Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niên Hữu Ngư cảm giác mình không thể động đậy, thân thể của nàng bị định trụ, nữ yêu đem chính mình vào hậu viện, đánh ngất xỉu quản gia, tay nữ yêu đang vuốt ve cổ nàng, xúc cảm lạnh như băng làm cho lỗ chân lông Niên Hữu Ngư dựng đứng, nữ yêu này khác với hồ yêu trong đạo quan, rõ ràng nàng đối với hồ yêu không có sợ hãi, nhưng đối với yêu nữ trước mắt không biết loại yêu quái gì theo bản năng sợ hãi, yêu quái này không phải lương thiện.

Kinh khủng nhất Niên Hữu Ngư thấy nữ yêu kia vùi đầu vào phần gáy của chính mình, ngửi tới ngửi lui, lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ của mình, Niên Hữu Ngư bị hù dọa muốn tè ra quần, chỉ cần còn sống trở về, nàng về sau sẽ không giả thần giả quỷ nữa.

"Huyết dịch này ấm áp và hương vị ngọt ngào, đơn giản là vật đại bổ, thật muốn một ngụm hút hết tất cả tinh khí của ngươi, nhưng lại luyến tiếc, phải biết rằng thân thể của ngươi lò thượng hạng, ngươi nếu như bằng lòng ngoan ngoãn đáp ứng làm lò của ta, ta thả ngươi một mạng sống?" Nữ yêu kia lè lưỡi, đầu lưỡi thật dài rõ ràng chính là lưỡi rắn, nguyên lai là một con xà yêu.

Xà yêu, Niên Hữu Ngư cuộc đời sợ rắn nhất, bây giờ đụng tới xà yêu tu thành yêu, Niên Hữu Ngư nuốt nước miếng, cùng xà yêu làm cái đó..., Niên Hữu Ngư khóc không ra nước mắt, đây quả thực là bóng ma lan rộng đến vô hạn rồi, vì mạng sống, mình có thể được chọn sao?

"Chỉ cần không giết ta, tỷ tỷ muốn thế nào thì như thế đó." Niên Hữu Ngư sợ hãi tự nhiên là khuất phục.

"Ta thích như ngươi thức thời vậy." Xà yêu cười đến xinh đẹp mị hoặc, Niên Hữu Ngư nhìn Trữ Dĩ Tầm thật nhiều ngày, có lẽ đối với khuôn mặt đẹp xà yêu miễn dịch, phải biết rằng hồ yêu huyễn hóa thành hình người, dung mạo xinh đẹp nhất, yêu khác đứng cạnh hồ yêu, đều kém hơn ba phần.

"Ha ha..." Niên Hữu Ngư miễn cưỡng cười, mình nếu là lò cực phẩm, hồ yêu tại sao không tìm mình làm lò đâu, nếu như là Trữ Dĩ Tầm, chính mình phỏng chừng vui vẻ phối hợp, xà yêu trước mắt tuy rằng biến hóa thành hình người cũng xinh đẹp, thế nhưng vừa nghĩ tới nguyên hình xà yêu, Niên Hữu Ngư cảm thấy lỗ chân lông lại dựng đứng, không hề có ý nghĩ muốn phối hợp.

"Trước hết để cho ta hút một ngụm tinh khí rồi nói" Mặc dù không cam lòng làm cho Niên Hữu Ngư chết, thế nhưng khí tức tinh khiết trên người Niên Hữu Ngư đối với xà yêu mà nói vô cùng cám dỗ, nàng vẫn là không nhịn được hút một ngụm tinh khí Niên Hữu Ngư trước.

Niên Hữu Ngư thấy xà yêu kia chậm rãi đến gần, muốn hút tinh khí chính mình, trong lòng Niên Hữu Ngư sợ hãi tới cực điểm, bị Trữ Dĩ Tầm hút tinh khí chưa bao giờ sợ hãi như vậy, Niên Hữu Ngư biết mình đang sợ hãi cái gì, nàng nghe sư phụ nói qua, yêu từ trước đến nay đối với lực tự chủ rất yếu, đặc biệt loại này yêu xấu này, khó khống chế tốt đem mình hút không còn tinh khí, chính mình nhất định phải bỏ mạng.

Niên Hữu Ngư cảm thấy cuộc đời chính mình trong nháy mắt xong rồi, xà yêu kia giống như bị cái gì đánh trúng, khẽ rên một tiếng, thân thể nhào về phía mình, mà Niên Hữu Ngư bị đụng té trên mặt đất, biến thành nệm thịt cho xà yêu, Niên Hữu Ngư đau đến kinh hô thành tiếng, bất quá khi nhìn thấy Trữ Dĩ Tầm, Niên Hữu Ngư thở dài một hơi, xem ra được cứu rồi.

Xà yêu hiển nhiên không ngờ tới chủ nhân lò cực phẩm kia tìm tới nhanh như vậy, nếu không phải khí tức trên người Niên Hữu Ngư quá mức mê người cho nên nàng không tự chủ được buông lỏng cảnh giác, nếu không.... Tuyệt đối sẽ không bị dính chiêu này, vừa nghĩ tới thịt béo sắp đến miệng lại bay đi, xà yêu điên cuồng, hiện ra nguyên hình.

"Ngươi dám đánh ta, ta sẽ không tha cho ngươi!" Xà yêu hiện ra nguyên hình, là một mãng xà to lớn, dài cỡ 2 mét, lè lưỡi rắn, vô cùng kinh người.

Niên Hữu Ngư chứng kiến xà yêu dữ tợn khủng bố như vậy, người nhát gan như nàng núp ở góc nhà, nhìn xà yêu cùng Trữ Dĩ Tầm đánh nhau.

Trữ Dĩ Tầm thầm nghĩ không ổn, xà yêu đây cũng tu luyện nghìn năm, nếu mình không bị lão hòa thượng kia làm thương tổn, có thể đánh ngang tay, chính mình bị thương nặng làm sao đánh lại xà yêu, nếu không phải vừa rồi xà yêu bị chính mình đánh lén, nàng cũng như lấy trứng chọi đá. Xà yêu kia mới vừa rồi chính mình làm thương tổn nặng, có thể chiếm ưu thể vài phần, Trữ Dĩ Tầm muốn tốc chiến tốc thắng, nếu không... Càng lâu đối với mình càng bất lợi.

Xà yêu cùng Trữ Dĩ Tầm đánh nhau, không có sợ hãi, hồ yêu kia pháp lực không hơn nàng, nàng tuyệt đối sẽ không làm cho hồ yêu mang Niên Hữu Ngư đi, chỉ cần có Niên Hữu Ngư, mới vừa rồi bị hồ yêu làm tổn thương, rất nhanh có thể phục hồi như cũ.

"Ngươi đem đạo cô này để lại, ta sẽ không truy cứu ngươi mới vừa mới đối với ta đánh lén, ta thả ngươi rời khỏi, như thế nào?" Xà yêu nhìn Trữ Dĩ Tầm sử dụng pháp khí thì biết Trữ Dĩ Tầm ở hồ tộc có chút địa vị, không muốn giết Trữ Dĩ Tầm cùng hồ yêu làm kẻ thù, thế nhưng nếu Trữ Dĩ Tầm cứ cùng chính mình đối nghịch, xà tộc của nàng cũng không sợ hãi hồ tộc các nàng.

"Đây vốn chính là đồ của ta, ta nếu để ngươi đoạt lấy vật của ta, Trữ Dĩ Tầm ta còn mặt mũi gì?" Trữ Dĩ Tầm cười lạnh nói, hiển nhiên không có ý định bỏ Niên Hữu Ngư.

"Vậy đừng trách ta không khách khí!" Xà yêu ngoan tâm muốn cướp Niên Hữu Ngư, đối với Trữ Dĩ Tầm hạ sát.

Niên Hữu Ngư nhìn Trữ Dĩ Tầm càng ngày càng hạ ưu thế, nàng chỉ có thể nhìn lo lắng suông, đáng tiếc pháp lực nàng không có, không thể giúp được gì. Nàng thấy Trữ Dĩ Tầm liên tục lui về sau, tình huống dường như không tốt lắm, muốn ngồi nhìn các nàng đánh nhau nhưng chính mình chạy trước nói sau.

Xà yêu cùng Trữ Dĩ Tầm đương nhiên biết Niên Hữu Ngư chạy trốn, xà yêu xem ra chỉ muốn thu thập Trữ Dĩ Tầm, đạo cô căn bản chạy không được bao xa, Trữ Dĩ Tầm tuy rằng cảm thấy Niên Hữu Ngư ở đây không thể giúp gì được, thế nhưng có cơ hội chạy trốn ngược lại tốt hơn.

Niên Hữu Ngư chạy ra cửa sau, trong lòng cảm thấy lương tâm bất an, nói như thế nào hồ yêu cũng vì cứu mình, chính mình bỏ đi như vậy, dường như không có đạo nghĩa, nội tâm kịch liệt đấu tranh, Niên Hữu Ngư cuối cùng kiên quyết quay trở lại.

Niên Hữu Ngư đi vào thì thấy Trữ Dĩ Tầm bị xà yêu đánh bị thương nặng, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ không xong, hồ yêu hoàn toàn đánh không lại xà yêu a.

Xà yêu thấy Niên Hữu Ngư chạy trở lại, vô cùng đắc ý, mà Trữ Dĩ Tầm vô lực, đồ ngốc này chạy trở lại làm gì?

"Ta ngoan ngoãn làm lò của ngươi, ngươi thả nàng ra!" Niên Hữu Ngư can đảm đối với xà yêu to lớn nói.

"Quả nhiên vẫn là lò nghe lời!" Xà yêu cười đến vô cùng đắc ý, nàng hiện tại không có ý định buông tha con cửu vĩ hồ này, rõ ràng cửu vĩ hồ này vốn bị thương nặng trong người, nàng nhân cơ hội này thu thập cửu vĩ hồ này, sau đó nuốt nội đan của nàng vào bụng, pháp lực của mình sẽ mạnh hơn.

Trữ Dĩ Tầm đương nhiên biết ý đồ xà yêu, chuẩn bị muốn đánh một trận.

Xà yêu thấy Trữ Dĩ Tầm phản kháng càng phát ra ngoan cường, thầm nghĩ, cửu vĩ hồ này tuyệt đối không biết tự lượng sức mình, đặc biệt dùng pháp lực kết lưới ý đồ vây bắt chính mình, ý nghĩ viễn vông, chẳng những hao tổn pháp lực không nói, không thể trói nàng được bao lâu.

"Ngươi dùng chiêu này không cảm thấy rất ngu sao?" Xà yêu giễu cợt hỏi.

"Thật không?" Trữ Dĩ Tầm hỏi ngược lại.

Xà yêu lập tức cảm giác không thích hợp, cửu vĩ hồ này lẽ nào muốn tự làm nổ nội đan cùng nhau chết sao? Nghĩ đến khả năng này, xà yêu vạn phần hoảng sợ, muốn dùng sức tránh thoát kết lưới này, nhưng càng giãy giụa càng chặt, làm cho nàng không thể động đậy.

Niên Hữu Ngư nhìn xà yêu bị Trữ Dĩ Tầm trói lại, nhớ tới lão hòa thượng kia cho mình một quyển kinh thư, nàng nhớ kỹ Trữ Dĩ Tầm lúc đó rất sợ kinh thư này, xà yêu kia chắc cũng sợ, lúc xuống núi nàng tiện tay đem theo. Nghĩ tới đây, Niên Hữu Ngư lập tức từ trong lòng ngực lấy kinh thư ra, đi dến thân rắn bị trói, vừa đúng ở chỗ thân rắn bảy tấc, nàng mở ra kinh thư sau đó để lên, kinh thư quả nhiên hữu dụng, thấy thân con rắn kia dường như bị lửa thiêu phân nửa, chỗ đặt kinh thư bị thủng một lỗ, xà yêu kia đau đến kêu la liên tục.

Trữ Dĩ Tầm vốn muốn tự làm nổ nội đan, lại phát hiện thân rắn xà yêu kia bị Niên Hữu Ngư để kinh thư lên gây thương tích, ngay chỗ thân rắn bảy tấc, Trữ Dĩ Tầm biết đây là chỗ trí mạng xà yêu, không chết cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, Trữ Dĩ Tầm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thời điểm nàng buông tha tự làm nổ nội đan, pháp lực của nàng đã không chịu nổi, kết võng đã biến mất. Xà yêu dưới tình huống không có ràng buộc, dùng đuôi đem Niên Hữu Ngư đánh bay ra ngoài, sau đó đào thoát.

Mặc dù không có tự làm nổ nội đan, thế nhưng Trữ Dĩ Tầm biết mình đại khái dữ nhiều lành ít.

Niên Hữu Ngư cảm thấy cả người bị té đau, bất quá nàng vẫn là rất nhanh bò dậy, chạy đến bên người Trữ Dĩ Tầm.

"Ngươi không sao chứ?" Niên Hữu Ngư quan tâm hỏi.

"Ngươi vì sao trở lại?" Trữ Dĩ Tầm hỏi ngược lại, Niên Hữu Ngư không phải tham sống sợ chết sao?

"Sợ ngươi có việc, lương tâm ta sẽ bứt rứt." Niên Hữu Ngư nói lời thật lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro