Chương 92:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hừ, cái gì gọi là không thể như vậy, vì sao tôi không thể làm như vậy! Tô Ngôn Hi là cháu của Lăng gia chúng ta! Nó dĩ nhiên phải trở về Lăng gia chúng ta!"

Nghe chồng mình nói vậy, một ngọn lửa bùng lên, bà chỉ ngón tay hướng mũi chồng mình nói.

"Nhưng là..."

"Không có nhưng nhị gì hết! Đứa nhỏ về lại Lăng gia chúng ta là chắc chắn rồi! Cái này không có thương lượng!"

Bà mở miệng cắt lời chồng, hướng ba Lăng xua tay một cái, ý bảo không muốn nói chuyện này nữa. Ba Lăng nhìn vợ xoay người đi, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Sáng sớm hôm sau, điện thoại ở tủ đầu giường rung lên đánh thức Tô Tử Mặc, một tay tìm kiếm khắp nơi, một tay dụi dụi mắt, "A lô?" giọng vừa mới tỉnh ngủ, khàn khàn mang theo chút gợi cảm, "Còn chưa rời giường? Đã mấy giờ rồi." bên tai truyền đến giọng nói trêu trọc quen thuộc của Tịch Vũ Thần.

"Tối qua ngủ trễ, sao vậy?"

"Ba mẹ em gọi chị mang Hi nhi tới ăn cơm trưa! Nhanh lên một chút rời giường đi!"

Vốn chưa quá thanh tỉnh, nhưng nghe câu này trong nháy mắt Tô Tử Mặc mở to mắt, "Em vừa nói cái gì?" tay không tự chủ dùng sức nhéo má mình một cái, đau nha!

"Em nói 'Ba mẹ gọi chị mang theo Hi nhi tới nhà em ăn cơm', không phải là chị nhéo mặt mình đi?"

"Làm sao em biết?" động tác kéo mặt bị kiềm lại, "Em đoán!" hai người nấu cháo điện thoại hơn nửa giờ, cúp điện thoại xong Tô Tử Mặc nhanh chóng rời giường, "Hi nhi Hi nhi Hi nhi ~~~ mau rời giường mau lên mau lên!!!". rồi nhanh như chớp chạy tới phòng con gái.

Hôm nay là ba mẹ vợ mời mình cùng con gái đến ăn cơm thế nào cũng không được để lại ấn tượng xấu, hành động nhất định phải nhanh, tất cả mọi người hành động ~ "Hi nhi, mau dậy đi! Mau dậy đi!!", nhào lên giường con gái làm ầm ĩ, rốt cuộc cũng đánh thức đứa nhỏ. Bị đánh thức, đứa nhỏ liều mạng đạp đạp, muốn đem cái người ở trên giường tác loạn đá xuống.

"Mau đứng lên đừng có ngủ nữa!" Tô Tử Mặc xuống giường, đưa hai tay kéo con gái từ trong chăn ra, sau đó đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ rồi ném lên giường, "Đứng lên đứng lên thay quần áo, mau lên!!! Không có thời gian đâu!!" vừa nói vừa vội vàng lột bộ đồ ngủ trên người con gái.

"Mami... muốn đi đâu?" đứa nhỏ tựa như búp bê tùy người thao túng, rất nghe lời giơ tay để cho mamin của mình giúp mình mặc quần áo, ngáp một cái, dụi dụi mắt hỏi.

"Đến nhà lão sư của con ăn cơm!" Tô Tử Mặc trả lời con gáicũng không ngẩng đầu lên, vừa nói xong động tác cũng ngừng lại, giơ tay bưng lấy cái đầu nhỏ của con gái.

"Hi nhi, về sau ở trường con cứ gọi là lão sư, không phải ở trường thì con cứ gọi cô ấy là tiểu mami, biết không?"

Đứa nhỏ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

"Thật ngoan!" quát quát cái mũi nhỏ sau đó tiếp tục động tác trong tay sau đó ra ngoài thay quần áo.

"Chờ đã, con không muốn hỏi vì sao mami nói con như vậy sao?" giúp đứa nhỏ đổi xong quần áo, Tô Tử Mặc chống tay tựa trên giường, ngồi trên sàn nhà nhìn con gái hỏi.

"Ừm, được rồi, vậy con hỏi mami tại sao vậy?" đứa nhỏ đứng ở trên giường thằng lưng từ trêm cao nhìn xuống Tô Tử Mặc ở bên dưới.

"Con phải gọi cô ấy là tiểu mami là vì mami cùng cô ấy cùng một chỗ, con hiểu không? Nhưng ở trường con không thể kêu như vậy. vì làm vậy sẽ bị người khác bàn tán ở sau lưng, con hiểu không?"

Mặc dù không biết vì sao ở trường không thể gọi tiểu mami, nhưng đứa nhỏ vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời không có mở miệng hỏi vì sao. Tô Tử Mặc đưa tay xoa đầu nhỏ của con, cô đứng lên phủi bụi ở mông, hai tay ôm con gái vào lòng, "Đi đánh răng đi!"

Đến khi Tô Tử Mặc mang theo đứa nhỏ lái xe đến tiểu khu của Tịch Vũ Thần vốn định vội vàng mở cửa vào nhưng nhìn thấy người kia đứng ở cửa tiểu khu chờ mình, một cước dẫm phanh lại. Hạ cửa xe xuống, hướng về phía người kia vẫy vẫy tay, "Hey, mỹ nữ ở đối diện!"

Mặc dù biết bản thân không phải là mỹ nữ thế nhưng Tịch Vũ Thần vẫn theo bản năng nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Tô Tử Mặc ở trong xe.

"Chị kêu bậy bạ gì đó!" tặng cho người kia một cái liếc mắt, xoay người đi vào bên trong tiểu khu. Tô Tử Mặc vội khởi động xe, đuổi theo Tịch Vũ Thần sau đó chậm rãi chạy bên cạnh, song song với Tịch Vũ Thần.

Không nói câu nào, chỉ song song nhau, một hồi thì quay đầu nhìn phía trước, một hồi thì nhìn Tịch Vũ Thần đi bên cạnh, dĩ nhiên, lúc nhìn Tịch Vũ Thần thì cho xe chạy không đầu thì nhìn về phía trước.

"Mami, mami lái xe nhanh một chút, mami đang làm gì vậy chứ!" đứa nhỏ ngồi sau cảm thấy tốc độ xe thay đổi, phát hiện thời gian lâu như vậy mà xe vẫn chạy rất chậm, tò mò ngồi lên ghế, vịn cái đệm trước mặt hỏi.

"Không có gì không có gì." Tô Tử Mặc vẫy vẫy tay, "Chị đi đậu xe trước, em ở dưới lầu chờ chị nha." nhìn thấy Tịch Vũ Thần gật đầu, Tô Tử Mặc mới giẫm chân ga phóng đi. Tìm được chỗ đậu xe xong, nâng cửa sổ xe rồi khóa kỹ xe, dẫn đứa nhỏ chậm rãi đi về hướng cửa ở dưới lầu. Còn chưa tới đã nhìn thấy Tịch Vũ Thần đứng ở cửa đợi mình.

Ba người đi thang máy đến nhà Tịch Vũ Thần, Tô Tử Mặc cùng đứa nhỏ rất lễ phép chào hỏi, ba Tịch vẫy tay bảo hai ngưởi qua ngồi trò chuyện, còn mẹ Tịch thì đi phòng bếp rót một cốc nước cho Tô Tử Mặc. Bởi vì đến khá sớm, Tịch gia còn chưa bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Đợi đến khi thời gian không sai biệt lắm thì cũng muốn bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, Tô Tử Mặc xung phong nhận việc hỗ trợ.

"Con là khách tới dùng cơm, sao có thể để con giúp đỡ chứ!" mẹ Tịch đem cái người đi theo sau mình vào bếp đẩy ra, vừa đẩy vừa nói.

"Mẹ à, cái gì mà làm khách chứ, đến nhà ăn đương nhiên phải hỗ trợ rồi!"

Cuối cùng mẹ Tịch thật sự không lay chuyển được, bà chỉ có thể đồng ý để Tô Tử Mặc cùng vào bếp giúp đỡ. Ba Tịch cùng Tịch Vũ Thần ở phòng khách chăm sóc đứa vừa xem ti vi.

"Reng reng reng---"

Điện thoại Tô Tử Mặc để ở trên bàn trà trong phòng khách bỗng nhiên vang lên.

"Tử Mặc à, có người gọi điện cho chị nè!"

Tịch Vũ Thần cầm điện thoại hướng tới phòng bếp, cũng không quên liếc mắt nhìn màn hình 'Lăng Hạo'.

"Điện thoại của chị? Em giúp chị nhận đi, hiện tại chị đang xắt rau."

Tô Tử Mặc không có quay đầu nhìn Tịch Vũ Thần đứng ở cửa, cô vẫn cúi đầu chuyên tâm cầm dao xắt rau trên bàn.

"A lô, xin chào, xin hỏi anh tìm ai?" ngón tay Tịch Vũ Thần nhấn nghe, vừa nghe điện thoại vừa đi đến hành lang tìm một chỗ yên tĩnh.

"Xin chào, tôi tìm Tô Tử Mặc." Điên thoại sau khi kết nối liền truyền tới giọng nói của một người phụ nữ xa lạ, Lăng Hạo buồn bức, hắn nhìn màn hình điện thoại xác định xem bản thân có gọi lộn số hay không.

"Bây giờ Tử Mặc đang bận, xin hỏi anh có chuyện gì không? Tôi có thể chuyển lời giúp anh."

Lăng Hạo sửng sờ một chút rồi lập tức mở miệng, "Vậy làm phiền cô giúp tôi chuyển lời cho Tử Mặc, mời cô ấy vì đứa nhỏ mà suy nghĩ lại, suy nghĩ một chút chuyện phục hôn giữa tôi và cô ấy, ba mẹ đồng ý, chỉ cần cô ấy gật đầu, có thể ngay lập tức đi làm giấy chứng nhận. Chỉ vậy thôi làm phiền cô."

Lăng Hạo rất lịch sự chờ Tịch Vũ Thần trả lời lại rồi mới cúp máy, Tịch Vũ Thần cầm điện thoại đứng ở ban công, nhìn cảnh vật bên ngoài không biết suy nghĩ gì, cô đứng một hồi mới xoay người đi vào phòng. Vừa lúc đụng phải Tô Tử Mặc đang bưng thức ăn đi ra, "Ai gọi điện cho chị? Họ nói gì?" vén tạp dề lau lau tay, Tô Tử Mặc mở miệng hỏi.

"Chị qua đây, em nói với chị cái này." Tịch Vũ Thần nhìn chằm chằm Tô Tử Mặc một hồi, hướng về người kia vẫy vẫy tay ý bảo người kia đi theo mình, rồi một lần nữa xoay người hướng tới ban công. Tô Tử Mặc nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của Tịch Vũ Thần, chỉ đành nhấc chân đi theo người phía trước.

"Là một người đàn ông tên là Lăng Hạo gọi cho chị." Tịch Vũ Thần khoanh tay trước ngực, trên mặt cũng không có bao nhiêu biểu tình, sau khi nghe tên người gọi cho mình, con ngươi Tô Tử Mặc co rụt lại, cô có dự cảm dường như Tịch Vũ Thần đã biết gì rồi, "Hắn nhờ em chuyển lời cho chị, nhường chị suy nghĩ một chút về chuyện phục hôn, coi như vì đứa nhỏ suy nghĩ, chỉ cần chị gật đầu một cái, ngay lập tức có thể đến Cục dân chính lĩnh chứng nhận."

Tô Tử Mặc chỉ cúi đầu, không nói câu nào, Tịch Vũ Thần cũng chỉ nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Tô Tử Mặc, cũng không nói câu nào. Hai người cứ như vậy trầm mặc mấy phút, "Chị không có gì muốn nói sao?" rốt cuộc Tịch Vũ Thần cũng mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng này.

"Lăng Hạo là chồng trước của chị, cũng chính là ba ruột của Hi nhi." Tô Tử Mặc thở dài một hơi, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tịch Vũ Thần, bắt đầu nói, "Lần trước hắn đột nhiên xuất hiện trong nhà chị, nói muốn cùng chị phục hôn, nói ba mẹ hắn đồng ý phục hôn rồi, điều kiện tiên quyết là nhất định phải đem Hi nhi trở về. Chị không có đồng ý, bởi vì sau này đã cùng em, hơn nữa chị cũng nói rành mạch với hắn, không có khả năng phục!"

"Vậy trước kia sao không cùng em nói?" Tịch Vũ Thần cũng không quan tâm lời Tô Tử Mặc, chỉ nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Mặc, "Chị... chị cảm thấy chuyện này tự chị có thể giải quyết cho nên không nói cho em biết." giọng càng ngày càng nhỏ, lúc nói chuyện đầu càng ngày càng cúi thấp.

"Tự chị giải quyết? Tự giái quyết liền giải quyết thành như vậy? Cái đó là tự chị giải quyết hả??" Tịch Vũ Thần lập tức ném ba câu hỏi vặn lại, lực sát thương mỗi câu một lớn hơn, Tô Tử Mặc lập tức giống như quân lính bị đánh tan rã, hận không thể tìm một kẽ đất chui vào, nhưng ở đây không có kẽ đất cho nên cô không thể làm gì khác hơn là cúi đầu rồi cúi đầu, cảm giác tồn tại của mình giảm xuống.

"Chị... chị sai rồi, xin lỗi."

Tịch Vũ Thần nhìn người trước mặt lớn hơn mình trên mặt lộ ra vẻ mặt ủy khuất, lòng mềm nhũn liền đưa tay đem người kia ôm vào trong lòng, "Chị ngốc à, nếu như chị có thể tự giải quyết thì còn cần em làm chi hả, chị cùng em bên nhau làm gì? Có những chuyện hai người phải cùng nhau đối mắt mới được, chị luôn gạt em như vậy cũng không phải mỗi chuyện này."

"Ồ--- chị biết rồi." hơi khom người, đem mặt chôn vào cổ Tịch Vũ Thần, mơ hồ nói. "Vậy ngày mai chị đem tên nam nhân kia hẹn ra, em cùng hắn nói rõ! Dù sao như vậy cũng không được." đưa tay xoa nhưng sợi tóc ở trên cổ mình.

"Được."

-----------------------------

Ps. Định hôm nay post hết nhưng phát hiện thiếu chương 94. Nên chắc mai là hết.

20/10 vui vẻ!^^



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro