Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"À, cô ấy không cẩn thận bị ngã làm tổn thương phần eo." Nghe bác sĩ hỏi Tô Tử Mặc đem chuyện đã rõ ràng mười mươi nói ra, tất nhiên chưa đề cập đến chuyện ngã ở đâu cũng chưa nói vì sao lại ngã. Nghe vết thương của người bệnh quả thực là vùng eo nhạy cảm, người phụ nữ trung niên vẻ mặt hơi khác thường nhưng cũng không nói cái gì. "Đem áo kéo lên!" người phụ nữ kia dựa người vào ghế ánh mắt di chuyển về phía Tịch Vũ Thần, nói. Tịch Vũ Thần liếc nhìn Tô Tử Mặc thấy đối phương không hề có định xoay người, đành cắn răng đỏ mặt vén áo lên, để lộ ra da thịt trắng như tuyết không hề có một chút xíu vết sẹo lồi nào ở bụng.

Người phụ nữ nhìn một chút vùng eo của Tịch Vũ Thần sau đó duỗi tay đặt lên phần eo.

"Là chỗ này sao?" bóp bóp chỗ đó, "Không ... không phải!" Tịch Vũ Thần đỏ mặt trả lời.

"Vậy, là chỗ này?" Lần thứ hai bóp bóp, "Cũng... cũng không phải!" Tiếp tục đỏ mặt trả lời.

"Chỗ này... nhất định là chỗ này!" giống như lời thề son sắc còn bóp thêm một cái "Chính... chính là chỗ đó! Đau!" Cuối cùng bắt được chỗ bị thương, bóp rất đau a! Dùng sức như vậy làm gì! Đau chết người ta rồi!

Tịch Vũ Thần bị bác sĩ bóp đau đến sắp khóc, khóe mắt rưng rưng, nói chuyện bắt đầu mang theo tiếng khóc nức nở, chính mình trên đời sợ đau nhất, cái lão bà này còn dùng sức như vậy! Thời điểm Tịch Vũ Thần bị bóp đau phát ra tiếng, Tô Tử Mặc ở bên cạnh nghe thấy, trên mặt hơi đỏ lên, có điều không phải quá đỏ nên không ai nhìn thấy, khẽ quay đầu đi không nhìn đến Tịch Vũ Thần nữa, ho nhẹ một tiếng che giấu nội tâm đang bối rối của mình. "Aizz, chính mình thật là quá kém cỏi, cùng là nữ nhân như nhau có gì mà thẹn thùng! Thiệt là! Đừng nói là đã lâu không chung đụng nam nhân nên xu hướng tính dục thay đổi đi?" Vì bản thân nhìn thấy bụng cũng như tiếng rên của Tịch Vũ Thần, chính vì tiếng rên mà cảm thấy thẹn thùng cảm thấy mất mặt, Tô Tử Mặc đột nhiên lo lắng cho xu hướng tính dục của mình.

Tịch Vũ Thần vẻ mặt như đưa đám nhìn về phía Tô Tử Mặc nhưng bắt gặp ai kia trên mặt đỏ ửng không được tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, trong nháy mắt Tịch Vũ Thần cảm thấy tràn đầy sức sống, lần đầu tiên nha, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tử Mặc đỏ mặt, là bởi vì người ta à??? Là bởi vì thấy bụng của người ta à??? Ôi thiệt là thẹn thùng mà, làm sao bây giờ, thật là chán ghét, người ta không có đỏ mặt, cô đỏ mặt cái quỷ gì!

Tịch Vũ Thần trong lòng không ngừng phỉ nhổ ngoài mặt vẫn yên lặng làm Tô Tử Mặc quay đầu thì cảm thấy ánh mắt của Tịch Vũ Thần thật kì quái. "A, nhất định cô ấy cho là mình bị thần kinh rồi!!! Ta không muốn sống nữa ~"Tô Tử Mặc cảm thấy bản thân rất không ổn, có một loại cảm giác kích động đang dâng lên chính là muốn chết cho rồi, "Không, Hi nhi vẫn cần mình!" nhưng nghĩ đến đứa con gái mới 8 tuổi của mình, liền buông tha ý nghĩ này. (đứa nhỏ: "Mami, không có chuyện gì đâu, mami cứ yên tâm 'đi' đi!" Trần Dịch Lâm: "A di, không có việc gì đâu! Con hứa sẽ thay người chăm sóc thật tốt con gái của người! Vì lẽ đó, xin a di đừng do dự nữa tới luôn đi!!)

"Chắc là eo bị trật một chút!"người phụ nữ trung niên đoán chừng bệnh tình của Tịch Vũ Thần, sau đó cầm lấy bút trên bàn, mở bệnh án ghi ghi nét chữ cứ ngỡ rồng bay phượng múa. Này chữ viết, kim câu thiết hoa, cốt khí thông đạt, tù kình hữu lực, như sa hoa ngấn, long hành xà tẩu, đằng viên quá thụ, dật cầu đắc thủy*., ừm, dùng nhiều từ miêu tả như vậy, mọi người chắc cũng có thể tưởng tượng được ha! Bingoo, chính xác là chúng ta... nhìn sẽ không hiểu!

*Tù kình [遒劲][qiújìng] mạnh mẽ; khoẻ khoắn

Cầu [虬][qiú]: rồng có sừng (con vật trong truyền thuyết)

"Tôi đưa cho cô một chai rượu thuốc xoa bóp trị thương, sau khi trở về kêu bạn gái cô xem chỉ dẫn trên chai thuốc giúp cô xoa bóp chỗ bị thương cho cô, đem thuốc cất vào đi! Làm theo chỉ dẫn mới đạt hiệu quả tốt nhất, chỗ bị thương sẽ mau chóng hết à! Biết chưa?" đồng thời bác sĩ cũng không quên căn dặn kỹ càng 'bạn gái' của Tịch Vũ Thần Tô Tử Mặc vài điều cần lưu ý "Trong khoảng thời gian này cô phải kiềm chế bạn gái cô một chút, không để cô ta ăn đồ cay đồ chiên nhiều dầu, những thứ đó không tốt cho quá trình hồi phục. Cô nhớ chưa?" Bác sĩ chỉ chỉ Tịch Vũ Thần nói với Tô Tử Mặc

"Bác sĩ à, chúng tôi không phải..." "Biết rồi, cảm ơn bác sĩ!" lúc Tô Tử Mặc định cùng bác sĩ giải thích một chút giữa mình và Tịch Vũ Thần không phải dạng quan hệ kia đâu, đã bị Tịch Vũ Thần cướp lời, nửa đoạn định nói liền không thể thốt ra. Xong đời, lần này thực sự bị người ta hiểu lầm!!! Tô Tử Mặc thở dài một hơi, cũng không nói thêm gì, chỉ nghiêm túc nghe bác sĩ nói một số chuyện quan trọng, tỷ như làm thế nào để nhanh hồi phục, tỷ như trong khoảng thời gian này Tịch Vũ Thần nên cấm khẩu những đồ ăn loại nào.

"Được rồi, cầm lấy cái này, qua bên kia lấy thuốc!" đem cái bệnh án vừa viết xong mà căn bản là người ta xem không hiểu cái gì giao cho Tô Tử Mặc, ra dấu cho đối phương có thể rời đi. Tô Tử Mặc không thể làm gì khác hơn là dắt díu Tịch Vũ Thần đi ra khỏi phòng 301, đỡ người bị thương lần thứ hai ngồi xuống ghế nghỉ ngơi trong đại sảnh, "Cô ngồi ở đây nha, tôi đi mua thuốc cho cô!" căn dặn ai kia ngồi ở đây không được 'chạy nhảy' lung tung, sau đó cầm lấy ví tiền với bệnh án đi tới nhà thuốc mở cách đó không xa.

"Được rồi, đây là rượu thuốc trị thương, trở về nhờ thúc thúc hoặc a di mỗi tối xoa một chút, nhớ kỹ nhất định phải dùng lực nha, mặc dù chó chút đau nhưng cô phải ráng chịu nha, bởi vì... như vậy mới có ích, giúp cô mau chóng hồi phục, có biết chưa?" Cầm thuốc trên tay, Tô Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh Tịch Vũ Thần căn dặn tỉ mỉ, "Còn nữa, trong khoảng thời gian gian cô ủy khuất bản thân một chút nha, không được ăn những đồ ăn cay cả đồ ăn chiên cũng không thể ăn, biết chưa? Nhờ a di hầm ít canh cho cô uống như vậy mới tốt cho cô, biết chưa?" cứ mỗi câu nói xong Tô Tử Mặc đều hỏi "Biết chưa?" để xem Tịch Vũ Thần có nghe những gì mình đang nói hay không.

"Nghe rồi biết rồi!" Tịch Vũ Thần gật gù như một đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời, nhưng thật ra đứa nhỏ này cái gì cũng không có nghe, trong lòng chỉ lặp lại hai câu nói của người phụ nữ trung niên kia 'Trở về kêu bạn gái của cô xoa cho' còn có 'Kiềm chế bạn gái của cô' chính là hai câu này, khà khà, có người cảm thấy mình và Tô Tử Mặc quả thật là một đôi, ôi chồi ôi! Đây không phải là nói mình và cô ấy có tướng thê thê sao? Đây không phải là nói rõ mình và cô ấy càng có khả năng sao?

Nhưng ai kia cũng nhớ tới vừa rồi Tô Tử Mặc muốn giải thích kỹ với người phụ nữ kia về mối quan hệ giữa mình và cô ấy, trong lòng ai kia có chút ũ rũ, cô ấy hình như không thích bộ dạng của mình, aizz, nếu không tại sao lại muốn cùng Obasan* kia giải thích chứ! Thật phiền thật phiền thật phiền mà!!!

* 欧巴桑 để gọi những người phụ nữ lớn tuổi

Vừa rồi bầu trời còn trong xanh trong nháy mắt mây đen sấm sét vây kín, cảm giác bên eo càng đau kịch liệt, đau đến đòi mạng, đau đến muốn chết đi cho xong!

Nữ nhân a, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thời tiết dù biến hóa cũng không thể sánh với vẻ mặt của nữ nhân, Tô Tử Mặc ngồi ở bên cạnh nhìn vẻ mặt biến hóa của Tịch Vũ Thần trong lòng âm thầm suy nghĩ, nữ nhân quả thực không thể trêu chọc, có trời mới biết một khắc kia còn đối với ngươi khẽ cười một khắc tiếp theo sẽ đối với ngươi như thế nào, haizz!!!

-------------

Ps. Tối tốt lành!^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro