Chương 90:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Còn vài ngày nữa thì lũ trẻ sẽ đi học lại!" lúc chờ đèn đỏ Tô Tử Mặc mở điện thoại, nhìn thời gian, đột nhiên nhớ tới chuyện này.

"A, chị không nói em cũng quên mất, em còn chưa lên kế hoạch cho học kỳ mới nha!" nghĩ đến chuyện còn vài ngày nữa mình sẽ bắt đầu đi làm, mà bản thân còn chưa bắt đầu lên kế hoạch cho học kỳ mới, Tịch Vũ Thần bụm mặt kêu thảm.

"Không có việc gì không có việc gì, chuyện này đơn giản thôi, tối về làm thì ổn rồi ~" Tô Tử Mặc vỗ vỗ vai người bên cạnh, mở miệng an ủi, "Hôm nay ba mẹ không ở nhà? Lúc nào thì về?" vừa lái xe, vừa mở miệng hỏi người bên cạnh.

"Hôm nay hai người ra ngoài chơi, đại khái là ăn xong bữa tối mới về."

"Vậy lát nữa em qua nhà chị? Cơm nước xong chị đưa em về nhà."

"Không được, em còn muốn về chuẩn bị đồ, mấy ngày nữa sẽ đi học, nhiều thứ còn chưa chuẩn bị."

Mặc dù bản thân rất muốn đến nhà Tô Tử Mặc nhưng nghĩ đến thời gian gấp gáp, Tịch Vũ Thần vẫn cự tuyệt.

"Được rồi, đợi lát nữa chị trực tiếp lái xe đưa em đến dưới lầu!"

Tuy đề nghị bị cự tuyệt trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát, nhưng Tô Tử Mặc vẫn vì đối phương lo nghĩ, cũng không đem mất mát thể hiện ra bên ngoài.

Một đường không nói chuyện...

"Có muốn chị tiễn em lên lầu không?"

Lái xe đến dưới lầu, cũng không tắt máy, Tô Tử Mặc hướng về người đang tháo dây an toàn hỏi.

"Không cần, tự em lên." mới vừa nói xong câu đó, Tịch Vũ Thần định mở cửa đi ra ngoài, thế nhưng mở cửa phân nửa lại đem cửa đóng lại.

Tô Tử Mặc nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn hành động của Tịch Vũ Thần, không biết đối phương muốn làm gì. Tịch Vũ Thần xoay người ôm lấy Tô Tử Mặc, "Lần sau em nhất định đến nhà chị ăn!" lúc nói chuyện mang theo áy náy, mặc dù lúc mình đang mở cửa nói lời cự tuyệt, Tô Tử Mặc cũng không có làm ra hành động hay nói bất kì lời không vui nào, thế nhưng Tịch Vũ Thần chân chân thật thật cảm nhận được sự mất mát của đối phương.

"Ôi không sao đâu, em nhanh trở về chuẩn bị đồ của em đi." nghe thấy lời của Tịch Vũ Thần, Tô Tử Mặc lại bị chọc cười, đưa tay ôm lấy người yêu, một tay xoa xoa đầu người yêu.

"Thực không có không vui?" Tịch Vũ Thần chôn ở cổ Tô Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt người yêu, muốn nhìn xem người ta có phải đang nói dối không.

"Thực sự, không có không vui, đừng suy nghĩ nhiều." Tô Tử Mặc nhìn lại, trong mắt tràn đầy tiếu ý.

"Em đi nha?" điều này rốt cuộc cũng làm cho Tịch Vũ Thần yên tâm, cô buông Tô Tử Mặc, nói một tiếng sau đó định mở cửa xuống xe.

"Chờ một chút!" đột nhiên đưa tay kéo tay Tịch Vũ Thần, có thể động tác này không thể không khiến ai kia dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn Tô Tử Mặc.

"Hôn một cái!" tay kia vươn một ngón tay, chỉ chỉ cái miệng đang vểnh lên của mình. Tịch Vũ Thần buồn cười nhìn ai kia đang hướng mình cầu hôn (môi), mặc dù bản thân rất vui lòng dành cho người kia một nụ hôn, nhưng lại không muốn để cho người kia được như ý, cho nên lần này quyết định đối nghịch với người kia, chính là không cho!

Tô Tử Mặc vểnh môi chờ đợi nhưng cảm thấy không thích hợp lắm, bản thân vểnh môi chờ đợi lâu như vậy cũng sắp mệt chết rồi cũng không cảm giác được môi của người kia. Mở mắt nhìn thấy kẻ mà mình đang chờ đợi đang cười trộm mình, không khỏi có chút tức giận. Giỏi lắm, em đây là đang đùa chị sao? Gan to quá mà!

Vươn tay đặt sau đầu Tịch Vũ Thần, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cũng được như ý nguyện hai đôi môi chạm nhau.

"Cốc---cốc---" thời điểm cả hai đang hôn nhau say sưa đột nhiên truyền tới tiếng người gõ cửa xe. Hạ cửa kính xe xuống thì phát hiện là ba mẹ vợ... ngay thời điểm cùng bạn gái hôn nhau thì bị ba mẹ vợ thấy được thì biết làm sao đây trời !!!

"Ba... mẹ." lúc này chỉ có thể tận lực giả bộ cho tự nhiên một chút, đầu tiên là phải cùng ba mẹ vợ chào hỏi đã.

"Tử Mặc đi lên lầu ngồi chơi một chút đi con!" ba Tịch mở miệng.

"Dạ không cần, con chút nữa đi đón Hi nhi rồi, con không lên đâu!" Tô Tử Mặc rất lễ phép tìm một cái cớ cự tuyệt. Nhìn ba mẹ vợ mang theo bạn gái của mình lên lầu, Tô Tử Mặc ngồi trong xe thở dài một hơi, hẳn là không có nhìn thấy bao nhiêu! Dù sao vẫn còn có cái cửa mà!

"Tiểu Thần à, về sau phải chú ý một tí, cái cửa sổ xe không có che chắn được gì hết, ở bên ngoài nhìn rõ lắm, về sau nếu muốn làm như vậy nhớ cùng với Tử Mặc tìm một chỗ bí mật chút nha!" vừa lên lầu, mẹ Tịch vừa kéo tay Tịch Vũ Thần dặn dò. Tịch Vũ Thần không thể làm gì khác hơn là lúng túng gật đầu cũng mở miệng đáp ứng.

Tô Tử Mặc lái xe về nhà, lại nhìn thấy chiếc xe kia đậu ở cửa nhà mình. Bất đắc dĩ lắc đầu, tắt máy xuống xe. Đi tới cửa quả nhiên nhìn thấy thân ảnh của người nọ, lần này bởi vì trong nhà không có ai cho nên hắn không có khả năng vào nhà Tô Tử Mặc, chỉ có thể ngay người ngoài cửa đợi.

Người ở trước cửa nhìn thấy Tô Tử Mặc chậm rãi bước tới, hắn ngẩn người một lúc sau đó ngay lập tức hướng Tô Tử Mặc cất bước, vốn trên mặt không có biểu tình gì lúc này cũng nặn ra chút tươi cười.

"Anh tới làm gì?" tâm tình thoáng một cái không còn chút gì, không chỉ biểu hiện ở nét mặt, còn ở cả biểu hiện trong giọng nói.

Nghe câu nói đó rõ ràng không mang theo chút hoan nghênh nào, nụ cười trên mặt Lăng Hạo cứng đờ, "Tử Mặc, sao em lại đối với anh như vậy, anh chỉ tới thăm em chút mà thôi." lúc nói chuyện giọng nói mang theo ủy khuất, trong nháy mắt làm Tô Tử Mặc muốn nổi hết da gà.

"Nói đi, anh đến tìm tôi rốt cuộc làm gì. Không có việc thì nhanh chóng đi dùm, nơi này không chào đón anh." Cái giọng nói của tên kia làm cho tâm tình Tô Tử Mặc càng thêm xấu, cho nên trong giọng tăng thêm một phần sốt ruột. Hai tay ôm trước ngực, cau mày nhìn nam nhân trước mặt, môi vẽ thành một đường thẳng tắp.

Nhìn thấy Tô Tử mặc thật không có kiên nhẫn, Lăng Hạo không thể làm gì khác hơn là chỉnh sửa quần áo của mình sau đó kho khan hai tiếng rõ ràng rồi cất giọng, "Kì thực anh nghĩ đến mời em cùng ăn chung một bữa cơm sau đó cùng em bàn một chút về chuyện phục hôn của hai chúng ta..." Lăng Hạo dường như còn chưa nói hết lời thế nhưng Tô Tử Mặc không có quan tâm, rất không nể mặt cất bước định vòng qua người hắn vào nhà.

"Tử Mặc, đừng đi, anh có nói xong đâu!" nhìn thấu ý đồ của người trước mặt, Lăng Hạo cất bước lớn chắn lối đi của Tô Tử Mặc. Tô Tử Mặc cắn răng, đem những câu nói không hay nuốt vào trong bụng, tay nắm chặt lại. Hít thở sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

"Được, đi ăn cơm, hôm nay tôi sẽ cùng anh nói rõ ràng chuyện này!"

"Ngồi xe anh đi, cơm nước xong anh đưa em về!" nghe Tô Tử Mặc đồng ý cùng mình ăn cơm đồng thời bàn những thứ liên quan đến chuyện phục hôn, Lăng Hạo quả thực vui đến mức muốn nhảy lên.

"Không cần, tôi tự lái xe, anh cứ ngồi xe của mình, tôi ngồi xe tôi, sau khi ăn xong ai về nhà nấy!" Không chút lưu tình cự tuyệt Lăng Hạo, xoay người hướng đến xe của mình. Lăng Hạo đứng sau lưng Tô Tử Mặc sắc mặt xám xịt, thế nhưng vừa nghĩ tới đối phương đã đồng ý cùng mình ăn cơm, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt của tên nam nhân kia.

Hắn lái xe ở phía trước còn Tô Tử Mặc thì đi theo sau hắn.

"Tử Mặc, em muốn ăn gì?"

Đây là một tiệm cơm Tây, hoàn cảnh ưu mỹ, phục vụ chu đáo. Lăng Hạo cũng rất thân sĩ cầm thực đơn trong tay đưa cho Tô Tử Mặc đang ngồi đối diện mình, hai tay chống dưới cằm cười nhìn Tô Tử Mặc. Tô Tử Mặc thuận tay nhận lấy thực đơn, chọn hai món thoạt nhìn dễ ăn, mặc dù phía trên từng cái tên món ăn cô đều nhìn không hiểu rốt cuộc nó được làm từ cái quỷ gì.

Lăng Hạo lật lật thực đơn chọn vài món trong đó rồi đem thực đơn đưa cho người phục vụ đang đứng kế bên.

"Nói đi, anh nghĩ nói chuyện gì?" ngón tay không ngừng gõ trên mặt bàn, tay chống cằm, không nhịn được nhìn cái tên nam nhân đang ở đối diện mình.

"Hôm nay anh hẹn em chính là muốn cùng em bàn về chuyện phục hôn của hai chúng ta, ba mẹ đã đồng ý cho hai chúng ta phục hôn rồi." sau khi nói ra câu đó, cả người Lăng Hạo rất kích động, hai tay trực tiếp duỗi ra trước bắt lấy tay Tô Tử Mặc.

Tay bị nắm, Tô Tử Mặc nhíu mày, trên tay âm thầm dùng sức thoát ra. Hai tay giao nhau đặt trên đùi, mặt lạnh nhìn tên nam nhân đối diện vì hành động của mình mà khổ sở.

"Đầu tiên, tôi không có ý cùng anh phục hôn, đó là lí do chúng ta căn bản không cần phải bàn về cái chuyện này, thứ hai, hai chúng ta đã ly hôn, ba mẹ anh không còn là ba mẹ tôi nữa!"

"Nhưng... nhưng em không thương anh sao? Khi đó cùng em ly hôn là lỗi của anh, nhưng khi đó anh cũng không muốn mà, là mẹ bắt anh cùng em ly hôn, anh cũng không có cách nào khác mới làm vậy!" nghe mấy câu Tô Tử Mặc nói, Lăng Hạo bắt đầu có chút nóng nảy, bắt đầu vì hành động giải thích của bản thân mà đứng bật dậy.

"Không cần phải nói với tôi những chuyện trước đây, bây giờ nói cũng vô ích." Tô Tử Mặc đưa tay ngăn đối phương tiếp tục nói.

"Nhưng mà..."

"Chào quý khách, đây là các món đã gọi, đã mang lên đầy đủ, mời các vị chậm rãi dùng." mới nói được hai từ hắn đã bị người phục vụ cắt đứt, nhưng người phục vụ mỗi người một khay một đĩa mang lên, muốn nói tiếp lại một lần nữa bị cắt đứt, hắn bất đắc dĩ buông tha, thở dài một hơi sau đó dựa vào ghế.

Nếu đồ ăn đã mang lên hết như vậy chuyện kế tiếp chính là ăn. Trong nhất thời giữa hai người không có tiếng gì, chỉ có tiếng nói chuyện phiếm của mọi người chung quanh cùng tiếng dao nĩa va chạm với đĩa. "Tử Mặc, anh..." ăn được một nửa, Lăng Hạo buông dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Tử Mặc.

Đang nhai thức ăn trong miệng, nghe tiếng đối phương truyền tới, Tô Tử Mặc nhíu mày, giơ một ngón tay đặt trước miệng ra hiệu cho hắn im lặng, làm cho câu nói của hắn bị mắc lại ở cổ họng, nói không được mà không nói cũng không xong. Vì không muốn làm cho Tô Tử Mặc tức giận, càng vì lát nữa câu chuyện của hắn có thể tiến hành thuận lợi vào lúc sau, hắn lựa chọn im miệng không nói lời nào.

"Đinh đinh đinh---" thì ra là điện thoại đặt một bên bàn ăn vang lên, là của Tô Tử Mặc, là Tịch Vũ Thần gọi tới.
--------------
Có lẽ tuần sau mình sẽ hoàn bộ này vì hôm nay edit mới phát hiện truyện có 96 chương và mình đang edit chương cuối. Sắp đến lúc chia tay lão Tô và lão Tịch rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro