Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cùng.... Ngươi thương lượng chuyện này..." Niên Hữu Ngư ấp a ấp úng nói.

"Chuyện gì?" Trữ Dĩ Tầm mặt không thay đổi hỏi, có ý tứ không giận tự uy*.

( không giận tự uy: là dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm. kiểu mặt than í (@_@))

"Ngươi có thể ngừng hút tinh khí ta không?" Niên Hữu Ngư hỏi, tiếp tục như vậy nữa thực sự là miệng ăn núi lở.

"Không thể" Trữ Dĩ Tầm nói mặt không chút thay đổi, không thể, dưới tình huống thương thế chính mình chưa tốt, nàng tạm thời sẽ không rời đi cái đạo quan này, cái đạo quan này tuy mặc dù rách nát, thế nhưng là địa phương có đầy đủ linh lực nhất.

"Ta sẽ không bị ngươi hút tinh khí đến chết?" Niên Hữu Ngư là người sợ chết, chỉ sợ bị hồ yêu hút khô tinh khí, tuy rằng hiện nay ngoại trừ sức ăn lớn đến kinh người ra, không có dị dạng khác, khó đảm bảo hồ yêu chậm rãi hưởng dụng chính mình.

"Không chết được" Trữ Dĩ Tầm lạnh lùng nhìn thoáng qua Niên Hữu Ngư, nàng đối với hút tinh khí không có hứng thú.

"Sẽ giảm thọ sao, tỷ như chết sớm hơn vài năm?" Nghe nàng nói Niên Hữu Ngư thở dài một hơi, sau lại cảm thấy hút tinh khí tóm lại là không tốt, sợ chính mình chết sớm mấy năm.

Trữ Dĩ Tầm liếc Niên Hữu Ngư dáng vẻ ham sống sợ chết, không hề phản ứng Niên Hữu Ngư nữa, nàng từ trước đến nay không thích giao tiếp với con người.

Niên Hữu Ngư nhìn Trữ Dĩ Tầm không kiên nhẫn, bị từ chối mà mắc cở sờ sờ cái mũi, hồ yêu thực sự là cao lãnh, ngoại trừ mắt lạnh vẫn là mắt lạnh, nói hơn hai câu cũng không muốn.

Niên Hữu Ngư phát hiện hồ yêu ở đạo quan đổ nát của chính mình không đi, hơn nữa cách ba ngày sẽ hút tinh khí của mình một chút, coi như mình không có bị hồ yêu hút hết tinh khí mà chết, cũng sẽ bị chết đói. Niên Hữu Ngư không phải là không muốn thoát đi hồ yêu, nàng chỉ là cô nhi, ngoại trừ cái đạo quan này, nàng căn bản không biết đi nơi nào, cho nên xuống núi làm lễ cúng xong, vạn phần không muốn trở về, khắp nơi chạy hết một vòng, phát hiện không có chỗ để đi, phải ngoan ngoãn trở về. Hiện tại sức ăn quá lớn, Niên Hữu Ngư phát hiện tiền thu vào chẳng đủ tiêu ra, nàng sắp không mua nổi gạo rồi.

Niên Hữu Ngư nhìn bên trong lọ mẻ tiền càng ngày càng ít, nàng thầm nghĩ tiếp tục như vậy khẳng định không phải biện pháp, nàng suy nghĩ việc giả thần giả quỷ, kể từ khi sư phó qua đời, nàng làm rất ít, bây giờ kế sinh nhai bức bách không thể không làm. Niên Hữu Ngư bất đắc dĩ cầm kiếm gỗ đào, kiếng bát quái, còn có một cặp lá bùa, pháp khí các loại, mang theo bên người một trăm tiền đồng, chuẩn bị một lần ra ngoài.

"Ngươi đi đâu?" Tuy rằng Trữ Dĩ Tầm không để ý tới Niên Hữu Ngư, cơ bản ngoại trừ hút linh khí ra, coi Niên Hữu Ngư như không khí, thế nhưng Trữ Dĩ Tầm nhìn Niên Hữu Ngư một thân hoá trang, tựa hồ muốn đi xa nhà, cho nên rất ít khi chủ động cùng Niên Hữu Ngư nói chuyện, Trữ Dĩ Tầm lại mở miệng hỏi, nàng không xác định được Niên Hữu Ngư có phải muốn chạy trốn không, bất quá điểm ấy nàng ngược lại không lo lắng, Niên Hữu Ngư trốn không thoát khỏi tay mình.

Khó có được Trữ Dĩ Tầm chủ động quan tâm hành trình của mình, điều này làm cho Niên Hữu Ngư có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, hồ yêu đẹp vẫn là đẹp, nhưng bộ dạng không quan tâm người, làm cho Niên Hữu Ngư sợ hãi vẫn muốn đến gần.

"Xuống núi làm ăn, gần đây sức ăn tăng lên, nếu không tìm việc để làm, sẽ thành miệng ăn núi lở." Niên Hữu Ngư lúc nói lời này giọng nói mang theo chút oán giận.

Trữ Dĩ Tầm dĩ nhiên hiểu, bất quá nàng vẫn mặc kệ Niên Hữu Ngư trong lòng oán khí, nàng hướng Niên Hữu Ngư vẫy tay.

Niên Hữu Ngư nhìn Trữ Dĩ Tầm lại hướng chính mình vẫy tay, trong lòng thầm nghĩ, yêu nữ này lẽ nào trước khi đi còn muốn hút một ngụm tinh khí sao, nàng mới không cần đưa tới cửa khiến người ta hút tinh khí, không hiểu sao mỗi lần đều giống như bị trúng tà, chân không tự chủ được hướng Trữ Dĩ Tầm, nhất định là hồ yêu hướng mình làm yêu pháp.

Niên Hữu Ngư chuẩn bị tốt Trữ Dĩ Tầm hút tinh khí, chỉ là đợi nửa ngày không thấy Trữ Dĩ Tầm hút, nhìn thấy Trữ Dĩ Tầm hướng trên tay mình đeo một sợi dây đỏ, trên dây đỏ còn có một cái chuông.

"Đây là làm gì?" Niên Hữu Ngư không hiểu hỏi.

"Ngươi mang cho tốt" Trữ Dĩ Tầm nói xong lại không để ý Niên Hữu Ngư rồi, như vậy ở chân trời góc biển chỉ cần đeo chuông này, làm cái gì, nàng đều biết hết, trừ phi mình chết, hoặc là nàng cụt tay, nếu không dây đỏ cùng chuông làm sao cũng không thể cởi xuống.

Niên Hữu Ngư cảm thấy hồ yêu điểm này không tốt, nói chỉ một câu, từ không nhiều lại không giải thích, khiến cho đầu óc nàng mơ hồ, chỉ đeo đây đỏ cùng chuông Niên Hữu Ngư mặc dù có chút kỳ quái, cũng không để ở trong lòng, dù sao nàng luôn thích ứng tốt.

Niên Hữu Ngư đúng là đi xa nhà, nàng muốn giả thần giả quỷ, dĩ nhiên không thể tại phụ cận chính mình làm.

Niên Hữu Ngư chọn cái nhà lớn nhất trên trấn này, nghe qua chủ nhà này keo kiệt, cho dù giàu đến mức nứt đổ vách, theo kinh nghiệm Niên Hữu Ngư loại nhà cao cửa rộng này âm khí thông thường tương đối nặng, có một hai tiểu quỷ cũng là bình thường, thu thập một hai con tiểu quỷ không tính là lừa bịp, chẳng qua làm sấm to mưa nhỏ, làm một ít động tác võ thuật đẹp, kiếm thêm một ít ngân lượng mà thôi, Niên Hữu Ngư chính mình tự an ủi như vậy.

Sư phó nàng năm đó thường xuyên mang theo Niên Hữu Ngư giả thần giả quỷ, những nhà giàu này thông thường làm giàu không có nhân đức, bình thường làm chuyện trái lương tâm, rất dễ lừa gạt. Niên Hữu Ngư không nghĩ tới chính mình dĩ nhiên thực sự đụng phải nhân vật lợi hại. Nàng mới vừa vào cửa, phát hiện âm khí không nặng, không có tiểu quỷ, âm thầm suy nghĩ, chỗ này sạch sẽ khác thường, làm cho Niên Hữu Ngư có chút ngoài ý muốn.

"Ta bấm ngón tay tính toán, quý phủ gần nhất có phải không an bình phải không?" Niên Hữu Ngư làm bộ dáng cao thâm.

"Quả thực không an bình, Tam lang nhà của ta vốn một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, vô cùng tự giác, không nặng nữ sắc, không biết nơi nào nhặt một yêu nữ trở về, yêu nữ xinh đẹp như hoa, đem Tam lang mê hoặc thần hồn điên đảo, cả ngày làm ổ ở hậu viện, nói như thế nào cũng không nghe, hoàn toàn bị yêu nữ đoạt hồn, đạo sĩ giúp lão già này xem yêu nữ rốt cuộc là lai lịch thế nào..." Lão thái thái quý phủ này luôn cảm thấy nữ nhân kia đẹp đến mức quá khác thường, sự tình xảy ra khác thường tức là yêu, từ khi nữ nhân kia vào nhà, trong lòng thấy không thực tế.

Niên Hữu Ngư nghe lão thái thái nói như vậy, trong lòng có loại dự cảm không lành, trước đây đụng tới tiểu quỷ thường xuyên, từ khi đụng phải hồ yêu, khó đảm bảo không gặp yêu nghiệt khác, nàng thầm nghĩ, nếu như nhân vật lợi hại, bất chấp tất cả, chạy trước nói sau, xem trước một chút tình huống gì, mới quyết định.

Quản gia quý phủ dẫn Niên Hữu Ngư vào hậu viện, trong lòng Niên Hữu Ngư có chút thấp thỏm, tuy rằng pháp lực nàng kém, thế nhưng giác quan thứ sáu của nàng rất mạnh, trong lòng lập tức muốn rút lui.

"Ta cảm giác yêu nghiệt này rất lợi hại, ta trở lại đạo quan cầm pháp bảo, lại tới thu thập yêu nghiệt này..." Niên Hữu Ngư đang nói với quản gia, đột nhiên có một nữ nhân không biết từ lúc nào vọt tới trước mặt.

Niên Hữu Ngư nhìn nữ nhân này, quả thật rất đẹp, nếu không phải gặp qua Trữ Dĩ Tầm, Niên Hữu Ngư nhất định cho rằng nữ nhân này là nữ nhân đẹp nhất trên đời, đẹp như vậy, khi gặp Trữ Dĩ Tầm, Niên Hữu Ngư càng chắc chắn, người bình thường không có dung mạo như vậy, nhất định là yêu nghiệt.

"Đạo sĩ nếu đã tới, làm sao vội vã trở về đây?" Nàng kia nhìn Niên Hữu Ngư, cười không có hảo ý nói, hơn nữa thân thể nàng nhích gần Niên Hữu Ngư, nàng tham lam hít khí tức trên người Niên Hữu Ngư, thực sự là lò cực phẩm và toàn thân đều có tinh khí, trăm nghìn người mới có một, thật đúng là miếng thịt béo đưa tới tận cửa, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nữ yêu tới gần, Niên Hữu Ngư cảm giác từ đầu đến chân đều có một trận lạnh lẽo, đặc biệt khi ánh mắt yêu nghiệt kia nhìn tới, giống như mình chính là miếng thịt béo, làm cho lưng nàng toát mồ hôi lạnh, mà chuông trong tay nàng bắt đầu vang lên.

Yêu nữ quả nhiên xem chuông trên tay Niên Hữu Ngư, nữ yêu lập tức nhận ra đây là chuông của hồ tộc, bất quá mặc dù thịt béo đã có chủ, nàng cũng không có ý định cứ buông tha như vậy, nữ yêu suy nghĩ làm cho đạo cô này làm lò hay là trực tiếp ăn thân thể tinh khí thuần khiết này, vô luận như thế nào, đối với yêu lực cùa mình rất tốt.

Trữ Dĩ Tầm đang tu luyện nghe được tiếng vang chuông, mở mắt, nhướng mày, nàng biết đạo cô kia gặp phải phiền toái lớn rồi, bất kỳ một tu yêu nào muốn tăng cường yêu lực đều không buông tha thịt béo Niên Hữu Ngư như vậy, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.*

(Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,...cũng có thể mang đến tai hoạ.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro