Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vậy có lẽ gọi là người tốt đi!, Trữ Dĩ Tầm chuyên tâm lao vào tu tiên, rất ít tiếp xúc với con người, nàng cảm thấy người và yêu khác biệt, rõ ràng Niên Hữu Ngư sợ chết, vẫn muốn trở lại, nếu như là yêu, sợ chết liền chạy, chưa từng lo lắng.

"Bọn người các ngươi không phải nói nhân bất vi kỷ* sao?" Trữ Dĩ Tầm hỏi.

( nhân bất vi kỷ: Mình không tự cứu mình thì trời cũng không giúp được)

"Nói là như thế, nhưng ngươi vì cứu ta rơi vào tình cảnh nguy hiểm, ta nhất định không thể mặc kệ ngươi." Niên Hữu Ngư cảm giác mình tuy sợ chết, nhưng vẫn có chút lương tâm.

"Ta cứu ngươi, cũng không phải ta muốn cứu ngươi, mà là ta thiếu ngươi một cái mạng, muốn trả lại mà thôi." Trữ Dĩ Tầm tuy không phải là yêu tốt, cũng không phải yêu độc ác, bất quá hồ tộc thông thường có ân phải trả, hơn nữa yêu tu tiên tuyệt không thể thiếu những ân tình này, mặc dù con đường tu tiên càng mong manh, thế nhưng làm cho Trữ Dĩ Tầm cứ thế từ bỏ rất không cam lòng.

"A, ngược lại hiện tại đều không có chuyện gì." Niên Hữu Ngư cảm thấy hồ yêu thật đúng là không gần với lòng người, bất quá Niên Hữu Ngư nghĩ mình là người rộng lượng không nên cùng yêu chấp nhặt.

Trữ Dĩ Tầm không trả lời, Niên Hữu Ngư nghĩ không có việc gì, không có nghĩa là chính mình không có việc gì, chính mình vốn bị lão hòa thượng gây thương tích, tổn thương nguyên khí nặng nề, vừa rồi dùng pháp với xà yêu, linh lực dùng quá mức, dẫn tới nguyên khí Trữ Dĩ Tầm liên tiếp gặp nạn, nếu không có lượng linh lực lớn bổ sung, Trữ Dĩ Tầm sợ chính mình sẽ bị đánh về nguyên hình, vừa nghĩ tới chính mình tu luyện gần ngàn năm cứ như vậy phế đi, nàng như thế nào cam tâm!.

"Ngươi không sao chứ?" Niên Hữu Ngư rất nhanh phát hiện Trữ Dĩ Tầm trạng thái tựa hồ không tốt lắm, bởi vì hình người Trữ Dĩ Tầm biến đổi thành trong suốt .

"Tổn thương nguyên khí nặng nề, sợ là đạo hạnh đều phải chôn vùi." Trữ Dĩ Tầm phát hiện linh lực của mình sắp không chống đỡ nổi hình người nữa, liền biến về hồ ly, chí ít làm cho linh lực bớt hao tổn một ít.

"Ngươi có muốn hút tinh khí trên người ta không?" Niên Hữu Ngư biết từ hồ ly tu thành yêu là chuyện rất khó khăn, nếu như đánh trở về nguyên hình, có lẽ sống không bằng chết a!.

"Linh lực của ngươi không đủ để nhét kẽ răng của ta." Lấy trạng thái bây giờ của mình hút linh lực căn bản không hữu hiệu, Trữ Dĩ Tầm cảm giác kiếp số của mình khó chạy thoát.

Niên Hữu Ngư biết tinh lực của mình bị chê, sư phó của nàng không có dạy nàng tu luyện thế nào, tinh lực của nàng không tệ mà, thịt muỗi nhỏ nhưng cũng là thịt nha, còn ghét bỏ! Bất quá nhìn cửu vĩ hồ biến trở về nguyên hình, yếu ớt, không có tinh thần gì, trạng thái thoạt nhìn quả thực không xong.

"Cái kia... Con yêu rắn kia không phải nói ta là lò thượng hạng sao, theo đạo lý mà nói, cùng nhau song tu có thể cung cấp cho ngươi rất nhiều tinh lực..." Niên Hữu Ngư do dự đối với Trữ Dĩ Tầm nói, mình không phải là ham muốn sắc đẹp hồ yêu, thật sự muốn cứu nàng.

Trữ Dĩ Tầm nhìn về phía Niên Hữu Ngư, nàng quả thực thiếu chút nữa đã quên chuyện này, nàng vốn không nguyện ý đi con đường tu yêu, thế nhưng dưới tình huống bị đánh trở về nguyên hình, nàng không có lựa chọn nào khác, mà vừa nghĩ tới chính mình dĩ nhiên cùng người khác song tu để bảo toàn chân thân, trong lòng vẫn có chút khó tiếp thu, cảm thấy như cọp xuống đất bằng bị chó khinh thường*.

(cọp xuống đất bằng bị chó khinh thường : Đại ý của câu này là nói về nỗi bi ai của người có quyền lực danh vọng khi sa cơ thất thế thì bị kẻ dưới mình khinh thường).

Niên Hữu Ngư thấy ánh mắt Trữ Dĩ Tầm có chút ghét bỏ nhìn mình, nàng sẽ không cho rằng mình muốn sàm sở nàng a! Không đúng, làm lò thua thiệt hình như là chính mình, dường như cũng không đúng, song tu là đôi bên cùng có lợi...

"Ta tùy tiện nói lung tung..." Niên Hữu Ngư lập tức đổi lời nói, để bày tỏ mình là chính nhân quân tử.

"Ngươi trước tiên đem ta trở về." Trữ Dĩ Tầm mặc dù tâm tình cực kém, thế nhưng, dưới tình huống này không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể về đạo quan đổ nát trước rồi nói sau.

Niên Hữu Ngư rất phối hợp ôm lấy Trữ Dĩ Tầm, lông trắng như tuyết, da lông mềm mại làm yêu thích không buông tay, còn có chín cái đuôi thật dài, thực sự là vô cùng đáng yêu, Niên Hữu Ngư cảm thấy dáng vẻ hồ ly so với lúc Trữ Dĩ Tầm biến thành người đáng yêu hơn nhiều, Niên Hữu Ngư không khỏi đưa tay vuốt ve đuôi Trữ Dĩ Tầm, vuốt từng cái đuôi, thật sự có chín cái đuôi, thật thần kỳ....

"Không cho phép đụng cái đuôi của ta!" Cái đuôi Trữ Dĩ Tầm bị Niên Hữu Ngư vuốt ve thân thể vọt lên cảm giác kỳ quái, làm cho thân thể nàng cứng đờ, chưa bao giờ có người vuốt ve cái đuôi của mình như vậy, cảm giác giống như bị người cởi đi y phục, làm cho trong lòng Trữ Dĩ Tầm không được tự nhiên. Vì vậy cái đuôi dùng sức, đánh vào trên mặt Niên Hữu Ngư như lời cảnh cáo.

Trên mặt Niên Hữu Ngư bị đau, trong lòng thầm nghĩ, hồ yêu quả nhiên là vạn phần không đáng yêu, không phải sờ có một chút thôi sao, cần gì phải dùng đuôi đánh người chứ, Niên Hữu Ngư ôm lấy mặt mình, bất mãn nghĩ, tay liền an phận không dám hướng trên người cửu vĩ hồ sờ loạn.

Xà yêu bị đuổi chạy, Niên Hữu Ngư không quên hướng chủ nhà đòi tiền, quản gia còn đang hôn mê bị Niên Hữu Ngư tạt một chậu nước tỉnh lại, nhìn hậu viện một mảnh hỗn độn, hiển nhiên có vết tích đánh nhau, lại không nhìn thấy yêu nữ, cho rằng Niên Hữu Ngư thật sự là cao nhân, lập tức hướng lão thái thái bẩm báo, lão thái thái không ngừng cảm tạ, đưa cho năm mươi lượng tiền thù lao.

Niên Hữu Ngư thấy tiền sáng mắt lên, nàng lớn như vậy, còn chưa bao giờ có mối làm ăn lớn như vậy, quả nhiên cầu phú quý trong nguy hiểm, bất quá nghĩ lại vẫn sợ hãi. Cũng may năm mươi lượng này đủ nàng sống nhiều năm a, nàng tạm thời không tiếp nhận lễ cúng nữa rồi.

Niên Hữu Ngư ôm cửu vĩ hồ vào ngực, tiện thể khiêng hai ba bao gạo trở lại đạo quan rách của mình, trở lại địa phương quen thuộc của chính mình, Niên Hữu Ngư mới cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó lập tức đốt thêm mấy cây nhang cho sư phó của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro