Chương 89:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa phút, điện thoại rung lên nhắc nhở có tin nhắn mới, mở điện thoại, "Em đi cùng chị! Hôm nay ba mẹ em đều không ở nhà biết làm sao đây?"

Ba mẹ vợ đều không ở nhà? Hi nhi phải làm sao đây? Tô Tử Mặc nằm trên giường sờ sờ cằm, nếu không... đưa qua nhà tiểu Lâm? Ái chà chà ý kiến hay, sao mình thông minh thế không biết!

"Chị đem Hi nhi qua nhà Dịch Lâm ở đối diện, làm phiền họ một chút là được, ôi ôi sao chị thông minh vậy chứ!" Hai ngón tay nhanh chóng trên màn hình lướt lướt, một hồi thì cũng đánh xong rồi gởi đi.

Gởi xong tin nhắn thuận tiện nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ, cũng đến lúc nên rời giường. Nói liền làm! Tô Tử Mặc xoay người từ trên giường ngồi dậy, mang dép lẹt xẹt lẹt xẹt rời khỏi phòng.

"Mẹ ~ điểm tâm mẹ làm gì thơm vậy!?" vốn định bước vào WC nhưng bước chân bị hương thơm tràn ngập trong không khí hấp dẫn, phương hướng liền thay đổi, đến phòng bếp.

"Không có gì, chỉ là cháo thịt trứng muối, còn tráng bánh nữa, nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi gọi Hi nhi thức dậy ăn sáng."

Bởi vì tuổi đã cao, mẹ Tô đều thức sớm cho nên cũng rất sớm chuẩn bị xong bữa sáng, chỉ sợ Tô Tử Mặc thức dậy thì cháo đã lạnh, nên vẫn được đặt trên bếp với lửa nhỏ.

"Dạ mẹ, đợi lát nữa con và tiểu Thần cùng đưa mẹ trở về." cũng không có câu trả lời của mẹ Tô, Tô Tử Mặc liền lẹt xẹt vào WC rửa mặt. Nhanh chóng rửa mặt xong sau đó cũng không thay đồ mà trực tiếp chạy về phòng bếp, bưng cháo nóng cùng bánh ra khỏi bếp.

"Con ăn nhanh đi, mẹ đi gọi Hi nhi rời giường."

Mẹ Tô nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc ngồi trước bàn ăn, tắt tivi đang xem. Ai kia vì trong miệng chứa đầy đồ ăn, chỉ biết gật đầu.

"Hi nhi, chút nữa con qua nhà Dịch Lâm đợi được không? Lát nữa mami đưa bà về."

Tô Tử Mặc nói với con gái đang ngồi đối diện mình, cái miệng nhỏ đang ăn bánh, đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu biểu thị bản thân đồng ý. Sau khi sắp xếp xong xuôi cho đứa nhỏ, Tô Tử Mặc coi như yên tâm, vì vậy liền kéo ghế đứng dậy trở về phòng thay đồ.

"Nhớ kỹ, ở nhà Dịch Lâm phải ngoan ngoãn, không thể để gặp chuyện cũng không được gây chuyện, biết không?"

Đứng ở cửa nhà Dịch Lâm, Tô Tử Mặc ngồi xổm xuống ngang với đứa nhỏ, vươn tay xoa xoa đầu con gái, trong miệng không ngừng dặn dò. Khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ con gái Tô Tử Mặc đứng dậy nhấn chuông cửa, đối với Trần mami nói thật nhiều lời cảm ơn rồi mới rời đi.

"Hi nhi à, ở nhà a di con không cần câu nệ, coi như nhà mình là được, đi tỉm Dịch Lâm chơi đi con!"

Trần mami nắm bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ, nhìn vẻ mặt khẩn trương của đứa nhỏ, Trần mami liền lên tiếng dỗ dành, còn dẫn đứa nhỏ tới căn phòng nhỏ của Dịch lâm.

"Dịch Lâm à, Hi nhi tới tìm con chơi nè!" nghe được câu này, Dịch Làm vốn đang vùi đầu làm bài tập chợt ngẩng đầu, ngay cả bài tập cũng không làm, vứt bút, từ trên ghế nhỏ nhảy xuống chạy về hướng mami của mình---thật ra là hướng bên người Tô Ngôn Hi. Ôm lấy người ta bên trái cọ một cái bên phải cọ một cái, Trần mami nhìn thấy hai đứa nhỏ chung đụng tốt như vậy liền không chút lo lắng rời đi.

"Cậu đang làm gì vậy hả! Buông!" bị người ta ôm lấy đứa nhỏ có cảm giác rất kì lạ, sau khi Trần mami rời đi rốt cuộc nhịn không được lên tiếng ngăn cản cái tên Trần Dịch Lâm đang không ngừng cọ cọ xuống dưới, nhưng cái tên kia không nghe vẫn ôm lấy. Chứng kiến kháng nghị của mình cũng không có tác dụng, đứa nhỏ chỉ đành thở dài một hơi rồi tùy ý tên kia ôm.

"Hi nhi bài tập cậu làm xong chưa ~" cái đầu nhỏ không ngừng ở cổ của đứa nhỏ cọ cọ, lúc nói chuyện hơi phả lên cổ làm đứa nhỏ nổi da gà, mà lỗ tai cũng không biết từ lúc nào chậm rãi đỏ lên còn từng chút từng chút khắc sâu hơn.

"Làm... làm xong rồi."

"Thật hay quá, nhanh như vậy đã làm xong bài tập rồi, không phải như mình mỗi ngày đều bị nhốt ở nhà làm bài tập, chỗ nào cũng không thể đi." để thể hiện sự bất mãn của mình, Dịch Lâm còn ngẩng đầu chu cái miệng nhỏ oán trách, "Nè? Hi nhi sao mặt cậu đỏ vậy?" nhìn mặt của người nào đó đỏ ửng, Dịch Lâm nghiêng đầu ngó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tiến về trước, dí má vào mặt người ta:

"Hi nhi à, mặt cậu nóng quá à!"

"Dịch Lâm, con làm gì đó? Hi nhi mặt con đỏ như vậy có phải bị bệnh không?" Trần mami mang bánh bích quy xuất hiện, đưa tay tách hai đứa nhỏ đang dính nhau ra, nhìn thấy mặt đứa nhỏ đỏ lạ thường, có chút bận tâm đưa tay đặt lên trán kiểm tra nhiệt độ, "Kì lạ, không có bệnh, là do nóng sao? Hi nhi con nóng sao? Hi nhi con mệt sao? Có cần cởi quần áo không?"

Đứa nhỏ vội lắc đầu biểu thị mình không có chuyện gì, Trần mami thấy đứa nhỏ như vậy cũng không nói gì:

"Mấy cái bánh bích quy để ở đây, hai đứa nhớ ăn nha, có gì cần có thể gọi a di." Trần mami sờ sờ đứa nhỏ thoạt nhìn vẫn còn khẩn trương, hướng về đứa nhỏ cười cười sau đó xoay người rời đi.

"Tới dạy mình làm bài! Ôi mình không biết làm." bản thân nói những lời này, Trần Dịch Lâm liền lôi kéo đứa nhỏ tới trước bàn học, lấy một cái ghế dài nhỏ đặt bên cạnh, bản thân ngồi xuống cái ghế đó rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo đứa nhỏ ngồi xuống, đứa nhỏ cũng ngoan ngồi xuống.

"Cái bài này làm như thế nào ~"

Dịch Lâm cắn cắn bút máy, chỉ chỉ vào một cái đề bài thật dài, tự mình suy nghĩ một hồi rốt cuộc cảm thấy bản thân không biết, không thể làm gì khác hơn là cau mày hướng đứa nhỏ thỉnh giáo. Đứa nhỏ lấy cuốn sách giáo khoa xem một chút:

"Cái đề này chính là... (xin lược bỏ)"

Bên này hai bạn nhỏ ở chung rất hài hòa, người lớn bên kia thì không đồng dạng.

"Mẹ, trước chúng ta đi đón tiểu Thần. À đúng rồi, hôm qua chuyện Lăng Hạo đến tìm con muốn phục hôn , trước hết đừng nói với tiểu Thần." sau khi đưa đứa nhỏ qua nhà Dịch Lâm, Tô Tử Mặc vừa vào nhà liền nói với mẹ Tô đang ngồi trên ghế sofa đã chuẩn bị xong mọi thứ chờ lên dường.

"Vì sao?"

Mẹ Tô đối với câu nói của con gái cảm thấy rất kì quái, cái loại chuyện này không phải nên nói rõ ràng sau đó hai người cùng nhau nghĩ cách giải quyết, đôi khi giấu giếm sẽ không tốt đối với mối quan hệ giữa hai người, chuyện này có thể làm cho hai người nảy sinh mâu thuẫn.

"Bởi vì chuyện này con muốn mình tự giải quyết, không muốn kéo tiểu Thần vào, con sẽ tự mình giải quyết tốt."

"Mẹ nhắc con trước, có những chuyện phải nhất định cùng nửa kia nói, không nên để cho tín nhiệm giữa hai sinh khe hở, nếu như sinh ra không có cách nào vãn hồi thì lúc đó con khóc cũng đã muộn! Đừng trách mẹ không nói với con!"

Tô Tử Mặc biết mẹ mình nói cái đó là có ý gì, nhưng mình thực sự không muốn liên lụy đến tiểu Thần, cho dù em ấy có bị kéo vào thì mình cũng cố hết sức bảo hộ em ấy, không để cho em ấy bị thương tổn.

"Nói chung lần này đừng nói cho em ấy."

Thấy con gái mình kiên trì như vậy, mẹ Tô cũng không có gì để nói nữa, bà bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, về sau nếu như thật sự xảy ra chuyện, mình cũng đã nói qua khả năng, hi vọng tương lai của con xảy ra chuyện gì thì không nên hối hận bản thân bây giờ giấu giếm.

"Mẹ!"

Sớm đã nhận được điện thoại của Tô Tử Mặc ở cửa tiểu khu chờ, Tịch Vũ Thần vừa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, liền vẫy vẫy tay. Mở cửa xe nhìn thấy mẹ Tô ở bên trong, Tịch Vũ Thần rất lễ phép chào hỏi.

Nhìn thấy mẹ Tô một mình lẻ loi ngồi ở phía sau, Tịch Vũ Thần cũng bỏ ngay cái ý tưởng ngồi ở phía trước, mở cửa sau ngồi cùng mẹ Tô, bắt đầu bắt chuyện với mẹ Tô. Mẹ Tô vốn rất yêu thích Tịch Vũ Thần, lập tức bị Tịch Vũ Thần chọc cười vui vẻ.

"..."

Từ trong kính chiếu hậu, nhìn thấy người thân nhất của mình cùng người mình yêu nhất ở chung hòa hợp như vậy, Tô Tử Mặc không có mở miệng nói chuyện, chỉ là khóe miệng hơi giương lên, khóe mắt khẽ cong biểu thị tâm tình hiện tại rất vui vẻ.

Đôi khi Tô Tử Mặc cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, cho dù có một đoạn hôn nhân không lấy gì làm vui, thế nhưng chính bởi vì con gái, cũng bởi vì ly hôn, mẹ của mình cũng đồng ý cho mình và Tịch Vũ Thần cùng một chỗ, coi mình cùng tiểu Thần như nhau (giới tính) bà vẫn đồng ý.

"Mẹ, trong nhà hình như không có gì để ăn, bằng không con mua cho mẹ một ít để trong nhà nha?" mấy giờ đi xe, rốt cuộc cũng tới. Hơi có chút mệt Tô Tử Mặc lựa chọn xuống xe nghỉ ngơi một chút, không tự chủ đi tới bếp, nhìn thấy trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu đồ ăn, cho nên mở miệng hỏi.

"Không cần, đợi lát nữa tự mẹ đi mua là được rồi, con a, lái xe lâu như vậy nhất định mệt chết, ngồi nghỉ ngơi một hồi đi."

Bà kéo tay Tịch Vũ Thần nói chuyện phím hăng say bị ai kia cắt ngang, bà dừng lại chủ đề lại suy nghĩ một chút rồi cự tuyệt, quyết định chờ chút nữa tự mình đi mua đồ ăn.

"Tiêu Thần à, Tử Mặc nhà mẹ nếu đối với con không tốt, con liền gọi điện nói cho mẹ biết! Mẹ thay con làm chủ!" bà vỗ vỗ tay Tịch Vũ Thần, vẻ mặt từ ái nhìn Tịch Vũ Thần.

"Con biết rồi! Nếu như chị ấy ăn hiếp con, con nhất định nói với mẹ! Không tự mình giấu trong lòng! Mẹ cứ yên tâm!"

Tịch Vũ Thần nghe xong lời mẹ Tô nói, cô đắc ý cười cười với ai kia đang ngồi ở bên cạnh, "Chị nghe chưa, về sau không được ăn hiếp em, nếu không, hừ hừ..." Tô Tử Mặc thiệt hết cách, "Mẹ ~ rốt cuộc mẹ là mẹ con hay mẹ của em ấy? Ai mới là ruột thịt của mẹ!" chu miệng biểu hiện sự bất mãn của mình.

"Đều là con gái của mẹ, mẹ đều thương!" bị lời của ai kia chọc cười, mẹ Tô giơ tay bóp bóp mũi ai kia, "Con cái đứa nhỏ này, bao nhiêu tuổi rồi, mẹ đối tốt với người yêu của con một chút, con còn ghen tị?" bà cưng chiều nhéo nhéo mũi ai kia, ai kia làm bộ mất hứng nghiêng đầu qua chỗ khác.

"Được rồi, hai đứa nhanh trở về đi, mẹ cũng muốn đi mua thức ăn." lo lắng hai trở về muộn trên đường sẽ không an toàn, mẹ Tô vội tìm cớ để cho hai người nhanh chóng trở về.

"Dạ rồi, tụi con về đây ~"

"Chăm sóc bản thân thật tốt, Tử Mặc liền nhờ con."

Tiễn hai người ra cửa, mẹ Tô còn kéo tay Tịch Vũ Thần dặn dò, Tịch Vũ Thần cũng rất kiên nhẫn nghe mẹ Tô nói, sau đó gật đầu đồng ý. Lúc đầu Tô Tử Mặc còn đi ở phía trước, sau đột nhiên lập tức xoay người ôm lấy lão nhân từ phía sau.

"Mẹ, tụi con đi, chăm sóc tốt bản thân, con sẽ trở về thăm mẹ."  
-----------------
Cuối tuần vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro