Chương 66: Lục tào tương trợ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tin Lục tào từ Hán Thành hồi phủ. Shin Yun Bok nhanh chân chạy qua chỗ Lục tào. Phần vì nàng ngoài sáng vẫn không rõ trong tối thế nào, liệu rằng còn có kẻ rắp tâm hại các nàng, chính là nhờ Lục tào chiếu cố. Lại nhìn hầu bao trống rỗng, khách điếm chứa thêm hai người nàng mang về mở thêm một gian phòng, tất nhiên kim tiền theo đó tăng lên. Nàng là vẫn tỏ ra hầu bao rủng rỉnh. Nếu chủ khách điếm mà nhìn ra nàng nghèo rớt mùng tơi. Chắc hẳn đuổi cổ các nàng ra đường, còn tặng thêm vài gậy.

"Tiểu sinh bái kiến Lục tào đại nhân" Shin Yun  Bok được gia nhân dẫn vào viện chính. Vừa thấy bóng Lục tào, nhanh chóng gập người hành lễ. Lại chưa nhìn ra bên cạnh Lục tào còn có thêm một nam tử khác.

Lục tào nhìn thấy Shin Yun Bok vui mừng lộ rõ, lời chưa kịp xuất ra, nam tử bên cạnh đã nhanh miệng chen vào. "Yun Bok"

Shin Yun Bok một thân bất động, trong đáy mắt lập tức xuất hiện ngọc lệ long lanh. Nam tử kia chính là Shin Young Bok, đã thật lâu chưa nhìn thấy hắn. Nay xuất hiện ở đây, không rõ lý do, chỉ là thực sự quá xúc động."Huynh"

Lục tào lúc này cảm thấy có chút dư thừa, trong mắt hai người hiện tại không chứa thêm ngoại nhân, ho nhẹ một tiếng đưa hoàn cảnh trở lại.

Shin Yun Bok thấy vậy chớp nhanh mi mắt đẩy cảm xúc tương hợp qua một bên. Hướng Lục tào lặp lại kính lễ.

"Có gì vào trong nói chuyện." Lục tào lên tiếng.

Sau khi ba người ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn nhỏ đặt giữa phòng. Lục tào rót trà cho Shin Yun Bok nói: "Họa công đã tìm được nàng chưa?"

"Đa tạ đại nhân đã quan tâm, tiểu sinh đã tìm ra nàng, hiện tại muốn cầu đại nhân một số chuyện." Shin Yun Bok lúc tìm đến Lục tào mang theo rắp tâm xin bạc trả khách điếm, nên cũng không do dự mở lời. Nàng thực ra cũng rất ái ngại, nhưng vì giãy giụa trong bần hàn sao có thể giữ mặt mũi chính mình.

"Ta có nhận được thư Họa công đưa đến Hán Thành đúng lúc,  giúp Điện hạ kịp thời ứng phó. Chính là công lao ngươi rất lớn. Điện hạ không tiếc thưởng ngươi cả khối gia tài, may mắn gặp được Họa công để giao phó." Lục tào nói ra kèm theo một khuôn vui vẻ hiện rõ.

Khỏi phải nói, Shin Yun Bok vui sướng cỡ nào, nàng còn chưa biết mở lời cầu cứu Lục tào như thế nào, vậy mà Hoàng đế hiểu chuyện ban thưởng cho nàng. Chắc hẳn gia cảnh nàng về sau không phải lo nghĩ, thậm chí tuyển thêm gia nô lên chức Đại lão gia.

Nhìn vẻ mặt hoa sam nở rộ của Shin Yun Bok, Lục tào không quên chuyện hắn đến cầu mình, lên tiếng: "Chuyện Họa công cầu ta là như thế nào?"

Shin Yun Bok kia tham bạc quên đi đại sự, nhanh chóng lấy lại thanh tâm, nàng nói: "Trong thư ta đã nói, chính là chuyện của Vương Phi."

"Nàng ổn chứ?" Lục tào vặn hỏi.

"Nàng hiện đang ở cùng ta, thân thể đều rất ổn. Chỉ là..." Shin Yun Bok do dự, ngày hôm đó trên đường được nữ phụ trung niên đạt ý, nàng về sau cùng Jeong Hyang nói chuyện mới hiểu, chính là Vương phi đã có hài nhi trong bụng. Khả năng là hài tử của nàng cùng tên Dong Huyn xấu xa kia.

"Họa công, ngươi cứ nói rõ bản quan nghe. Điện hạ cũng đã cho ta biết thiên cơ, ta là tâm phúc của hắn, nên ngươi không cần đề phòng bản quan." Lục tào cho rằng Shin Yun Bok hiểu rõ mọi chuyện Hoàng đế an bài, đề phòng ngoại nhân nên mau chóng làm rõ cho nàng. Chỉ là Shin Yun Bok không biết phải định hướng tiếp theo như thế nào, mới cầu Lục tào giúp đỡ.

"Vương phi đang mang hài nhi trong bụng, mà kết quả là của tên phản quốc Dong Huyn"

"Sao có thể... Chuyện này có những ai biết nữa hay không?"  Lục tào nghe xong sắc mặt ngay lập tức có biến.

"Cũng chính vì chuyện này mà trong lòng bất an, dự định vốn không nghĩ sẽ phát sinh như vậy, Vương phi còn chưa rõ chuyện nàng mang thai, ta cũng chỉ dự đoán. Nay cầu Hwang đại nhân đứng ra làm chủ, xác thực chuyện này. Thêm nữa sắp xếp cuộc sống cho nàng, không thể cứ vô định vô hướng như thế này, sợ rằng về sau ảnh hưởng Hoàng đế." Shin Yun Bok mọi chuyện đều ngốc, chỉ khi có biến lớn mới chân chính lộ rõ thâm tư sâu sắc.

Lục tào không cần nói cũng như ngồi trên đống lửa, Vương phi dù mắc phải trọng tội nhưng đã được tiếp nhận ân sủng cửi bỏ thân phận ẩn thân bách tính. Nên dù nàng có cùng ai làm lên chuyện gì cũng không còn ảnh hưởng đến Hoàng đế. Khổ nỗi, biến cố vừa rồi chính nàng là nguyên nhân suýt chút nữa uy hiếp Hoàng đế. Nếu để kẻ thù nắm được mọi chuyện về nàng, mặt mũi Hoàng đế làm gì còn để nhìn thiên hạ. Mau chóng cho thuộc hạ đến khách điếm đón Vương phi hồi phủ. Còn cử thêm cao thủ bí mật bảo vệ đám người Shin Yun Bok.

Khi mọi chuyện ổn thỏa, Shin Yun Bok mới có thời gian bên cạnh Shin Young Bok. Hai người cùng nhau đi bộ bên ngoại trấn.

"Lão sư khỏe chứ?" Shin Yun Bok đang sải bước bên cạnh Shin Young Bok lên tiếng.

"Kim đại nhân, ông ấy đang rất tốt. Chỉ là chúng ta, ai cũng đều lo lắng cho đệ." Shin Young Bok ngày ấy nghe tin nghĩa muội của hắn đang ở Giang Nguyên, lập tức không thể tiết chế nên chạy theo Hwang đại nhân xem tình hình  Shin Yun Bok như thế nào. Lúc mới gặp ở phủ Lục tào, hận không thể lập tức ôm nghĩa muội hắn yêu quý vào lòng.

"Xin lỗi để mọi người phải hao tâm tổn trí vì đệ, ta bất quá không thể ở lại Hán Thành làm Họa sư, bên cạnh huynh và Lão sư." Shin Yun Bok thực rất muốn bên cạnh những người nàng trân quý, nhưng nàng phải đưa ra lựa chọn. Tuy nhiên Jeong Hyang, nữ nhân nàng vô ý nhốt trong tim chỉ có thể là người duy nhất khiến cuộc sống của nàng tràn đầy ý nghĩa.

"Vì Jeong Hyang cô nương?!" Shin Young Bok biết rõ nhưng vẫn muốn làm sáng tỏ, hắn từ ngày tiếp quản Giám Sắc Viện, trải thêm vô số kinh nghiệm trốn quan trường so với trước kia trưởng thành hơn rất nhiều. Nhớ nghĩa muội của hắn chỉ có thể lục lại đống kỉ vật, mới nhận ra nữ tử hắn từng ái mộ lại mang tâm rung động với một nữ nhân khác.

"Không như huynh nghĩ đâu, ta với nàng ấy..." Shin Yun Bok không biết phải giải thích sao với Shin Young Bok chuyện giữa nàng và Jeong Hyang, nàng sao có thể ngang nhiên trước mặt một nam tử nói về chuyện nữ tử cùng nữ tử ở cùng một chỗ, thậm chí còn ái mộ lẫn nhau không thể dứt ra.

"Ta thông qua Lục tào cũng biết một số chuyện mà đệ cùng Jeong Hyang đã trải qua, thật sự rất ngưỡng mộ hai người. Có thể tìm thấy một hồng nhan tri kỷ cùng mình đi khắp thế gian, liệu rằng trên đời có mấy nam tử làm được. Ta đến đây đầu tiên là nhìn đệ có hảo hảo khỏe mạnh, sau là chúc phúc cho đệ có thể cùng người mình ái mộ mãi mãi bên nhau." Shin Young Bok nắm chặt bàn tay Shin Yun Bok chân thành nói, biểu tình tràn ngập chân ý mãn nguyện. Mỗi lời nói ra đều chứng thực trong lòng hắn không có chút kiêng kỵ quan hệ các nàng, mà còn coi nàng chân chính là nam tử.

Shin Yun Bok nghe được lời kia không khỏi xúc động, hẳn là nghĩa huynh ngốc nghếch của nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, trong lòng nàng có bao nhiêu thiếu thốn tình thân thì hắn xưa nay chính là sinh ra đã đổ đầy. Nàng nếu có kiếp sau nguyện tiếp tục muốn được gọi hắn là Đại huynh. Lại không biết từ khi nào huynh đệ hai người có thể cùng nhau nói mấy lời hoa mỹ gây xấu hổ khác hẳn trước đây. Shin Yun Bok rất nhanh biến thành kẻ hồ nháo, đưa tay vỗ vỗ vai Shin Young Bok, cười híp mắt nói.

"Đại huynh ngốc, biết ta khổ sở gian nan như vậy. Đến có mang cho ta chút bạc phòng thân không vậy?" Shin Yun Bok dù được Hoàng đế ban thưởng không ít, vậy mà vẫn tham lam muốn lột tiền trên người Shin Young Bok.

"Chuyện này... " Shin Young Bok không nghĩ nghĩa muội hắn ngay lập tức có thể biến thành vô lại, không biết xấu hổ.

"Không mang theo bạc, vậy mà còn nói chạy đến đây nhìn ta hảo hảo khỏe mạnh. Huynh xem, có phải là nãy giờ đều là nói suông hay không?" Shin Yun Bok nhìn biểu tình bối rối của Shin Young Bok vẫn kiên trì bức người. Nàng xưa nay chuyện làm mình vui vẻ chính là mang Shin Young Bok ra khi dễ.

Shin Young Bok trước kia có thể cho là thật, trong hoàn cảnh này có thể đã cuống quýt móc sạch hầu bao đưa cho Shin Yun Bok. Nhưng hắn vốn chẳng khá giả, lúc theo chân Lục tào cũng nghĩ đến chuyện mang theo kim tiền phụ giúp Shin Yun Bok phòng thân, nhưng thứ tốt nhất hắn mang theo tặng cho nàng chính là đống màu vẽ hắn tự tay làm cho nàng, cùng vô số bút lông, nghiên mực tốt nhất. Shin Young Bok móc trong người ra bọc lụa lớn được gói ghém cẩn thận đưa cho Shin Yun Bok.

"Ta có thứ này cho đệ, thậm chí nó có thể sinh ra vô số kim tiền. Vàng bạc vua ban chưa hẳn đã sánh bằng."

Nghe một lời đầy vẻ kiêu ngạo của Shin Young Bok, Shin Yun Bok có chút bất ngờ. Không cần mở nàng cũng biết bên trong có gì. Chỉ không ngờ huynh ngốc của nàng có thể xuất ra những lời bá đạo như vậy, khi dễ cả Hoàng đế.

***
"Hạ quan bái kiến Trung điện nương nương." Lục tào nhất bộ thành kính hành lễ.

"Hwang đại nhân xin đừng làm vậy, Yeong Soon hiện tại chỉ là một dân phụ bình thường, tiểu dân khi không mắc thêm tội bất kính với đại nhân." Vương phi khẽ cúi đầu không dám nhận lễ kính từ Lục tào.

Lục tào nghe xong, lại nhìn nhanh một lượt trên người Vương phi, y phục vải thô, tóc bối trâm gỗ, một thân đơn giản. Sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng từ cử chỉ phong thái và lời nói đều không mất đi vẻ cao quý vốn có của nữ tử Vương quyền.

"Nói về sau sách sử có ghi lại thì Vương Hậu triều đại Joseon cũng chính là nương nương. Sao có thể thất lễ với nương nương. Còn cảm thấy hổ thẹn vì để nương nương thời gian qua phải chịu nhiều ủy khuất." Lục tào vốn là trung thần, trốn quan trường đạo thờ chúa thượng trung dũng liêm minh, với sự tình này dù tất thảy là chủ ý Hoàng đế an bài, người trước mặt coi như đã chết. Nhưng danh phận nàng Vương phi đâu có gì thay đổi.

"Cảm tạ Hwang đại nhân đã suy nghĩ cho tiểu dân. Nếu ngài nhất định không thu hồi chủ ý, cố chấp giữ danh phận cao quý vốn không xứng với tiểu dân. Khiến ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, chi bằng xin phép được ly khai." Yeong Soon thanh âm cứng rắn, nàng không thể nhận sự kính trọng này từ Lục tào dành cho mình.

Nhìn Yeong Soon một mực cương quyết, Lục tào biết không thể nói chuyện câu nệ, lễ kính đành miễn cưỡng vứt bỏ danh phận nói chuyện một cách ngang hàng. "Cung kính không tuân mệnh, bản quan sẽ phụng ý nương nương. Nhìn nương nương có chút..."

"Đại nhân hãy để ý danh xưng bằng không ta thật sự không thể tiếp chuyện ngài." Lục tào chưa nói hết câu đã bị Yeong Soon chặn đứng, nàng bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Nàng hiện còn mặt mũi nào để nhận bốn chữ Trung Điện nương nương. Làm bao chuyện hủy hoại đến danh phận cao quý tôn nghiêm, lại suýt chút nước phá hủy công danh Hoàng đế. Tội của nàng so với cha nàng nặng hơn gấp vạn lần.

"Được rồi, bản quan sẽ đáp ứng ngươi." Lục tào, lời xuất ra không thể trôi chảy, suy cho cùng ở cương vị Yeong Soon lúc này hiển nhiên là điều đúng đắn.

"Nhìn ngươi sức khỏe có phần không tốt, bản quan đã cho gọi đại phu, nếu không có gì bất tiện hãy để đại phu thăm khám. Về nơi tá túc, hãy cứ tạm thời ở lại khách điếm, sau khi bản quan điều tra rõ sự việc liên quan đến đám người Dong Huyn, khi đó sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ngươi chu toàn về sau." Lục tào nhanh chóng muốn làm rõ liệu có đúng như Shin Yun Bok hoài nghi Vương phi có thật sự mang thai.

Về phần Yeong Soon lại không nghĩ Lục tào chu toàn đến vậy, còn mời đại phu thăm khám cho nàng. Dạo gần đây nàng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thức ăn vừa nhìn thấy liền toàn thân run rẩy, cảm giác ghê tởm chỉ muốn nôn ra. Tự suy diễn do trí lực trải qua đau khổ mới vậy, cũng không muốn từ chối nhã ý của Lục tào, nàng đồng ý mọi sự sắp xếp Lục tào an bài cho nàng. Dù sao nàng cũng thân cô thế cô, cuộc sống hạ lưu bên ngoài chưa từng trải thấy tương lai hoàn toàn vô định. Trước kia có Dong Huyn chăm sóc, tuy ngày ngày theo hắn lên núi, nhưng cũng chỉ là dạo chơi thụ hưởng cảnh dã. Nàng khẽ cúi đầu, âm điệu mang theo cảm động: "Đa tạ đại nhân chiếu cố."

Sau khi được đại phu thăm khám, Yeong Soon quả nhiên có thai. Nhưng Lục tào nhất thời chưa muốn kinh động, thứ nhất chưa bắt được Dong Huyn để lộ ra ngoài thực quá nguy hiểm, thứ hai sợ Yeong Soon chưa thể tiếp nhận ngay đứa trẻ này, vì nó là kết quả của kẻ đã bán đứng nàng.

Lục tào hướng đại phu bốc thuốc bồi dưỡng thai nhi và sức khỏe cho Yeong Soon, sau sai người đưa nàng về khách điếm. Phái thêm người bảo hộ nàng thật tốt.

Shin Yun Bok sau khi có tiền trong túi, nhanh chóng cho gọi đại phu tốt nhất trong trấn tới xem chiếc chân đau cho Jeong Hyang, những ngày qua vốn không di chuyển nhiều nên tương đối bình phục, về sau chịu khó nắn bóp thường xuyên chắc chắn sẽ trở lại bình thường không để lại di chứng. Nhân tiện thăm bệnh cho nữ tử theo sau Di Địch. Nàng ta suốt thời gian qua không chịu tỉnh, vết thương được chăm sóc cẩn thận hiện đã trồi da non, không còn rỉ máu. Nhưng thân thể bất động như vậy, không tiếp nhận thức ăn, da thịt hao tổn rất nhiều. Đại phu bắt mạnh phát hiện, mạch động trầm ổn, không gì đáng ngại. Cũng không hiểu vì lý gì mà bất tỉnh nhân sự. Chỉ có thể kê đơn dược liệu bổ trợ hồi sức.

Manuyn ngày ngày vẫn là nấu một lúc ba ấm thuốc, khiến cả khách điếm mùi dược nồng đậm đến nhức đầu. Lão chủ khách điếm hễ gặp nàng là quở mắng. "Không vì các ngươi có quen biết Lục tào, ta liền đuổi các ngươi đi. Sao có thể biến khách điếm của ta thành cái y đường sắc dược phục vụ các ngươi đây." Shin Yun Bok rốt cuộc phải móc hầu bao ném cho hắn vài xâu kim tiền mới chịu buông xuôi.

Chiều tối, Shin Yun Bok an bài Manuyn chuyển đồ đạc của nàng qua phòng bên cạnh. Những ngày qua ba người các nàng ở chung một chỗ, cảm thấy thực sự bất tiện trong căn phòng nhỏ trật trội. Giờ đây nàng không thiếu bạc, lại được Lục tào chiếu cố cho người bảo hộ các nàng. Cần khoảng không gian thoải mái một chút. Jeong Hyang nhìn thấy một màn kia, khó hiểu lên tiếng: "Ở chung không thấy thoải mái sao?"

"Ta là muốn nhường chỗ nằm cho Manuyn" Shin Yun Bok nhìn sắc mặt Jeong Hyang chuyển biến không vui, mau chóng giải thích. Quả thực, mỗi tối đi ngủ một bên là Jeong Hyang, nàng không thể nào quen được, vẫn là cảm giác lần đầu tiên lúc ở phủ Hương Sảnh Han, nhịp thở chưa bao giờ là yên ổn. Còn có nha đầu Mauyn lúc mới ngủ nằm cách xa, nhưng chỉ đến nửa đêm liền mơ ngủ quay vòng tròn, còn đạp chăn tán loạn, lấn át sang chỗ nàng nằm thực khiến nàng không thể chịu nổi.

Jeong Hyang lại không cho là đúng, nàng và Manuyn dù coi nhau là tỷ muội thân tình, cũng khó có ngày nằm chung. Manuyn cũng không cho phép bản thân phá hỏng hình tượng chủ tớ. Bất quá mới phải chia ranh giới trong phòng hạn hẹp mà ngủ. Jeong Hyang những ngày qua đều đã không thể thiếu khối thịt là Shin Yun Bok kề bên cạnh mình, nay đột nhiên muốn tách riêng phòng, không phải là muốn nàng cả đêm thao thức hay sao? "Nhường cho Mauyn một phòng riêng là được rồi, ta chính là không đồng ý để ngươi tách ra."

"Chuyện này..." Shin Yun Bok nhất thời hồ đồ, nàng thực không nghĩ tới Jeong Hyang hiện tại lại muốn dính lấy nàng như vậy. Thời gian qua đều là vì hoàn cảnh mà các nàng phải chung giường. Nay có thể tách ra lại không nhận được sự đồng tình.

Nhìn biểu tình Shin Yun Bok một màn do dự, Jeong Hyang không để ý nhiều, lên tiếng: "Em mang đồ Họa công trở lại, chính mình mang đồ qua đó đi, nghỉ ngơi cho thật thoải mái."

Mauyn vốn tính tình hài nhi, được chủ tử tặng cho đặc ân tốt như vậy, sao có thể từ chối. Gương mặt lộ rõ tia cười nhanh chóng thu đồ sang phòng bên cạnh, để lại Shin Yun Bok đang chôn chân một chỗ.
"Hye won, cùng ta đi dạo một chút." Jeong Hyang tức thì chuyển biến thanh âm nhẹ nhàng, nàng chỉn chu lại y phục hướng Shin Yun Bok lên tiếng. Tất nhiên, Shin Yun Bok sao có thể từ chối, thời gian qua Jeong Hyang đều ngồi trong phòng, bức bối đến hỏng người.

Hai người vừa bước ra khỏi phòng liền gặp người của Lục tào, tay ôm thanh đao lớn đứng gác ngoài cửa. "Tiên sinh, hai người muốn đi đâu?"

"Đại hiệp yên tâm, chúng ta chỉ muốn đi dạo một chút. Cũng không đi quá xa, không cần huynh chiếu cố. Cứ đứng vậy quả thực sẽ rất mệt mỏi, hay huynh tìm một phòng hảo hảo nghỉ ngơi." Shin Yun Bok chân ý thân thiện hướng nam tử lên tiếng. Các nàng trước đây không có người ngày đêm gác cửa vẫn có thể tự mình vượt qua. Nay được Lục tào chiếu cố, tự nhiên cảm thấy có chút thái quá, hại người khác vì mình mà khổ cực.

"Đa tạ tiên sinh ưu ái, nhưng đây là công sự được Hwang đại nhân tin tưởng, tiểu nhân không thể tắc trách. Ở đây cũng có vài huynh đệ cùng ta canh gác, hay ta đi cùng hai vị. Sẽ từ xa quan sát không làm phiền hai vị."

"Đại hiệp, phu thê chúng ta dạo chơi, cử chỉ thân mật. Sợ rằng khiến đại hiệp không vừa mắt, xem ra không dám phiền huynh. Thành ý của Lục tào chúng ta ghi nhận. Xin phép được rời đi." Jeong Hyang nói xong, bàn tay nhu mềm ôm lấy cánh tay Shin Yun Bok nhẹ nhàng kéo đi. Không cần nhiều lời cũng đủ khiến người của Lục tào bất động không thể di chuyển.

Nàng hiện tại chỉ muốn cùng Shin Yun Bok ở chung một chỗ, dạo chơi thụ hưởng không gian riêng của hai người. Sao có thể để một ngoại nhân, nhãn đồng quan sát đây. Khác gì phá hỏng tâm tình của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro