Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên, đúng một canh giờ sau Dương Thần cảm nhận được khí tức của bốn người đang sử dụng khinh công đến chỗ nàng.

"Xoẹt" Dương Thần né tránh đòn tấn công bất ngờ của một trong bốn người.Ba người còn lại nhanh chóng chạy đến. Bốn người tạo thành vòng tròn bao quanh nàng.

Dương Thần nhìn bốn người lãnh đạm nói "báo tên."

"Hừ" một nam nhân mặc hắc y trong đó hừ lạnh "muốn biết tên? Thắng ta cái đã." Dứt lời, hắn liền dùng đao hướng Dương Thần xông đến. Đao pháp uy mãnh từng bước ép sát Dương Thần. Dương đại tiểu thư, không chút yếu thế dùng quạt sắt trong tay hoá giải từng chiêu thức của nam nhân kia.

"A Quân, quay về." Một tiếng quát, khiến nam nhân tên a Quân không cam tâm nhưng vẫn dừng tay lui trở về. Dương Thần cũng thu tay.

"Ngươi khoẻ, ta tên Bạch Ngôn, nàng tên Liễu Trúc, hai người này là Hoàng Quân cùng Lam Đằng." Bạch Ngôn giới thiệu từng người với Dương Thần.

"Ngươi khoẻ, ta gọi Dương Thần. Khi nãy thất lễ." tiểu Thần mỉm cười nói.

"Khi nãy a Quân nhi thất lễ mong Dương tiểu thư không trách." Bạch Ngôn khách khí nói nhưng hai tiếng "tiểu thư" ý tứ rất rõ ràng nàng hiện tại chưa có tư cách làm chủ nhân của bọn họ.

Dương Thần âm thầm quan sát nữ nhân tên Bạch Ngôn cùng ba người còn lại, quả nhiên không tầm thường.

"Dương tiểu thư, chúng ta ở đây ai cũng hiểu rõ lý do hôm nay gặp mặt. Vậy xin hỏi, Dương tiểu thư, muốn làm gì để chúng ta tâm phục khẩu phục đây."

Dương Thần mỉm cười, dứt khoát nói "một đấu bốn, phân thắng bại."

"Ngươi...khinh người quá đáng" Hoàng Quân tức giận quát.

"A Quân bình tĩnh." Liễu Trúc vỗ vai Hoàng Quân nhàn nhạt nói. Dương Thần nhận ra vị cô nương này chính là kẻ mới nãy đánh lén nàng. Ám khí ném thật chuẩn, nếu không phải nàng tinh mắt né tránh thì nói chừng nàng đã bị thương.

"Dương tiểu thư, chúng ta chấp nhận." Bạch Ngôn trầm mặc không lâu liền lên tiếng.

"Ngôn tỷ, tại sao...." Lam Đằng khó hiểu, bốn đánh một chuyện bỉ ổi như vậy tại sao Ngôn tỷ lại chấp nhận.

"Không cần hỏi, đến khi giao thủ các ngươi sẽ biết vì sao ta lại chấp thuận."

Ba người liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn Dương Thần, cuối cùng quyết định xuất chiêu. Dương tiểu thư mỉm cười, quạt sắt trong tay biến thành lợi khí cùng bọn họ đối chiêu.

Hoàng Quân thiện xử đao, đao đao dũng mãnh chém tới, áp lực cực lớn khiến người khác khó chống đỡ. Liễu Trúc phóng ám khí cực nhanh, cộng thêm khinh công xuất quỷ nhập thần cho nên hầu như không thấy được ám khí của nàng từ đâu mà tới. Tử Đằng dùng thương, mỗi đường thương xuất ra đều nhanh, chuẩn, thương trong tay hắn giống như biến thành xà cuốn lấy người trở tay không kịp. Còn lại Bạch Ngôn, nàng đứng một bên nhìn trận chiến, nhưng ánh mắt sắc bén của nàng cho thấy nàng đã ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Dương Thần trong tay quạt biến hoá khôn lường, dễ dàng đánh trả thế công của hai người Quân, Đằng, đồng thời sử dụng khinh công tránh né ám khí của Liễu Trúc. Nàng một tay phát ra kình lực đánh ba người ra xa, một tay biến thành chưởng phong hướng về phía Bạch Ngôn mà đánh.

Bạch Ngôn cũng không nóng vội, đi đến tiếp chiêu, nội lực nhất thời trào ra như sóng cuộn, ba người Trúc, Quân, Đằng đều bị đẩy lùi ra một bên.

Nội lực từ cơ thể chuyển đến chưởng phong của hai người Dương Thần cùng Bạch Ngôn, nhất thời trận chiến rơi vào thế giằng co. Ba người Liễu Trúc cũng chỉ có thế đứng bên ngoài nhìn, không dám xông lên, bọn họ biết rõ nếu hiện tại tiến lên phá vỡ trận chiến thì hai người Thần, Ngôn có thể sẽ bị nội thương nghiêm trọng.

Qua hồi lâu, trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, Dương Thần vẻ mặt bình tĩnh bị đẩy lùi về sau một bước, mà Bạch Ngôn cũng diện vô biểu tình lùi về ba bước.

Bạch Ngôn im lặng không tiếng động quỳ xuống hô một tiếng "chủ tử." Ba người còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống hô theo.

Dương Thần đứng tại chỗ nhìn bốn người "các vị, Dương Thần không cầu có thể làm các vị chủ tử, chỉ cầu các vị các thể xem ta như bằng hữu trợ giúp ta trả thù cho phụ mẫu. Nếu được như vậy, Dương Thần cảm kích vạn lần."

"Chủ tử, thời khắc ngài đánh bại chúng ta, đồng nghĩa với việc ngài là chúng ta chủ tử. Hiệp trợ ngài, bảo vệ ngài là của chúng ta sứ mệnh, chúng ta nguyện ý dùng cả sinh mệnh để hoàn thành nhiệm vụ." Lời nói của Bạch Ngôn tựa như lời tuyên thệ kiên định không gì sánh kịp, mà lời nói của nàng cũng đại biểu cho ba người còn lại.

"Hảo, đa tạ các ngươi."

**************
"Chủ tử, chủ tử, người đang nghĩ gì mà nhập tâm như vậy a" Liễu Trúc huơ huơ tay trước mặt Dương Thần, thắc mắc vì sao Dương tiểu đồng chí lại thất thần.

"Ha hả, Trúc nhi, ta là vì nhan sắc của ngươi mà thất thần a" Dương tiểu thư giả vờ dùng vẻ mặt say mê nhìn Liễu Trúc, khiến nàng toàn thân trên dưới nổi da gà.

"Chủ tử, lát nữa ta còn phải về dùng cơm với tiểu bảo bối của ta, ngài đừng làm ta ăn không miệng được không."

"Hừ, ngươi là cái đồ trọng sắc khinh hữu, suốt ngày chỉ biết tiểu bảo bối của ngươi, người làm chủ tử như ta cũng không để vào mắt." Dương đồng chí bỉu môi, giả vờ giận dỗi, thực chất là đang ghen tị với hạnh phúc của người ta.

"Ha hả, chủ tử a, ngài đừng giọng điệu trẻ con này nói chuyện với ta, nếu không ta sẽ không kìm chế được mà đi nhéo má ngài. Ngài thật đáng yêu." Trúc nhi vẻ mặt yêu nghiệt cười đến híp mí ngắt nhéo hai má trắng nõn Dương Thần đến đỏ ửng. Thứ lỗi ta chủ tử, thật sự là không kìm chế được, ai bảo ngài quá đáng yêu.

"Hanh, Trúc nhi, ngươi to gan cư nhiên nhéo má chủ tử, ta muốn đi tìm Ngôn nhi cáo trạng."

Liễu Trúc vừa nghe nhắc đến Ngôn nhi, lập tức giống như chuột thấy mèo co rúm người, gấp gáp đối với Dương Thần nở nụ cười làm lành.

"Chủ tử....ngài tha cho ta đi, Ngôn nhi biết, tối nay nàng ấy nhất định sẽ không cho ta lên giường." Dương Thần đắc ý nhìn người nào đó cầu xin. Hừ, ta còn không trị được ngươi, dám nhéo má bổn tiểu thư, ngươi chết chắc rồi.

"Ô...ô...chủ tử....ngài đừng đối xử với Trúc nhi vậy a. Ta cũng biết, ngài là bị ế cho nên mới ghen tị với ta, nhưng ngài dù sao cũng là chủ tử, nên bao dung một chút với thuộc hạ, như vậy làm thuộc hạ như ta nhất định sẽ vì sự rộng lượng của ngài mà càng thêm cống hiến hết mình." Trúc nhi dùng vẻ mặt nghiêm túc, dáng dấp chính nghĩa nhưng ngôn từ lại chẳng đứng đắn tí nào.

Dương Thần trừng mắt nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn của người nào đó, thầm nghĩ: hừ, ngươi được lắm Trúc nhi, không làm cho Ngôn nhi giáo huấn ngươi, ta không phải Dương Thần.

Tâm thầm nghĩ như vậy nhưng bề ngoài Dương đại tiểu thư lại ra vẻ vô cùng rộng lượng "được rồi, không thèm tính toán với ngươi. Trở về nói với ngoại công của ta, không lâu nữa sẽ bắt đầu kết hoạch."

Liễu đồng chí nghe Dương đồng chí hứa hẹn không có mách lẻo với lão bà, trong lòng hí hửng, liên tục gật đầu xưng "vâng."

Sau đó dùng khinh công xuất thần nhập hoá gấp gáp trở về ăn cơm với nữ vương nhà mình, nàng đâu hề biết chính mình đã bị tiểu hài tử xấu xa họ Dương ghi hận.

Kết cục của Liễu Trúc đồng chí không cần nói cũng biết thê thảm vô cùng. Nghe nói hình như kẻ phúc hắc nào đó giao một đống công việc cho lão bà nhà nàng, khiến nàng cả tháng trời chỉ có thể trộm lau nước mắt vì chính mình mặc niệm, dáng dấp của nàng so với oán phụ khuê phòng cũng không khác là bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang