Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Nhanh lên, nhanh lên! Đừng có tới trễ!"Chờ con gái ăn mặc chỉnh tề, mẹ Tịch thiệt không kiên nhẫn nổi thúc giục, "Mẹ! Muốn gì cũng phải chờ con soi gương một cái!" Tịch Vũ Thần bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, dù sao cũng để người ta nhìn xem bây giờ có phải cái dạng cừu bị giết thịt hay không rồi mới đi chứ? Mẹ gấp cái gì là con đi xem mắt chứ có phải mẹ đâu, mà thật ra có thành công đâu mẹ gấp cái gì.

"Soi gương cái gì! Ngươi không tin đôi mắt chuẩn không cần chỉnh của mẹ ngươi à! Nếu mắt mẹ ngươi không chuẩn làm sao cùng ba ngươi kết hôn, làm sao sau này sinh ra một tên xinh đẹp như ngươi hả?" mẹ Tịch lên tiếng phản kháng, ngươi không phải con ta sao, làm sao không tin ánh mắt của mẹ ngươi, ánh mắt ta không tốt làm sao có ngươi!!!

Vừa nói mẹ Tịch vừa hành động, từ sau lưng tống con gái ra cửa, "Nhanh đi đi, sắp đến giờ rồi!" Tịch Vũ Thần không chống nổi sức mạnh vũ bão của mẹ mình, lảo đảo bị tống ra cửa, "Giày của con!" đứng ở cửa mới vững vàng thì có hai chiếc giày bay tới, Tịch Vũ Thần vừa nhìn vừa đưa tay ra chụp, cũng may là giày vải, cũng không nói gì liền thay.

"Con đi nha ~" đứng dậy dậm chân, với vào bên trong nói, "Đi đi! Chúc con thành công!" mẹ Tịch ôm tay trước ngực, vẻ mặt chân thành nhìn con, "Mong con thoát ế, bước vào lâu đài tình ái!"

Thiệt không biết phải làm sao, Tịch Vũ Thần lắc đầu, cầm lấy đồ rồi rời khỏi nhà, "Cắt ~ còn lâu đài tình ái, rõ ràng là mồ chôn tình yêu thì có! Con còn trẻ, không muốn chết sớm đâu!" trong miệng lầu bầu, dọc đường thuận chân đá mấy cục đá nhỏ vô tội.

"A! Đến rồi!" ngẩng đầu nhìn thấy bản thân đã đến địa chỉ mà mẹ nói, cảm thấy lưu luyến không muốn rời mấy cục đá nhỏ. Ngươi nằm yên ở đây, không cho phép nhúc nhích! Đợi lát nữa ta ra, ta đá ngươi trở về, có nghe rõ chưa!

Trong lòng không ngừng nhắc nhở mấy cục đá kia sau đó sửa sang lại quần áo, lấy điện thoại ra ngắm lại nhan sắc, kiểu tóc của bản thân xem ổn chưa, đảm bảo mọi thứ xong xuôi liền ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tiêu soái bước vào phòng ăn. Đứng ở bên trong liếc nhìn xung quanh bởi vì mẹ Tịch đã cho xem hình nên chắng bao lâu Tịch Vũ Thần đã nhìn thấy cái tên nam nhân mà mình phải kết thân kia.

Phải nhìn thêm một lúc để xác định chính xác, Tịch Vũ Thần mới chậm rãi thong thả đi tới, ngồi vào chỗ đối diện với người kia, "Xin chào, tôi là Tịch Vũ Thần, anh là Vương XX phải không?" Tịch Vũ Thần tự mình giới thiệu mà tên kia thấy Tịch Vũ Thần đã tự giới thiệu mà bản thân không mở miệng cũng không được, "Chào, tôi là Vương XX, rất vui khi gặp em!" Vương XX vẫy tay ra dấu nhân viên đang đứng một mình đến.

"Ngài muốn dùng gì?" Nhân viên đưa tới 2 menu, nhìn Vương XX ngắm nghía một hồi hỏi, "Một café mocha đá thêm một phần bánh black forest cảm ơn!" Tịch Vũ Thần gọi món trước cho bản thân, nhân viên đứng bên cạnh lấy giấy viết ra ghi chép lại, "Vậy cho tôi một tách trà Lam Sơn đi!" Vương XX chọn cà phê nhưng không gọi bánh kem vì cho rằng nó quá ngọt. "Được, hai vị còn cần gì nữa không?" Nhân viên trên mặt tươi cười hỏi.

"Không cần đâu!" Vương XX không hổ là giám đốc một công ty, trước mặt Tịch Vũ Thần thể hiện hết sức nho nhã, cho thấy hắn là một người được giáo dục tốt không phải cái dạng nam nhân thô lỗ, tuy rằng phong thái của hắn có thể ghi điểm trong lòng Tịch Vũ Thần, thế nhưng những điều này không thể giúp con đường của hai người có tiến triển gì, ai bảo Tịch Vũ Thần từ hồi lọt lòng mẹ đã không có cảm giác với người khác phái.

Hai người trầm mặc gần 5' sau khi hai tách cà phê với một phần bánh ga-tô được mang lên phá vỡ bầu không khí lúng túng này, hai người cũng bắt đầu tùy tiện nói vài lời tìm đề tài tán gẫu, trò chyện một chút Tịch Vũ Thần bắt đầu khởi động đối sách của mình.

"Anh Vương, tôi muốn nói rõ với anh một chuyện. Nếu như... tôi chỉ nói nếu như... nếu như sau khi tôi với anh kết thân thành công rồi tiến tới hôn nhân, tôi không muốn sinh con!" Tịch Vũ Thần nói, dù sao đàn ông khi kết hôn đều mong muốn bản thân có một đứa con, nếu kết hôn vẫn không có con thì sớm hay muộn cũng sẽ ly hôn. Cho nên lần này mình sẽ đánh cược một ván, chính là đánh vào trọng điểm việc Vương XX này cùng với Vương a di coi trọng việc sinh con bất kể con trai hay con gái.

"Ý của em là... "nghe được lời của Tịch Vũ Thần, Vương XX bỏ tách cà phê bên mép xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ nhân đang ngồi trước mặt mình.

"Không sai, ý của tôi là- Tôi không có khả năng sinh con (vô sinh), vì lẽ đó tôi không thể biết sau này làm sao có con!" Tịch Vũ Thần nghiêm túc nhìn đối phương, trên mặt không hề tỏ ra chút gì để hắn có thể đoán được cô đang lừa hắn. Hơn nữa nhìn vẻ mặt của tên kia liền biết hắn hoàn toàn bị lừa, buổi kết thân này ngày phá sản không còn xa nữa.

"Thật sao? Này ngại quá, tôi rất vui khi cùng cô trở thành bạn bè, xem như hôm nay tôi mời khách!" nhìn nụ cười trên mặt Vương XX có chút mất tự nhiên, hoang mang pha lẫn hoảng loạn, nói xong câu đó liền cầm bóp tiền cùng mọi thứ của hắn đứng lên, đi đến quầy, trả tiền sau đó trực tiếp rời khỏi tiệm. "Ha ha ha!" nhìn thấy tên kia ngồi lên xe rời đi ngày càng xa, Tịch Vũ Thần bật cười. "Ya! Thành công rồi!" Giải quyết xong việc kết thân nhảm nhí này, tâm tình của Tịch Vũ Thần lập tức sáng sủa hẳn lên, chuẩn bị xế chiều tìm Tô Tử Mặc đi chơi sau đó lôi kéo cô ấy đến nhà mình ăn cơm. Nói là làm, Tịch Vũ Thần lấy điện thoại ra bấm số của Tô Tử Mặc.

"Alo?" người tiếp điện thoại không phải là Tô Tử Mặc mà là một đứa nhỏ,Tịch Vũ Thần đứng hình một giây sau đó liền phản ứng, không phải tiểu Hi sao, "Tiểu Hi? Là lão sư đây! Mami của con có ở đó không?" Tịch Vũ Thần nhẹ giọng hỏi, muốn cua được người lớn trước tiên phải qua ải của người nhỏ này, phải làm cho đứa nhỏ chấp nhận gọi mình là 'ba' mới có thể cua được mami của nàng a! Sói già Tịch Vũ Thần liền khai triển chính sách 'Nhu tình', ta đây không tin đứa trẻ này không bị sập bẫy, hừ hừ hừ...

"Lão sư chờ một chút! Mami!" trong điện thoại truyền đến tiếng đáp sau đó đột nhiên là tiếng hét lớn "Mami!", thiếu chút nữa dọa Tịch Vũ Thần tè ra ngoài, "Lão sư tìm mami nè! Mau tới nhận điện thoại!" tiếp tục trong loa truyền đến tiếng rống thiệt lớn, Tịch Vũ Thần hết cách với đứa nhỏ, không thể làm gì khác hơn là đem điện thoại cách xa lỗ tai một chút, tránh cho nó bị tổn thương không đáng có.

"Alo?" một lát sau, bên kia mới truyền đến giọng mà Tịch Vũ Thần muốn nghe, "Là tôi! Chúng ta ra ngoài chơi ha, sẵn tiện mang theo tiểu Hi luôn, buổi tối trực tiếp qua nhà tôi ăn cơm!" hiện tại người ta tâm tình rất tốt cho nên âm thanh phát ra cũng lớn một chút, ngữ điệu cũng lên cao một chút. "Không cần đâu, tôi ở nhà ăn được rồi! Không cần phiền phức mọi người! Thật ngại lắm!" Tô Tử Mặc chối từ.

"Không được! Cứ quyết định vậy đi! Gặp nhau ở quảng trường xx!" Nói xong Tịch Vũ Thần liền tắt máy không cho bên kia có cơ hội lên tiếng nói không.

-------------

Tịch lão sư làm tốt lắm! (^v^)

Ps.Cuối tuần vui vẻ!^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro