Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai tuần làm tôm hùm đất cho Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế phát hiện túi tiền của mình không đuổi kịp tốc độ giá thành leo thang nữa rồi, vì vậy liền cùng Khổng Tiếu Ngâm thương lượng, dù cho nội tâm không muốn tiếp thu sự thật này, nhưng Khổng Tiếu Ngâm vẫn ngậm ngùi đồng ý "Hiệp ước không bình đẳng" một tháng ăn hai lần tôm hùm đất mà thôi.

Không còn mỗi cuối tuần đề chạy đến ký túc xá của Khổng Tiếu Ngâm nữa, Tôn Nhuế liền đem thời gian rãnh đến luyện kiếm đạo. Phùng Tân Đóa ngậm kẹo than phiền cùng Lục Đình, nói Tôn Nhuế bây giờ thời gian ở bên Hứa Giai Kỳ còn nhiều hơn so với Khổng Tiếu Ngâm khi nàng còn ở trường.

"Ủa? Cái này cũng bình thường mà, Tôn Nhuế và Hứa Giai Kỳ học cùng trường chúng ta, ngẩng mặt không thấy cúi đầu cũng gặp, em ấy với Khổng Tiếu Ngâm thì có bao nhiêu thời gian gặp mặt đâu, đều bận mà."

"Nhưng mình cảm thấy như vậy rất nguy hiểm!"

Phùng Tân Đóa duỗi tay đem điện thoại của Lục Đình đoạt lấy, bấm thoát khỏi trò chơi, bực mình nhìn người trước mặt. Lục Đình bị ánh mắt của Phùng Tân Đóa nhìn đến lông tóc dựng đứng, nhanh chóng đưa tay vuốt tóc Phùng Tân Đóa trấn an.

"Có gì nguy hiểm đâu? Tình cảm mười mấy năm của bọn họ, sao có thể bị một cô gái kiếm đạo phá vỡ được?"

"Dù sao thì Tôn Nhuế là người không biết từ chối ai cả, cậu không phát hiện em ấy đối với ai cũng tốt sao?"

"Người Đông Bắc mà, đều nhiệt tình như vậy mà."

"Đừng có lấy cớ, lần trước mình còn nhìn thấy có người đưa thư tình cho Tôn Nhuế, mình mới hỏi em ấy vì sao không từ chối, cậu biết em ấy nói gì không, nói là nếu ở trước mặt mọi người không nhận thư của người ta thì sẽ khó xử lắm."

Lục Đình nghe thấy thế liền giơ tay đầu hàng, không tìm được cái cớ nào giúp Tôn Nhuế giải thích.

.

[Tôn Nhuế, cuối tuần này chị đến xem em tập luyện nha?]

- Sao lại muốn đến xem em vậy?

[Không được à? Tập xong chúng ta cùng đi ăn lẩu, đi mà]

- Được rồi, tới hôm đó đến trước cổng trường, em ra đón chị.

.

Thứ bảy, Khổng Tiếu Ngâm dậy sớm chọn một bộ quần áo xinh đẹp, trang điểm nhẹ rồi tung ta tung tăng đến trước cổng trường đợi Tôn Nhuế, không tới 5 phút sau liền nhìn thấy Tôn Nhuế cầm theo bữa sáng đi đến.

"Chị chưa ăn sáng phải không? Qua đây ngồi, ăn chút gì đi?"

Khổng Tiếu Ngâm nhận bữa sáng, trên mặt che không được sự vui vẻ, khoác lấy cánh tay Tôn Nhuế.

"Em tập luyện một mình sao?"

"Không có, một mình sao luyện được, còn có Hứa Giai Kỳ nữa."

"À, vậy chút nữa gọi cô ấy cùng nhau đi lẩu đi."

Nghe được những lời này, Tôn Nhuế dừng bước một chút, tuy Khổng Tiếu Ngâm không nói rõ những lời công kích gì, nhưng trực giác nói cho Tôn Nhuế biết, sắp tới khẳng định có chuyện không tốt.

"Không cần đâu, hai chúng ta đi ăn là được rồi mà."

"Người ta sáng sớm cùng em tập luyện, em đi ăn lẩu rồi kêu người ta một mình đi canteen ăn cơm à? Tôn Nhuế, sao em một chút cũng không tinh tế vậy?"

Cũng đúng ha, lần đầu tiên Tôn Nhuế cảm thấy lời Khổng Tiếu Ngâm nói là có đạo lý.


Khổng Tiếu Ngâm và Hứa Giai Kỳ lần đầu tiên gặp mặt, không có lửa điện hay khói thuốc súng như trong tưởng tượng. Tôn Nhuế đứng ở giữa nhìn hai người tự giới thiệu một lúc xong liền đi thay đồ huấn luyện. Khổng Tiếu Ngâm thì ngồi một bên chơi điện thoại, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ là Phùng Tân Đóa đúng là hại mình lo dư thừa.

Vẫn tập luyện như mọi ngày, nhưng hôm nay có Khổng Tiếu Ngâm ngồi một bên nhìn lại thấy có chút xấu hổ, dù cho là có mang bao tay cầm kiếm, nhưng khi Hứa Giai Kỳ cầm lấy tay Tôn Nhuế chỉ dẫn, Tôn Nhuế vẫn theo bản năng quay đầu nhìn phản ứng của Khổng Tiếu Ngâm, nhưng vừa may mỗi lần hai người phát sinh tiếp xúc gần gũi dễ hiểu lầm thì thấy Khổng Tiếu Ngâm vẫn đang cuối đầu nhìn điện thoại, điều này làm Tôn Nhuế âm thầm nhẹ nhàng thở ra.


Trong lúc nghỉ giải lao, Khổng Tiếu Ngâm ra máy nước mua ba chai nước trở vể, Tôn Nhuế ngồi giữa hai người, theo bản năng vặn nắp một chai đưa cho Khổng Tiếu Ngâm trước, sau đó lại vặn nắp thêm một chai nữa đưa cho Hứa Giai Kỳ bên cạnh. Trình tự trước sau này làm Khổng Tiếu Ngâm trong lòng có đôi chút thoải mái.

Lưng thẳng tắp cứng đờ ngồi trên sàn, Tôn Nhuế một câu cũng không dám nói, nếu cùng bên này nói chuyện thì sẽ bỏ qua bên kia, nếu cùng bên kia nói chuyện, không chừng ra tới cửa liền bị bên này block luôn.

Mới vừa ngồi chưa đến năm phút đồng hồ, Tôn Nhuế liền gấp không chờ nổi đứng lên thúc giục muốn tiếp tục luyện, Hứa Giai Kỳ cũng gật gật đầu đứng dậy, Khổng Tiếu Ngâm một lần nữa đem điện thoại cầm lên cúi mặt vào đó, giống như một chút cũng không để ý hai người kia tập luyện thế nào, Tôn Nhuế mỗi lần liếc qua đều thấy Khổng Tiếu Ngâm chuyên chú xem điện thoại thì thấy khó chịu, vậy mà còn nói tới xem người ta tập luyện.

Buổi sáng đảo mắt một cái liền qua, thay đồ xong Tôn Nhuế mời Hứa Giai Kỳ cùng nhau đi ăn lẩu nhưng trong lòng thầm mong Hứa Giai Kỳ cự tuyệt đi, nhưng sự thật luôn tàn khốc. Tôn Nhuế sau đó cũng hiểu rõ, ba người cùng đi thì tư vị là gì.


Cuối tuần nên tiệm lẩu đặc biệt làm ăn tốt, khi ba người đến trong tiệm chỉ còn lại một cái bàn tròn, một màn xấu hổ lại tái diễn, mặc kệ Tôn Nhuế ngồi ở đâu cũng bị hai người kẹp ở giữa, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, Tôn Nhuế cười hì hì hai tiếng cầm thực đơn đưa qua, "Gọi món đi, Khổng Tiếu Ngâm, chị ăn gì?"

"Chị thích ăn gì em không biết sao, em chọn là được rồi, chọn cay vừa đi, gần đây trời hơi lạnh."

"Được...vậy, Kiki, cậu chọn món đi?"

Hứa Giai Kỳ nhận thực đơn gọi tượng trưng hai món, sau đó đẩy quyển thực đơn lại cho Tôn Nhuế. Được rồi, ăn cái gì cũng phải ăn, đặt thì đặt.

Đồ ăn lên bàn Tôn Nhuế liền bắt đầu bận trước bận sau, cái gì vừa chín tới liền gắp ra, cái gì còn sống thì lại bỏ vào nồi, Khổng Tiếu Ngâm còn chẳng động đũa vào nồi được mấy lần.

Hứa Giai Kỳ trái lại vừa chỉ bỏ vào miệng một miếng thịt, liền bị sặc cay đến ho khan, Tôn Nhuế liền nhanh chong đưa khăn giấy và gọi đồ uống giải cay.

"Cậu không thể ăn cay à?"

Hứa Giai Kỳ le lưỡi giơ tay quạt quạt để có thể vơi chút vị cay thống khổ này, nghe Tôn Nhuế hỏi liền ngượng ngùng gật đầu.

"Mình là người Chiết Giang, không thể ăn quá cay."

"Vậy sao cậu không nói sớm với mình, hèn gì mỗi lần đi canteen ăn cùng cậu mình tự hỏi sao cậu toàn chọn đồ ăn thanh đạm." Tôn Nhuế gõ trán như bừng tỉnh ngộ, nhìn cái nồi lẩu cay đầy sa tế trong lòng liền có chút ảo ão.

"Mình kêu phục vụ mang cho cậu thêm nước uống rồi, chỗ này có gia vị có thể làm giảm vị cay nè, để mình đi lấy."

"Cám ơn...mình không nghĩ Thượng Hải còn có nồi lẩu cay như vậy."

Hứa Giai Kỳ nhìn Tôn Nhuế vì mình mà vội vàng nghĩ cách liền thấy ngại ngùng, duỗi tay túm lấy tay áo bảo cô không cần phải đi đâu.

"Không có gì, cậu uống nước giải cay trước, mình làm một chén gia vị giảm cay cho cậu."

"À, được.."

Khổng Tiếu Ngâm chống cằm nhìn Tôn Nhuế đang phục vụ Hứa Giai Kỳ, chiếc đũa trên tay gần như bị nàng siết muốn gãy, nhìn nồi lẩu sôi ùng ục trong nồi, giống như sự tức giận trong lòng Khổng Tiếu Ngâm lúc này vậy.

Thiệt nhịn không nổi mà.

Khổng Tiếu Ngâm đem chiếc đũa "bang" một tiếng đặt lên bàn, ngữ khí cũng cao hơn một chút.

"Tôn Nhuế! Thịt chín muốn rục rồi kìa."

Đang giúp Hứa Giai Kỳ mở đồ uống lại nghe âm thanh đang gào lên này, Tôn Nhuế ngơ ngác quay đầu lại, lại cúi đầu nhìn nồi lẩu, theo bản năng trả lời, "Vậy chị vớt ra đi."

Khổng Tiếu Ngâm răng gần như cắn chặt vào nhau, trầm mặc vào giây mới từ kẽ răng thốt lên câu trả lời

"Được, vớt thì vớt!"

Nhận thấy cảm xúc của Khổng Tiếu Ngâm có gì đó không đúng, bản năng sinh tồn của Tôn Nhuế trỗi dậy nhanh chóng cầm đũa giúp Khổng Tiếu Ngâm gắp thịt vào chén, còn không quên gắp thêm hai miếng vào chiếc chén rỗng tuếch của Hứa Giai Kỳ.

Thôi xong rồi, mức độ giận dữ lại tăng thêm một bậc.

Một bữa ăn vất vả lắm mới xong, Tôn Nhuế cầm điện thoại đi ra quầy thanh toán, để lại hai cô gái đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Khổng Tiếu Ngâm tựa lưng vào ghế thẳng lưng nhìn chằm chằm Hứa Giai Kỳ đối diện, trong mắt địch ý vô cùng rõ ràng. Hứa Giai Kỳ vừa trả lời một tin nhắn xong ngẩng đầu liền cảm nhận được sát khí tản ra từ người đối diện, nhịn không được bật cười khanh khách nhìn Khổng Tiếu Ngâm.

"Chị không cần đối với tôi có địch ý như vậy, tôi không có mưu đồ gì với Tôn Nhuế đâu."

Một câu giải thích đơn giản như vậy, ở trong mắt Khổng Tiếu Ngâm chính là đang khiêu khích, nàng đẩy ghế đứng dậy, đứng từ trên cao nhìn xuống Hứa Giai Kỳ.

"Hi vọng là như cô nói."

Vừa dứt lời thì Tôn Nhuế đã vén màn quay lại, Khổng Tiếu Ngâm bước nhanh đến bên cạnh Tôn Nhuế, kéo cánh tay cô nói muốn đi dạo phố. Tôn Nhuế không hiểu Khổng Tiếu Ngâm lại đột nhiên dính lấy mình như thế, quay đầu nhìn Hứa Giai Kỳ phía sau, khó xử không biết mở miệng thế nào.

Hứa Giai Kỳ là người hiểu biết, liền hóa giải xấu hổ này.

"Mình buổi chiều có chút việc phải làm, chúng ta lần sau có cơ hội lại hẹn nhau ăn đi."


Cùng Hứa Giai Kỳ tạm biệt ở ngã rẽ, Tôn Nhuế bị Khổng Tiếu Ngâm lôi kéo đi về hướng khu mua sắm, cũng không biết có phải Tôn Nhuế vừa ăn lẩu xong hay không mà vừa mở miệng ra đã là một cái chủ đề toi mạng rồi.

"Aiya, chị lúc nãy gọi món cũng chưa hỏi Kiki ăn cay được hay không liền gọi cay vừa rồi, làm người ta ăn cũng không được bao nhiêu."

Khổng Tiếu Ngâm kéo tay Tôn Nhuế thật chặt, không cảm xúc trả lời lại một câu.

"Oh, vì sao chị phải hỏi, em với cô ấy thân như vậy, em không biết sao?"

"Em cũng đâu có cùng cậu ấy đi ăn lẩu lần nào."

"Nhưng em và cô ấy cùng nhau ăn ở canteen rồi mà."

"Aiya, canteen với ăn lẩu đâu có giống nhau, nhưng mà cậu ấy mỗi lần đi ăn cùng em đều chọn cải trắng, đậu hủ, em còn tưởng cậu ấy đang giảm cân chứ. Chị nói coi Chiết Giang có bao nhiêu khẩu vị đây, Đại Ca ăn được, cậu ấy thì không."

Tôn Nhuế mở miệng ra liền giống như máy hát vẫn cứ lải nhải cả buổi không ngừng, hoàn toàn không chú ý tới Khổng Tiếu Ngâm sắc mặt ngày càng trầm. Thấy nàng không phản ứng, Tôn Nhuế lại mở miệng dò hỏi.

"Chúng ta đi đâu dạo đây?"

"Không dạo nữa, về kí túc xá."

Khổng Tiếu Ngâm buông tay bước nhanh về trước, Tôn Nhuế ngẩn người ra rồi chạy nhanh đuổi theo.

"Sao vậy, không phải lúc nãy chị ồn ào nói muốn đi dạo à, sao lại đổi ý rồi."

Có lẽ giọng nói trong lúc nôn nóng và ngơ ngác của Tôn Nhuế bị Khổng Tiếu Ngâm ngộ nhận là không kiên nhẫn, Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Tôn Nhuế, hai tay nắm chặt nghẹn đỏ mặt nhìn cô giận dữ.

"Chỉ là không muốn đi dạo, không được sao? Em muốn đi dạo như vậy thì cùng Hứa Giai Kỳ đi dạo đi!"

Tôn Nhuế đột nhiên bị người ta rống giận làm cho hoảng sợ, sững sờ trơ mắt nhìn Khổng Tiếu Ngâm đón một chiếc taxi rời đi, cho đến khi cảm nhận được ánh mắt xung quanh của người qua đường mới có phản ứng, mặt đỏ lên chạy trở về trường.

.

"Em cãi nhau với Khổng Tiếu Ngâm?"

"Vì Hứa Giai Kỳ?"

"Ba người cùng nhau ăn lẩu?"

"Em còn ở trước mặt Khổng Tiếu Ngâm nhắc đến Hứa Giai Kỳ?"

"Em làm Khổng Tiếu Ngâm giận bỏ chạy!?"

"Tôn Nhuế ơi, em toang rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro