Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạo giáo coi trọng âm dương điều hòa, cho nên lúc này Niên Hữu Ngư tuy là nổi lên sắc tâm, thế nhưng còn chưa suy nghĩ tới phương diện nữ x nữ.

Trữ Dĩ Tầm chuyên tâm tu luyện, tu tiên lâu như vậy, nếu thật sự buông tha tu tiên đi tu yêu, trong lòng hết sức không cam lòng, nghĩ bản thân bị phế mấy trăm năm đạo hạnh, trong lòng xung động muốn giết người, cho nên đương nhiên sẽ không cho Niên Hữu Ngư sắc mặt tốt xem, đặc biệt Niên Hữu Ngư đang dùng sắc dâm nhìn chính mình. Trữ Dĩ Tầm đương nhiên biết, yêu biến thành người đều cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt hồ yêu, tu thành người, dung nhan càng thêm mị hoặc chúng sinh, đừng nói là nam tử chỉ cần liếc mắt thần hồn đều điên đảo, chính nữ tử nhìn lâu cũng không thể miễn dịch, mặc dù chính mình tu tiên nhiều năm, cảm giác yêu mị giảm đi không ít, nhưng không còn cách nào tiêu trừ triệt để. Mặc dù biết Niên Hữu Ngư là theo bản tính con người thế nhưng trong lòng Trữ Dĩ Tầm không khỏi sinh ra chán ghét.

Niên Hữu Ngư thấy nàng không để ý tới chính mình, liền thôi, cảm thấy bụng lại đói, gần nhất bình thường nàng ở trạng thái đói bụng, cảm giác hiện tại có thể ăn hết một con bò.

"Cái bụng của ta gần đây dễ dàng đói có liên quan tới ngươi sao?" Niên Hữu Ngư thận trọng hỏi, trực giác của nàng đối với cửu vĩ hồ này không phải yêu xấu, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ.

Trữ Dĩ Tầm nhìn về phía Niên Hữu Ngư, vẻ mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, khí sắc vô cùng tốt, dáng vẻ không hề giống người khác bị hút linh khí, ngược lại Niên Hữu Ngư thoạt nhìn so với trước kia linh khí càng nhiều. Chỉ có lò, mới có thể song tu nâng cao linh lực bản thân, nhưng người này bị hút linh khí, lẽ nào nàng bị hút xong có thể tự động bổ sung, sau đó so với trước kia sản sinh càng nhiều linh khí sao? Vì xác định điểm này, Trữ Dĩ Tầm hướng Niên Hữu Ngư vẫy tay.

Niên Hữu Ngư thấy Trữ Dĩ Tầm hướng chính mình vẫy tay, nàng cảm giác trái tim tê dại, nàng thầm nghĩ, quả nhiên là hồ ly tinh, cảm giác hồn mình đều sắp bị mê hoặc, dù phía trước là bụi gai, Niên Hữu Ngư biết rằng chính mình không chút do dự đi về phía trước.

Trữ Dĩ Tầm nhìn Niên Hữu Ngư bộ dạng ngây ngốc, một chút định lực cũng không có, làm sao tu đạo, thua thiệt xuất thân đạo sĩ, Trữ Dĩ Tầm đối với Niên Hữu Ngư ghét bỏ nhiều thêm một phần, nàng cảm thấy Niên Hữu Ngư uổng phí hết tư chất tu đạo tốt. Trữ Dĩ Tầm thiên tư như vậy bỏ đường tắt tu yêu, chỉ có thể dựa vào chăm chỉ, chuyên cần có thể bổ khuyết, dựa vào nỗ lực hơn người khác gian khổ gấp đôi, mới cùng người khác tu yêu ngang hàng một ngàn năm đạo hạnh, cho nên nhìn thấy Niên Hữu Ngư có thiên tư hơn người, phẩm chất bình thường, đặc biệt dưới tình huống đạo hạnh chính mình bị phế hơn phân nửa, tâm lý Trữ Dĩ Tầm thăng bằng mới kỳ quái.

Đương nhiên Niên Hữu Ngư đối với Trữ Dĩ Tầm trong lòng hoàn toàn không biết, nàng chỉ biểu hiện ra phản ứng người bình thường sở hữu mà thôi, nàng đối với mình yêu cầu hiển nhiên cùng sư phó của nàng giống nhau, chính là không có yêu cầu, nàng chỉ cảm thấy hồ ly tinh kia đến càng ngày càng gần, gần đến nổi Niên Hữu Ngư ngửi được hương vị hoa đào trên người Trữ Dĩ Tầm. Di, không phải nói hồ ly có mùi vị lẳng lơ sao, nhưng vì sao thơm như vậy đâu, chờ đã, mặt của nàng có phải đang nhích lại gần mình không, nàng muốn hôn mình? Nàng muốn câu dẫn mình? Niên Hữu Ngư cảm giác trái tim mình nhảy thình thịch cực nhanh, giống như da thịt ngay cả lỗ chân lông đều không có, lông mi lá liễu, đôi môi đỏ thẳm tươi đẹp ướt át đang hướng tới gần môi của mình, Niên Hữu Ngư có cảm giác không rõ mong đợi, lại có chút thấp thỏm bất an, nàng đột nhiên cảm thấy kỳ lạ lý giải trong tiểu thuyết thư sinh phong lưu đối với yêu quái xinh đẹp hướng tới lại không cảm giác sợ hãi, có thể mình là nữ a, nữ x nữ dường như không đúng, nàng chưa có xem qua yêu nữ câu dẫn nữ nhân a! Mặc kệ, đối với mỹ sắc phía trước này Niên Hữu Ngư rất nhanh đem những ý nghĩ này ném ra sau ót, chuyên tâm chờ đợi hồ yêu dựa vào chính mình càng ngày càng gần, nàng thậm chí có thể cảm giác được hơi thở như lan của hồ yêu.

Trữ Dĩ Tầm nhìn Niên Hữu Ngư bộ dạng háo sắc, nàng thật muốn cho Niên Hữu Ngư một chưởng bay đi, bất quá vì trên người Niên Hữu Ngư hút nhiều linh khí hơn, nàng lựa chọn phương thức miệng đối miệng. Thế nhưng đang đến gần sau đó ngoài ngoài ý muốn trên người Niên Hữu Ngư thở ra khí tức sạch sẽ lạ thường, thậm chí mang theo cảm giác mùi hương mê hoặc. Trong trí nhớ Trữ Dĩ Tầm, phàm nhân đa số có khí tức trên người rất đục ngầu, chỉ có số ít có hơi thở sạch sẽ như thế, nàng nhớ kỹ các tỷ muội của nàng nói qua, người như vậy trăm dặm có một, sẽ câu dẫn ra dục vọng nguyên thủy nhất, hút dục vọng, hoặc cùng thỏa sức chìm dục vọng. Chấp nhận tu vi tu tiên bị đánh mất không ít, Trữ Dĩ Tầm cảm giác trong lòng có chút xao động, loại xao động này giống như năm đó chính mình chưa tu tiên, có điểm không đè ép được bản tính yêu, thậm chí cảm giác so với năm đó càng dữ dội hơn. Tuy rằng trong lòng xao động, thế nhưng Trữ Dĩ Tầm đến cùng đối với tu tiên định lực không mạnh như bình thường, Trữ Dĩ Tầm đè xuống trong lòng xao động, bắt đầu hút linh khí trên người Niên Hữu Ngư, nàng hút cẩn thận từng li từng tí, nàng chỉ sợ chính mình hút quá nhanh đem linh khí Niên Hữu Ngư cùng tinh khí cùng nhau hút vào, hút vào tinh khí là việc tu yêu đạo mới làm.

Niên Hữu Ngư trên người bị hút linh khí hơn phân nửa, Niên Hữu Ngư không chịu được hôn mê đi, thân thể của nàng trực tiếp ngã vào trong lòng Trữ Dĩ Tầm.

Niên Hữu Ngư biết hồ yêu đại khái đang hút tinh khí của mình, nàng phải tránh thoát, lại phát hiện không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hồ yêu hút tinh khí của chính mình, nàng cảm giác thân thể bị hồ yêu hút trở nên vô lực, đến khi trước mắt tối sầm trực tiếp ngã vào trong lòng hồ yêu, quả nhiên là mùi hương hoa đào, đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Niên Hữu Ngư trước khi hôn mê.

Trữ Dĩ Tầm ôm lấy Niên Hữu Ngư, trong lòng có chút chột dạ, dù sao nàng tu tiên lâu như vậy, còn là lần đầu tiên hút linh khí người khác, ngộ nhỡ Niên Hữu Ngư không thể tự bổ sung linh khí, vậy mình làm có chút hơi quá. Tuy rằng linh khí Niên Hữu Ngư đối với Trữ Dĩ Tầm mà nói như muối bỏ biển, nhưng chung quy có còn hơn không, chính mình tổn thương nguyên khí nặng nề, không thể dừng bổ sung linh khí, dĩ nhiên cần linh khí càng nhiều càng tốt.

Trữ Dĩ Tầm đem Niên Hữu Ngư ôm vào giường rách của nàng, đút cho Niên Hữu Ngư viên đan dược, đan dược bổ sung linh khí Trữ Dĩ Tầm đã sớm ăn hết, chỉ còn lại một ít viên tăng cường sức khỏe đối với mình vô dụng, nhưng đối với phàm nhân mà nói vẫn có chỗ dùng.

Niên Hữu Ngư ngủ suốt một ngày một đêm, rốt cục tỉnh lại, nàng trước tiên nhéo chính mình một cái, xem chính mình đã chết chưa, phát hiện mình chưa chết, thở dài một hơi, xem ra hồ yêu kia không vô nhân tính. Nàng ngoại trừ cảm giác đói bụng, cũng không cảm thấy thân thể nơi nào không khỏe, xem ra hồ yêu kia cũng biết tiết kiệm, lập tức hút hết, sau này sẽ không có để hút.

Niên Hữu Ngư cảm giác mình đói bụng muốn ngất đi, chưa từng có cảm giác đói bụng như thế, Niên Hữu Ngư nhanh chóng xuống giường, xông vào nhà bếp nấu một nồi cơm lớn, cái nồi cơm lớn này Niên Hữu Ngư không biết mình ăn bao nhiêu, đợi cái bụng nàng rốt cục có cảm giác no căng bụng thì phát hiện cơm đã thấy đáy. Niên Hữu Ngư giờ biết bụng mình đói đối với việc hồ yêu hút tinh khí có quan hệ, nhưng hiện tại sức ăn quá dọa người, Niên Hữu Ngư cảm giác là miệng ăn núi lở* rồi, nữ yêu kia không biết lúc nào sẽ rời đi. Bây giờ Niên Hữu Ngư nơi nào còn nhớ mỹ sắc, hiện tại chỉ đem Trữ Dĩ Tầm làm ôn thần rồi .

( miệng ăn núi lở: ăn bao nhiêu cũng hết)

Trữ Dĩ Tầm tu luyện xong nhìn Niên Hữu Ngư tỉnh dậy, hơn nữa vốn dĩ bị chính mình hút khô linh khí cũng đã hồi phục bình thường, hơn nữa tựa hồ so với trước kia càng nhiều linh khí hơn, mặc dù nhiều nhưng không đáng kể, cái này đủ hiểu thân thể Niên Hữu Ngư không tầm thường, thể chất thật là làm cho người khác đỏ mắt, không cần tu luyện linh khí vẫn tăng lên, thực sự là không có thiên lý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro