Chương 13: Chỉnh đốn quân doanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện vặt vãnh linh tinh ấy chỉ là việc nhỏ, điều càng làm cho nàng buồn bực hơn là ba vạn tân quân kinh thành già yếu bệnh tật mới được chiêu mộ gần đây.

Kinh thành cư dân đông đúc, một phiến lá rơi từ trên cây xuống cũng có thể quệt trúng hai mạng là thân thích nhà quan. Bọn họ thấy giặc Liêu đã bị đánh tan, mấy năm nay lại không có phản loạn bèn quay sang để ý đến quân đội kinh thành. Không thiếu những nhân vật chơi bời hư hỏng, dựa quan hệ để xin vào, giở thủ đoạn lười biếng, thầm tính ngồi không hưởng lương chơi bời vài năm. Cũng có mấy tên quần áo lụa con nhà quan lại, tự thấy không có hy vọng đỗ khoa cử, bèn ỷ có quan hệ, cố chen chân vào, muốn lấy lý lịch vài năm làm việc, sau này làm một võ quan.

Lúc huấn luyện cậy có ô dù, kéo bè kết phái trong quân, ăn uống cờ bạc trò gì cũng có, coi quân kỷ không ra gì, giáo đầu mới hơi quát một chút đã dám cứng cổ chống đối.

Sau khi được thuộc hạ báo cáo, Diệp Chiêu lại cố che giấu chuyện này đi, chẳng những không xử phạt, ngay cả trách mắng cũng không có lấy một tiếng.

Bọn họ càng đâm ra to gan lớn mật, dần dần ngay cả nàng cũng không để vào mắt, âm thầm giễu cợt sau lưng, cho rằng nàng chỉ là một con hổ cái bằng giấy, mọi người cứ đồn đại quá lên, đại chiến giặc Kim thắng lợi tám phần là dựa vào ảnh hưởng của Diệp gia, được thủ hạ ủng hộ, may mắn lập được đại công liền vọng tưởng trèo lên đầu bọn họ.

Ngày hôm qua, có một tiểu đội mới đến ban đêm tụ tập đánh bạc uống rượu, ồn ào ầm ĩ suốt đêm, lỡ mất buổi luyện tập sáng. Giáo đầu phái người đi gọi, họ còn cậy hơi men, người đông thế mạnh, dám quay ngược ra đánh tiểu binh truyền tin một trận.

Sau khi bãi triều đi về quân doanh, nghe được việc này, Diệp Chiêu liền ra lệnh cho chúng tướng: "Đến lúc rồi, đi làm việc đi."

Chúng tướng hiểu ý, mang binh đi thẳng đến binh doanh, trói gô hai mươi ba tên gây chuyện lại, lôi đến quẳng lên đài cao ở giáo trường, quỳ trước mặt toàn quân.

Cầm đầu tiểu đội này là Mã Hữu Đức, cháu trai của Hoàng Hậu, nhà cũng có quan viên triều đình đương quyền, cho nên hắn chẳng hề lo lắng gì cả, căn bản là không tin Diệp Chiêu có thể làm gì hắn, còn cười đùa nhăn nhở: "Tướng quân, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân nhất thời hồ đồ, xin tha cho tiểu nhân lần này, ít nữa sẽ dâng lễ nhận lỗi với huynh đệ, sau này chắc chắn không dám nữa."

Diệp Chiêu mặc ngân giáp, ngồi ở trên đài cao giữa giáo trường, thân hình thẳng tắp, nàng nghe xong lời khẩn cầu của hắn, cũng không thèm nói gì, chỉ quay sang bên cạnh đưa cao tay lên.
Giáo úy tiến lên, cầm Thái Tổ Thiết Lệnh, cao giọng tuyên đọc.

"Một, nghe trống không tiến lên, nghe chiêng không rút lui, cờ phất không đứng dậy, cờ hạ không nằm xuống, là tội làm trái lẽ quân, ai phạm xử trảm. Hai, gọi tên không đáp, điểm danh không có mặt, hết ngày nghỉ không đến, tự đổi quân luật, là tội coi nhẹ việc quân, ai phạm xử trảm. Ba, việc đánh kẻng điểm canh ban đêm, lười mà không đánh, làm chậm giờ giấc, tiếng đánh không to, là tội làm trễ việc quân, ai phạm xử trảm. Bốn, ca thán oán hận, trêu tức chủ tướng, không nghe quản lý, khó dạy khó dỗ, là tội báng bổ quân kỷ, ai phạm xử trảm. Năm, mở miệng cười cợt, miệt thị lệnh cấm, xông vào quân môn, là tội khinh hờn quân ngũ, ai phạm xử trảm. Sáu, giương nanh múa vuốt, gây chuyện thị phi, xúi giục quân sĩ, gây bất hòa, là phá hoại quân ngũ, ai phạm xử trảm..."

Thái Tổ Quân Pháp, 17 cấm lệnh 54 tội trảm, từng chữ từng chữ cứng rắn như sắt thép, dọa cho hai mươi ba gã lụa là quỳ dưới đài kinh hồn bạt vía. Có kẻ nhát gan đã nhũn ra như cái bị rỗng.
Lúc này mọi người mới hiểu, tướng quân đã sớm động sát khí với bọn họ, chẳng qua chỉ là tạm thời chịu đừng, chờ sự tình hóa to, sẽ đến giết gà dọa khỉ.

Ai cũng không muốn là con gà bị giết kia.

"Tha mạng!"

"Tướng quân tha mạng, tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có con nhỏ!"

"Lần sau không dám nữa!"

Tiếng dập đầu bình bịch vang lên, có kẻ còn bị dọa đến tè cả ra quần.

Diệp Chiêu hờ hữ, phất tay: "Đao phủ, chuẩn bị."

Ba mươi hai gã đao phủ, tay cầm đại đao, đứng ra phía sau bọn họ.

Mã Hữu Đức thấy tình hình không ổn, vội vàng hô to: "Cô ta là Hoàng hậu! Cha ta là đại quan tam phẩm! Ca ca là chưởng quản Lại bộ! Kẻ nào dám giết ta?! Không muốn sống nữa sao?!"
Diệp Chêu nâng roi huyền thiết lên, lạnh nhạt nói: "Diệp gia trị quân, chỉ nghe quân pháp, không xét thân thích."
Mã Hữu Đức rít gào: "Kháo, tên khốn nhà ngươi nếu dám giết ta! Cô cô ta nhất định sẽ không bỏ qua... bỏ qua..."
Hắn vẫn chưa nói xong, chiếc roi sắt đã lặng lẽ không một tiếng động xẹt qua giữa không trung, hóa thành cương đao chém tới, chặt đứt cổ họng, chớp mắt đầu hắn rơi xuống, đôi mắt vẫn còn trợn tròn, hoảng sợ nhìn mặt đất. Cho đến khi máu tươi ào ào trào ra từ cổ, phun khắp xung quanh, hắn mới như ý thức được sự thật rằng mình đã chết, thân người đang quỳ đổ ầm xuống đất.

Binh lính có mặt đề ngẩng hết đầu lên, hít một hơi khí lạnh, không thể tin nổi nhìn Diệp Chiêu.

"Không dám? !" Diệp Chiêu vừa lau vết máu trên huyền thiết, vừa nói, "Năm đó Diệp Xuân lão thái gia trấn thủ Mạc Bắc, từng tự tay chém thân đệ đệ làm trễ quân cơ, mới luyện thành Diệp Gia Thiết Quân, chấn động các bộ lạc man Kim xung quanh, không dám mạo phạm. Ngươi ở dưới chân thiên tử, trấn thủ kinh sư, là phòng tuyến cuối cùng của thánh thượng và dân chúng, càng phải tuân thủ quân kỷ, không thể ôm tâm lý cầu may, không có chuyện thì chơi bời lêu lổng, đến lúc lâm trận mới mài gươm mài kiếm." Nàng càng nói càng giận, giọng cũng càng lúc càng lớn, "Tổn hại quân pháp! Coi thường quân uy! Chính là vô dụng chồng chất! Một đám nhóc con ngay cả lông cánh cũng chưa mọc đủ mà cũng dám làm phản? ! Làm cái CMN! Nghĩ Diệp Chiêu ta ngồi không à? ! Bọn khốn kiếp..."
Người trong quân đều là dân quê ít chữ, không chửi lời thô tục thì không phải người một nhà.

Tiếng tướng quân rít gào không ngừng vang vọng giữa giáo trường, lời ít mà ý nhiều, chỉ thẳng giáo dục của tổ tông mười tám đời nhà ngươi có vấn đề, rốt cuộc cũng khiến mọi người hiểu.
Có vài người cố bình tĩnh lại, tự ngẫm lại bản thân đã làm gì sai với quân pháp. Ngay cả đao phủ nghe mắng đến đơ người.

Diệp Chiêu mắng chán, dừng lại hạ lệnh, "Thu Lão Hổ, giám sát hành hình!"

"Để ta tới, ta tự làm! Chờ lâu quá rồi." Thu Lão Hổ xuất thân thổ phỉ, sau này đầu hàng lập nhiều chiến công được phong là Du Kích Tướng Quân, giết địch dũng mãnh, hồi kinh nhiều ngày chưa được giết người, sớm đã ngứa tay. Hắn lập tức bước lên, đẩy tên đao phủ đang sững sờ ra, khua cương đao lên, mỗi đao một đầu, chém còn chưa thấy đã.

Hai mươi ba cái đầu người lăn lăn trên đài, xung quanh yên lặng bất động, máu tươi nóng hổi chảy thành một dòng suối nhỏ, mùi vị tanh hôi dần dần nồng nặc, tưởng như địa ngục trần gian.

Thu Lão Hổ cười to: "Tướng quân! Thêm vài thằng nữa đi! Chưa đã tay gì cả!"

Toàn trường lặng ngắt như tờ, binh lính nháy mắt đứng chỉnh tề, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Giáo úy đạp máu tươi tiến lên, trình ra một danh sách xử phạt vi phạm quân kỷ rất dài, cao giọng tuyên đọc: "Cao Thiên Tường, cầm đầu tổ chức đánh bạc, chém; Ngô Lực, cầm đầu tổ chức đánh bạc, chém..."

Mười bốn gã cầm đầu tổ chức uống rượu đánh bạc trong quân doanh và mười hai kẻ ức hiếp dân chúng bị xử trảm. Có ba trăm hai mươi bảy kẻ a dua gây rối bị phạt đánh một trăm quân côn, bảy trăm sáu mươi tám kẻ ra ngoài xuyên đêm không về đánh năm mươi quân côn, trong đó năm trăm bốn mươi ba kẻ bị tố cáo khinh thường thượng quan đánh thêm hai mươi quân côn, cộng lại chém hai mươi sáu kẻ, đánh một ngàn không trăm chính mươi lăm kẻ, lập tức chấp hành.

Trên giáo trường chất đống mấy chục chiếc đầu, tướng quân đá văng một chiếc chặn ngang đường nàng, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng, đứng ở giữa vũng máu tự mình giám sát hành hình.
Hơn một ngàn người cởi quần nằm sấp thành một hàng, tiếng côn gỗ đánh vào thịt vang lên liên tiếp, tiếng khóc vang trời.

Thảm trạng trong quân doanh nhanh chóng truyền ra ngoài, những gia đình có con cháu tham gia quân ngũ vô cùng hốt hoảng kinh hãi, kẻ chết thì cũng chết rồi, còn những kẻ bị đánh thì vội vàng nhờ cậy quan hệ, chạy tới cửa xin xỏ. Tới quân doanh muốn gặp tướng quân đều bị chặn hết ở ngoài, phủ Trấn Quốc Công cũng đóng cửa từ chối tiếp khách, hờ hững. Có vài người đầu óc nhanh nhạy, họ đứng canh trước cửa, canh lúc Liếu Tích Âm ra ngoài liền chạy đến khóc lóc, kể lễ, cầu xin.

Liễu Tích Âm mấy ngày qua cũng quan tâm đến chuyện ở quân đội của Diệp Chiêu, tuy những người đó có tội, nhưng còn trẻ người non dạ, Liễu Tích Âm từ trước đến nay đều bao dung rộng lượng, cũng thay bọn họ nói đỡ với Diệp Chiêu.

Diệp Chiêu ngẫm lại, kiếp trước An Thái Phi, tức mẫu thân của Triệu Ngọc Cẩn cầu xin. Nay Liếu Tích Âm thay thế An Thái Phi cầu xin, có phải là số mệnh đã an bài nàng phải làm hay sao?
Diệp Chiêu truyền lệnh cho tham tướng" Đổi người có kinh nghiệm đánh mấy tên trong danh sách này, cẩn thận đừng đánh chết"

Tham tướng báo cáo: "Tướng quân, đánh xong hết rồi, chết 13 đứa, ý của ngài là ... Đánh lại vòng nữa?"

Diệp Chiêu lắc mạnh đầu nói: "Thôi bỏ qua, lần đầu chỉnh đốn lại quân vụ, có thể nương tay một chút cũng không sao. Các ngươi chịu khó dạy dỗ đám vô dụng kia, cho bọn họ biết thế nào là quân quy, dạy mà còn không rõ lại lôi ra đánh hai mươi quân côn, đòn đau nhớ lâu, hiểu được rồi thì để bọn họ đi dưỡng thương đi."

Tham tướng lĩnh mệnh mà đi
Trong quân doanh kinh thành lập tức nổi lên phong trào thi đua học tập, mọi người chỉ cần còn hơi, dưới sự cổ vũ của quân quy đè trên lưng, còn tích cực phấn đấu hơn cả thi trạng nguyên.
Đối với việc mọi người hết sức cố gắng, Diệp Chiêu vô cùng mừng rỡ.

Đức Tông Hoàng Đế là người nhân hậu, con chim nuôi bị chết hắn cũng nhỏ hai giọt nước mắt, tự nhiên sẽ không đi làm những việc tàn nhẫn. Đáng tiếc lúc ấy hắn còn đang vô cùng chuyên chú nghịch Ngọc Đỉnh Kim Đậu, quên cả đám quan viên đang quỳ gối bên ngoài, để bọn họ đợi ước chừng hai canh giờ, đến thời điểm triệu kiến, đầu người cũng đã rơi xuống đất, đòn cũng đã đánh xong.
Đức Tông Hoàng Đế tùy tiện an ủi các đại thần đang lệ rơi đầy mặt vài câu, bảo bọn họ quản con cháu cho tốt, lại hạ một đạo thánh chỉ ý tứ chẳng đến nơi đến chốn cho Diệp Chiêu, sau đó tiếp tục đi xem chim chóc, Diệp Chiêu cũng quăng cái thánh chỉ chẳng ra đầu ra đuôi này sang một bên.

Mọi người thấy thánh thượng xử lý như vậy, liền tỉnh sáng hiểu ra.

Huống chi trong các đại gia tộc, phàm là những con cháu có tiền đồ muốn tòng quân đều dùng võ gia nhập quân doanh, không đến mức làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy, nếu là đám con cháu được sủng ái, cũng không nỡ đưa bọn họ vào quân doanh chịu khổ chịu sở. Cho nên những kẻ đã chết, trừ lũ đầu đường xó chợ ra, còn lại tám phần là đám không nên thân hoặc bị thất sủng trong các đại gia tộc. Cho dù rất khó chịu, nhưng tính kỹ lại một chút, vì bọn chúng mà đắc tội với tôn thất quyền quý thì rất không có lãi.
Vài người vừa thấy gió là trở tay đà, lập tức nịnh bợ nói vụ ầm ĩ trong quân doanh kinh thành chính là hành động dùng thủ đoạn mạnh mẽ để chấn chỉnh, bảo vệ giang sơn vạn năm của Đại Tống. Cũng có kẻ đầu óc chưa nhanh nhạy, ví dụ như Hoàng hậu, từ lúc nhập cung đến giờ, quan hệ của nàng với cháu trai rất tốt, nghe tin hắn chết, lập tức ôm bụng, khóc sướt mướt tìm tới cửa, muốn Đức Tông hoàng đế ra mặt cho nàng.

Đức Tông đế vừa nghịch chim vừa lơ đễnh hỏi: "Sao cháu nàng lại gia nhập quân doanh kinh thành?"

Hoàng hậu nói: "Từ nhỏ nó đã muốn cống hiến cho Đại Tần, đường đường là một tấm lòng son dạ sắt."
Đức Tông đế hỏi lại: "Cống hiến cho Đại Tần có không ít cách mà? Thi cử buôn bán làm ruộng đều là những cách rất an toàn, sao lại phải đi tòng quân?"
Mã quý nhân không dám nói thằng cháu nhà mình văn dốt võ dát, phải dựa ô dựa dù kiếm cơm ăn, đành khóc lóc nói: "Nó... Nó nhiệt tình yêu thích quân đội, muốn tạo dựng công danh trong quân ngũ, đền đáp thánh thượng, cũng làm rạng rỡ tổ tông, nhưng chưa kịp làm nên công trạng thì phạm phải một quy định nhỏ, bị Diệp Chiêu tướng quân hạ độc thủ, đáng thương quá..."

Đức Tông đế thở dài: "Quả thật là đáng thương, công danh trong quân ngũ không dễ tạo dựng, thường phải dùng đầu đổi lấy, thằng bé này năm nay bao nhiêu tuổi? Vào quân doanh kinh thành mấy tháng rồi?"

Hoang hậu vội la lên: "Hai mươi ba tuổi, ba tháng rồi ạ"

Đức Tông đế: "Vì sao một kẻ muốn tạo dựng quân công, sống hai mươi ba năm, vào quân doanh đã hơn ba tháng, còn không rõ mười bảy điều Thái Tổ Quân Quy?"

Hoàng hậu nhất thời nghẹn lời, còn cố cãi chày cãi cối: "Là Diệp tướng quân không biết cách dạy dỗ, giết người lung tung."

Đức Tông đế phất áo cả giận nói: "Diệp Chiêu cầm roi sắt Thái Tổ Huyền Thiết, dựa theo Thái Tổ Quân Quy xử lý cháu nàng, hay là nàng cho rằng thái tổ dạy sai, thái tổ lập nên quân quy là giết người lung tung? Thật to gan!"

Hoàng hậu: "Không... Bệ hạ, ý thiếp không phải như vậy, thiếp ...."

Nàng đổ lê, run run không thôi, lung lay như sắp đổ.

"Đừng quỳ, ảnh hưởng đến long thể," Đức Tông đế nhanh chóng đỡ ái phi lên, an ủi, "Việc này đã không thể cứu vãn, nhưng nàng còn có một người anh em bà con ở trong quân phải không? Ta thấy hắn và Diệp Chiêu cũng không hợp bát tự. Nếu hắn có lòng đền nợ nước đồng thời làm rạng rỡ tổ tông, không bằng phong cho hắn một chức quan nhỏ, điều đi chỗ khác. Nàng thấy quân tiên phong biên cảnh Tây Nam thế nào? Nơi đó nhiều cơ hội lập công nhất, chờ tin thắng trận truyền về, ta sẽ lập tức gia phong tấn thưởng cho hắn."
Biên cảnh Tây Nam thường xuyên có dị tộc xâm lược, lại thêm độc trùng chướng khí vô số, quân tiên phong biên cảnh Tây Nam còn được gọi là "Đội chịu chết", trong đó thường là phạm nhân đi đày sung quân hoặc người nghèo cùng đường, nếu sống qua được vài năm sẽ có thể thăng quan phát tài, nhưng cũng chẳng có mấy ai được như vậy.

Đầu óc Hoàng hậu bắt đầu tỉnh ra, vội vàng quỳ xuống, dập đầu xin tha.

"Không muốn đi thì thôi, lạy như thế này làm gì?" Đức Tông đế lại đỡ nàng dậy, cười nói, "Tuy rằng ta đã lập thái tử, con cũng không thiếu, nhưng vẫn rất chờ mong đứa con trong bụng nàng, tốt nhất nên là một tiểu công chúa giống nàng như đúc, chắc chắn mỹ mạo hơn người."

Hoàng hậu thấy trời đất chao đảo một trận, nàng cảm giác bụng bắt đầu đau thật sự.

Trong quân doanh, các sự vụ thu dọn sau khi xử phạt còn chưa kết thúc.
Diệp Chiêu ngồi ngay ngắn trong lều chủ tướng, lật lật xem xát các tài liệu, thấm thoắt trời đã chạng vạng.

Hồ Thanh thong dong nhởn nhơ tiến vào, đi tới bên người nàng, lại loanh quanh một vòng.

Rốt cuộc nàng cũng chú ý đến sự tồn tại của đối phương, ngẩng đầu nói: "Hồ Ly, vì để hôm nay xử lý mấy thằng nhóc này mà vất vả cho ngươi, thu thập đầy đủ hết tội trạng như thế này thật không dễ."

"Dĩ nhiên," Hồ Thanh đĩnh đạc ngồi xuống cạnh người nàng hỏi, "Ngày mai gặp Hưu Mộc, chúng ta đi uống rượu chứ?"

Diệp Chiêu lắc đầu: "Phẩm chất rượu không tốt."

Hồ Thanh: "Ta không chê đâu."
Diệp Chiêu: "Ta đang nói phẩm chất uống rượu của ngươi không tốt."

Hồ Thanh xấu hổ vuốt vuốt mũi: "Ai nha, mọi người ai cũng thế, đâu cần phải ngại ai."

Diệp Chiêu nhìn chồng văn thư chất cao: "Hôm khác đi."

Hồ Thanh: "Không được!"

Diệp Chiêu nhíu mày: "Vì sao?"

Hồ Thanh im lặng một lúc, ai oán nói: "Ngài thật là... Hay là Ngài đã quên hết những lời thề non hẹn biển của chúng ta?"

Diệp Chiêu sợ tới mức đơ người, cảnh giác hỏi: "Ngươi đang diễn cái trò quỷ gì đây?"

Hồ Thanh cười tủm tỉm nhìn nàng: "Ngài đoán đi"

Diệp Chiêu suy tư một lát, nheo mắt uy hiếp nói: "Cho dù giao tình của ta với con hồ ly vô liêm xỉ nhà ngươi có tốt, cũng không cản trở lão tử đôi khi cân nhắc xem nên bóp chết ngươi như thế nào..."

"Xùy xùy ——- may mà chỉ là đôi khi, may mà chỉ là cân nhắc." Hồ Thanh đùa cợt hai câu, thấy sắc mặt nàng không ổn, liền vội giải thích: "Năm đó chúng ta thề chết báo thù. Trước đêm tập kích, Ngài nói nếu mọi người có thể còn sống trở về, sẽ mời cả đám lên kinh uống thứ rượu ngon nhất, hay là Ngài quên rồi?"

Diệp Chiêu nghe vậy, nở nụ cười.
Làm sao có thể quên đêm đó?

Trên trời không có sao, cũng không có trăng. Ba ngàn tướng sĩ chạy thoát từ trận tàn sát ở Mạc Bắc tụ tập trên đỉnh núi, mài dũa trường đao lợi khí, lấy máu làm tin, thề chết báo thù.

Không có chung rượu trắng, dùng nước thay rượu.

Không có miếng thịt to, dúng bánh ngô thay thịt.

Nàng đứng lên nói với mọi người: "Nếu thắng trân hồi kinh, xin mời huynh đệ uống rượu ngon!"

Mọi người cười đùa ầm ĩ: "Chỉ rượu ngon là không được! Thuyền hoa sông Tần Hà là tốt nhất, vũ cơ ngõ Lục An là đẹp nhất, tướng quân không thể keo kiệt, không uống cho người hết sạch tiền là không thôi!"

Nàng cười nói: "Vậy thì uống ba ngày ba đêm!"

"Hay!" Mọi người hào sảng uống cạn bát nước đầy, ném vỡ bát, gào to: "Giương cờ tất thắng!" "Thượng kinh tái kiến!" Sau đó khoác áo giáp lên người, nhấc vũ khí, cùng nhau lao xuống núi, tiến thẳng về địch doanh.

Tử chiến!

Tử chiến!

Tử chiến!

Lấy mạng để chiến!

Đêm đó, bọn họ đánh bại quân địch, một ngàn hai trăm ba mươi bảy huynh đệ không trở về nữa,

Sáu năm sau, ba ngàn huynh đệ ngày đó, còn vỏn vẹn năm trăm ba mươi hai người.

Lão Hoàng biết hát hí khúc đã chết, Cẩu Thừa tính tình cố chấp đã chết, Tiểu Hà hát tình ca còn động lòng hơn hoàng oanh đã chết, tay nấu nướng cừ khôi Lão Miêu đã chết, Lão Ngưu biết bện cào cào bằng cỏ đã chết, Thiết Trụ ngày nào cũng mong kiếm được dâu thảo đã chết, A Ngưu suốt ngày thích cãi nhau đấu võ mồm cũng đã chết...
Còn có gì đáng mừng hơn còn so với việc còn sống?

"Phải uống, rượu này phải uống! Lập tức đến Tần Hà bao hết thuyền hoa, đến ngõ Lục An gọi hết những vũ cơ nhạc sĩ tốt nhất tới, ta muốn mời huynh đệ uống thứ rượu ngon nhất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt