Phần 1 - Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Viên Ca Oánh mơ màng sờ đến điện thoại trên đầu giường, híp mắt nhấn khóa màn hình nền, đã 10 giờ sáng rồi. Cô nhớ tối hôm qua Ngư Tại Tảo giúp cô bóp eo, cảm giác đau nhức nhờ Ngư Tại Tảo xoa bóp dần biến mất, sau đó cô bất giác ngủ thiếp đi.


Viên Ca Oánh cử động cơ thể, cảm giác đau do bị trật kích thích thần kinh của cô, khiến cô tỉnh ngủ hoàn toàn. Cô chậm rãi bước xuống giường đi vào toilet rửa mặt, sau đó lại lê từng bước một về giường. Cô buồn bực ngán ngẩm bắt đầu lướt điện thoại, mở hết ứng dụng này đến ứng dụng khác, rất nhanh đã đến trưa.


Viên Ca Oánh đang nghĩ trưa nay ăn gì bỗng nhiên điện thoại xuất hiện cuộc gọi video của Ngư Tại Tảo, dọa cô suýt chút nữa ném điện thoại. Viên Ca Oánh ấn nút nghe, khuôn mặt của Ngư Tại Tảo xuất hiện trên màn hình di động, "Eo đã đỡ hơn chút nào chưa? Trưa nay chuẩn bị ăn gì thế?" Tiếng của Ngư Tại Tảo từ loa truyền đến rất dịu dàng, tuy nhiên màn hình của Ngư Tại Tảo rất rung, chắc hẳn Ngư Tại Tảo đang ở bên ngoài.


"Tôi đang xem đặt đồ ăn ngoài. Tổ trưởng Tiểu Ngư giờ còn gọi video kiểm tra nhân viên sao?" Viên Ca Oánh hỏi lại Ngư Tại Tảo, giọng nói không giấu được ý cười. "Sợ cô không thành thật thôi." Ngư Tại Tảo trả lời nàng. "Nếu chị đã nói vậy thì tôi làm loạn nhé, giờ tôi xuống giường đi hai bước đây." Viên Ca Oánh vừa nói vừa chống tay từ trên giường bước xuống, điện thoại bị cô đặt lên giường, cô từ ngước mắt lên nhìn ống kính biến thành nhìn xuống.


"Tôi dậy rồi này, chị tới đây." Viên Ca Oánh nháy mắt chỉ tay với cái camera. Cuộc gọi video bị Ngư Tại Tảo cúp mất, Viên Ca oánh nằm sấp trên giường có chút bối rối, cô chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng mở khóa cửa liền chống eo xỏ dép lê ra bên ngoài.


Cô chống tay vào tường hoảng hốt nhìn Ngư Tại Tảo đang đổi giày trước cửa, nói năng có chút lộn xộn: "Chị... Sao chị lại về rồi? Không đi làm sao?" "Không phải cô nói tôi tới đây sao." Ngư Tại Tảo vẫn còn thù dai, "Aiz, là mang cơm trưa về cho cô, mau về nằm đi, tôi thoa thuốc cho cô xong còn phải về công ty." Ngư Tại Tảo phân việc rõ ràng.


Trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Viên Ca Oánh, trừ ba mẹ vì cô vất vả ra thì không còn ai vì cô mà bận tới bận lui giống Ngư Tại Tảo. Viên Ca Oánh từ cấp ba đã ở ký túc xá sống tự lập từ rất sớm, chuyện tập võ cũng khiến cô kiên cường hơn những cô gái bình thường khác, cô không đáng yêu cũng rất ít khóc, nhưng nhìn bóng dáng của Ngư Tại Tảo, khóe mắt cô có chút đỏ lên.


Vì để bảo vệ hình tượng kiên cường của "người tập võ", Viên Ca Oánh chậm chạp về phòng ngủ, tránh để cho Ngư Tại Tảo phát hiện ra cô có điểm bất thường. Cô nằm sấp trên giường, úp mặt vào gối, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh, hẳn là Ngư Tại Tảo đang đi vào.


Ngư Tại Tảo ngồi trên giường, vén vạt áo của Viên Ca Oánh lên, phần da bị lộ ra có hơi lạnh. Ngư Tại Tảo đổ thuốc trị chấn thương ra lòng bàn tay, xoa nóng rồi nhẹ nhàng đặt lên chỗ eo bị trật của Viên Ca Oánh, "Có tác dụng thật không? Nếu không tôi đưa cô đi bệnh viện." Ngư Tại Tảo có chút lo lắng, Viên Ca Oánh không nói gì, dụi đầu vào gối lắc trái lắc phải, Ngư Tại Tảo nhìn cô, cảm thấy có chút buồn cười.


"Hôm nay họp đã ra quyết định thời gian tổ chức team-building, thứ sáu tuần sau, không trùng vào ngày nghỉ." Viên Ca Oánh nghe Ngư Tại Tảo nói, đầu đang lắc lư trái phải đổi thành gật lên gật xuống, biểu thị mình đã biết rồi.


Ngư Tại Tảo cảm thấy Viên Ca Oánh có điểm không đúng, tiến đến cạnh cô, hỏi: "Ca Ca, cô làm sao thế?" Viên Ca Oán không nói, Ngư Tại Tảo nhếch miệng, tăng lực xoa bóp, Viên Ca Oánh bắt đầu lầm bầm biểu thị bất mãn, đầu cô khẽ cử động, Ngư Tại Tảo phát hiện cái tai cô giấu dưới tóc đã đỏ ửng.


Ngư Tại Tảo phụt cười, ho nhẹ hai tiếng để dịu bớt xấu hổ, nàng biết Viên Ca Oánh xấu hổ, không đùa cô nữa, tập trung xoa bóp giúp cô. Một lát sau, Ngư Tại Tảo dừng động tác lại, kéo áo Viên Ca Oánh xuống, "Tôi đi đây, cơm ngoài kia lát nữa hâm lại bằng lò vi sóng nhé." Ngư Tại Tảo đứng dậy đi ra ngoài. "Tiểu Ngư, cảm ơn chị." Viên Ca Oánh vẫn nằm trên giường, giọng nói phát ra từ trong gối, ấp úng.


Ngư Tại Tảo cảm thấy Viên Ca Oánh hiện giờ vô cùng đáng yêu giống một chú đà điểu, nàng quay lại cạnh giường, vuốt vuốt mái tóc hơi rối của cô, "Nhớ ăn cơm, đợi đến tối tôi sẽ về." Ngư Tại Tảo nói xong ra khỏi phòng, tổ trưởng đi làm không thể đến trễ.


Viên Ca Oánh chắc chắn Ngư Tại Tảo đã đi, trở mình lộ mặt ra, há miệng hít lấy hít để không khí, hốc mắt cô còn hơi đỏ, nhưng tuyệt đối không thể để cho Ngư Tại Tảo biết cô không chỉ xấu hổ lại còn nước mắt lưng tròng, thế này không hợp với hình tượng cao lớn của cô.


Viên Ca Oánh chậm lại một chút, bụng đói phát ra kháng nghị kêu ùng ục, cô đứng dậy đi hâm nóng lại cơm Ngư Tại Tảo mang về. Mở hộp cơm ra là bốn món ăn mặn, một món canh, rất đầy đủ, Viên Ca Oánh thực sự rất đói, trực tiếp xử lý luôn hộp cơm, sau đó chụp ảnh lại gửi cho Ngư Tại Tảo. Cô có chút phấn khởi chờ Ngư Tại Tảo trả lời, điện thoại "ting" một tiếng, tin nhắn Ngư Tại Tảo gửi đến: Ca Ca, hộp cơm dùng một lần không cần phải rửa đâu...


Viên Ca Oánh ợ một cái, sao cô có thể vì Ngư Tại Tảo đối xử quá tốt với mình mà quên nàng rất xấu tính chứ, thế này là khinh địch.


Buổi tối, sau khi đầu bếp Viên ở trong bếp rộn ràng mất hai tiếng liền cầm điện thoại gọi giao đến một suất cơm cho hai người ăn. Ngư Tại Tảo vừa về tới nhà, nhìn thấy đồ ăn chuẩn bị kĩ càng trên bàn, nàng đi vào nhìn một chút, nhìn thế nào cũng không giống Viên Ca Oánh nấu. Viên Ca Oánh từ phòng bếp bước ra, tay bưng hai bát cơm.


Hai người ngồi xuống, Ngư Tại Tảo bắt đầu động viên trái với lương tâm: "Được đấy Ca Ca, kĩ năng nấu nướng tăng lên đáng kể ha." "Không tăng, đồ tôi nấu đều nằm ở thùng rác trong bếp." Viên Ca Oánh nói thật. "Nếu cô không biết nấu thì thái rau là được, về nhà tôi sẽ nấu." Ngư Tại Tảo muốn nhận nhiệm vụ nấu ăn. "Không được, chị quá bận, về nhà còn làm cơm thì quá mệt mỏi." Viên Ca Oánh từ chối, hai người nói chuyện với nhau câu được câu không, giống một đôi vợ chồng trẻ sau khi tan sở về nhà chia sẻ câu chuyện một ngày qua của mình.


Cơm nước xong, do Ngư Tại Tảo thúc giục nên Viên Ca Oánh về phòng nằm từ sớm, mặc dù cô thấy mình đã ổn hơn nhiều. Nằm được một chốc, Ngư Tại Tảo ôm một cái hộp lớn ra vẻ thần bí đến tìm cô.


"Cô đoán xem là cái gì đây?" Ngư Tại Tảo có chút đắc ý, Viên Ca Oánh nằm trên giường nhìn không rõ đồ trong hộp, lắc đầu nói không biết. Ngư Tại Tảo ngồi xuống mở ra cho cô xem, Viên Ca Oánh sốc toàn tập, tổ trưởng Tiểu Ngư mua hơn hai mươi đĩa game Switch, duy chỉ có máy Switch là không mua.


"Máy chơi game của chị đâu?" Viên Ca Oánh hỏi. "Không mua nổi, mượn máy của cô chơi được không?" Ngư Tại Tảo bắt đầu nói hươu nói vượn, giả nghèo giả khổ.


Viên Ca Oánh đưa máy chơi game cho Ngư Tại Tảo, muốn cùng nàng trải nghiệm niềm vui chơi game, ai ngờ Ngư Tại Tảo đè cô nằm xuống giường, nhìn cô từ trên xuống: "Eo của cô không ổn, không được chơi." Sau đó đổi từng đĩa game một trước mặt Viên Ca Oánh.


Viên Ca Oánh không luyến tiếc gì nhân sinh nữa, nằm trên giường xem Ngư Tại Tảo chơi từ Super Mario World đến The Legend of Zelda. Thi thoảng cô sẽ phát ra mấy câu khen động viên ngắn ngủn như "Giỏi quá." "Quá tuyệt." "666" còn kèm theo hai cái vỗ tay. Ngư tại Tảo bị cô chọc đến mức không chịu nổi, không chơi game được nữa, "Khen cho tử tế, mỗi câu nhất định phải quá mười chữ nếu không cô đừng có phá tôi." Tổ trưởng Tiểu Ngư ra lệnh.


Viên Ca Oánh nghe xong càng hăng sức: "Chị chính là sát thủ trò chơi, bà hoàng hành động, Nintendo thấy chị còn phải nhường chị ba phần." Ngư Tại Tảo cười càng ngày càng lớn tiếng...


(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro