Chương 77:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn cơm tối xong, ba người chuẩn bị cùng mẹ Tô chào tạm biệt.

"Mẹ à, hay là mẹ đến chỗ con ở vài ngày đi? Thời điểm con có việc phải ra ngoài ,ẹ cũng có thể chăm sóc Hi nhi dùm con một chút."

Tô Tử Mặc đề nghị, hùng hài tử này trở về rồi sau này mình cùng tiểu Thần hẹn hò thì biết xử lí làm sao đây!?

Tịch Vũ Thần nghe xong liền 'hiểu dụng ý' của người yêu.

"Phải đó mẹ, mẹ đến chỗ Tử Mặc vài ngày đi!!"

Đương nhiên Tịch Vũ Thần mở miệng vì một nguyên nhân khác- chính là cô cảm thấy mẹ Tô một mình ở nơi này rất cô đơn rất tịch mịch, không có người thân làm bạn, chỉ có vài hàng xóm là quan hệ tương đối tốt mà thôi.

"Mẹ không đi được đâu, hai đứa trở về đi, ở nơi đó mẹ ở không quen, một người quen cũng không có."

Mẹ Tô nghe lời của con gái mới cùng con gái liền nhanh chóng cự tuyệt, không phải con gái không cùng mình đề cập qua chuyện này, chính là mình không muốn đi, cuộc sống nơi đó không quen bằng nơi này, ngay cả chỗ mua thức ăn ở đâu mình cũng không biết.

"..."

Tô Tử Mặc nhìn thấy cục diện không có cách nào xoay trở, chỉ đành phải âm thầm đẩy đẩy con gái một chút, hướng về phía con ra hiệu, đứa nhỏ gật đầu nhận lệnh, tung đòn sát thủ.

"Bà ngoại ~ ngoại cùng mọi người đi nha ~ bà ngoại ~ ngoại không muốn cùng Hi nhi chơi sao ~" lời này thiệt có bản lĩnh cả người đều treo trên người mẹ Tô.

Mẹ Tô chứng kiến bảo bối ngoan của mình yêu cầu, vốn lòng đã kiên định nhưng có chút dao động, bà cắn răng đồng ý.

"Được, mẹ đi với mọi người một lần! Mẹ đi thu thập đồ đạc, mọi người chờ một chút ~"

Nhìn thấy mẹ mình xoay người rời đi, Tô Tử Mặc cười cười đối với đứa nhỏ giơ ngón tay cái, không hổ là con gái của Tô Tử Mặc ta đây!

Mẹ Tô thu thập đồ rất nhanh, chỉ chốc lát bà liền xách một túi nilon đựng quần áo đi ra, sau đó khóa chặt tất cả các cửa rồi mới yên tâm lên xe.

Có thể vì mẹ Tô luôn luôn ngủ sớm nên lúc ban đầu ngồi trên xe bà còn cùng đứa nhỏ chơi đùa nhưng khoảng một giờ sau bà không còn tinh thần gì, bắt đầu có chút mệt rã rời.

"Mẹ, nếu như mệt trước nghỉ ngơi một chút đi!" Tịch Vũ Thần thời thời khắc khắc đều chú ý đến động tĩnh ở phía sau, chú ý ban đầu phía sau còn vui đùa náo nhiệt nhưng rồi chậm rãi an tĩnh lại.

"Phải đó mẹ, nếu như mẹ mệt trước nghỉ ngơi đi còn hơn một tiếng mới có thể về đến nhà." Tô Tử Mặc nhìn trong kính chiếu hậu thấy mẹ mình có vẻ buồn ngủ, cũng lên tiếng đề nghị.

"Ừ!"

Mẹ Tô đáp một tiếng sau đó cả người rúc vào một chỗ.

Tô Tử Mặc thấy mẹ cũng định nghỉ ngơi rồi liền mở hệ thống điều hòa trong xe, chỉ ngắn ngủi thôi toàn bộ không gian trong xe đầu trở nên ấm áp, bầu không khí như vậy sẽ không lo mẹ Tô ngủ sẽ bị cảm lạnh. Tịch Vũ Thần hướng về phía đứa nhỏ lộn xộn ngồi ở phía sau "Xuỵt" một tiếng, sau đó chỉ chỉ mẹ Tô, ý bảo đứa nhỏ yên lặng một chút, bà ngoại đang ngủ, đứa nhỏ cũng nhu thuận gật đầu. Trong lúc đang đợi đèn xanh, Tô Tử Mặc liền đem điện thoại của mình đưa cho đứa nhỏ sắp ngủ gật vì buồn chán kia.

Đứa nhỏ rất tự giác tắt âm thanh của trò chơi, phòng nó quấy rầy đến bà ngoại đang ngủ thiếp đi, một mình say sưa ngon lành ngồi ở sau chơi điện thoại cũng không quấy rầy hai vị đại nhân đang ngồi phía trước.

Cứ như vậy một đường im hơi lặng tiếng, không có ai mở miệng, chỉ có âm thanh của xe đang chạy phát ra cùng với tiếng phát ra từ đứa nhỏ đang gõ gõ trên màn hình điện thoại, bầu không gian khá yên tĩnh. Bởi vì đứa nhỏ cùng với mẹ Tô đang có mặt nên hai người kia cũng có chừng mực không dám làm ra hành vi to gan lớn mật nào cho dù mẹ Tô thì đang ngủ còn đứa nhỏ thì đang chuyên tâm chơi điện thoại.

Không gian yên tĩnh đều sẽ làm cho người ta thấy buồn chán, Tịch Vũ Thần vì...yên tĩnh quá lâu mà cảm thấy có chút mệt rã rời, vì vậy mà bắt đầu gục gật, Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua sau đó nhẹ giọng rất nhẹ rất nhẹ nói một câu "Nếu em buồn ngủ thì ngủ chút đi, đợi lát nữa đến tiểu khu nhà em, chị sẽ gọi em dậy."

Tịch Vũ Thần mơ mơ màng màng gật đầu, giật giật thân thể, tìm một vị trí thoải mái nhất trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Tô Tử Mặc nhìn thấy người yêu hai mắt nhắm nghiền, cười cười, vươn tay xoa xoa đầu người yêu sau đó quay đầu tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Tô Tử Mặc trực tiếp lái xe về nhà mình, rón rén mở cửa xe sau đó cẩn thận đóng cửa xe, rất cẩn thận không làm quấy rầy đến hai người đang ngủ kia. Tô Tử Mặc vừa mới mở cánh cửa phía đứa nhỏ thì mẹ Tô liền thức giấc, vừa muốn nói chuyện Tô Tử Mặc đã ra dấu, mẹ Tô mới chú ý tới Tịch Vũ Thần đang ngủ say sưa, bà gật đầu nhẹ nhàng mở cửa, xuống xe.

Bởi vì động tác rất nhẹ, ba người không hề làm người đang ngủ say kia tỉnh giấc. Người kia ngủ ở phía trước ngọ nguậy thân thể một chút, chép chép miệng rồi tiếp tục giấc ngủ ngọt ngào của bản thân. Tô Tử Mặc dùng ít thời gian an bài ổn thỏa cho con gái cùng với mẹ mình sau đó lại ra cửa, ngồi vào trong xe, động tác vẫn như trước nhẹ nhàng, không làm ai kia thức giấc.

Ngồi trong xe, nhìn vẻ mặt người yêu đang ngủ, Tô Tử Mặc ngẩn người, một lát sau cô mới ý thức được hiện tại cần phải đưa người kia về nhà, vội vàng khởi động xe hướng về nhà ai kia.

Tô Tử Mặc theo bản năng thả chậm tốc độ xe, cô muốn cùng người yêu ở cạnh bên nhau lâu hơn, thật tốt nếu thời gian có thể ngừng lại. Nhưng dù là chậm cỡ nào đi nữa, con đường luôn luôn có điểm dừng của nó, nhà của Tịch Vũ Thần cuối cùng cũng đến. Tô Tử Mặc nhìn thấy người yêu vẫn chưa tỉnh, cô cưng chìu nhìn thoáng qua, tắt máy, rón rén đi xuống xe, chuẩn bị cõng người yêu lên lầu.

Dù sao cô cũng biết nhà người kia ở lầu mấy mà thực sực điều cô không muốn nhất chính là đánh thức người đang ngủ.

Tuy đã cố gắng thả nhẹ động tác rất nhẹ rất nhẹ nhàng nhưng vẫn không nghĩ tới khi cô đóng cửa người kia lại tỉnh giấc.

"Ai u, thật là nặng..." Tô Tử Mặc dùng hết sức lực mới đỡ được Tịch Vũ Thần yên ổn trên lưng của mình.

Tịch Vũ Thần nghe có tiếng người nói chuyện, dụi dụi mắt sau đó mất mấy giây mới rõ tình trạng hiện của mình. "A, đánh thức em sao? Xin lỗi." Tô Tử Mặc cảm nhận được động tác của người trên lưng mình, cho rằng mình không cẩn thận đánh thức đối phương, vội nói lời xin lỗi, sau đó thả người kia xuống.

Tịch Vũ Thần đỡ vai Tô Tử Mặc lắc lắc đầu, "Ôi trời, đây là đâu?" mới vừa tỉnh ngủ còn mơ hồ làm cho Tịch Vũ Thần có chút nhuyễn "Ngốc à, dưới lầu nhà em!" Tô Tử Mặc 'xoa nhẹ' gương mặt Tịch Vũ Thần, Tịch Vũ Thần bị người kia 'xoa nhẹ' rốt cuộc cũng thanh tĩnh nhiều hơn, cô nhìn bốn phía xung quanh phát hiện thiệt là đang ở dưới lầu nhà mình.

"Mấy giờ rồi?"

Tuy là một câu hỏi rất rõ ràng cần có người cho câu trả lời nhưng Tịch Vũ Thần tự mình lấy điện thoại ra xem thời gian, "Hơn chín giờ rồi, trễ quá rồi!"

"Ừ, nhanh lên nhà đi, không trở về bác gái sẽ sốt ruột chết luôn đó." cô xoa đầu Tịch Vũ Thần, "Chị sẽ không tiễn em lên đâu, tự em lên hẳn là không có vấn đề gì ha?"

"Đương nhiên không thành vấn đề rồi!" đối với cái giọng nghi ngờ kia, Tịch Vũ Thần tất nhiên kháng nghị rồi, sau đó cô thở phì phò xoay người hướng về phía cửa lên lầu, Tô Tử Mặc vẫn đứng tại chỗ, chờ Tịch Vũ Thần lên lầu rồi cô sẽ lái xe trở về nhà.

Nhưng khi nhìn thấy Tịch Vũ Thần rất nhanh thôi chỉ còn vài bước thì tới cửa đột nhiên đổi hướng, bước nhanh về phía mình, cô không hiểu chuyện gì xảy ra nghiêng đầu nhìn, Tịch Vũ Thần không mở miệng chỉ cúi đầu tự mình hướng tới chỗ Tô Tử Mặc.

Tịch Vũ Thần lập tức nhào vào lòng Tô Tử Mặc, đôi tay ôm lấy thắt lưng người yêu, khuôn mặt chôn sâu trong lòng người yêu. Tô Tử Mặc nhìn thấy hành động của 'người bạn nhỏ' chỉ cười cười cưng chiều, sau đó dang tay vòng ra sau lưng người trong lòng, từng cái từng cái vô vỗ nhẹ lên lưng người bạn nhỏ.

Hai người đều không nói gì, duy trì động tác tốt đẹp này trong vài phút. Nhưng hai người cảm thấy chỉ nên ôm nhau một chút rồi lập tức kết thúc.

Tịch Vũ Thần buông lỏng hai tay đang ôm chặt Tô Tử Mặc, không cần dùng lực liền từ trong lòng Tô Tử Mặc thoát ra, cô ngẩng đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt người yêu, nhìn đến mức người ta cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Làm sao vậy... ngô"

Tô Tử Mặc cười hỏi nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Tịch Vũ Thần khóa lại. Nhìn gương mặt phóng đại trước mặt, hai mắt mở to, hiển nhiên đối với hành vi của ai kia rất là kinh ngạc. Bất quá sau đó vài giây Tô Tử Mặc đã điều chỉnh ôn thỏa mọi thứ, nếu cục cưng muốn hôn thì hôn thôi.

Tô Tử Mặc đưa tay cố định đầu Tịch Vũ Thần, vốn chỉ là đơn giản môi kề môi liền biến thành một nụ hôn kịch liệt phi thường đúng chuẩn nụ hôn nồng nhiệt. Tô Tử Mặc duỗi lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi của người yêu sau đó chậm rãi xâm nhập, đưa lưỡi liếm quanh hàm răng đang cắn đóng chặt kia, lướt qua lướt lại, từ từ dùng đầu lưỡi cạy hàm răng đang cắn chặt của người yêu.

Mất chút thời gian rốt cuộc Tô Tử Mặc cũng cạy được nó mở ra, cảm nhận sự mềm mại từ chiếc lưỡi của người yêu, nhẹ nhàng cuốn lấy, mời gọi nó cùng nhau nhảy múa trong khoang miệng, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy nhau, một ít nước bọt trong suốt theo khóe miệng chậm rãi chảy ra.

Nụ hôn này rất lâu rất lâu, đến khi cả hai đều cảm thấy hít thở không thông mới ngừng lại, đôi môi tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc dài. Tô Tử Mặc cười, dọc theo khóe miệng Tịch Vũ Thần hôn xuống, ở trên cổ quanh quẩn một hồi sau đó mới tiếp tục chuyển xuống bên dưới, dần dần đi tới xương quai xanh.

Tô Tử Mặc nhìn thấy xương quai xanh hoàn mỹ của Tịch Vũ Thần yêu thích không muốn buông tay, lưu luyến ở nơi này rất lâu, gần như muốn đem xương quai xanh của người kia gặm đến hư mới bằng lòng bỏ qua.

Không muốn di chuyển nữa, Tô Tử Mặc một lần nữa trở lại vùng cổ, ở nơi đó cắn mạnh một cái, đến khi nghe được tiếng người yêu bị đau hít một hơi lạnh, cô vói lưỡi liếm liếm chỗ mới vừa bị mình cắn đau. Sau đó ở trên môi của Tịch Vũ Thần hạ xuống một nụ hôn nhẹ "Được rồi, lên đi, khuya lắm rồi!"

Tịch Vũ Thần nhìn nụ cười ghê tởm của người trước mặt, kéo đối phương làm cho khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, vươn tay ôm lấy cổ đối phương, ở trên đó tìm một vị trí thích hợp đem môi dán lên, mút mạnh vào, ở trên cổ người kia khắc một ấn kí. Còn chưa thỏa mãn, hơi hơi kéo cô áo của người kia ra, để lộ xương quai xanh, rất hài lòng gật đầu, ở bên trái xương quai xanh mút vào, sau đó khép áo lại che đi ấn kí kia. "Chị là của em!"

"Đã biết đã biết, nhanh lên đi!"

-----------------------

Thiệt hại não trẻ nhỏ ~.~

Ps. Cuối tuần vui vẻ! Hết ngược rồi đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro