trong găng tay.

"Đó là Impact Dial. Nó có thể hấp thụ và phóng thích lực tác động rất mạnh. Đây, cầm lấy. Xem như là món quà trả ơn việc cứu ta," Gan Fall đưa một chiếc găng tay khác cho Gwen.

"Ta phải đi tìm Enel. Ngươi còn bay được không, Pierre?" Gan Fall quay sang hỏi con chim đồng hành của mình. Con chim đáp lại bằng một tiếng kêu đầy quyết tâm, và cả hai liền rời đi.

Sau khi Gan Fall rời đi, Gwen không chần chừ đá văng hai tên tu sĩ xuống dòng sông Milky Way, rồi quay lại với đống Dial mới.

Đột nhiên, tiếng kèn chiến thắng vang lên từ xa, khiến Gwen, Nami, và Usopp nhanh chóng chạy ra xem. Từ xa, họ thấy Conis và ông Pagaya đang tiến lại gần, nhưng điều đặc biệt là có thêm một cô bé lạ mặt đi cùng.

"Heso, Gwen, Nami, Usopp," Conis chào, nụ cười thân thiện nở trên môi.

"Là Conis và ông Pagaya! Mọi người đang làm gì ở đây vậy?" Nami và Usopp cùng hỏi, giọng đầy ngạc nhiên.

Ông Pagaya giải thích rằng ông đến để nhờ Nami lái con thuyền Milky Way mà ông đã tạo ra, để dẫn họ ra khỏi White-White Sea. Tuy nhiên, cô bé lạ mặt ngay lập tức phản ứng, tay cầm một chiếc Dial lạ, hét lớn: "Này, tên người Blue Sea kia, tránh ra! Ta là chiến binh Shandian, ta sẽ tiêu diệt ngươi!"

Usopp, dù run rẩy, không kém phần mạnh mẽ, đáp trả: "Mới còn nhỏ mà nhóc đã hỗn láo vậy rồi!"

Ông Pagaya nhanh chóng can thiệp, đưa cho Nami chiếc waver mà ông đã sửa chữa: "Tôi đã sửa chiếc waver của cô. Đây là chiếc mạnh nhất mà tôi từng sửa. Mau nhận lại nó, dù gì nó cũng là của cô."

Bất chợt, cô bé lạ mặt hét lớn, đôi tay run rẩy ôm lấy đầu: "AHHHHHHH, những giọng nói... biến mất!"

Usopp hốt hoảng chạy lại đỡ cô bé, lo lắng hỏi: "Nè, em có sao không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Những giọng nói... những giọng nói đang dần biến mất," cô bé run rẩy, giọng nói đẫm nước mắt.

Nami nhìn Gwen, ánh mắt đầy nghi vấn: "Gwen, cậu biết chuyện này là sao không?"

Gwen nhíu mày suy nghĩ rồi từ từ giải thích: "Theo mình nghĩ, cô bé này sở hữu Haki quan sát rất mạnh, bao phủ toàn bộ Upper Yard. Những giọng nói mà cô bé nghe thấy có thể là tiếng của người tộc Shandia, và nếu chúng biến mất... có nghĩa là họ đã bị Enel hoặc đám tu sĩ của hắn giết hoặc đánh bại."

Gwen bước tới gần cô bé, dịu dàng hỏi: "Aisa, có phải em nghe được giọng nói của mọi người trong tộc em không?"

Cô bé ngước lên, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên và bất an: "Phải, sao chị biết? Không lẽ... không lẽ chị cũng giống em sao?"

Nàng khẽ gật đầu, đặt tay lên vai Aisa, an ủi: "Chị biết việc nghe thấy những người thân của em dần biến mất là rất đau khổ, nhưng em phải tỉnh táo và không được quên mục tiêu của mình. Chị sẽ giúp em tạm thời không nghe thấy những giọng nói đó." Nàng kích hoạt "Silence" lên đôi tai của Aisa.

"Bây giờ thì em có nghe thấy gì không?" Gwen hỏi.

"Không... em không còn nghe thấy gì nữa. Làm sao... làm sao chị có thể làm được như vậy?" Aisa ngạc nhiên, mắt mở to đầy thán phục.

Mỉm cười, tiếp tục an ủi cô bé. Dù hiệu lực của "Silence" chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng nó đã giúp Aisa phần nào bình tĩnh lại. Cô bé bắt đầu bám chặt lấy Gwen, không muốn buông ra. Gwen đành tiếp tục ôm Aisa vào lòng, an ủi cô bé trong khi dõi theo Nami điều khiển chiếc waver.

Khi ông Pagaya nhắc đến việc đưa mọi người tới rìa của Skypiea, Nami mỉm cười: "Chúng tôi đã hẹn gặp nhau tại một địa điểm, và tôi tin chắc rằng họ sẽ an toàn khi đi cùng với nhau."

"Thật ra chúng tôi đã hẹn tại một địa điểm, và tôi tin chắc rằng họ sẽ an toàn khi đi cùng với nhau." Nami chỉ cười nói

Nhưng Aisa bất ngờ lên tiếng, cắt ngang: "Không có nhóm nào bốn người trên đảo hết. Đúng hơn là không có nhóm nào trên hai người."

Gwen nhận thấy ánh mắt lo lắng của Nami, liền giải thích: "Đúng vậy, từ khi trò chơi của Enel bắt đầu, mình đã biết nhóm Luffy, Zoro, Chopper và Robin đã bị tách ra bởi một con rắn khổng lồ. Nhưng đừng lo, họ vẫn còn sống. Đây là lần đầu tiên mình phải liên tục sử dụng Haki quan sát, thật sự nó khiến đầu mình rất nhức nhối khi phải lắng nghe mọi thứ. Quan trọng hơn là họ đang dần chết đi."

"Chiếc waver của Aisa đã bị hỏng khi chúng tôi tìm thấy cô bé. Em ấy bị kẹt giữa một đám cá mập trời," Conis nói, giọng cô đầy lo lắng.

"Vậy em định làm gì ở đây?" Nami hỏi, ánh mắt sắc sảo nhưng vẫn có chút quan tâm.

Aisa cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe cố gắng giữ lại những giọt nước mắt. "Em không biết, nhưng có một số việc em nhất định phải làm. Mọi người nên quay về đi."

Gwen nhẹ nhàng đặt tay lên vai Aisa, cảm nhận sự run rẩy trong cơ thể nhỏ bé của cô bé. "Nami, cậu ở lại đây chăm sóc cho Aisa. Tôi sẽ đi dừng tên Enel lại," nàng nói, giọng trầm ấm nhưng kiên quyết.

"Không được, như vậy quá nguy hiểm, Gwen à," Nami lên tiếng, lo lắng rõ ràng hiện lên trong ánh mắt.

Usopp, dù run rẩy nhưng vẫn lên tiếng: "Đúng vậy, nhưng dù gì tên Enel đó cũng muốn đấu với Gwen mà."

Gwen mỉm cười nhẹ nhàng, lấy ra một sợi dây và đưa cho Nami. "Cầm lấy cái này. Nó giống sợi dây của Robin, chỉ là khác màu. Khi nào nguy hiểm thì bấm, tôi sẽ xuất hiện." Nàng quay sang Aisa, ánh mắt dịu dàng nhưng cứng rắn. "Aisa, chị không chắc mình có thể ngăn cản hết mọi chuyện, nhưng chị sẽ cố gắng đánh ngất những người mà Enel tấn công. Nếu em nghe thấy những âm thanh biến mất, đó chỉ là họ đang ngủ thôi."

Gwen đứng dậy, ánh mắt kiên định, nhìn qua Nami một lần cuối. "Cẩn thận nhé, Nami." Nàng nói rồi biến mất, để lại một khoảng không trống rỗng phía sau.

Nàng xuất hiện giữa trận chiến khốc liệt của tộc Shandia và tu sĩ, sử dụng kỹ năng của mình để nhanh chóng hạ gục các tu sĩ mà không gây tổn thương cho những chiến binh Shandia. Cứ thế, Gwen nhẹ nhàng hạ gục từng người không đủ sức chống đỡ, bảo vệ những người còn lại khỏi bị tiêu diệt.

Khi Gwen cảm nhận được một nhóm tu sĩ đang truy đuổi một cô gái tộc Shandia, nàng lập tức dịch chuyển đến đó. Với một đòn duy nhất, nàng hạ gục cả nhóm tu sĩ, giải cứu cô gái.

"Ngươi...ngươi là ai? Ngươi đến từ Blue Sea à?" Raki, cô gái vừa được cứu, chĩa vũ khí về phía Gwen, ánh mắt cảnh giác.

Gwen thở dài, "Ta không có ý định làm hại cô. Hơn nữa, cô có vẻ rất thân với Aisa, đúng không?" Gwen nói, cố nén nụ cười khi nhìn thấy vẻ đẹp của Raki. Tính cách mê gái của nàng lại trỗi dậy, khiến Gwen khó lòng mà động thủ với Raki.

"Ngươi...sao ngươi biết Aisa? Ngươi đã làm gì con bé?" Raki tức giận hét lên, lao đến tấn công Gwen.

Né đòn một cách dễ dàng, rồi bất ngờ dịch chuyển đến phía sau Raki, ôm eo cô và nhấc bổng lên như một bao gạo. Raki hoàn toàn bị bất ngờ, hoảng hốt la lớn: "Nè, ngươi...mau bỏ ta xuống! Bỏ ta ra ngay! Tên biến thái, mau bỏ ra!"

"Bình tĩnh nào, cô muốn gặp Aisa và thủ lĩnh của mình không? Tôi sẽ đưa cô đến đó. Nhắm mắt lại đi," Gwen vừa giải thích, vừa nhẹ nhàng vỗ vào mông Raki, ra hiệu cho cô ngừng vùng vẫy.

"Đừng quậy nữa, cô muốn gặp Aisa và cái tên thủ lĩnh không? Tôi đem cô tới đó, nhắm mắt lại đi." Gwen vừa giải thích vừa đánh nhẹ vào mông người kia, ra hiệu cho cô đừng vùng vẫy.

Raki đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ngươi...dám... Đồ biến thái!" Cô chỉ có thể hét lên trong vô vọng, không thể làm gì được khi bị Gwen vác trên vai.

Gwen dịch chuyển nhanh chóng đến chỗ Nami và Aisa, nhưng vừa đến nơi, nàng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng: Nami và Aisa bị một con mãng xà khổng lồ nuốt chửng vào trong bụng, chỉ còn lại Gan Fall đang cố gắng cứu họ.

Đặt Raki xuống ở một chỗ an toàn, Gwen thở dài bất lực, nhìn vào cảnh tượng trước mắt. "Mệt chết đi được... Đã kêu cẩn thận mà không chịu nghe." Nàng lẩm bẩm, chuẩn bị sẵn sàng cho những gì sắp tới, cảm nhận rằng cuộc chiến với Enel sẽ không dễ dàng như nàng tưởng.

Gwen đứng đó, ánh mắt cảnh giác khi chợt từ phía sau, Enel xuất hiện, giọng hắn ranh mãnh vang lên: "Ngươi cũng tham gia rồi sao... thật đáng ngưỡng mộ số người mà ngươi đã tiêu diệt. Thậm chí suýt nhiều hơn ta rồi. Nhưng mà tại sao ngươi lại không tiêu diệt đứa con gái này? Ta chỉ dự đoán có sáu người còn sống thôi... Ngươi muốn tự tay làm hay để ta làm?"

Phía sau, Wyper cố gắng hét lớn, giọng hắn đầy sự phẫn nộ và lo lắng: "Cả hai ngươi, tránh xa cô ấy ra! Không được đụng vào cô ấy... Cô ấy không liên quan gì đến trận chiến này!" Tay hắn nắm chặt dây gai bao quanh, máu đã bắt đầu chảy xuống đất, nhưng hắn không quan tâm, chỉ muốn bảo vệ Raki.

Gwen nhìn Enel, biết rằng chỉ có một cách duy nhất để giảm thiểu thương vong. Nàng quay lại, đưa một viên thuốc nhỏ cho Raki, rồi nhanh chóng nhét vào miệng cô. Raki chỉ kịp trợn tròn mắt trước khi ngất xỉu và ngã xuống đất.

"Không, Raki! Cô đúng là đồ ngốc!" Wyper thét lên, tức giận dâng trào khi thấy Raki ngã xuống.

Enel chỉ cười lớn, giọng hắn đầy thỏa mãn: "Hahaha... rất dứt khoát. Ta thích ngươi rồi." Hắn không quan tâm đến Raki nữa, chỉ cần loại bỏ được một người khỏi trò chơi là đủ, rồi hắn quay đi, rời khỏi.

Wyper, với nỗi giận dữ và đau đớn trong lòng, lao tới chỗ Gwen, giọng hắn nghẹn ngào: "Ngươi... tại sao ngươi dám làm vậy? Cô ấy không hề liên quan đến việc này!"

Gwen chỉ nhìn Raki một lúc, rồi dịch chuyển vào trong cái lồng gai của Wyper, đưa cho hắn viên thuốc giải. "Đừng nói nữa, mau cầm lấy. Cô ta chỉ đang ngủ thôi. Nếu để tên Enel kia tấn công, ta không nghĩ kết cục sẽ nhẹ nhàng như thế."

Wyper nhìn Gwen, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, nhưng khi nghe lời giải thích, hắn chỉ có thể siết chặt viên thuốc trong tay, không thể nói gì hơn.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, "ẦMMMM!" Cả tầng mây bên dưới chân họ đột ngột sụp xuống, kéo theo mọi người rơi tự do trong không trung. Cảm giác hoảng loạn và bất lực lan tỏa trong không khí khi tất cả cùng rơi xuống, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Gwen, cố giữ bình tĩnh, đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ tình huống nào mà số phận sắp đặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro