Chương 44:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cúp điện thoại, Tịch Vũ Thần rời khỏi tiệm cà phê, trở về nhà. "Sao nhanh như vậy? Xong rồi? Thành công?"thấy con gái ra ngoài mới hơn một tiếng liền trở về, mẹ Tịch rất tò mò, rốt cuộc đã thành công hay thất bại. "Thất bại, người ta ghét bỏ con!" Tịch Vũ Thần làm ra bộ mặt đưa đám nhìn mẹ Tịch, "Không có chuyện gì! Hắn không có phúc khí thôi!" nghe được tên kia ghét bỏ con mình, mẹ Tịch sờ đầu con an ủi.

"Con không sao! Mẹ, lát nữa Tô Tử Mặc muốn tới nhà mình ăn cơm, nếu mẹ có rảnh thì đi mua chút đồ ăn nha!" Tịch Vũ Thần rửa mặt sau đó cầm khăn vừa lau vừa nói với mẹ Tịch. "Tử Mặc muốn tới? Bây giờ mẹ sẽ đi mua đồ ăn ngay!" mẹ Tịch rất vui khi nghe Tô Tử Mặc muốn tới nhà mình ăn cơm, dù sao lần trước không lưu được người ta ở lại ăn cơm, "Đúng rồi, tiểu Thần, gọi cho tiểu Mặc mang theo đứa nhỏ tới luôn!" mẹ Tịch vừa ra ngoài liền trở lại nhắc Tịch Vũ Thần, bản thân cũng muốn gặp con gái của tiểu Mặc, nghe nói rất đáng yêu.

Tịch Vũ Thần nhìn theo bóng lưng của mẹ, khẽ cười. Mẹ, nếu như người biết con gái người thích Tô Tử Mặc, người có giống như bây giờ vui vẻ hay không? Có phải sẽ sớm làm cho cô ấy cùng con đoạn tuyệt quan hệ qua lại, để con cắt đứt cái ý nghĩ này không. Lắc đầu, cố gắng tống những suy nghĩ lung tung này ra khỏi đầu, mang giày vào đi ra ngoài, thẳng tiến tới chỗ hẹn chờ người ta tới.

"A!!!" lúc Tô Tử Mặc tới thì bắt gặp Tịch Vũ Thần một mình yên lặng chơi điện thoại liền buông tay con gái, nhón chân lên nhẹ nhàng tiến tới chỗ ai kia, đột nhiên vỗ vai ai kia một cái sau đó âm thanh chói tai này vang lên.

Tịch Vũ Thần đang yên ổn một mình chơi điện thoại, tự nhiên có một người từ phía sau vỗ vai mình, bị hù muốn tè ra quần. Vừa rồi bản thân mới xem một bộ tiểu thuyết khủng bố, đang tới chỗ kinh khủng,... vậy mà có người đập lên vai như vậy, đem người ta hù chết luôn rồi! Ai kia sợ quá lập tức ngồi xổm xuống, co thành một đoàn run lẩy bẩy.

Kẻ đầu sỏ Tô Tử Mặc nhìn một đống trên mặt đất, vươn tay dùng đầu ngón tay gãi gãi gò má mình, không biết làm sao. "A, thật xin lỗi ~ hù cô sợ rồi!" nhìn đống trước mặt không ngùng run rẩy, Tô Tử Mặc cũng không đứng nói chuyện nữa, ngồi xuống sờ đầu Tịch Vũ Thần an ủi tâm trạng đang sợ hãi của người ta.

Bởi vì giật mình, Tịch Vũ Thần đúng là sợ đến phát khóc, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt trong suốt. Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là tên khốn kiếp Tô Tử Mặc hù mình, rút nắm đấm bay thẳng tới kẻ đầu sỏ kia, Tô Tử Mặc bất đắc dĩ làm ra bộ dạng đau đớn để làm hài lòng Tịch Vũ Thần. Mà đứa nhỏ ở đằng sau 'bị ép' phải nhìn cảnh mami của mình cùng lão sư liếc mắt đưa tình. Nè nè nè, ở đây còn một trẻ nhỏ, hai người nghĩ sao trước mặt trẻ nhỏ liếc mắt đưa tình hả???

"Không đùa nữa, cô có sao không? Hù cô sợ... ngại quá!" hai người đùa giỡn một hồi cũng ngừng, Tô Tử Mặc đem Tịch Vũ Thần kéo lên, "Đương nhiên là có chuyện rồi! Sắp bị dọa thành bệnh tim luôn rồi!" nghe người ta nói, Tô Tử Mặc giả vờ lo lắng, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Ừm... đến nhà tôi ăn cơm là được!" Cái miệng nhỏ của Tịch Vũ Thần chu lên, hai tay chống sau đầu ra vẻ suy tư.

"Được rồi được rôi! Vậy làm phiền mọi người!" Tô Tử Mặt giơ hai tay đầu hàng mà đứa nhỏ ở phía sau vẫn không ai để ý tới, có thể là đã quá quen rồi nên không nói gì!

"Vậy được rồi. Giờ chúng ta đi tới chỗ nào chơi đây, Hi nhi con muốn đi đâu chơi?" Tô Tử Mặc gãi đầu, hỏi con gái đang trầm mặc ở phía sau. "Con không biết chỗ nào hết..." đứa nhỏ nhỏ giọng đáp, "Hay là, chúng ta đi công viên trò chơi được không?" đột nhiên Tịch Vũ Thần đến gần 2 mẹ con Tô Tử Mặc nói, "Trẻ con rất thích đi công viên trò chơi, mình đến đó là được!" sau đó quay sang đứa nhỏ cười. Trẻ con thôi mà, vứt vào bên trong công viên là được, còn mình với Tô Tử Mặc tha hồ hưởng thụ thế giới hai người!

"Quyết định vậy đi, thắng tiến thôi nào!" Tô Tử Mặc lôi kéo một lớn một nhỏ đến nhà ga gần đó, hôm nay mình không có lái xe, bởi không lường trước việc đi chơi công viên này nọ. Đứng ở trạm xe buýt, Tô Tử Mặc ngó chừng chừng bản thông tin, có một chuyến xe đến phụ cận của công viên, ai nha, liền chọn ngươi! Nghĩ tới đây, Tô Tử Mặc móc ví tiền lấy ra đồng tiền 3 hoa cúc (tiền xu của người TQ).

Có lẽ thần may mắn ghé thăm nên vừa tới nhà ga không bao lâu, chiếc xe buýt liền đến, "Xe đến rồi, chờ chút nữa tiểu Thần dắt tay Hi nhi nha, tôi đi sau cùng bỏ tiền vào thùng." Đem con gái đang ở bên cạnh giao cho Tịch Vũ Thần, ý bảo tôi đem con gái bảo bối giao cho cô, hãy đối xử tốt với con tôi! Tịch Vũ Thần gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ!

Xe vừa dừng, đám đông đứng ở sân ga giống như ong vỡ tổ, toàn bộ chen lấn xô đẩy nhau bước lên xe, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, cảnh tượng này làm cho Tịch Vũ Thần và đứa nhỏ giống như chiếc lá nho nhỏ rơi vào biển lớn đang nổi cơn thịnh nộ cuồng phong rào thét, gót chân tả diêu hữu hoảng* đứng cũng không vững. Tô Tử Mặc đứng ở sau lưng ôm lấy hai người, dùng chiều cao của mình bảo vệ một lớn một nhỏ không bị phân tách.

* 左摇右晃 (Tả diêu hữu hoảng) trái dao động,phải lắc lư.

"Nếu thấy chen lấn quá, chúng ta hãy chờ chuyến kế tiếp đi!" tiếng nói của Tô Tử Mặc từ sau truyền đến, lúc nói hơi thở phả lên vành tai của Tịch Vũ Thần, trong nháy mắt lỗ tai đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, sau đó màu đỏ tuân theo định luật khuếch tán dần dần lan tỏa khắp gương mặt.

A, thiệt tình, cô có biết cái tư thế này rất dễ làm người ta hiểu lầm là cô thích người ta không hả!? Chưa đầy một phút gương mặt của Tịch Vũ Thần đã nhuộm đỏ, vì Tô Tử Mặc đứng ở sau cho nên không thấy được mặt Tịch Vũ Thần lúc này, nhưng xuyên qua kẻ hở của những sợi tóc Tô Tử Mặc vẫn thấy được lỗ tai của người kia như ẩn như hiện đỏ chói.

"Không cần đâu, chen lên trên một chút, chen nhanh đi!" Tịch Vũ Thần nhìn xung quanh, trong xe vẫn có thể chứa thêm người, hơn nữa phía sau xe cũng tương đối trống, không phải ai đi xe cũng thích đứng ở phía sau, họ thích chen lên trên hơn. Bây giờ bên ngoài cũng không có nhiều người, chỉ cần lên xe thì trực tiếp đi về phía sau tìm chỗ ngồi là ổn.

Mới lên xe, Tịch Vũ Thần liền đi về phía sau xe, cẩn thận nắm chặt tay đứa nhỏ, lo sợ bản thân sơ ý một tí là đánh mất đứa nhỏ, phía sau hoàn toàn đối lập với phía trước khá là trống trải. Ba người chiếm vị trí gần cửa sổ, đứa nhỏ và Tịch Vũ Thần đứng song song nhau còn Tô Tử Mặc đứng đối diện hai người, hai tay chống hai bên hông của Tịch Vũ Thần.

-----------------------

Tịch lão sư ngày càng lòi ra chất thụ!

Ps. Tối tốt lành!^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro