Chương 76: (Ngược 27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi ~ không cười em nữa, nhanh lên qua đây!" Tô Tử Mặc e hèm hai tiếng để kiềm chế bản thân, một tay mang theo túi trái cây, tay còn lại vươn ra, Tịch Vũ Thần phồng phồng miệng rồi cũng đem tay mình đặt lên tay người kia.

"Mẹ ~~~~"

Tô Tử Mặc vừa vào cửa liền cất giọng đầy thâm tình kéo dài gọi mẹ mình, nhưng không phải mẹ mình đáp lại mà là con gái???

"Mami ~~~" không hổ là ruột thịt, giọng điệu này hoàn toàn giống nhau như đúc.

"Mami, mami tới đón con về à? Yah, mami tới đón con về! Rốt cuộc con có thể đi về rồi!" đứa nhỏ hoàn toàn không cho Tô Tử Mặc thời gian trả lời, tự mình hỏi rồi cũng tự mình rất nhanh chóng trả lời sau đó vui vẻ bừng bừng đầy sức sống chạy về phòng của mình để lại một mình Tô Tử Mặc đứng ở đó hóa đá.

"Nè nè nè, đừng có đứng ở đây nha!" Tịch Vũ Thần đẩy đẩy cái người đứng trước mình, "Tìm bác gái đi, đứng chỗ này làm gì?" nói xong cô kéo tay người kia chạy loạn khắp nhà tìm kiếm mẹ Tô "Bác gái ~"

"Tới đây tới đây ~~" mẹ Tô đang ở cửa sau hái rau loáng thoáng nghe có người đến nhà gọi mình, bà nhanh chóng dọn dẹp một chút, cái ghế gì gì đó đều đem vào nhà, "Bác gái để con giúp bác!"

Tịch Vũ Thần nhìn thấy mẹ Tô trên tay không chỉ cầm ghế nhỏ mà còn cả một rổ nhỏ đựng rau mới hái đi vào trong nhà, cô vội bỏ đồ trong tay tiến tới giúp đỡ.

"Mẹ, mẹ đi đâu vậy, tìm khắp nơi trong nhà cũng không thấy bóng dáng mẹ đâu." Tô Tử Mặc thấy Tịch Vũ Thần giúp mẹ mình cầm rổ rau, bản thân cũng không thể làm gì khác hơn là bước tới nhận lấy cái ghế nhỏ kia. "Mẹ ở cửa sau hái rau rồi cùng hàng xóm sát vách nói chuyện phiếm, không chú ý không chú ý!"

"Tối nay ở lại đây ăn cơm hay là trở về?" mẹ Tô đi theo phía sau hai người, mở miệng hỏi. "Tiểu Thần, em ở đây ăn tối được không?" phản ứng đầu tiên của Tô Tử Mặc chính là quay đầu hỏi người bên cạnh, nếu như đối phương không có ý kiến gì thì y như lời mẹ buổi tối ở lại đây cơm nước xong xuôi thì về! Dù sao nhà mình cũng chưa có mua đồ ăn gì cả.

"Không có chuyện gì, mình ở đây ăn đi, chờ chút nữa em gọi điện thoại cho mẹ nói một tiếng!" Tịch Vũ Thần trải qua một giây suy nghĩ liền nói ra câu trả lời của mình.

Sau khi giúp mẹ Tô đem đồ ăn đặt lên bếp, Tịch Vũ Thần liền đi ra khỏi cửa gọi điện thoại cho mẹ mình.

"Alo, mẹ? Hôm nay con không về nhà ăn cơm! Tối nay con ở nhà mẹ của Tử Mặc ăn!" mẹ Tịch ở đầu bên kia điện thoại trở mặt liếc mắt một cái, "Đã biết đã biết! Có vợ liền quên mẹ, tại sao mẹ có thể có đứa con gái như con vậy chứ!?" Tịch Vũ Thần khanh khách cười.

"Tối nay con có trở về không?" mẹ Tịch chợt hỏi chuyện này tất nhiên là chẳng phải ý tốt gì, "Mẹ! Con không về thì đi chỗ nào chứ!" Tịch Vũ Thần xấu hổ mặt đỏ bừng bừng ngay lập tức đề cao giọng, hướng vào điện thoại hét lên, "Không phải con còn có thể qua nhà Tô Tử Mặc sao ~"

Bị mẹ không ngừng chê cười, Tịch Vũ Thần tức giận lập tức cúp máy, sau đó thở phì phò đi vào nhà, ôm chặt lấy Tô Tử Mặc đang đứng trong phòng bếp rót nước, khuôn mặt không ngừng cọ lấy cọ để trên lưng người ta, "Lại sao đây?" đem ly nước đặt lên bàn, xoay người ôm lại ai kia, Tô Tử Mặc đặt cầm lên vai ai kia hỏi.

Tịch Vũ Thần không nói gì, cứ như vậy ôm Tô Tử Mặc, sau đó đem mặt vùi vào trước ngực người ta, Tô Tử Mặc thấy ai kia như vậy cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là hai tay siết chặt đem Tịch Vũ Thần lãm vào trong lòng mình. Mẹ Tô vốn là muốn vào bếp nhưng vừa mới bước vào liền thấy cái tràng tình cảm này, không hề có tiếng động từng bước từng bước rút lui khỏi nhà bếp, đem không gian này lưu lại cho hai cái người đang cuồng nhiệt trong tình yêu kia, trước khi đi vẫn không quên đối với con gái giơ giơ ngón tay cái.

Tô Tử Mặc bất đắc dĩ nhìn hành vi của mẹ mình, "Chúng ta đi ra ngoài nha?" sau đó nhỏ giọng nói bên tai Tịch Vũ Thần, Tịch Vũ Thần cảm thấy khí tức ấm áp của ai kia phả bên tai mình, xấu hổ không biết làm gì hơn là đem mặt chôn sau hơn, gật đầu đồng ý.

Tô Tử Mặc ôm Tịch Vũ Thần, dọc đường cẩn thận từng li từng tí, rất sợ sơ ý một chút ai kia đụng phải hay vấp phải vật gì té ngã, đoạn đường có mấy bước chân mà trong mắt Tô Tử Mặc nó gian nan giống như hành trình Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh, bất quá Đường Tăng gặp phải yêu ma quỷ quái sống sờ sờ còn đối thủ của Tô Tử Mặc chính là vật dụng không thể nhúc nhích trong nhà. Nhưng coi như là Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh cũng có ba đồ đệ hỗ trợ còn Tô Tử Mặc... chỉ có một mình không ai giúp đỡ.

Thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng ra khỏi phòng bếp, phòng khách rộng rãi sáng sủa kia không có bao nhiêu đồ đạc trở ngại, cho nên Tô Tử Mặc đứng trước cửa phòng bếp buông lỏng tay chân đang co cóng, lần này trực tiếp bước dài ra khỏi phòng, tìm một ghế gần đó cho Tịch Vũ Thần ngồi xuống, còn mình thì đứng trước mặt người kia.

Người kia ngồi trên ghế ôm lấy hông của Tô Tử Mặc, ngẩng đầu lên nhìn. Tô Tử Mặc cúi đầu, trong mắt đầy cưng chìu, hai tay đặt trên mặt Tịch Vũ Thần, một lát sau hơi cúi người xuống , ở trên môi ai kia hạ xuống một nụ hôn.

"Mami, mami đang làm gì vậy?" đột nhiên phía sau truyền tới giọng nói làm cho hai người đang tình ý nồng nàn hoảng sợ, vội vã đem đôi môi đang dán chặt nhau tách ra, Tịch Vũ Thần thoát khỏi hai cánh tay của Tô Tử Mặc, đỏ mặt chuyển sang chỗ khác. Còn Tô Tử Mặc thì âm thầm quyết định, "Hi nhi, khi nào con ra đây?"

"Vừa tới thôi!" đứa nhỏ nghiêng đầu, vẻ mặt khẩn trương nhìn mami của mình, mặt cũng đỏ bừng giống ai kia ở bên cạnh. "Mami, vừa rồi hai người đang làm gì vậy?" Tô Tử Mặc nghe câu hỏi của con gái nụ cười trên mặt liền cứng lại, vừa mới tới chẳng phải cái gì cũng đều thấy được sao!

Tô Tử Mặc hướng về phía con gái ngoắc.. ngoắc tay, ý bảo con gái nhỏ đi theo mình rồi sau đó xoay người đi vào căn phòng nhỏ, Tịch Vũ Thần xoay người chỗ khác nhìn thấy động tác của người kia rất là kì quái, bất quá nghĩ đến cảnh vừa rồi bị bé nhỏ nhìn thấy, trên mặt ai kia liền nóng lên, hai tay che mặt vì quá xấu hổ.

"Con qua đây!" đứa nhỏ rất nghe lời tiến lên phía trước, "Nói cho con biết một chuyện." Tô Tử Mặc hạ giọng, mặc dù cô biết nơi này không có những người khác nhưng vẫn theo bản năng giảm thấp giọng mình.

"Chuyện gì?" Tô Tử Mặc đem đầu đứa nhỏ quay sang một bên sau đó tiến tới bên tai nhỏ giọng, "Mami và lão sư của con cùng một chỗ!" Đứa nhỏ không hiểu gì nhìn mami mình, "Cùng một chỗ là có ý gì?"

Tô Tử Mặc trắng mắt liếc đứa nhỏ, "Cùng một chỗ chính là cùng một chỗ đó, là sau này sống chung một chỗ với nhau! Cho nên về sau con cũng có thể gọi mami, không cần phải kêu là lão sư nữa." rốt cuộc cô cũng nói ra mọi chuyện với con gái, "Lần trước mami hỏi con có muốn lão sư trở thành một thành viên của gia đình chúng ta hay không? Tự con nói muốn mà!"

Tuy là không phải đặc biệt hiểu hết nhưng đứa nhỏ biết về sau mình có thể gọi Tịch lão sư là mami mà không còn là lão sư, bản thân có thêm một mami tới cưng chìu mình cũng không tệ lắm! Nghĩ vậy đứa nhỏ liền vui vẻ, bỏ mặc Tô Tử Mặc một mình ở trong phòng, mở cửa chạy ra ngoài.

Tô Tử Mặc nhìn thân ảnh nhỏ bé của con gái dần dần thu nhỏ cho đến khi thân ảnh kia biến mất, cô hết cách chỉ lắc đầu ra khỏi phòng, "Em muốn ra ngoài đi dạo không?" Tô Tử Mặc ngồi xổm xuống trước mặt Tịch Vũ Thần hỏi, ai kia suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Dọc đường đều là những người quen biết Tô Tử Mặc, Tô Tử Mặc chào hỏi từng người từng người, rất nhiệt tình hướng những người kia giới thiệu Tịch Vũ Thần, thế nhưng cũng không có đem mối quan hệ giữa hai người nói ra.

Sau khi đi dạo một vòng quanh làng sắc trời cũng dần dần mờ tối, Tô Tử Mặc thầm nghĩ cũng đến giờ nấu cơm liền nắm tay Tịch Vũ Thần trở về nhà, "Gâu gâu gâu!" một bóng đen đột nhiên xông tới, thu hút lực chú ý của cả hai.

Thì ra là chó con nhìn có chút to xác, chân ngắn ngủn vừa sủa vừa nhảy nhảy khắp nơi, Tịch Vũ Thần ngồi xổm xuống duỗi tay ra. Chó con tò mò nhìn người trước mặt, từng chút từng chút một tới gần, ngửi ngửi tay Tịch Vũ Thần. Tịch Vũ Thần trở tay chuẩn bị đặt lên đầu chó nhỏ nhưng lúc này nó bị gọi đi. Tịch Vũ Thần ngoắc ngoắc tay một cái, chó con tò mò lại chạy đến.

Sau nhiều lần thử dụ dỗ cuối cùng Tịch Vũ Thần cũng được như ý nguyện xoa đầu chó con, chó con dưới sự vuốt ve của Tịch Vũ Thần híp mắt thưởng thụ. Tô Tử Mặc đứng ở phía sau nhìn tuy rằng bản thân không muốn quấy rầy cái cảnh tượng tốt đẹp này nhưng trời thực sự tối đen rồi, phải trở về nhà.

"Được rồi, có thể về nhà chưa?"

Tịch Vũ Thần đứng lên nhưng trong lòng vẫn chưa thỏa mãn. Có thể bởi vì ngồi quá lâu lại đứng lên quá đột ngột, sinh ra cảm giác choáng rất mạnh, không tự chủ được lui về sau mấy bước. Tô Tử Mặc vội vàng bước lên phía trước tiếp Tịch Vũ Thần, đứng yên để ai kia trở lại bình thường.

"Còn choáng không?"

Một lát sau Tô Tử Mặc hỏi, Tịch Vũ Thần lắc đầu.

"Chó con, tạm biệt ~"

Cô hướng về phía chó con vẫy vẫy tay sau đó nắm tay Tô Tử Mặc chuẩn bị rời đi. Nhưng suốt đoạn đường sau đó, cô phát hiện chó con kia vẫn đi sau lưng hai người, bộ dạng giống như muốn cùng họ trở về nhà.

"Mau trở về đi, mau trở về đi ~"

Tịch Vũ Thần dừng lại, hướng về phía chú chó xua tay, nhưng chú chó nhỏ lại tưởng Tịch Vũ Thần bảo mình đi qua, cho nên bốn chân ngắn nhảy nhót chạy đến bên chân ai kia. Tịch Vũ Thần hết cách chỉ có thể nhìn tên đáng yêu bên chân mình, "Về đi về đi!" lần nữa xua tay, có lẽ lúc này đến bên cạnh nhưng không nhận được cái xoa đầu, chú chó liền hiểu ý nghĩa của động tác kia. Rất nghe lời rời đi, vẫn không quên quay đầu nhìn hai người.

Tô Tử Mặc nhìn biểu tình của người yêu, trong lòng cũng không biết người kia đang nghĩ gì.

Khi hai người về đến nhà, mẹ Tô đang chuẩn bị làm cơm, "Bác gái, con tới giúp bác!" Tịch Vũ Thần xung trận tiến tới yêu cầu giúp đỡ một tay.

"Còn gọi là bác gái??" Trên mặt mẹ Tô mang theo nụ cười.

"Mẹ.. mẹ ~" bị mẹ Tô chọc ghẹo Tịch Vũ Thần ngượng ngùng sửa miệng, mẹ Tô rất vui vẻ gật đầu.

"Đến giúp mẹ đánh trứng gà nào!" mẹ Tô cầm trong tay 3 quả trứng gà đưa cho Tịch Vũ Thần, Tịch Vũ Thần dạ một tiếng liền hết sức chuyên tâm cùng trứng gà chiến đấu.

--------------

Lão Tịch giờ có 2 nhà rồi, bị đuổi cũng có ổ chui~~~

Ps. Buổi tối tốt lành!^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro