Hồi 6: Tương tư P.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Manh trở lại phủ cũng đã là buổi đêm, tẩy trần sau đó thay thường phục, ngồi trong thư phòng xử lý văn kiện thì Mạc Hàn bước vào trên tay mang theo tách trà còn nghi ngút khói. Mạc Hàn đặt tách trà xuống bàn, từ đầu đến cuối mắt vẫn không rời cuộn giấy trên bàn, điều này khiến Mạc Hàn có phần lo lắng chẳng lẽ Đới Manh giận nàng vì nụ hôn đêm hôm ấy.
Sự im lặng trong căn phòng sau cùng cũng bị phá vỡ bởi Mạc Hàn: "Đới Manh...người giận ta?"
Lúc này đây, Đới Manh mới dừng bút ngẩng đầu đưa mắt nhìn Mạc Hàn đang uỷ khuất vì bị mình xem như vô hình, giận thì thật chất không có, bản thân không phải người nhỏ nhen và đặt sự quan tâm vào việc thường tình đó. Chỉ là từ lúc về phủ, Đới Manh không tập trung được, chỉ vừa kiếm lại bản thân để giải quyết công việc thì Mạc Hàn xuất hiện trùng hợp nên ngài không bận tâm để ý sự tồn tại của nàng ấy mà thôi.
"Ta không có, nãy giờ chỉ vì quá tập trung mà thôi! Khuya rồi sao nàng không sớm nghỉ ngơi?" - Đới Manh ôn nhu nhẹ nhàng giải thích.
"Nếu không có thì ta an tâm rồi, ngài cũng nên ngủ sớm! Ta lui xuống trước!" - Nhận được câu khẳng định của Đới Manh, Mạc Hàn cũng vui vẻ trở lại nhanh chóng rời thư phòng không tiếp tục gián đoạn công việc của Đới Manh.
Ngồi thẫn thờ nhìn về phía ánh nến đang cháy chảy cả sáp trên thân đền bằng đồng, Đới Manh đưa tay xoa hai bên thái dương của mình, cảm thấy hiện tại rất mệt mỏi và không muốn tiếp công việc còn dang dở, sắp xếp lại tấu sớ Đới Manh thổi tắt nến trở về tư phòng.
==============
Dụ Ngôn sức khoẻ dần hồi phục, mỗi ngày đều trông ngóng xem Đới Manh có lại đến thăm mình hay không, người trong phủ thấy đại tiểu thư đã khoẻ lại còn tràn trề năng lượng mỗi sớm dậy đi tản bộ, ăn thì thêm bát cơm đều đều an ổn chăm sóc mình rất tốt. Người nàng đợi ấy thế suốt nhiều ngày lại không có xuất hiện, lâu lâu thì có Tôn Nhuế hoặc Tuyết Nhi đến thăm còn có Tạ Tuyết mang sủi cảo cho nàng, ngẫm nghĩ lại đoạn kiếp trước bạn bè không nhiều quanh đi quảnh lại chỉ có Đới Manh và Tăng Khả Ny, lúc trước mọi người không thích Dụ Ngôn bởi phần vì ghen tỵ còn phần lại bởi nàng xa cách.
"Dụ Ngôn, ngươi xem ta mang gì tới này!" - Vừa nghĩ đến thì lại xuất hiện, có phải chăng Tôn Nhuế có thần giao cách cảm với nàng, nghĩ thôi cũng rợn cả gáy, rùng mình một cái.
"Tôn Nhuế, ngoài đồ ăn ra ngươi còn cái gì có thể mang đến cho ta!" - Dụ Ngôn khinh bỉ nhìn họ Tôn hai tay xách cả đóng đồ ăn, mùi thơm còn toả ra kia kìa.
"Hì hì, ngươi càng ngày càng hiểu ta rồi đó!" - Tôn Nhuế đặt chỗ thức ăn lên bàn, mắt cười tít mở từng gói giấy ra không quên kêu nô tỳ chuẩn bị chén dĩa.
"Mau ăn khi còn nóng!" - Tôn Nhuế gắp một cái đùi vịt quay vào chén cho Dụ Ngôn.
"Ngươi không chỉ đến đây để vỗ béo ta chứ?" - Dụ Ngôn dùng ánh mắt quan ngại hướng họ Tôn.
Được hỏi đúng trọng điểm, Tôn Nhuế dừng việc đang gặm miếng thịt trong miệng: "À thật ra hôm nay ta có việc thú vị muốn rủ ngươi ra ngoài!"
"Việc thú vị gì? Mà thôi ta không có hứng!" - Dụ Ngôn bất lương thẳng thừng từ chối.
"Ấy khoan đã chứ, ta mà nói ra chắc chắn ngươi sẽ phi ra ngoài ngay đấy!" - Tôn Nhuế ánh mắt gian xảo nhìn Dụ Ngôn.
"Mau nói đi, đừng dài dòng quá!" - Sự kiên nhẫn của Dụ Ngôn cũng có giới hạn, âm giọng có phần khó chịu rồi.
Thấy nàng trở nên nghiêm túc như vậy, Tôn Nhuế nuốt khan một cái nhanh chóng nói ra: "Ta dắt ngươi đi xem Thi hoạ! Mà năm nay Manh vương sẽ làm giám khảo, ngươi nói xem đáng đi hay không?"
"Giờ chúng ra nhanh chóng đi luôn!" - Vừa nghe tới có Đới Manh, Dụ Ngôn ngay lập tức đứng dậy rời đi, làm Tôn Nhuế phải nuối tiếc chỗ thức ăn ngon kia mà đuổi theo.

Mỗi khi tới mùa xuân, có rất nhiều cuộc thi tài diễn ra lần này mở màn là thi hoạ, ở Hi quán trai đã bắt đầu có người vào lấp từng chỗ trống thật sự là đông hơn mọi năm, lý do cho việc tề tụ đông đúc này có lẽ do năm nay giám khảo là Manh vương.
Đới Manh tiến vào khu vực chủ khảo, hôm nay diện một bộ hắc y điểm vân được thêu chỉ vàng đơn giản nhưng không mất đi thần thái nhà đế vương. Bên cạnh thêm hai giám khảo phong thái nho nhã, gương mặt sáng anh tú, ba người ở chung một chỗ như tam đại tài tử vậy, chẳng ai muốn rời mắt mà cứ chen nhau có chỗ vào Hi quán trai để chiêm ngưỡng.
Dụ Ngôn cùng Tôn Nhuế khó khăn chen vào kiếm được một chỗ ngồi tốt trên tầng cao đối diện chỗ của chủ khảo, thấy được Đới Manh phía kia nhịp tim có phần tăng nhanh hơn bình thường, mắt cứ len lén nhìn người kia rồi cứ mỉm cười của Dụ Ngôn làm Tôn Nhuế bên cạnh sợ hãi.
"Dụ Ngôn à, hay ta về cửa tiệm trước được không?" - Tế bào não của Tôn Nhuế thúc giục chủ nhân của nó nên mau chóng tránh xa tình cảnh này.
"Không được! Ngươi lôi kéo ta tới đây rồi phải có trách nhiệm cùng xem!" - Dụ Ngôn thu lại hết sự thất thố nãy giờ trưng bộ mặt lạnh lùng gửi họ Tôn.
Đây rõ là có lòng tốt dắt Dụ Ngôn đến gặp người nàng ấy ái mộ cớ sao hiện tại Tôn Nhuế cứ thấy hối hận, bất lực rồi thôi gọi thêm vài món điểm tâm lại thêm ấm trò ngon thưởng thức hội thi vậy.
Giờ lành cũng đã đến, Đới Manh đứng dậy cầm lấy cái dùi gõ ba tiếng vào cái chiêng đồng khai mạc hội thi, phát biểu đôi lời rồi an toạ quan sát tình hình.
"Dụ Ngôn, kia có phải Lưu Vũ Hân?" - Cắt ngang việc say mê nhìn Đới Manh của Dụ Ngôn, Tôn Nhuế thì thầm hỏi nhỏ.
Nghe đến cái tên này nàng chỉ có chán ghét, đưa mắt nhìn theo hướng Tôn Nhuế chỉ đích thực là Lưu Vũ Hân đang ở dưới thi thố, mà ngẫu nhiên Lưu Vũ Hân cũng vừa xoay người nhìn thấy nàng, có vẻ đang rất hào hứng còn đưa tay vẫy chào nàng, Dụ Ngôn theo phép lịch sự cũng vẫy tay lại rồi quay đi.
"Đới Manh, nãy giờ ta để ý hình như phía đối diện có người cứ chằm chằm nhìn về ngài đấy!" - Tăng Khả Ny dùng cánh quạt che nửa khuôn mặt thì thầm bên tai Đới Manh.
"Đừng quan tâm, cứ tập trung phía dưới kia là được!" - Giữ lấy sự bình tĩnh, Đới Manh chỉnh lại người kế bên.
"Cô nương kia nhìn cũng xinh đẹp, người ta chắc cũng ái mộ ngài lắm!" - Tăng Khả Ny châm chọc Đới Manh.
Từ lúc Dụ Ngôn chen chúc phía dưới lầu cho tới khi ngồi đối diện kia, Đới Manh đều thu vào tầm mắt nhưng điều chỉnh tâm trí bản thân những ngày qua giữ được sự không quan tâm mà lơ nàng đi. Tên họ Tăng bên cạnh cứ luyên thuyên nhắc đến, chẳng lẽ lôi ra ngoài tròng bao mà tẩu táng cơ chứ, Đới Manh nhấp một ngụm trà đồng thời gửi cho Tăng Khả Ny một cái lườm lạnh lùng tỏ ý bản thân không muốn tiếp tục nghe.

Tiếng chiêng vang lên báo hiệu kết thúc giờ thi, ba vị giám khảo bước xuống đi một vòng nhìn rất kỹ từng tác phẩm của thí sinh, Đới Manh dừng lại chỗ Lưu Vũ Hân khá lâu rồi mới bước tiếp. Dụ Ngôn nhướng người nhìn xuống dõi theo Đới Manh, thấy sự việc kia trong lòng có vài phần không vui, chắc là chọn Lưu Vũ Hân chiến thắng rồi.
Kết thúc việc bàn bạc của nhau, Tăng Khả Ny đại diện ban giám khảo công bố thứ hạng của cuộc thi, cái tên sau cùng vang lên chiến thắng đích thực như Dụ Ngôn nghĩ - Lưu Vũ Hân. Sau khi trao phần thưởng cho người thắng cuộc, Đới Manh cũng nhanh chóng ra kiệu mà hồi phủ, đêm qua giấc ngủ không suôn sẻ khiến hôm nay có phần mệt nhọc hơn.
Thấy Đới Manh đã rời đi, Dụ Ngôn cũng nhanh chóng trở về phủ nhưng bị Lưu Vũ Hân ngăn lại, tìm cách mời nàng đến tiệc chiêu đãi mừng chiến thắng, dây dưa hồi lâu Dụ Ngôn cũng gật đầu chấp nhận. Tôn Nhuế bên cạnh nhìn cảnh Dụ Ngôn chật vật từ chối họ Lưu mà buồn cười, trên đường về cứ lấy ra mà chọc xoáy Dụ Ngôn.
Cả hai đang cùng đi với nhau trên phố, thì một xa mã của vị quan nào đó chắn ngang hai người, toang xông đến chửi rủa thì Tăng Khả Ny đã bước xuống chào hỏi.
"Tại hạ Tăng Khả Ny, lúc nãy ở Hi quán trai làm giám khảo thi hoạ...để ý cô nương ở phía kia mắt cứ hướng về phía ta, không biết có cơ hội mời cô nương dùng bữa?" - Đi thẳng nhanh vào trọng tâm câu chuyện, Tăng Khả Ny mục đích là muốn tán Dụ Ngôn.
Nở một nụ cười khinh bỉ, Dụ Ngôn tay khoanh trước ngực mặt vênh lên, ánh nhìn sắt bén: "Tiểu nữ xin từ chối lời mời của Tăng tiên sinh, trưa đã dùng bữa no không hứng thú tiếp tục nuôi béo bản thân!"
Dứt lời Dụ Ngôn bước đi nhanh bỏ mặc Tăng Khả Ny mặt ngơ ngác, một lúc lại sắp mếu vì bị mỹ nhân phũ đến tổn thương, Tôn Nhuế đứng bên cạnh nhanh tay khoác lên vai họ Tăng an ủi đôi lời.
"Dụ Ngôn là vậy đó, nếu có sức bền theo đuổi thì nên  làm quen đi! Ta là Tôn Nhuế!" - Tôn Nhuế trưng bộ mặt đầy kinh nghiệm đưa lời khuyên cho Tăng Khả Ny.
"Mà nếu Dụ Ngôn không dùng bữa với Tăng tiên sinh, nếu không ngại ta sẽ thay nàng ấy đi với ngươi!" - Không chờ Tăng Khả Ny chấp thuận, họ Tôn đã lôi cổ người bên cạnh đi, mặc cho Tăng Khả Ny còn hoang mang sự tình gì đang diễn ra.
Dụ Ngôn trên đường trở về phủ thì gặp Đới Manh cùng Mạc Hàn đang đi tới, hai người họ đi chung người xung quanh ai cũng trầm trồ thì thầm sao mà xứng đôi thế kia, nghe được điều này lòng Dụ Ngôn có phần không cam lòng.
Đới Manh thấy được phía trước là Dụ Ngôn nhưng bước qua nàng, không nhìn lấy một cái xem như là vô hình, Mạc Hàn tay ôm lấy cánh tay của Đới Manh dựa sát người vào khoảng cách của cả hai dần thu hẹp. Dụ Ngôn còn tưởng sẽ được chào hỏi với Đới Manh, nói vài lời cảm ơn để bắt chuyện thì cảnh tượng kia lần nữa giết lấy hi vọng trong lòng nàng.
End 6.
Tác giả: 17/06/2020, hôm nay Dụ bảo bối diễn trên sân khấu thần thái và Vocal đều quá tuyệt vời, Đới Manh thì ở nhà Livestream xem Dụ Ngôn biểu diễn còn Call nữa chứ, đường này ăn hảo tốt!
À nghe tin, Dụ Ngôn sắp đến Thượng Hải, mong cả hai sẽ chăm sóc và dành thời gian bên cạnh nhau nhiều!
*Các bạn để lại bình luận cho mình nha, đó là động lực cho mình đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro