Chương 91:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn hình điện thoại sáng lên, tầm mắt của hai người đều tập trung lên chiếc điện thoại, mặc dù động tác nhận điện thoại của Tô Tử Mặc đã rất nhanh thế nhưng Lăng Hạo vẫn thấy được tên của người gởi đến trên màn hình của Tô Tử Mặc 'Bà tám nhỏ'

'Bà tám nhỏ' là do Tô Tử mặc dành riêng cho Tịch Vũ Thần, những người khác đều là dùng tên để kí hiệu, chỉ có riêng Tịch Vũ Thần là được biệt hiệu đặc biệt nhất. Tại sao là 'Bà tám nhỏ' hả? Bởi vì lần đầu tiên lúc hai người gặp mặt, Tịch Vũ Thần liền đối với cô mở ra rất nhiều hình thức nói nhiều, mạnh mẽ đến nổi nói mấy tiếng cũng không buồn uống một hớp nước, cho nên Tô Tử Mặc lưu lại ân tượnng vô cùng khó phai.

"A lô?" Tô Tử Mặc nhận điện thoại, trong nháy mắt giống như biến thành một người khác. Không lãnh khốc như thời điểm đối mặt với Lăng hạo, khuôn mặt vốn không có chút biểu cảm rốt cuộc cũng hé lên một khe hở, môi mím thành đường thẳng không biết từ khi nào hơi hơi nhếch lên một tí.

Ngồi đối diện, ánh mắt của Lăng Hạo lúc nào cũng gắn chặt trên người Tô Tử Mặc, tự nhiên hắn cũng phát hiện, khuôn mặt kia dù là biến hóa rất nhỏ nhưng cũng không tránh được ánh mắt của hắn.

"Ừm, đang ăn, em ăn cơm rồi à?" lúc Tô Tử Mặc nói câu này, toàn bộ khuôn mặt đều dịu dàng hơn, ngữ điệu nói chuyện cũng ôn nhu, không có chút nào khách khí hay sốt ruột như nói với tên kia. Có thể coi như trên mặt mang theo nụ cười nhưng giờ khắc này không còn duy trì nổi nữa, Lăng Hạo nhíu mày, cuộc gọi này đối với hắn sinh ra cảm giác uy hiếp kịch liệt.

"Ừm, đợi lát nữa về. Ừm, chị biết rồi!"

Tuy mỗi câu không có nói thích, không có nói yêu, thế nhưng mỗi một câu đều nghe ra một phần yêu chan chứa, đều cảm nhận được. Khóe miệng mang theo nụ cười, trong mắt tràn đầy yêu thương, đưa điện thoại đặt ở trước mặt, nhìn một hồi sau đó khóa lại rồi đặt qua một bên.

Đặt điện thoại xuống sau đó ôn nhu trên mặt cũng biến mất, khôi phục lại biểu tình như trước khi nghe điệnt hoại, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Người có ngu tới đâu chăng nữa cũng nhìn ra bây giờ là cái tình huống gì, nhưng không biết vì sao, Lăng Hạo không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận Tô Tử Mặc thích người khác, không muốn thừa nhận hai người không thể trở lại như trước đây, cũng không bao giờ có thể một lần nữa hòa hảo ở cùng một chỗ.

Trên mặt miễn cưỡng cười, Tử Mặc, "Em ăn đi." ngẩng đầu nói xong câu đó, Lăng Hạo liền cúi đầu, không có ngẩng đầu nhìn người đối diện mình, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.

Tô Tử Mặc cũng không nói thêm gì, dù sao cũng không thể bạc đãi bao tử của mình được. Không có mở miệng đáp lại lời ai kia, cô cúi đầu chuyên tâm chiến đấu với đĩa thức ăn của mình. Lăng Hạo ngồi đối diện nhìn giống như đang nghiêm túc dùng cơm, kỳ thực tâm tư đã sớm trôi xa ngàn dặm.

"Tử Mặc... vừa rồi gọi điện cho em.... là ai?" nội tâm xoắn xuýt nửa ngày, rốt cuộc Lăng Hạo cũng ngẩng đầu hỏi vấn đề này, giả vờ thoải mái. Mặc dù biết đáp án có thể làm cho bản thân rất khó chịu thế nhưng hắn vẫn không muốn gạt bản thân, có thể tự bản thân hắn nghĩ sai rồi.

"Cái này không cần thiết nói với anh." hơi nhíu mày, Tô Tử Mặc nghiêng đầu nhìn Lăng Hạo. Những lời này làm cho Lăng Hạo không biết trả lời thế nào, lập tức nghẹn họng, trân trối nhìn Tô Tử Mặc. Không để ý tên kia có phản ứng gì, cũng chẳng để ý vẻ mặt hắn có bao nhiêu khó coi, chỉ là bản thân cúi đầu tiếp tục giải quyết bữa tối.

"Tử Mặc, có phải em thích người khác không?" hắn đưa tay xoa trán mình, nửa người hơi nghiêng về phía sau tựa lên lưng ghế, bất đắc dĩ hỏi.

"Tôi có thích người khác hay không, hay có người thích hay không, chuyện này có liên quan gì đến anh? Sao tôi phải nói cho anh biết?"

Bị hỏi Tô Tử Mặc cũng không còn bụng dạ để ăn tiếp, đơn giản để nĩa trong tay xuống. Hai tay chống cằm, híp mắt nhìn nam nhân đối diện.

"Đương nhiên là cùng anh có quan hệ rồi! Anh là ba của Hi nhi!" hai tay Lăng Hạo vỗ bàn một cái, bật dậy, hơi lớn tiếng đối với Tô Tử Mặc vẫn như trước ngồi yên tại chỗ.

Cái loại hành vi này của Lăng Hạo cộng thêm cái hoàn cảnh cùng bầu không khí tốt đẹp trong phòng ăn này, tất cả đều rất đặc biệt... đặc biết thu hút sự chú ý của mọi người. Loạt hành động của Lăng Hạo phát ra tiếng cực lớn dẫn tới ánh mắt nhìn của mấy vị khách ở bàn ăn xung quanh, họ quay đầu ồn ào nhìn về phía Lăng Hạo, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Ba ba? Anh có làm tròn trách nhiệm người ba sao? Nếu như không, đừng tới đây cùng tôi nói cái gì mà anh là ba của Hi nhi!" Tô Tử Mặc không có bị phản ứng mạnh liệt của Lăng Hạo làm cho sợ, gương mặt cô vẫn thản nhiên, trong miệng tuông ra những lời chẳng phải tốt lành, mỗi chữ mỗi câu đều mang theo châm chọc.

"Em..."

Bị mấy lời của Tô Tử Mặc làm cho nghẹn, mặt Lăng Hạo đỏ bừng, thêm nữa hắn cảm nhận được chung quanh ánh mắt của mọi người càng ngày càng mãnh liệt, hắn không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống mấy lời nóng giận tính nói, dời ghế sau đó ngồi xuống, hắn tính ôn hòa nhã nhặn cùng Tô Tử Mặc hảo hảo trò chuyện.

"Trách nhiệm của một người ba quả thật anh không có làm tròn, nhưng từ hôm nay trở đi, anh sẽ hảo hảo bồi thường cho Hi nhi, anh sẽ đem tình cảm của một người ba trong những năm trước đây mà Hi nhi không được hưởng tận lực bồi thường."

"Ha!" nghe câu này, Tô Tử Mặc không vội mở miệng đáp lời, mà cười lạnh một tiếng, "Bây giờ đừng nên cùng tôi nói những lời này, sớm hơn thì sao? Mặc kệ tôi có người thích hay không, tôi và Hi nhi hai người sống rất vui vẻ, không cần anh tham dự vào."

"Em!"

Lăng Hạo mở to mắt nhìn, cắn chặt răng, quả thực hắn không tin những gì mình nghe được, "Thế nào đi nữa anh cũng là ba của Hi nhi! Em không thể đối với anh như vậy! Hi nhi không phải là con gái của riêng em! Con bé cũng là con anh! Anh có quyền lợi ở bên cạnh con bé!" mỗi một câu nói đều cố nuốt xuống vô số lửa giận, khuôn mặt cũng đỏ bừng, loáng thoáng có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên, có vẻ biểu tình của Lăng Hạo phá lệ dữ tợn.

Tô Tử Mặc hai tay ôm ngực, tựa lưng vào ghế thản nhiên nhìn nam nhân trước mặt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, cùng với biểu tình dữ tợn kia.

"Tôi chỉ nói sự thật, hơn nữa làm sao anh biết Hi nhi là con của anh? Đảm bảo Hi nhi không phải là con của người khác sau khi tôi và anh ly hôn? Ah, coi như Hi nhi là con của anh, tôi cũng không đem Hi nhi tặng cho anh, tôi sẽ chăm sóc con bé thật tốt, cho nên nhọc lòng anh hao tâm."

Nói xong chuỗi câu dài như vậy, không cho phép tên kia có thời gian tỉ mỉ tiêu hóa, trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nhà hàng. Lúc đi ngang qua bị Lăng Hạo kéo tay:

"Anh hỏi em một chuyện cuối cùng, có phải em thích người khác không?" thời điểm hỏi câu này, giọng hắn rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng truyền đến tai Tô Tử Mặc.

Vung tay hất tay Lăng Hạo ra, "À, tôi có người thích hay không có quan hệ gì với anh? Nếu anh đã muốn biết thì tôi nói cho anh biết, tôi có người mình thích, cũng cùng một chỗ rồi. Cho nên anh có thể buông tha ý niệm phục hôn trong đầu anh đi, bởi vì tôi căn bản sẽ không đồng ý." nói xong cô trực tiếp đi ra cửa nhà hàng, bỏ lại mình Lăng Hạo ở đó.

Nghe câu này Lăng Hạo ngay người tại chỗ, "Đã có người mình thích, đã có người mình thích, tại sao lại có người mình thích, tại sao có người phá hư mình và Tử Mặc chứ? Không được! Mình phải đem cô ấy cướp về, Tử Mặc cùng mình còn có Hi nhi nhất định là một gia đình hạnh phúc nhất, không thể có ngoại nhân phá hỏng, Đúng đúng, chính là như vậy!"

"Anh à?" người phục vụ cúi người, mang theo nụ cười theo thói quen, đụng một cái vào vai Lăng Hạo đang ngồi bất động, "Anh, anh không sao chứ?" lễ phép hỏi thăm. Từ thế giới của mình hoàn hồn lại, Lăng Hạo vội lắc đầu, "Tôi không sao, tính tiền!" cười cười áy náy, từ trong túi móc bóp ra, rút mấy tờ Mao gia gia đỏ đỏ đưa cho người phục vụ ở bên cạnh.

"Haizz---" bước ra ngoài đứng ở cửa nhà hàng, nắm chặt áo khoác của mình, chậm rãi hướng tới chiếc xe đậu cách đó không xa. Ngồi vào trong xe, cũng không vội khởi động xe mà hắn cúi đầu dựa vào tay lái. Khoảng chừng 5 phút sau, hắn mới ngẩng đầu, khởi động xe rồi rời đi.

"Con đã về." vừa vào nhà, Lăng Hạo liền tiện tay đem chìa khóa của mình đặt lên bàn, vừa đổi giày vừa hướng vào nhà cất tiếng.

"Ôi, con trai bảo bối của mẹ đã về!" mẹ Lăng Hạo vừa nghe ở cửa có động tĩnh, liền lập túc mang dép lẹt xẹt bước tới.

"Thế nào, Tô Tử Mặc nói gì?" mẹ Lăng vội bước đến bên người Lăng Hạo vừa mới về nhà, cẩn thận hỏi thăm, thời điểm nhắc tới cái tên 'Tô Tử Mặc', trong mắt bà lóe lên ý không thích.

"Mẹ, Tử Mặc nói cô ấy có người mình thích rồi, cũng cùng người đó cùng một chỗ. Nói không thể cùng con phục hôn, này sao có thể như thế chứ! Tử Mặc cùng con còn có Hi nhi rõ ràng hạnh phúc như vậy, tại sao có người thứ 3 chứ! Trước đây con không nên cùng Tử Mặc ly hôn."

Ánh mắt Lăng Hạo lóe lên tia hối hận, hối hận đáp ứng yêu cầu lúc đầu của mẹ mình, hối hận cùng Tô Tử Mặc ly hôn.

"Không có gì đâu con trai à, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao. Là mắt nó không tốt, con mẹ tốt vậy mà! Nếu không thể phục hôn vậy đem đứa nhỏ nhận về! Dù sao cũng là con cháu nhà Lăng gia chúng ta, sao có thể để cho nó nuôi, đem đứa nhỏ về, mẹ thay con chăm sóc thật tốt!"

Thời điểm nghe Tô Tử Mặc không đồng ý phục hôn, trên mặt mẹ Lăng rõ ràng mang theo chút tiếu ý, mặc dù đã cực lực ẩn dấu nhưng vẫn bị ba Lăng đi ở phía sau đặt trong mắt, ông lắc đầu không có mở miệng, chỉ yên lặng ngồi đó nghe con trai nói.

"Không phải! Con muốn cùng Tử Mặc còn có cả Hi nhi cùng một chỗ, chúng con là người một nhà."

Nghe con trai nói câu này, mẹ Lăng nhướng mày, thế nhưng thật sự phục hôn rồi, đứa nhỏ sẽ về Lăng gia, mặc dù có ít nhiều ghét bỏ Tô Tử Mặc nhưng chỉ cần đứa nhỏ về là được cho nên trên mặt bà cũng không thể hiện quá nhiều sự không vui.

"Con trai, cả ngày hôm nay cũng mệt rồi, nhanh đi tắm rồi sau đó đi ngủ đi."

Mẹ Lăng quay đầu nói với con trai mình, Lăng Hạo rất nghe lời gật đầu, trở về phòng của mình lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày.

"Vợ già à, bà không thể như vậy! Tử Mặc đứa trẻ kia một mình nuôi lớn Hi nhi, thế nhưng bà muốn đem Hi nhi từ bên người con bé cướp đi, cái này không công bằng! Bà không thể làm như vậy!"

Nhìn thấy con trai rẽ vào phòng mình rồi, ba Lăng đột nhiên đứng lên nói với vợ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro