Chuong 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không chơi nữa, chúng ta về nhà thôi!" Nhìn thấy Tịch Vũ Thần sắc mặt tái nhợt không còn chút sức sống nào, Tô Tử Mặc rất lo lắng, quyết định ngừng hành trình dạo chơi tại đây. Một bên đỡ Tịch Vũ Thần một bên nắm tay đứa nhỏ, ba người ra cổng đón một chiếc taxi sau đó nói địa chỉ nhà của Tịch Vũ Thần cho tài xế.

Đến tiểu khu Tô Tử Mặc trả tiền xe xong tiếp tục đỡ Tịch Vũ Thần lên nhà, đứa nhỏ của chúng ta rất ngoan đi theo sau lưng hai người. "Cốc cốc cốc-" Tô Tử Mặc giơ tay gõ cửa, bên trong liền truyền đến tiếng bước chân, cửa nhanh chóng được mở ra.

Thật ra mẹ Tịch lúc này đang ở trong bếp vừa lặt rau vừa hát vu vơ, chính là lúc cảm xúc dâng trào thì bị người phá đám, mở vòi rửa tay, tùy ý chùi tay vào quần áo rồi đi mở cửa. "Đến đây! Ai đó?" Vừa mở cửa liền thấy con gái của mình cùng Tô Tử Mặc bên cạnh còn có một đứa nhỏ không người ta chú ý cho lắm. Lúc này tầm mắt rơi vào người Tịch Vũ Thần, phát hiện sắc mặt con gái trắng bệch, "Tiểu Thần à, con làm sao vậy? Sắc mặt sao kém thế này!" vừa lo lắng vừa cùng Tô Tử Măc đỡ con vào ghế sofa trong phòng khách nghỉ tạm, đứa nhỏ đi sau cùng ngoan ngoãn đóng cửa lại.

"Mẹ, con không sao ~" đến bây giờ Tịch Vũ Thần vẫn chưa tỉnh táo, sắc mặt vẫn như cũ tái nhợt, nói chuyện giống như thì thào, tuy luôn miệng bảo mình không sao nhưng ngược lại càng làm mẹ Tịch lo lắng. "Tiểu Mặc à, tiểu Thần làm sao biến thành dạng này vậy? Nói cho a di biết." nhìn thấy con gái có ý lẩn tránh không chịu nói nguyên nhân mẹ Tịch đành hỏi Tô Tử Mặc.

"A di, tiểu Thần chỉ ngồi một chuyến tàu lượn siêu tốc, khi xuống thì đã thành như vậy." biết a di không thể moi được nguyên nhân từ người kia đành quay sang đổ vấn đề lên mình, Tô Tử Mặc không thể không nói ra sự thật, đem câu chuyện từ đầu đến đuôi báo cáo rõ ràng. "Ngươi cái tên này, ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm hay sao mà nhảy lên cái xe hù chết người đó hả??" nghe được nguyên nhân, mẹ Tịch nổi nóng chỉ vào người bệnh hoạn kia, hung tợn nói.

Bị mẹ mắng đến đau cả đầu, Tịch Vũ Thần nằm trên ghế sofa ôm đầu vẻ mặt đưa đám đưa lưng về phía mẹ Tịch oán "Ô ô ô, mẹ người không thương con ~" trong miệng không ngừng nói linh tinh. Mẹ Tịch nghe xong câu này cũng không nói gì, chỉ oán trách liếc mắt nhìn tên kia "Tiểu Mặc, a di đi lặt rau tiếp, con ở đây bồi tiểu Thần đi!"

"A di, để con giúp người, để Hi nhi ở đây với tiểu Thần đi!" Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút liền nói, bản thân đến nhà người ta ăn cơm cũng nên giúp đỡ một tay. Cô ngồi xổm xuống căn dặn đứa nhỏ ở lại chăm sóc lão sư, nếu lão sư không thoải mái thì đến phòng bếp gọi mình, sau đó theo mẹ Tịch vào bếp lặt rau.

"Lão sư, người không thoải mái chỗ nào?" đứa nhỏ đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn Tịch Vũ Thần nằm trên ghế không hề nhúc nhích, hỏi. "Chỗ nào cũng không thoải mái!" tiếng của Tịch Vũ Thần ở nơi xa xôi bay tới, như có như không, sau đó giống như con cá mắm vươn mình, lật một cái, nhìn về phía đứa nhỏ. Thấy đứa nhỏ còn đứng, chỉ chỉ vào ghế bên cạnh nói, "Tiểu hi, con ngồi đi, đừng đứng!"

Bé ngoan của chúng ta thật nghe lời, giống như tờ giấy trắng, kiên quyết tuân theo lời của lão sư, đặt mông ngồi xuống ghế, hai chân nhỏ đung đưa nhưng hai mắt vẫn nhìn chăm chú lão sư đang nằm trên ghế, mami vừa nói với mình, dặn mình phải quan tâm tình trạng sức khỏe của lão sư, nếu lão sư có chút không thoải mái liền báo với mami, cho nên mình nhất định phải dán mắt vào lão sư.

Tịch Vũ Thần nằm trên ghế thấy đứa nhỏ cứ chăm chăm ngó mình không tha, tuy rằng có nghe những lời Tô Tử Mặc căn dặn đứa nhỏ trước khi vào bếp nhưng không ngờ đứa nhỏ nghe lời như vậy, Tịch Vũ Thần trên mặt dở khóc dở cười, trong lòng cảm thấy đứa nhỏ này thật là đáng yêu.

"Tử Mặc à, tiểu Thần nhà chúng ta làm phiền con rồi!" thật ra lúc này hai người đang nhặt rau cũng không có chuyện gì để nói, cuối cùng mẹ Tịch là người đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này, "Không có, không có đâu a di!" Tô Tử Mặc nghe vậy lắc lắc đầu.

"Tiểu Thần nhà chúng ta năm nay đã hai mươi chín, đến giờ chưa có một đối tượng nào, thật sự a di rất nóng lòng, nữ nhân qua ba mươi ai còn muốn nữa chứ!" cũng không quản Tô Tử Mặc có nghe hay không, mẹ Tịch liền tự động trút bầu tâm sự, mà Tô Tử Mặc đứng bên cạnh sững sờ, đây là tình huống gì a?

"Mỗi lần a di nói với nó, nó nói bây giờ chưa có yêu, kêu nó đi kết thân với người ta thì nó cái này không vừa ý cái nọ không vừa ý, ôi ta thật không biết rốt cuộc đứa nhỏ này nghĩ cái gì nữa." Mẹ Tịch vẻ mặt ảm đảm nói tiếp, "Tuy rằng cô ấy luôn như vậy nhưng a di cũng không hề ép cô ấy hẹn hò với ai cả, đúng không?" nghe mẹ Tịch nói xong, Tô Tử Mặc nói với mẹ Tịch bên cạnh.

"Đúng vậy, ta sợ nàng sau này kết hôn sẽ không hạnh phúc, sẽ hận người làm mẹ như ta." Thở dài một hơi, mẹ Tịch tiếp tục cúi đầu nhặt rau cũng không có ý định nói tiếp, Tô Tử Mặc cũng không nói gì, chỉ tiếp tục công việc trong tay. Hai người ở bếp nói chuyện với nhau, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, đối với phòng khách vốn yên tĩnh thì những lời này lúc có lúc không chui vào tai của Tịch Vũ Thần, Tịch Vũ Thần nghe mẹ nói vậy cũng thở dài một hơi, đến câu sau cùng trên khóe mắt đã có ít lệ làm mắt nhòa đi.

"Có lẽ nên tìm thời gian thẳng thắn nói với mẹ về xu hướng tính dục của mình, lừa gạt mẹ như vậy thật quá tàn nhẫn." Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, quyết định thẳng thắn với mẹ Tịch, cho dù đến lúc đó mẹ có đánh có chửi, thậm chí đuổi mình ra khỏi nhà, hay không chịu tiếp thu một đứa con như mình thì mình cũng không oán trách cũng sẽ không hận người, bởi vì... tất cả mọi nguyên do đều xuất phát từ bản thân mình.

Những việc như nhặt rau rửa rau này, chỉ cần 2 người thì công việc sẽ nhanh chóng giải quyết xong, làm đồ ăn nấu cơm này nọ cũng chỉ loáng là xong. Một lúc sau Tô Tử mặc hai tay bưng hai dĩa đồ ăn từ bếp đi ra, đặt lên bàn sau đó gọi hai người ở phòng khách "Ăn cơm, hai người rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào!" sau đó tiếp tục vào bếp mang thức ăn lên.

"A di, người đem cái nồi để chỗ này đi lát con rửa, giờ ra ăn cơm thôi!" Tô Tử Mặc đem dĩa đồ ăn cuối cùng ra ngoài xong trở lại bếp thì thấy mẹ Tịch đang lấy chảo để trong buồng nước chuẩn bị rửa, liền ngăn lại, "Ôi, làm phiền con rồi!" Mẹ Tịch ngừng động tác trong tay, đem chảo đặt trong buồng nước sau đó xoay người đi lấy chén đũa.

--------------------------------

Thấy chưa lão Tịch toàn phá game, ăn hại. Cái này mốt lên giường chán nghẹn chết :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro